Gã vội vàng tìm lý do để chạy trốn, nếu không nhỡ mà Tần Lâm nổi giận thì bọn họ chết chắc.
Mấy tên này bỏ chạy, Tần Lâm cũng không chặn lại.
Có điều sắc mặt Phan Đình Đình lại khó coi vô cùng.
Trải nghiệm này khiến cô ta không chịu nổi, hình tượng Cao Chí Văn trong lòng cô ta trong nháy mắt sụp đổ.
Cao Chí Văn lúc này cũng mất hết mặt mũi, lúc nãy, là đàn ông mà không thể đứng ra mà lại bỏ chạy ra sau phụ nữ, đẩy Phan Đình Đình lên trước.
E rằng lúc này muốn xoay chuyển cũng không dễ dàng.
Cao Chí Văn nghiến răng, kéo Phan Đình Đình vào phòng vệ sinh.
Phan Đình Đình giãy giụa: "Anh làm gì vậy, anh thả tôi ra, chẳng phải anh không quen tôi sao, kéo tôi làm cái gì!"
Mọi người đều biết, tên Cao Chí Văn này lại đi dỗ Phan Đình Đình.
Có điều không ai quan tâm, một người chịu dỗi một người chịu dỗ, Cao Chí Văn là người thế nào, mọi người đều biết.
Chỉ được vẻ ngoài với cả có tiền, hay đi chơi gái nhưng không chịu trách nhiệm, có thể nói là trừ việc đẹp trai và có tiền ra, cái gì cũng không có.
Nhưng cái xã hội này, vừa có tiền, vừa đẹp trai, chẳng phải là tiêu chuẩn sao?
Có cô gái nào chống lại được mị hoặc của dạng này?
Cho dù là người như Cao Chí Văn không biết chịu trách nhiệm, không có gan, lại còn lăng nhăng, nhưng chỉ cần đập tiền vào, dỗ một tí, chắc Phan Đình Đình sẽ tha thứ cho anh ta.
Một lúc sau, quả nhiên Cao Chí Văn ôm eo Phan Đình Đình rồi đi qua.
Hai người vừa nói vừa cười, hiển nhiên là làm hòa rồi.
Trần Khả Nhi nhíu mày, đúng là lật đổ tam quan của cô ấy mà, cô ấy nói.
"Phan Đình Đình, cô còn làm hòa với anh ta à, vừa nãy anh ta bán cô đó!"
Nếu như người khác nói, Phan Đình Đình chắc còn nghe, nhưng Trần Khả Nhi nói, cô ta chắc chắn không chịu nghe.
"Cô có ý gì! Đố kỵ tôi phải không? Đố kỵ bạn trai tôi có tiền nên không thích thấy người khác tốt hơn mình?"
"Bạn trai tôi gan bé thì có làm sao, tôi thích tiền của anh ấy, cô ngưỡng mộ chưa?"
"Nhìn lại bạn trai của cô đi, ngoài việc chém gió ra thì làm được gì, chẳng phải bảo mua lại lâu đài Seattle sao? Cô cho chúng tôi xem nào!"
Trần Khả Nhi cạn lời: "Cô đúng là không biết lý lẽ!"
Rõ ràng là muốn tốt cho cô ta, cô ta lại tỏ ra thù địch như vậy.
Mấy bạn học khác cũng hiếu kỳ: "Đúng vậy, cũng sắp đến lúc rồi, chúng ta đi xem lâu đài Seattle đi! Ha ha ha..."
"Haizzz, được rồi, nhường người ta một chút đi, cái gì mà lâu đài Seattle, tí nữa chúng ta đi dạo một chút ở kia là được, chụp vài bức ảnh là xong".
"Ừm, đúng vậy, chúng ta đều là bạn bè, không cần ra vẻ, thế nào cũng được".
Vừa nãy Tần Lâm ra tay giải quyết đám Hoàng Mao, đám bạn học kϊƈɦ động vô cùng, hơn nữa lúc trước Tần Lâm còn khám bệnh cho mọi người, bây giờ mọi người cũng khá có thiện cảm với anh.
Vậy nên mọi người không ép mà muốn giữ thể diện cho Tần Lâm.
Tuy Nhiên Tần Lâm đứng dậy, đột nhiên nói.
"Lâu đài Seattle đúng không, chắc sắp được rồi đấy, chúng ta cùng đi nhé".
Mọi người sững sờ nhíu mày.
"Anh nói gì vậy, chúng tôi muốn giữ thể diện cho anh, anh lại không chịu, cứ cố để mọi người nhìn thấy cảnh mình mất mặt là sao? Tôi nói cho anh biết quản lý của lâu đài Seattle vô cùng nghiêm, anh đừng nghĩ đến chuyện có thể đi vào!"
"Đúng vậy, muốn lẻn vào thì mình anh đi đi, chúng tôi không muốn mất mặt đâu!"
