Trần Thục nhìn thấy Diệp Vãn Nhi đi cùng một người đàn ông đến, liền cảm thấy hơi ngạc nhiên.
"Vãn Nhi, đây là..."
Diệp Vãn Nhi nhỏ giọng nói: "Đây là anh Tiểu Lâm".
Trần Thục há to miệng, không tin được mà nhìn Tần Lâm.
"Anh Tiểu Lâm, anh còn sống, thật là tốt quá".
Mặc dù Trần Thục và Tần Lâm chỉ quen biết qua loa mà thôi, nhưng Trần Thục tâm tình lương thiện, biết tin Tần Lâm vẫn còn sống nên cũng thực sự cảm thấy hạnh phúc.
Tần Lâm tiến lên chủ động bắt tay Trần Thục: "Cảm ơn cô bao năm qua đã chăm sóc cho Vãn Nhi".
Trần Thục có chút ngại ngùng: "Cũng không có gì, chúng tôi đều là bạn bè thân thiết, không cần khách khí".
Tần Lâm thả tay Trần Thục ra, gật đầu.
Lúc nãy, nhân lúc bắt tay, anh đã bắt mạch cho cô ấy luôn.
Bởi vì nhìn thấy sắc mặt của Trần Thục không quá tốt, hình như có chút bệnh, lúc nãy mặc dù chỉ bắt mạch trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng Tần Lâm cũng đã chẩn đoán được.
Trần Thục bị lao lực quá độ, dinh dưỡng không đủ, dẫn đến sức khỏe suy nhược, có thể là do công việc quá vất vả, trông có vẻ như cuộc sống không quá thuận lợi.
Trần Thục nhìn Tần Lâm, sắc mặt hơi ngại ngùng, nói.
"Vãn Nhi à, cậu biết ai là người tổ chức buổi họp lớp ngày hôm nay không?"
Diệp Vãn Nhi sững người: "Tớ không biết", vì Trần Thục ở đây nên cô ấy mới tham gia buổi họp lớp.
"Là Từ Bằng, người trước kia yêu thầm cậu ấy, tớ biết cậu và anh Tiểu Lâm là một đôi, nếu Từ Bằng mà biết chuyện này chắc sẽ tức chết mất".
Nghe thấy câu cô ấy và Tần Lâm là một đôi, Diệp Vãn Nhi lập tức đỏ mặt.
"Tiểu Thục, cậu đừng nói vớ vẩn!"
Trần Thục bất đắc dĩ lắc đầu: "Haizz, hôm nay hai người khiêm tốn chút đi, tớ không muốn đắc tội Từ Bằng đâu".
Diệp Vãn Nhi hỏi: "Sao nào, cậu có quan hệ gì với cậu ta?"
Trần Thục nói: "Bố Từ Bằng mấy năm trước đột nhiên phất lên, trở thành ông vua ngành nhựa của khu chúng ta, tớ hiện nay đang làm quản lý quèn của một phân xưởng do bố cậu ta quản lý, vậy nên không dám đắc tội cậu ta".
Diệp Vãn Nhi bỗng nhiên hiểu ra, gật đầu: "Yên tâm đi, tớ và cậu ta trước nay chẳng hề liên lạc, đương nhiên sẽ chẳng rảnh rỗi mà dây vào cậu ta rồi".
Khi hai người đang nói chuyện phiếm, một người đàn ông đeo kính, vừa lùn vừa béo đi đến.
"Vãn Nhi phải không, lâu rồi không gặp, cậu vẫn xinh đẹp như xưa vậy!"
Người đàn ông vừa lùn vừa béo này chính là Từ Bằng mà lúc nãy Trần Thục nói, cũng là người tổ chức buổi họp lớp lần này.
Từ Bằng duỗi tay, muốn ôm lấy Diệp Vãn Nhi, bị Diệp Vãn Nhi xoay người từ chối.
Cô ấy cau mày, cảm thấy Từ Bằng khác xa lúc trước.
Từ Bằng lúc trước là một tên mập vừa hướng nội vừa tự ti, mặc dù rất nhiều người biết hắn yêu thầm Diệp Vãn Nhi, nhưng hắn chưa từng bộc lộ ra, thậm chí rất ít khi nói chuyện với Diệp Vãn Nhi.
Nhưng bây giờ, Từ Bằng tuy có hơi muộn màng nhưng đã phất lên, tuổi mới phất lên, trở thành con nhà giàu, tính cách đương nhiên có thay đổi rất lớn.
Những chuyện lúc trước hắn không dám làm, hiện nay đã dám làm rồi, ví dụ như theo đuổi Diệp Vãn Nhi.