Lời Tần Lâm như dao nhọn, đâm thẳng vào lòng của Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm, nhưng bây giờ, mặt mũi nhà họ Chúc cũng không còn, thậm chí còn không có đất dung thân.
Chúc Diệu trầm giọng nói.
"Mày thì có gì để mà lên mặt chứ? Chẳng nhẽ mày nghĩ mình có thể đạt đến cảnh giới của Tôn Vô Kỵ chắc? Cả ba tỉnh Hoa Đông, một nửa thế giới mới có một Tôn Vô Kỵ, mày nghĩ mình có thể trở thành người như Tôn Vô Kỵ à? Đúng là buồn cười. Làm người thì đừng có ngông cuồng quá, mày không được vào cửa nhà họ Chúc bọn tao đâu, điều này, tao hy vọng mày hiểu rõ, Tần Lâm! Mày nằm mơ cũng đừng nghĩ đến việc bước chân vào nhà họ Chúc ở rể".
Chúc Tam Đao bị Tần Lâm nói đến không nói được gì, yến tiệc nhà họ Chúc không còn Tôn Vô Kỵ cũng như mất đi một cánh tay, đây không phải chỗ để chơi đùa.
Lúc này Huy thiếu gia bước ra từ trong đám đông, hắn là con trai của Chúc Diệu, Chúc Huy, là cháu trai của Chúc Nhị Bạch.
"Đúng, đúng là hắn, tên này làm giẫm hỏng giày bạn gái con, con còn tưởng là ai chứ, hóa ra là một thằng trai bao, hừ hừ, còn muốn vào nhà họ Chúc tao à, nằm mơ đi".
Chúc Phi lạnh lùng nói.
"Nếu như không cần thể diện thì đi đâu cũng bị người ta ghét bỏ".
Chúc Huy khinh bỉ nói.
"Mày chỉ là một tên khốn, mày nghĩ mình tài giỏi lắm à, tao đã biết mày muốn vào nhà họ Chúc ở rể lâu rồi, muốn tham gia yến tiệc của nhà họ Chúc chúng tao, tao không cho mày vào cổng khách sạn Hào Duyệt là đúng rồi".
"Cái loại người như mày mà muốn so sánh với ông Tôn á, mày nghĩ mình là ai? Con cưng của trời à? Ha ha ha ha, cười chết mất, đợi đến khi mày bảy mươi tám mươi tuổi, mày sẽ biết mình đến đâu, còn muốn noi gương ông Tôn, mày có bản lĩnh không? Ông Tôn là người thế nào, cả đời này mày cũng không có tư cách làm bạn với ông Tôn đâu, không bằng một góc của ông Tôn".
Chúc Huy chỉ muốn đạp Tần Lâm vào vũng bùn, người này khiến hắn khó chịu, mày nghĩ cửa nhà họ Chúc dễ vào à?
Chúc Tam Cô cười khẩy nói.
"Cậu mau đi đi, yến tiệc nhà họ Chúc không phải chỗ cậu có thể vào, Tần Lâm, làm người phải biết tự lượng sức mình, nếu như cậu tiếp tục ở đây, không chỉ nhà họ Chúc tôi mất mặt, mà cậu cũng mất hết thể diện".
Tần Lâm không thèm để ý với đám ngu ngốc kia, anh nói với Linh Linh.
"Anh có chút việc phải làm, khám bệnh giúp một người bạn, đợi làm xong việc, anh sẽ đến tìm em".
Chúc Huy cười lớn lắc đầu.
"Còn chút việc phải làm, mày thì làm được cái chó gì? Đến tỉnh An Tây chẳng phải là muốn ăn chùa yến tiệc nhà họ Chúc sao? Muốn dựa dẫm nhà họ Chúc sao? Không có cửa đâu! Nói nghe có vẻ đường đường chính chính, cứ như mình là người có quyền lắm ấy, bị nhà họ Chúc chúng tao vạch mặt rồi, bây giờ còn bảo đến khám bệnh cho người ta, ha ha ha, Tần Lâm, mày đúng là viện cớ chứ gì, tao cười ỉa".
