Triệu Tử Văn ngây người một lát, sau đó vẻ mặt lập tức biến đổi.
"Tổng giám đốc Mạnh? Tổng giám đốc Mạnh đang nói gì thế, tôi làm sao, tại sao lại sa thải tôi!"
Mạnh Văn Cương hừ lạnh một tiếng: "Tại sao lại sa thải cậu? Cậu không tự biết sao?"
"Tập đoàn Mạnh Thị của tôi, từ lúc nào mà lại cúi đầu trước gia tộc khác vậy? Chỉ vì nhà họ Đường cỏn con mà cậu dám sa thải nhân viên của công ty sao? Người như cậu mà cũng xứng là tấm gương tốt sao? Cút ngay!"
Triệu Tử Văn xám mặt lại, nhìn trông rất khó coi.
"Tổng giám đốc Mạnh...Tổng giám đốc Mạnh sếp cân nhắc lại một chút đi!"
Không muốn nghe ông ta biện minh thêm nữa, thư ký lập tức lôi Triệu Tử Văn ra ngoài.
Mạnh Văn Cương lại nói: "Bây giờ cậu sẽ là tổng giám đốc của bộ phận chất lượng, đãi ngộ và lương bổng giống như cậu ta, ngoài ra công ty sẽ đưa cho cậu năm phần trăm cổ phần coi như thưởng cuối năm trước cho cậu".
Sau khi nói xong, Mạnh Văn Cương lấy một chiếc chìa khóa xe từ trong túi ra.
"Nếu đã là giám đốc điều hành của công ty, ra ngoài phải giữ thể diện cho công ty, chiếc xe Audi A này là tôi mới mua, đưa cho cậu đi trước, còn về vest gì đó thì cậu tự mua, mua loại cao cấp một chút, sau đó đưa hóa đơn cho bên tài vụ thanh toán cho, tính vào tiền của công ty".
Phần thưởng của Mạnh Văn Cương thực sự khiến Lâm Vũ sững sờ.
Phải nói thế nào đây?
Khổ tận cam lai?
Không chỉ không mất công việc mà còn được lên chức? Lên làm giám đốc điều hành luôn?
Còn được nhận năm phần trăm cổ phần công ty? Đây đúng là một bước lên tiên mà!
Hơn nữa còn được điều động cho chiếc xe cao cấp, trước đây tổng giám đốc Triệu cũng không được khoản đãi ngộ như thế này?
Mạnh Văn Cương cảm thấy cũng tạm ổn rồi, nhiêu đây thôi cũng đủ để ông ấy mất kha khá thời gian để ‘tiêu hóa’ mọi thứ.
"Được rồi tổng giám đốc Lâm, nếu không còn việc gì nữa thì cậu về nhà đi, hôm nay đi mua mấy bộ đồ vest, ngày mai chính thức đi làm, đừng làm tôi thất vọng".
Lâm Vũ hít sâu một hơi: "Cảm ơn tổng giám đốc Mạnh đã nâng đỡ, tôi mạo muội hỏi một câu, tôi có thể biết tại sao không?"
Mặc dù Lâm Vũ tự cho rằng năng lực của mình tốt, cũng thật thà quyết đoán, nhưng người như ông, ở công ty lớn của tập đoàn Mạnh Thị đâu đâu cũng có, cho dù có xuất sắc thế nào cũng không đến mức được tổng giám đốc Mạnh đích thân tới xem chứ?
Trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình gì đó.
Mạnh Văn Cương nở nụ cười thần bí nói.
"Tổng giám đốc Lâm, cậu phải tự tin lên, cậu có năng lực gánh vác, hơn nữa còn có quý nhân tương trợ, được rồi, không nói nhiều nữa, cậu mau về nhà đi".
Lâm Vũ ra khỏi công ty với trạng thái lâng lâng, một lát sau, thông tin ông được thăng chức đã được thông báo cho cả công ty, ngày mai đến công ty, mọi người sẽ phải nhìn ông bằng con mắt khác.
Đi xuống dưới lầu, ngồi trong chiếc xe Audi A mới tinh, Lâm Vũ cảm giác như đang trong mơ.
Quý nhân tương trợ? Quý nhân nào?
...
"Con thấy có một chiếc siêu xe đỗ dưới nhà mình, hình như là A, xe của ông chủ".
Đường Mẫn đang nấu cơm, không vui nói: "Xe của ông chủ hay không thì làm sao, mẹ với con còn chưa được ngồi bao giờ".
Vài giây sau, Lâm Nguyệt Dao bỗng nhiên kêu lên.
"Là bố! Chiếc xe đó là bố lái về!"
Đường Mẫn kinh ngạc: "Thật không vậy?" Đến bên cửa sổ xem, đúng thật là Lâm Vũ xuống xe, còn mặc một bộ vest, trên tay còn cầm mấy cái túi, nhìn giống như túi ở mấy cửa hàng quần áo cao cấp.
Về đến nhà, thấy hai mẹ còn đều có vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Vũ nở nụ cười, vội vã nói cho hai người biết tin tốt.
Sau vài phút, Đường Mẫn và Lâm Nguyệt Dao vô cùng mừng rỡ.
"Bố giỏi quá! Thoáng cái đã là giám đốc điều hành của tập đoàn Mạnh Thị rồi, vậy thì con chẳng phải là con nhà giàu rồi sao?"
"Chồng em lợi hại thật, em biết mà, vàng thế nào cũng có ngày sẽ sáng thôi, bây giờ thì tốt rồi, sau này chúng ta sẽ sống tốt hơn, hôm nay em sẽ làm thêm vài món!"
Sau khi Tần Lâm ngồi trên sô pha nghe được tin liền hơi gật đầu, Mạnh Văn Cương làm việc cũng nhanh đấy.
Không lâu sau một bàn đồ ăn lớn đã được sắp sẵn, bốn người cùng ngồi xuống ăn cơm, Đường Mẫn nói.
"Ông Lâm, bây giờ ông đã là giám đốc điều hành rồi, sắp xếp cho Tiểu Lâm một công việc chắc không thành vấn đề chứ?"