Trịnh Húc hơi sững sờ, quay đầu lại liếc nhìn sang chỗ Tần Lâm.
“Chính thằng nhóc đó sao? Cậu ta là người thế nào?”
Tiểu Hồ Nương nói: “Là một đại gia, thường xuyên donate cho đối thủ cạnh tranh của em, trước đây còn từng đánh em nữa”.
Nói xong, Tiểu Hồ Nương nũng nịu ôm mặt, tỏ vẻ ấm ức đáng thương.
Trịnh Húc bỗng chốc tức giận: “Mẹ kiếp? Cậu ta dám bắt nạt em như vậy sao? Đại gia cái quái gì chứ, xem anh chỉnh đốn cậu ta đây!”
Tiểu Hồ Nương còn kéo anh ta lại: “Anh Trịnh, thôi, người đó khá lợi hại đó, nói không chừng còn có địa vị trong giới giải trí nữa!”
Trịnh Húc cười khinh bỉ: “Có địa vị? Nói chuyện địa vị giới giải trí với Trịnh Húc anh à? Vậy anh sẽ khiến cậu ta bay màu từ nay về sau luôn”.
Nói xong, Trịnh Húc đứng phắt dậy đi đến trước mặt Tần Lâm nói.
“Thằng nhóc kia, đứng dậy”.
Thấy Trịnh Húc ra tay, trêи mặt Tiểu Hồ Nương lộ rõ vẻ đắc ý, cô ta chính là muốn kết quả này.
Trong khoảng thời gian này cũng khá may mắn khi bám được vào cậu ấm nhà giàu này, Tiểu Hồ Nương hiểu rõ lòng dạ đàn ông, trùng hợp Trịnh Húc lại thích loại phụ nữ này, nên cô ta dễ dàng chơi hắn trong lòng bàn tay.
Muốn khiến Trịnh Húc ra tay thì kϊƈɦ động là biện pháp hiệu quả nhất.
Tên Trịnh Húc này chính là cậu ấm nhà giàu, hơn nữa còn là con nhà nòi có bố mẹ làm nghệ thuật.
Bố của Trịnh Húc là Trịnh Tiểu Long – một ngôi sao phim võ thuật, chuyên đóng vai phản diện, là vai phụ đắt giá.
Ông ta đã ra mắt rất nhiều năm, có nền móng rất vững chắc, mặc dù chỉ toàn đóng vai phụ, nhưng mối quan hệ sau màn ảnh rất sâu rộng, địa vị hơn người.
Trịnh Húc là con nhà nòi, nhưng không theo con đường diễn xuất mà làm hậu trường.
Anh ta rất thích cuộc sống này, làm hậu trường, bao nuôi hotgirl mạng, ngủ với nữ minh tinh, cuộc sống vô cùng thoải mái.
Tần Lâm nghe vậy thì nhíu mày, ngẩng đầu liếc nhìn Trịnh Húc, không thèm quan tâm mà tiếp tục ăn cơm.
Lôi Hồng ở bên cạnh thờ ơ xem kịch, trong mắt tràn đầy vẻ thích thú.
Trịnh Húc nhíu mày: “Cậu không nghe thấy tôi nói gì à? Tôi bảo cậu đứng dậy!”
Tần Lâm hơi mất kiên nhẫn: “Chúng ta quen nhau à?”
Trịnh Húc nói: “Không quen, nhưng tôi nghe nói cậu từng bắt nạt người phụ nữ của tôi, đúng không?”
Trịnh Húc chỉ vào Tiểu Hồ Nương nói: “Cậu qua đó xin lỗi cô ấy, cúi lạy ba cái, hôm nay tôi sẽ tha cho cậu một mạng!”
Tần Lâm cười khinh bỉ: “Thằng ngu từ đâu chui ra vậy, cút”.
Trịnh Húc bị chửi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Con mẹ nó, cậu muốn chết à, cậu có biết tôi là ai không? Bố tôi là Trịnh Tiểu Long đó! Cậu đi tìm hiểu đi, có tin tôi giết chết cậu không?”
Trịnh Húc tiến lên hai bước, Lôi Hồng đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói.
“Đừng xúc phạm đến cậu Tần, nếu không người bị thương chính là anh đó”.
Khi Lôi Hồng lên tiếng, Trịnh Húc mới chú ý sang người cô ấy, hai mắt anh ta lập tức phát sáng.
Xinh đẹp quá.
Vẻ ngoài của Lôi Hồng rất độc đáo, tóc ngắn, chín chắn, dáng vẻ hiên ngang mạnh mẽ, có khí chất nữ hiệp cổ đại, giữa đôi lông mày mang đầy khí phách, cộng thêm môi hồng răng trắng, cực kì xinh đẹp.
Cho dù là ngươi đã từng gặp vô số phụ nữ như Trịnh Húc cũng lần đầu được gặp kiểu phụ nữ như này.
Đây là nữ minh tinh mới ra mắt à?
Một ý nghĩ xấu xa dấy lên trong lòng Trịnh Húc, anh ta nói với Lôi Hồng.
“Em là người công ty nào đó, là người mẫu, diễn viên hay ca sĩ? Cậu ta đã hứa gì với em, nói sẽ giúp em nổi tiếng à?”
“Em đi theo anh đi, bố anh là Trịnh Tiểu Long, chỉ cần em lên giường phục vụ anh cho tốt, anh ít nhất cũng có thể nâng em lên thành diễn viên hạng hai, thế nào?”