"Người như nào vậy, mù à mà bảo mày khám?"
Lời Chúc Huy vừa dứt, Đồng Phương Châu liền túm lấy Chúc Huy, sau đó giơ hắn lên.
Sắc mặt Chúc Huy tái mét, bị Đồng Phương Châu nhấc lên, cảm thấy sắp nghẹt thở.
"Ông ông... ông muốn làm cái gì?"
"Chủ tịch Đồng, chủ tịch Đồng, chuyện gì vậy, cháu trai tôi đắc tội gì cậu, xin cậu bớt giận".
Chúc Huy không hiểu chuyện, nhưng Chúc Nhị Bạch thì hiểu rõ thực lực của Đồng Phương Châu, đây là ông chủ của thế giới ngầm tỉnh An Tây, ai dám dây vào đúng là muốn chết!
Sắc mặt Chúc Diệu tái mét, vội vàng nói.
"Chủ tịch Đồng, có gì thì bình tĩnh mà nói, xin anh đừng kϊƈɦ động...."
Đồng Phương Châu cười nói, lúc này sắc mặt người nhà họ Chúc tái mét lại.
"Đừng kϊƈɦ động? Ha ha ha, tôi là kẻ mù mà cậu ta nói đấy, con trai anh mắng tôi? Anh nghĩ tôi nên xử lý chuyện này thế nào?"
Sao có thể?
Đồng Phương Châu tìm Tần Lâm khám bệnh?
Không đúng!
Đồng Phương Châu là ông chủ lớn, muốn khám bệnh phải tìm Tôn Vô Kỵ chứ, Tần Lâm là cái thá gì chứ?
Anh xứng khám bệnh cho Đồng Phương Châu chắc?
Người nhà họ Chúc đều sững sờ, Chúc Huy trợn tròn mắt, không nói được gì, mình chọc giận ông chủ lớn, đúng là xui xẻo mà.
Đồng Phương Châu cũng nhìn ra, đám người này mắt chó mà đòi khinh người, nhà họ Chúc nghĩ Tần đại sư là ai chứ? Thực sự nghĩ Tần Lâm trẻ tuổi nên là một cậu thanh niên vô dụng chắc?
Một đám mất não!
Khi Tần đại sư thể hiện tài năng, bọn họ không được thấy, đúng là một đám ếch ngồi đáy giếng.
Tần đại sư vốn không định tính toán bọn họ, nhưng đám này quá tự phụ, quá cho rằng mình là đúng, cứ cho rằng Tần Lâm đến tham gia yến tiệc của nhà họ Chúc bọn họ, đừng nói đến yến tiệc của mấy người, cho dù là yến tiệc của tôi, Tần đại sự cũng chưa chắc sẽ nể mặt mà đến, mấy người nghĩ mình là ai?
Đồng Phương Châu không ngu, mấy lời châm chọc của đám này ông ta đều hiểu, Tần đại sư rộng lượng, không chấp bọn họ, nếu là ông ta, bọn họ chết lâu rồi.
Tần đại sư nhân nghĩa từ bi, nhưng sao bọn họ lại không biết xấu hổ đến vậy? Cứ bắt nạt người ta, xong chưa vậy, rõ ràng là cứ tìm chết mà.
Người nhà họ Chúc hoảng hốt, tên ngu Chúc Huy này, lúc này còn làm càn, rõ ràng chọc giận Đồng Phương Châu, chẳng phải muốn tự sát sao.
"Chủ tịch Đồng, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi không biết là ông, mong chủ tịch Đồng tha cho tôi".
Chúc Huy khổ sở nói, bị Đồng Phương Châu xách lên giữa không trung như một con gà nhỏ, hắn sắp ngạt thở đến nơi rồi, tất cả mọi người đều không dám tiến lên.
