Tần Lâm trẻ tuổi mà sở hữu y thuật cao siêu, rõ ràng là có sư phụ dạy từ nhỏ nên mới lợi hại như thế, nhưng thông thường người ta sẽ không truyền kỹ thuật cao siêu ra ngoài.
Không ngờ rằng Tần Lâm lại hào phóng như thế, nói dạy là dạy, hơn nữa còn là những người không có quan hệ gì với anh.
Tần Lâm nói: “Làm gì có loại y thuật nào truyền ra ngoài với không truyền ra ngoài chứ, dạy càng nhiều người thì mới có thể phổ biến rộng rãi”.
Có cái quy định không được truyền ra ngoài là do dạy cho đồ đệ thì sư phụ sẽ chết đói, người khác biết rồi thì sư phụ sẽ mất miếng cơm.
Trước giờ Tần Lâm không quan tâm đến chuyện này, hơn nữa Hộ Tâm Cửu Châm chỉ là một trong vô số kỹ thuật cao siêu mà anh biết, dạy cho bọn họ cũng chẳng mất mát gì, là chuyện vô cùng đơn giản.
Tần Lâm được mời vào phòng học, thầy cô và sinh viên ngồi kín chỗ, phía sau có rất nhiều người phải đứng, lúc này viện trưởng Mạnh giống như cậu học sinh ngồi ở dãy ghế đầu, cầm giấy bút chuẩn bị ghi chép.
Dù sao cũng là Tần đại sư giảng dạy, đây là cơ hội hiếm có, trước đây chỉ nhìn thấy trêи tivi, không ngờ anh lại đến đây.
Trần Khả Nhi chen mãi không vào trong được, cô bực bội đứng ở bên ngoài hét to một tiếng.
“Các người chen cái gì chứ! Tần đại sư là anh rể của tôi, các người mau tránh đường!”
Vừa nghe thấy thế đám đông lập tức nhường đường, kinh ngạc nhìn Trần Khả Nhi rồi nói.
“Thật hay giả vậy? Khả Nhi, cô là em vợ của Tần đại sư sao?”
Trần Khả Nhi hừ lạnh lùng: “Còn giả được sao? Tôi là em ruột của vợ Tần đại sư!”
Nói xong, Trần Khả Nhi hiên ngang bước vào trong, tìm một vị trí rồi ngồi xuống.
Sau đó Tần Lâm giảng về Hộ Tâm Cửu Châm cho các độc giả cao tuổi này, lời giảng giải của anh rất chính xác, cho dù phương pháp châm cứu này rất khó, nhưng dưới sự lý giải của anh đám học sinh đó đều có thể nghe hiểu được.
Cho dù có câu hỏi thì Tần Lâm cũng có thể trả lời tại chỗ, chỉ cần nói vài câu là anh biết ngay bọn họ muốn hỏi gì.
Trình độ lý giải y thuật này thực sự khiến người ta nể phục.
Đại sư, đây mới là đại sư thật sự.
Trần Khả Nhi nhân cơ hội này đến trước mặt viện trưởng Mạnh rồi nói.
“Thầy Mạnh, thầy xem bài luận văn của em……”
Viện trưởng Mạnh vội nói: “Cái đó còn cần phải nói sao, bài luận văn của em không có vấn đề gì, tý về thầy sẽ cho em vào danh sách sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, không có nhiều sinh viên vừa ưu tú lại có chủ kiến như em”.
Trần Khả Nhi vui mừng, vội để viện trưởng Mạnh ký tên, coi như bài luận văn đã qua.
Được bao vây bởi sự nhiệt tình của viện trưởng Mạnh, không nỡ tiễn Tần Lâm và Trần Khả Nhi đi.
Ra khỏi cổng trường, Trần Khả Nhi lập tức trở thành em vợ của Tần Lâm, cô khoác vai anh rồi nói.
“Anh rể, anh lợi hại thật đấy, anh là Tần đại sư hả?”
Tần Lâm cười nhạt: “Em cũng biết Tần đại sư sao?”
“Đương nhiên em biết rồi! Em cũng là người làm công việc chữa bệnh và chăm sóc mà, em từng xem buổi livestream của anh, rất lợi hại, em còn tưởng là ông già nào cơ, không ngờ lại là anh rể đẹp trai của em!”
Trần Khả Nhi ôm chặt lấy tay của Tần Lâm khiến anh thấy không được thoải mái cho lắm.
“Em làm thế này không được hay cho lắm, nam nữ thụ thụ bất thân”.
Trần Khả Nhi sững sờ, cô cũng nhận ra hành động của mình hơi mờ ám, có điều cô cười nói với vẻ trêu đùa.”