Nói xong, Trịnh Húc tiến lên hai bước, định vươn tay ra ôm eo Lôi Hồng.
Lôi Hồng lập tức nhíu mày, rút một con dao từ thắt lưng ra!
Lôi Hồng không phải là cô gái bình thường, mà là chị đại ở tỉnh lỵ!
Năm đó khi Lôi Hồng lăn lộn trêи gianh hồ, một tay một dao vô cùng dũng mãnh, rất nhiều đàn ông cũng không mạnh bằng cô ấy.
Người dám quấy rối Lôi Hồng sẽ có kết cục rất thảm hại.
Lôi Hồng rút con dao găm từ thắt lưng cô ra, đâm thẳng mu bàn tay của Trịnh Húc, con dao xuyên qua tay anh ta, găm chặt vào bàn.
“A!”
Trịnh Húc kêu gào thảm thiết, quỳ rạp xuống đất, tay bị đóng trêи bàn, không dám nhúc nhích.
“Con điếm! Mày dám động vào tao, mày có biết bố tao là ai không, mày có tin tao sẽ giết mày không!?”
Trịnh Húc giống như một con chó điên, anh ta từ nhỏ đến lớn luôn được cưng chiều, đâu từng phải chịu nhục nhã như vậy chứ?
Lôi Hồng cười khinh thường: “Tôi không có hững thú biết bố anh là ai, tôi lên là Lôi Hồng, nếu anh không phục thì cứ việc xông vào đây”.
Nói xong, Lôi Hồng rút con dao ra, Trịnh Húc bỗng chốc ngã quỵ xuống đất, ôm chặt lấy bàn tay đầu máu, mồi hôi trêи mặt tuôn ra như mưa.
“Mày chết đến nơi rồi con điếm, mày cứ đợi đấy!”
Nói xong, Trịnh Húc lấy điện thoại ra gọi vào số bố anh ta.
“Bố! Con bị người ta dùng dao đâm vào tay ở nhà hàng Bốn Mùa!”
“Cái gì! Ai dám động vào con! Con đợi đấy, bố sẽ qua ngay!”
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Hồ Nương vội vàng lấy giấy ăn nhà hàng băng bó cho Trịnh Húc, vừa băng vừa nói.
“Các người đúng là không biết sống chết, bố của cậu chủ Trịnh là Trịnh Tiểu Long! Chú Trịnh sắp đến đây, các người xong đời rồi!”
Bên ngoài Tiểu Hồ Nương tỏ ra vô cùng tức giận, nhưng trong lòng lại vui như hoa, đánh nhau là tốt, càng đánh nhau kịch liệt càng hay, tốt nhất là đánh đến gãy chân gãy tay. Đến lúc đó chọc Trịnh Tiểu Long điên cuồng trả thù, xem tên họ Tần kia còn giả bộ thế nào!
Trịnh Húc gọi điện điện kêu người, Lôi Hồng không thèm để ý, thậm chí còn hơi buồn cười.
“Anh đã gọi người thì tôi cũng gọi vậy”.
Nói xong, Lôi Hồng cũng gọi điện thoại.
Dường như đã rất lâu rồi Lôi Hồng không trải qua cảnh thi nhau gọi người thế này, cảm thấy rất buồn cười, như quay lại những ngày tháng lăn lộn trêи giang hồ.
Tần Lâm hoàn toàn không để ý, thượng bất chính, hạ tắc loạn, đẻ ra loại cậu ấm não tàn như Trịnh Húc, bố cậu ta chắc cũng không phải là loại tốt đẹp gì.
Rất nhanh sau đó, mấy chiếc xe dừng lại trước cổng nhà hàng, đám người mặc áo đen bước xuống, vây quanh một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ trắng, hùng hổ bước vào.
Sau khi bước vào, mấy tên vệ sĩ lập tức bắt đầu dọn người.
“Tất cả ra ngoài hết đi!”
Thấy sắp đánh nhau, mấy người khách không dùng bữa nữa mà nhanh chóng rời xa nơi thị phi này.
Phục vụ và giám đốc nhà hàng thấy cảnh này cũng không dám lên tiếng, thậm chí còn không dám đi đòi những khách hàng chưa thanh toán.
Sau khi mấy tên vệ sĩ dọn chỗ xong, người đàn ông mặc bộ đồ trắng, đeo kính râm bước đến.
“Bố!”
Người đàn ông trung niên mặc bộ đồ màu trắng, đeo kính râm chính là bố của Trịnh Húc – Trịnh Tiểu Long.
Trịnh Tiểu Long tháo kính râm ra thấy tay con trai chảy nhiều máu như vậy thì sắc mặt lập tức trở nên cực kì khó coi.
“Tên khốn khϊế͙p͙ nào dám động vào con trai của Trịnh Tiểu Long tôi?!”
Trịnh Tiểu Long quay đầu, nhìn chằm chằm vào Lôi Hồng và Tần Lâm.
Lôi Hồng lấy con dao găm đẫm máu ra đặt lên bàn, cười khinh khỉnh.
“Là tôi”.
Trịnh Tiểu Long nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy tức giận.
“Phụ nữ sao? Cô là ai?”
Không ngờ người phụ nữ này lại dám ra tay độc ác như vậy, xem ra không phải là nhân vật bình thường.
“Tôi tên là Lôi Hồng”.