Thời cơ bây giờ quá tốt, lại thêm góc độ, động tác, dường như đây là một cuộc ám sát hoàn mĩ.
Vẻ mặt Lôi Hồng thay đổi, vội vàng hét lên.
"Cậu Tần!"
Những người khác cũng sửng sốt, Hồng Xà không phải người thường, cú đâm với cự li gần như vậy thì căn bản là không còn cơ hội sống sót.
Tần Lâm còn quá trẻ, không chỉ trẻ mà còn quá tự tin, có chút thái quá.
Với tình hình này thì nên giết chết Hồng Xà luôn, làm gì để cho hắn còn cơ hội phản đòn?
Tưởng như trong phim sao, đưa cho hắn con dao là hắn tự sát luôn chắc?
Lúc Hồng Xà xông tới, mọi người đều thót tim, khoảng cách giữa bọn họ không đủ để làm gì cả, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn con dao đâm thẳng vào Tần Lâm.
Keng!
Tiếng kim loại va vào nhau làm mọi người ngây ngốc.
Chuyện quái gì vậy?
Lần phản đòn này Hồng Xà dùng sức mạnh lớn nhất của mình, ra sức đâm một nhát.
Nhưng con dao cứng rắn đâm vào ngực Tần Lâm chẳng để lại vết tích gì.
Mà ngược lại con dao găm còn bị gãy vụn!
Có thể thấy Tần Lâm không hề mặc thứ quần áo phòng hộ này, chỉ là một chiếc áo sơ mi mỏng.
Nhưng tiếng kim loại va vào nhau vừa rồi lại rất rõ ràng, rất giống như con dao đâm vào bức tường sắt vậy.
Vương Kim Hải ở bên cạnh đột nhiên co đồng tử lại, trợn tròn mắt.
"Đao kiếm không thể đâm!"
Không ngờ sức mạnh của tiểu sư huynh đến đạt tới cảnh giới này rồi.
Đao kiếm bình thường đều không thể làm hại đến anh!
Chẳng trách vừa rồi anh lại cả gan dám vứt con dao găm cho Hồng Xà, thì ra là đã có tính toán từ trước.
Cho dù Hồng Xà có ra tay với anh thì hắn cũng không thể làm tổn thương Tần Lâm một chút nào!
Hồng Xà cảm nhận được cơn đau phản ngược lại, nhìn thấy con dao găm bị gãy hắn thật sự hoang mang.
Nhìn Tần Lâm với vẻ mặt không thể tin được.
Tần Lâm cười lạnh: "Cho mày cơ hội mà mày không biết dùng".
Nói xong, Tần Lâm bóp cổ Hồng Xà, dùng một tay nhấc hắn lên, đi đến phòng đốt lò của tàu hỏa, mở nồi hơi, nhét hắn vào bên trong.
Cửa nồi hơi vô cùng nhỏ, một người đàn ông trưởng thành căn bản không thể chui vào được, nhưng với sức mạnh của Tần Lâm thì anh vẫn dứt khoát nhét Hồng Xà vào trong thiêu cháy hắn.
Sau đó Tần Lâm nhanh chóng bước vào tàu hỏa, nhìn thấy Lâm Nguyệt Dao bị trói tay đang hôn mê, anh liền vội vàng bế cô ấy lên rồi rời khỏi nơi đây.
Sau khi Tần Lâm đi, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Vương Kim Hải quay đầu lại nhìn đám đông, lạnh lùng nói.
"Mọi người thấy sức mạnh của tiểu sư huynh rồi chứ, chúng ta không nên nghi ngờ tiểu sư huynh, hy vọng sẽ không có lần sau".
Vương Hải Kim nói xong, Tôn Kiến Dân và Mạnh Văn Cương đều cúi đầu, vô cùng xấu hổ, đúng là không nên nghi ngờ tiểu sư huynh, may mà vừa rồi không thể hiện ra vẻ nghi ngờ hoặc khó chịu gì cả, không thì tình cảm tốt đẹp xây dựng bấy lâu nay tàn thành mây khói rồi.
...
Sau khi về nhà dì Hai, Tần Lâm bắt mạch cho Lâm Nguyệt Dao, may là không có chuyện gì, chỉ là bị hoảng sợ một chút sau đó ngất đi thôi.
Để cô ấy nằm ở đây nghỉ ngơi một lát, Tần Lâm đâm hai cây kim bạc lên trán sau đó Lâm Nguyệt Dao từ từ tỉnh lại.
Sau khi mở mắt ra, vẻ mặt Lâm Nguyệt Dao hơi kỳ lạ, nhìn thấy Tần Lâm cũng đã yên tâm hơn nhiều, biết bản thân đã được cứu rồi.
Mở lời hỏi: "Tần đại sư đâu?"
Chuyện đầu tiên sau khi Lâm Nguyệt Dao tỉnh lại là hỏi Tần đại sư, xem ra rất để tâm đến Tần đại sư.
Tần Lâm nói: "Chẳng phải anh chính là Tần đại sư hay sao?"
Lâm Nguyệt Dao tức giận lườm anh một cái: "Anh biết em đang nói đến ai sao?"