“Anh rể, anh xem em đẹp hay chị em đẹp hơn?”
Tần Lâm trừng mắt với cô: “Hai người xinh đẹp như nhau, có điều chị em đoan trang hơn chút”.
Trần Khả Nhi trợn mắt, cô thấy cạn lời.
“Này anh rể, anh nhìn kiểu gì đấy, chị em đoan trang còn em là nhí nhảnh đáng yêu anh có hiểu không?”
Sau khi đưa Trần Khả Nhi về nhà, Tần Lâm trở về Đông Hải.
Về nhà mọi người hỏi han ân cần một hồi, sau đó Trần Nham Thạch nói.
“Anh rể đưa con về à?”
Trần Khả Nhi gật đầu, sau đó đột nhiên hỏi.
“Chị, chị với anh rể quen nhau thế nào vậy?”
Tim Trần Diên đập bình bịch, đứa em gái này tinh ranh, rất nhiều ý nghĩ xấu xa, nói không chừng có thể bị nó phát hiện ra, cô vội nói.
“Bọn chị quen nhau trêи tàu, anh rể em cũng là bác sĩ”.
Đây là sự thật, chắc hai người sẽ nói giống nhau.
“Ồ…..y thuật của anh rể không tồi đúng không?”, Trần Khả Nhi hỏi thăm dò.
Trần Diên gật đầu: “Không tồi, anh ấy là bác sĩ Đông y, cũng giỏi”.
Trần Khả Nhi lộ vẻ mặt kỳ quái.
Cũng giỏi sao?
Nghe chị nói như thế xem ra vẫn chưa biết thân phận của anh rể, không biết anh ấy là Tần đại sư lừng danh, từng là bác sĩ trưởng trong đại hội Đông y của đài truyền hình Trung Ương.
Không ngờ rằng anh rể chỉ nói với một mình mình!
Thấy nụ cười ngây ngốc của Trần Khả Nhi, Trần Diên cau mày lại.
“Khả Nhi, em đang nghĩ cái gì vậy?”
“Không có gì ạ, bài luận văn tốt nghiệp của em qua rồi, hơn nữa còn là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc”.
“Hả? Thật sao? Chẳng phải viện trưởng không thích bài luận văn của em sao? Vậy mà cũng qua à?”
Trần Diên cũng quen biết viện trưởng, cô còn định nói một câu giúp Trần Khả Nhi, không ngờ lại qua rồi.
Trần Khả Nhi cười hi hi: “Do may mắn”.
……
Trở về Đông Hải, Tần Lâm liền đi thăm Tần Nha Nha, cô bé được chăm sóc ở trường, dù sao Tần Lâm cũng đã tài trợ một trăm triệu tệ, từ hiệu trưởng đến thầy cô đều đối xử rất tốt với cô bé, tính cách của cô bé cũng cởi mở hơn nhiều, Tần Lâm rất vui.
Sau khi đến trường học, giáo viên chủ nhiệm của Tần Nha Nha nói chuyện với Tần Lâm.
“Anh Tần, mọi thứ ở trường của Nha Nha đều bình thường, có điều mấy ngày nay có ba người cứ đứng ở bên ngoài nhìn cô bé, mặc dù không làm gì nhưng tôi luôn cảm thấy họ có ý đồ xấu”.
Tần Lâm cau mày: “Ba người đó trông thế nào?”
Cô giáo nghĩ một lúc rồi nói: “Trông giống như một gia đình ba người, bố mẹ tầm bốn năm mươi tuổi, con trai tầm hai ba mươi tuổi, ba bọn họ có vẻ không phải người nhà giàu, giống như từ nông thôn lên vậy”.
Tần Lâm gật đầu: “Được, tôi biết rồi, làm phiền cô rồi”.
Giáo viên nói với Tần Lâm về ba người này, rõ ràng bọn họ có vấn đề, cả ngày đứng ở cổng trường theo dõi Tần Nha Nha, chắc chắn có mục đích.
Cho dù bọn họ có mục đích gì, dám nhằm vào Tần Nha Nha, Tần Lâm chắc chắn sẽ không tha.
Tần Lâm lấy điện thoại ra, gọi điện cho Đoàn Bảo Đông.
“Gọi mấy chục người qua đây, bao vây trường học của Nha Nha……đợi đã, không cần nữa”.
Vốn dĩ Tần lâm định dùng bạo lực, sai Đoàn Bảo Đông cử vài người canh trừng ở đây, kết quả vừa gọi điện thì nhìn thấy ba người lén la lén lút.