Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đám người Dương Uy mặt mày đưa đám, lấy ra một tháng tiền lương nộp cho Diệp Long.
"Chú Diệp, chỗ tiền này lấy làm tiền thưởng cho công nhân cũ đi".
"Ừm", Diệp Long gật đầu, lạnh lùng nhìn đám người Dương Uy: "Còn không mau cút!"
Bọn họ như được tha tội chết, vội vã chạy khỏi nhà máy.
Long Ích Huy nói: "Dù sao cũng là người nhà của cậu Tần, vậy thì sau này không thu tiền thuê của mảnh đất này nữa".
Lời của Long Ích Huy vừa dứt, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói.
"Ông không cần nhưng tôi cần!"
Mọi người đến nhìn về phía phát ra giọng nói, người đàn ông cao to lực lượng mặc áo da đứng giữa, sau lưng mang theo một đám mười mấy đàn em đi tới.
Người đàn ông này mặt mày hung dữ, tướng tá hung bạo, vừa nhìn liền biết đây không phải loại có thể chọc vào.
Long Ích Huy cau mày, nói nhỏ với Tần Lâm.
"Cậu Tần, người này là Bùi Lương, Bùi đại ca có vị thế ngang hàng với anh Đông".
Tần Lâm gật đầu, hóa ra là một nhân vật tai to mặt lớn.
Bùi Lương đến trước mặt Tần Lâm, quan sát anh từ trên xuống dưới, sau đó lập tức khinh thường cười lạnh.
"Tôi nói với Tiểu Long này, tôi nghe nói anh Đông bị bệnh, có vẻ ốm đến mức hồ đồ rồi, sao có thể ngay cả tiền mà cũng không cần được?"
Long Ích Huy bình tĩnh nói: "Cảm ơn Bùi đại ca đã quan tâm, anh Đông bây giờ khỏe hơn nhiều rồi, người này chính là bạn của anh Đông, cậu Tần".
Bùi Lương lại quan sát Tần Lâm thêm lần nữa, nhưng vẫn không thấy anh có gì đặc biệt, ông ta lại cười lạnh.
"Cậu ta là bạn của anh Đông mấy người, nhưng không phải bạn của tôi, cái công xưởng này nằm trên một nửa mảnh đất của tôi, tiền thuê cũng không ít đâu".
Tần Lâm cũng không ỷ thế hiếp người, dù sao cũng dùng đất của họ, đưa tiền là lẽ đương nhiên.
"Còn nợ ông bao nhiêu tiền?"
Bùi Lương cười mà như không cười nói: "Cũng không nhiều, mấy triệu thôi, có điều chỗ tiền này tôi có thể không đòi, mấy người dỡ bỏ cái công xưởng này cho tôi, tôi không cho thuê mảnh đất này nữa".
Diệp Long cau mày.
Mặc dù Diệp Long trước giờ không điều hành công xưởng Đại Long, nhưng vẫn hiểu biết đôi chút về tình hình trong ngành, nếu đắc tội Bùi Lương, vậy sau này nửa bước cũng khó đi được.
Nhưng nếu làm theo yêu cầu của Bùi Lương, dỡ bỏ công xưởng, thì cũng chẳng còn gì.
Tần Lâm cười lạnh: "Không bàn chuyện hợp đồng vậy bàn cái gì?"
Bùi Lương cảm thấy thú vị, đi đến trước mặt Tần Lâm, giơ tay lên, bóp bóp tay, phát ra tiếng rắc rắc.
"Đương nhiên là bàn chuyện nắm đấm rồi!"
Tần Lâm lộ vẻ cười đùa: "Nắm đấm của ông cứng lắm sao?"
Bùi Lương hơi ngạc nhiên, lời của Tần Lâm có ý khiêu khích, thú vị, thực sự thú vị.
Sắc mặt Long Ích Huy hơi thay đổi, ông ta nói.
"Bùi đại ca, cậu Tần đây là thần y, xin ông tôn trọng một chút".
Bùi Lương cười lạnh: "Hóa ra là bác sĩ à, bây giờ bác sĩ đều tự tin vậy sao?"
Bùi Lương nhặt một mảnh gỗ từ dưới đất lên, đi đến trước một cái cưa điện, ấn tới ấn lui.
Cái cưa điện hình tròn bắt đầu xoay với tốc độ cực nhanh, Bùi Lương nhẹ nhàng đẩy mảnh gỗ qua.