Ông Long vội vã mang ra một bình rượu Mao Đài quý giá ra đưa cho Tần Lâm.
Mặc dù biết Tần Lâm chỉ cần dùng để khử trùng hoặc lau dụng cụ mà thôi nhưng ông ta vẫn lấy ra một bình rượu quý, dù sao bọn họ cũng đang ở nhà của Đoàn Bảo Đông, nơi đây không có loại rẻ tiền.
Tần Lâm không có ý kiến, loại rượu tốt lâu năm này càng thích hợp để chữa bệnh.
Mở nắp bình rượu ra, đổ rượu lên tay, hai tay bắt đầu không ngừng xoa vào nhau.
Vài giây sau, 'bụp' một tiếng, một ngọn lửa nổi lên!
Hai tay Tần Lâm bốc cháy.
Dưới tác dụng của cồn, có thể làm được điều này không khó.
Nhưng điều khiến người khác kinh ngạc là Tần Lâm không cần dùng đến bật lửa hay diêm, chỉ dùng hai bàn tay xoa vào nhau, lại có thể tạo ra lửa từ không trung!
Cảnh này khiến mọi người vô cùng khiếp sợ.
Hai tay Tần Lâm bùng cháy, anh vội vã xoa bóp trên người Đoàn Bảo Đông.
Nhiệt độ của ngọn lửa mặc dù cao nhưng hai tay của Tần Lâm vô cùng nhanh, quét qua một cái, không gây ra bất kỳ thương tổn nào trên người Đoàn Bảo Đông.
Một vài phút sau, toàn thân Đoàn Bảo Đông chuyển thành màu đỏ rực, thậm chí còn hiện lên một chút sắc tím, giống như bị người ta đánh đến mức máu ứ đọng toàn thân, trông vô cùng khủng khiếp.
Rượu trên tay Tần Lâm phát huy hết tác dụng, ngọn lửa cũng dần tắt.
Cuối cùng chỉ còn sót lại một đốm lửa nhỏ, nằm ở ngón tay của Tần Lâm.
Ngón tay duỗi ra hạ xuống mũi Đoàn Bảo Đông, vạch một đường trên miệng, sau đó ngọn lửa cũng tắt mất.
Mùi rượu bay ra khiến Đoàn Bảo Đông lập tức bừng tỉnh, dạ dày sôi lên, xoay người liền ói.
Bên cạnh đã chuẩn bị sẵn một chiếc chậu, miệng Đoàn Bảo Đông phun ra một thứ gì đó sền sệt màu đen.
Vài phút sau, Đoàn Bảo Đông thở dài nhẹ nhõm, nằm lại lên giường, nhắm mắt lại, sắc mặt hơi tái nhợt, tuy nhiên khí sắc rõ ràng đã tốt hơn nhiều.
"Đa tạ tiểu thần y".
"Anh Đông! Anh khỏe rồi!"
Đoàn Bảo Đông có thể mở miệng nói chuyện có nghĩa là cơ thể đã khỏe lên nhiều.
Tần Lâm gật đầu, cầm bình rượu Mao Đài chỉ còn một nửa lên, đặt bên miệng Đoàn Bảo Đông.
"Còn muốn uống rượu không?"
Đoàn Bảo Đông vừa ngửi liền thấy buồn nôn, vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác.
"Không uống nữa, cả đời này tôi sẽ không uống rượu nữa".
Tần Lâm hài lòng gật đầu, đặt bình rượu xuống.
"Tí nữa tôi viết đơn thuốc, cứ từ từ điều dưỡng là được, đương nhiên, bệnh tật nhiều năm tích tụ, không thể khỏi trong một sớm một chiều được".
"Ba tháng tới, ông Đoàn chịu khó ăn chay đi".
Đoàn Bảo Đông gật đầu, mấy ngày nay thực sự quá kinh khủng, so với bị bệnh, ăn chay thật sự quá đơn giản.
Đoàn Bảo Đông mặc dù hôn mê nhưng vẫn nghe thấy mọi chuyện diễn ra xung quanh.
Khi mở mắt thì vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng thần y lại trẻ vậy.
"Tiểu Long, tí nữa đưa cho cậu Tần mười triệu tệ tiền chữa bệnh, đưa danh thiếp của tôi và ông cho cậu Tần".
Nói xong, Đoàn Bảo Đông nhìn Tần Lâm nói.
"Cậu Tần, đây là chút lòng thành, chẳng đáng là bao. Sau này chúng ta là bạn bè, gặp bất kỳ chuyện gì đều có thể tìm tôi, ở thành phố Đông Hải này, Đoàn mỗ tôi vẫn có chút tiếng nói, tìm tôi hay Tiểu Long đều được".
Tần Lâm gật đầu, tùy ý thu danh thiếp, chẳng bị món tiền kia ảnh hưởng.
Cứ như bán đồ ăn thu một tệ vậy.
Lúc đầu cũng hơi ngạc nhiên, nhưng về sau Đoàn Bảo Đông cũng bình thường lại,
Với y thuật của Tần Lâm, nhất định đã chữa bệnh cho nhiều người có quyền, chút tiền này không đáng để anh ngạc nhiên.
Kê xong đơn thuốc, Tần Lâm đứng dậy, nhìn Lưu Minh Đức đang đứng sau lưng mà nói.
"Người này lòng dạ bất chính, nếu tiếp tục hành nghề y thì chắc chắn sẽ hại thêm nhiều người".
Đoàn Bảo Đông nháy mắt với Tiểu Long, Tiểu Long lập tức hiểu ý.
"Người đâu, đánh gãy hai tay hắn ta, đập nát y quán của hắn ta, về sau nếu còn dám hành nghề y, gặp lần nào đánh lần ấy".
Lưu Minh Đức mặt xám như tro: "Đừng, đừng, cứu tôi, Vãn Nhi, cứu tôi!"
Mặc dù Diệp Vãn Nhi có chút không nhẫn tâm, nhưng người này làm như vậy, cô ấy chỉ có thể quay đầu, không quan tâm.
Ai cũng rõ thủ đoạn của Đoàn Bảo Đông, giết chết người như Lưu Minh Đức dễ như bóp chết một con kiến.
Chẳng mấy chốc, trong sân đã vang lên tiếng than khóc.