"Cút..."
Đồng Phương Châu không đánh, làm người phải cho người ta một cơ hội là quy tắc của ông ta, nhưng điều kiện tiên quyết là chuyện không đến mức không chấp nhận nổi, bởi vì dù sao cô gái Tần đại sư thích cũng là ngươi nhà họ Chúc, nếu giết người nhà họ Chúc cũng cũng không hay lắm.
Cô gái của Tần đại sư nhỡ may ghi hận thì mất nhiều hơn được, nói đến cùng, dù sao cũng là người một nhà.
"Cảm ơn chủ tịch Đồng, cảm ơn chủ tịch Đồng".
Chúc Diệu vội vàng cảm ơn, Đồng Phương Châu vứt Chúc Huy sang một bên, cả nhà họ Chúc thở phào nhẹ nhõm.
Tần Lâm nhìn Đồng Phương Châu.
"Chúng ta đi thôi".
Chúc Tam Đao cười nói, Tần Lâm không biết kéo đâu ra ông chủ lớn như Đồng Phương Châu, nhưng nhất định ông chủ Đồng đang bị lừa.
"Chủ tịch Đồng, cậu đừng tin cậu ta, cậu ta là thằng vô dụng, chẳng làm được gì, chẳng biết gì, cậu ta thì chữa được bệnh gì chứ? Trẻ tuổi, mới có hơn hai mươi mà đã đi lừa đảo, cậu đừng có tin cậu ta. Loại người như này vì leo lên mà không từ thủ đoạn, còn muốn ở rể nhà họ Chúc, cậu cũng thấy rồi đấy, chuyện này không có gì bàn cãi được, cậu đừng bị cậu ta lừa".
Âu Dương Diễm Diễm nhìn Chúc Tam Đao, liên tục nói, chì chiết Tần Lâm, ông chủ Đồng nhất định bị Tần Lâm che mờ hai mắt nên mới như vậy, nếu không sao có thể để Tần Lâm khám bệnh chứ?
"Đúng vậy, chủ tịch Đồng, cậu phải nhìn kỹ lại, cậu ta không phải loại đàng hoàng, bọn tôi rõ hơn cậu, cậu ta không biết xấu hổ, không biết tốt xấu, còn muốn ở rể nhà họ Chúc, chúng tôi không cho, cậu nhìn xem cậu ta còn đuổi đến đây rồi, cậu đừng bị mấy lời xảo trá của cậu ta lừa gạt, nhà họ Chúc chúng tôi đều khinh cậu ta, cậu chắc còn khinh cậu ta hơn, bây giờ mấy tên lừa đảo hành nghề y nhiều lắm hơn nữa còn trẻ thế này, sao cậu có thể bị cậu ta lừa chứ".
Đúng! Nhất định nghe phải lời gièm pha của người khác.
Chúc Nhị Bạch liên tục nói, mặt còn cười cười, chê bai Tần Lâm đến cùng cực.
"Ông chủ Đồng, cậu đừng bị cậu ta lừa nữa, tên đó vô tài vô học, trong lòng chỉ muốn ăn bám con gái nhà người ta, nhà họ Chúc chúng tôi sẽ không nhận cậu ta, cậu phải nhìn kỹ lại đi, tên lừa đảo này chắc muốn chữa bệnh bừa cho cậu đấy. Cho dù có bệnh, chúng ta cũng phải đến bệnh viện chính quy tìm dạng giáo sư nổi tiếng như Tôn Vô Kỵ để khám, tên này là cái thá gì chứ? Ông chủ Đồng, tôi đang muốn tốt cho cậu thôi!"
Đồng Phương Châu cho Chúc Nhị Bạch một cái bạt tai, không nhịn được nữa thì không cần phải nhịn!
"Cút mẹ mày đi!"