Biết Diệp Long thất thế nên hắn nói chuyện cũng không hề khách sáo.
Diệp Long hừ lạnh một tiếng: “Tôi là nhân viên tạp vụ sao? Cái xưởng này là do một tay tôi gây dựng, cậu dám nói tôi là nhân viên tạp vụ sao?”
Phùng Khôn cười đáp: “Thế thì sao chứ? Đó đã là chuyện của mười năm về trước rồi, bây giờ quản đốc của công xưởng này không còn là ông nữa, tôi cũng không cần ông quản nữa, biết điều thì mau đứng sang một bên, nếu không đừng trách tôi làm theo quy định!”
Nhìn thấy Phùng Khôn cầm dùi cui điện với vẻ mặt hung dữ, Diệp Long lộ biểu cảm mỉa mai.
Thế đời thất thường, không tiền không thế, đến người ban ơn lúc đầu cũng lấy oán báo ân.
Tần Lâm cũng bất lực lắc đầu.
“Chú Diệp, không cần phải thương hại loại người như ông ta”.
“Được rồi, thu dọn đồ đạc đi, cậu có thể cút đi được rồi”.
Phùng Khôn lạnh lùng hừ một tiếng: “Bảo tôi cút đi sao? Ông tưởng ông là ai hả? Đây là công xưởng của nhị gia, các người có quyền sao?”
Phùng Khôn còn chưa nói xong, Diệp Long đã ném tờ đơn thay đổi pháp nhân trước mắt hắn rồi.
“Bây giờ, công xưởng này là của tôi”.
Phùng Khôn cầm tờ thông báo, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Sao lại trả lại công xưởng cho Diệp Long?
Tầm mấy giây sau, biểu cảm của Phùng Khôn thay đổi từ hống hách vênh váo sang khóc lóc thảm thương, sau đó bày ra dáng vẻ tươi cười nịnh hót.
“Tổng giám đốc Diệp, tôi đùa với ông đấy, tôi biết ông sẽ về mà, bao nhiêu năm nay, ở cái công xưởng này tôi không có công lao thì cũng có công khổ, ông không thể vừa lên chức liền sa thải nhân viên lâu năm như tôi được!”
Tần Lâm cười lạnh: “Làm người mà vô liêm sỉ đến trình của anh thì cũng lợi hại đấy, anh là nhân viên lâu năm của ai chứ? Tôi thấy, anh chỉ là con chó của Diệp Lão Nhị mà thôi, cầm lấy đồ của mình rồi mau cút đi”.
Tần Lâm không điềm tĩnh như Diệp Long được, đương nhiên sẽ không thể dễ dãi với loại người này.
Phùng Khôn mặt tái mét như tro, hắn vốn dĩ chỉ là một kẻ lang thang, ở công xưởng này mới có cái ăn chỗ ở, nếu bây giờ bị đuổi đi thì hắn ta lại phải lang thang đầu đường xó chợ.
Hai người đi đến bên cạnh Phùng Khôn, đột nhiên hắn quay ngắt đầu lại, nhặt cây dùi cui điện đập vào đầu Diệp Long.
Đuổi việc tôi rồi thì ông cũng đừng hòng sống yên ổn.
Dù sao Phùng Khôn cũng đã làm bảo vệ mười năm rồi, cơ thể vạm vỡ cường tráng, nếu như đập cây dùi cui điện này vào đầu, ít nhất cũng phải nằm viện mười ngày nửa tháng.
Tần Lâm tối sầm mặt lại, quay đầu đạp thẳng một phát.
Răng rắc một tiếng, anh đạp vào xương sườn của Phùng Khôn, lồng ngực hắn lõm xuống.
Sau đó Phùng Khôn bay ra ngoài, ngã trước cửa rồi ngất lịm đi.
Diệp Long hú hồn, lập tức kinh hoàng nhìn thấy Phùng Khôn bay ra xa cách đó mười mấy mét.
“Tiểu Lâm, cháu......biết võ sao?”
Tần Lâm đáp: “Cháu theo sư phụ học mười năm nên biết chút ít ạ”.
Diệp Long vô cùng kinh ngạc, công phu này không thể nào "chút ít” được?
“Không phải cháu theo sư phụ học y sao?”
Tần Lâm nói: “Không sai, cháu học cả y học và võ thuật ạ”.
Sư phụ từng nói, chỉ khi nào sở hữu sức mạnh tuyệt đối thì mới có thể nắm chắc vận mệnh của bản thân.
Y học và võ thuật phải đi liền với nhau.
Muốn người sống thì người sẽ sống, muốn người chết thì người phải chết.
Đây mới là sức mạnh thực sự.