Mọi người đều cho rằng Tần Lâm không mua được lâu đài Seattle, vậy nên nói năng không chút kiêng kỵ, muốn cho anh cơ hội anh lại không chịu, vậy bọn họ cũng không khách khí nữa.
Lời nói cũng mọi người đầy châm biếm, không ưa vẻ giả tạo của Tần Lâm.
Trần Khả Nhi cũng hơi lo, nói nhỏ với Tần Lâm.
"Anh rể, thôi chúng ta đừng giả vờ nữa, em nghĩ không cần thiết đâu".
Bây giờ nếu so bì bạn trai, Phan Đình Đình đã không còn ưu thế rồi, cũng không còn cơ hội để thể hiện nữa.
Bạn trai cô ta ngoại trừ giàu có đẹp trai thì chẳng có ưu điểm gì, bây giờ bọn họ mặc dù trông cũng được, nhưng không ai ngưỡng mộ bọn họ nữa.
Ai có thể ngưỡng mộ một tên vô dụng vừa lăng nhăng vừa không biết chịu trách nhiệm chứ?
Tần Lâm cười nhạt: "Anh không giả vờ, thủ tục đã hoàn tất rồi, bên trong đã được bài trí xong, lời mà anh nói ra anh không có thói quen rút lại".
Tặng thì tặng, Tần Lâm tặng một món quà cũng không cần so sánh với người khác, chính là tùy ý mà tặng thôi, cứ như tặng một giỏ hoa quả cho bạn bè vậy.
Mọi người đều thực sự không biết nên nói gì, nhìn Tần Lâm như thằng ngu.
Chém gió đến mức độ này, đã xong chưa vậy, mọi người không ai quan tâm anh chém gió gì nữa, mà anh cứ tự lôi ra nói tiếp vậy.
Đây chẳng phải là đưa mặt ra cho người khác tát sao?
Trần Khả Nhi nhíu mày, có hơi cạn lời, không ngờ anh rể lại cố chấp như vậy, đến lúc mất mặt thì làm sao?
Dù sao người trong cuộc không cần thể diện, mọi người cũng không quan tâm, chỉ đi hóng drama mà thôi.
Cao Chí Văn và Phan Đình Đình tiến lên phía trước.
"Tôi muốn xem xem, anh lừa chúng tôi thế nào!"
"Ha ha, trừ phi đút tiền cho bảo vệ hoặc nhân viên công tác thì họ mới cho chúng ta vào, anh ta cứ tùy tiện mà bảo đấy là nhà anh ta, chúng ta cũng không bắt lỗi được".
Cao Chí Văn nói vậy, mọi người đều hiểu ra.
Có vẻ như đúng là như vậy, mọi người đều hiểu rõ, muốn xem tí nữa Tần Lâm diễn kịch thế nào.
Mọi người nhìn anh với ánh mắt khinh khỉnh và vẻ mặt cười cợt, rồi đi đến lâu đài Seattle.
Đây là công viên giải trí siêu lớn nằm ở khu trung tâm, con đường vào lâu đài sẽ có người canh giữ.
Đám Tần Lâm đi đến cổng, bị bảo vệ chặn lại.
"Xin chào, đây là lãnh thổ tư nhân, người ngoài không được phép vào trong".
Nhìn thấy cảnh này, mọi người không khỏi cười nhạo.
"Tôi nói rồi mà anh Tần, sao ngay cả bảo vệ mà anh cũng không mua chuộc được vậy? Diễn kịch mà không diễn cho tròn vai à? Anh thiếu chuyên nghiệp quá rồi đấy!"
"Chẳng nhẽ còn tiếc tiền mua chuộc bảo vệ à, diễn kịch thì phải diễn cho tròn vai chứ, chúng tôi còn muốn vào trong chụp ảnh đấy, anh làm thế này là đang làm khó chúng tôi đấy!"
"Đúng vậy, Trần Khả Nhi, hai người đang chơi chúng tớ à?"
Mấy bạn học ôm cánh tay, tỏ vẻ muốn hóng drama, họ đứng bên cạnh, trêи mặt đầy vẻ cười cợt.
Trần Khả Nhi nhíu mày, nói nhỏ: "Anh rể, hay chúng ta đi thôi".
Mặc dù cô ấy không biết Tần Lâm định làm gì, nhưng dù như thế nào thì đây nhất định là giả, chỉ là nói dối, sau này nhất định sẽ bị vạch trần.
Thà rút lui sớm còn hơn là bị người ta phát hiện rồi phải chuồn đi.
Tần Lâm nhíu mày, nói: "Yên tâm đi, để anh gọi người đến đón".
Nói xong, Tần Lâm gọi một cuộc điện thoại.
"Tôi đến nơi rồi, phái người xuống đón tôi đi".