"Đã nhớ hết chưa?"
Trác Y Nhiên trầm giọng nói.
"Từ bây giờ trở đi nếu ai dám chống đối giáo quan Tần thì sẽ bị đuổi".
"Vâng, giáo quan Tần!"
Tất cả mọi người vội vàng đứng thành hai hàng, không ai muốn bị bỏ lại, ai cũng muốn trở thành nhân tài như Tần đại sư, cho nên bọn họ nhất định phải học tập Tần đại sư thật tốt.
Bây giờ Tần Lâm đã nhận được sự tôn trọng của mọi người, trong ánh mắt bọn họ có một sự chân thành sâu sắc vì bọn họ chỉ tôn trọng người mạnh.
Tần Lâm gật đầu với Trác Y Nhiên, anh không tới đây vì Trác Y Nhiên mà anh đến đây vì nhiệt huyết mạnh mẽ của những người thanh niên này, bọn họ không ngại tất cả, liều lĩnh, bất cần, là những người bảo vệ tổ quốc, bảo vệ hòa bình, không màng tới cảnh chiến tranh khốc liệt vẫn âm thầm chiến đấu, không ai là chối bỏ trách trách nhiệm này.
Mặc dù bọn họ chưa từng có tên họ, mặc dù đến khi chết bọn họ vẫn không có nổi văn bia thuộc về mình, nhưng bọn họ là những người đáng kính phục nhất ở mảnh đất Hoa Hạ này, là người mà Tần Lâm cũng vô cùng cảm phục và kính nể.
Nhìn thế giới có vẻ hòa bình nhưng lại ẩn sâu những lớp sóng dữ đang chảy cuồn cuộn bên trong, làm gì có năm tháng thanh bình chỉ là có người âm thầm thay bạn gánh vác những chặng đường phía trước thôi.
Cho nên Tần Lâm mới nghiêm túc xuất hiện ở đây để truyền lại những kiến thức mà mình đã được học cho bọn họ, mong sẽ có chút tác dụng với bọn họ, hy vọng sẽ thêm một cơ hội sống khi liều mạng với kẻ địch trêи chiến trường.
Thế giới này cần bọn họ, đất nước này cần bọn họ, ngôi nhà này cũng cần bọn họ. Cho dù họ là con của ai, chồng của ai, hay là bố của ai thì gia đình luôn luôn có người chờ đón họ về.
Bọn họ là những người đáng yêu nhất.
Quyền pháp, công phu của sư phụ truyền cho anh chắc chắn không tầm thường, năm đó sư phụ là cao thủ Bảng Hổ, đứng đầu cả Hoa Hạ.
Mấy hôm nay, tất cả thành viên của đội biệt kϊƈɦ Giao Long liên tục tập luyện, dưới sự huấn luyện với cường độ cao của Tần Lâm ai cũng có sự tiến bộ rất lớn, năng lực chiến đấu có sự lớn mạnh vượt bậc.
"Giáo quan Tần, cảm ơn cậu rất nhiều!"
Trác Y Nhiên nở nụ cười nhìn Tần Lâm, mấy hôm nay cô ấy cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn tập luyện cùng bọn họ, dưới sự chỉ đạo của Tần Lâm sức mạnh cũng có sự tiến bộ lớn, cả đội biệt kϊƈɦ Giao Long đều một lòng đoàn kết, bọn họ luôn tán thành với cách dạy rất thẳn thắn phóng khoáng của Tần Lâm.
Mỗi lần Tần Lâm huấn luyện chiến đấu thực tế cho hơn hai mươi thành viên của đội biệt kϊƈɦ Giao Long, bọn họ đều bị đánh cho tơi tả, những Tần Lâm lại có thể nhìn ra bọn họ có sự tiến bộ vô cùng lớn.
"Không cần khách khí như vậy, bản lĩnh của tôi chỉ có vậy, những thứ sư phụ dạy cho tôi trước khi tu hành tôi đã dạy hết cho mọi người trong mấy ngày này rồi, cũng đến lúc phải đi rồi".
Tần Lâm cười rồi nói.
"Tần đại sư, cậu định đi sớm vậy sao? Tôi tưởng cậu sẽ ở đây với chúng tôi một khoảng thời gian nữa cơ".
Trác Y Nhiên có chút không lỡ, dù gì sức mạnh của Tần Lâm cũng lợi hại như vậy, sẽ là một đối thủ chiến đấu thực tế tuyệt nhất đối với thành viên đội biệt kϊƈɦ Giao Long, bọn có thể giúp bọn họ đẩy mạnh sự tiến bộ trong sức mạnh, điều này không phải ai cũng có thể làm được đâu.
Tần Lâm vừa đi, trong lòng cô lại cảm thấy trống rỗng.
"Giáo quan Tần, anh đi sớm vậy sao? Chúng tôi không lỡ xa anh".
"Đúng đó giáo quan Tần, anh hơi vội vàng rồi? Tôi còn chưa đánh đã tay với anh mà".
"Tôi thấy cậu ăn đòn chưa no thì phải? Nhưng mà Tần đại sư, chúng tôi còn muốn ở với anh thêm khoảng thời gian nữa, nếu anh có thể gia nhập làm thành viên của đội biệt kϊƈɦ Giao Long thì tốt quá".
Tần Lâm nắm chặt huy chương trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Vừa quay đi thì lại có một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
"Xem ra, chúng ta đến đúng lúc đó".
Một người đàn ông trung niên, thân hình cao lớn, xuất hiện dưới chân núi, nhìn bọn họ từ rất xa.
"Là đội trưởng Liêu, ông ta đến đây làm gì?"
"Đúng đó, đội biệt kϊƈɦ Giao Long chúng ta và đội biệt kϊƈɦ Liệp Báo nước sông không phạm nước giếng cơ mà".
"Ông ta mang nhiều người tới đây như vậy chắc không phải đi chơi đâu".
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
- ----------------------