Bây giờ giữa Lâm Nguyệt Dao và Tần Lâm cũng chẳng còn khúc mắc gì nữa, quan hệ của hai người cũng lên một tầm cao mới, trở thành anh em bình thường, tình cảm cũng tốt hơn.
Cho nên Lâm Nguyệt Dao cũng chẳng giấu diếm Tần Lâm cái gì, cô ấy rất quan tâm đến Tần đại sư, hy vọng Tần đại sư có thể bình an vô sự.
Lúc trước anh Xà muốn dùng Lâm Nguyệt Dao để uy hϊế͙p͙ Tần đại sư, cô ấy sợ nhất là liên lụy đến người khác nên ngay sau khi tỉnh lại đã hỏi Tần đại sư như thế nào rồi.
Tần Lâm cũng không còn gì để nói, bây giờ anh vẫn hơi khó giải thích, Lâm Nguyệt Dao đúng là quá để ý "Tần đại sư" rồi, cho nên đến bây giờ Tần Lâm vẫn không thể thừa nhận được.
Cho dù có biết Tần Lâm thật sự là Tần đại sư e là cô ấy vẫn không tin, không thể chấp nhận sự thật này.
Cho nên Tần Lâm nghĩ một lát rồi quyết định không nói.
"Ở hiện trường không thấy người khác, tàu hỏa bị trật đường ray, em không sao, tên anh Xà thì chết rồi".
Lâm Nguyệt Dao thở dài, nằm trêи giường, trong lòng có chút khó chịu.
Lại không thể gặp được Tần đại sư, rõ ràng là gần trong gang tấc rồi mà cuối cùng vẫn không có cơ hội để gặp.
Lúc đầu ở bệnh viện, cô ấy chỉ là một bác sĩ bình thường, Tần đại sư quan tâm tới cô ấy như vậy, phó viện trưởng hay viện trưởng cũng đều chiếu cố cô ấy, vậy mà bây giờ Tần đại sư đã không liên lạc với cô từ lâu lắm rồi.
Lâm Nguyệt Dao lại thở dài, có thể Tần đại sư đã hết hứng thú với cô ấy rồi.
Hai người ở nhà chẳng làm gì, Lâm Nguyệt Dao mở tivi lên, đúng lúc chiếu tin tức giải trí.
Bình thường Tần Lâm không chú ý đến mấy tin tức giải trí, anh cũng không theo đuổi thần tượng gì cả, anh chẳng biết mấy người trong giới giải trí, mà anh cũng chẳng quan tâm tới họ.
Nhưng bây giờ có quen biết Tô Văn Kỳ, thình thoảng cũng xem qua vài tin tức.
Đúng lúc, mẩu tin này lại thu hút được sự chú ý của Tần Lâm và Lâm Nguyệt Dao.
Đúng là tin tức liên quan đến Tô Văn Kỳ.
"Đêm nay là ngày mà Thiên Hậu Tô Văn Kỳ hiến tủy cho cô bé Miêu Miêu, nhưng bây giờ cách thời gian phẫu thuật chưa đến một tiếng vẫn không thể liên hệ với Tô Văn Kỳ, người đại diện, bạn bè đều không thể liên lạc với cô ấy, chúng tôi nghi ngờ Tô Văn Kỳ có hành vi lừa đảo".
"Có người đã tiết lộ, hành động hiến tủy lần này vốn là lừa đảo, Tô Văn Kỳ thật ra không muốn hiến tủy, chỉ muốn tạo scandal để thu hút giới truyền thông mà thôi".
"Loại lừa đảo này đúng là vô liêm sỉ, đáng bị toàn xã hội lên án".
"..."
Mặc dù Tô Văn Kỳ chưa có câu trả lời chính thức nhưng không liên lạc được đã nói lên vấn đề lớn nhất.
Bình thường vẫn liên lạc được, đến thời khắc quan trọng lại xảy ra vấn đề, bé gái còn đang nằm trêи bàn phẫu thuật chờ Tô Văn Kỳ hiến tủy, kết quả là cô ấy lại chơi trò biến mất?
Đợi cô bé thật sự xảy ra chuyện không may gì cô ấy mới xuất hiện, viện một lý do nào đó để lấp ɭϊếʍ cho qua, loại chuyện này khán giả không thể nào chấp nhận được.
Mạng sống của cô bé là số một!
Tuyệt đối không thể dùng nỗi đau khổ của người khác để làm màu cho bản thân.
Tần Lâm nhìn thấy mẩu tin này liền chau mày, lấy điện thoại ra gọi cho Tô Văn Kỳ những bên kia lại tắt máy.
Anh có chút lo lắng, Tô Văn Kỳ là ngôi sao lớn, ngang tầm với cả Chu Cách.
Chỉ có điều không có thế lực đằng sau mạnh như Chu Cách thôi, đứng trêи sâu khấu tầm ảnh hưởng cũng lợi hại như nhau.
Cho nên, Tô Văn Kỳ chẳng cần phải dùng cách này để đánh bóng tên tuổi, hơn nữa trong ấn tượng của Tần Lâm Tô Văn Kỳ không phải người như vậy.