Thật ra Tần Lâm chỉ dang dọa cô ta, ba cây châm bạc kia chỉ tạm thời áp chế sức mạnh của cô ta khiến cô ta không thể chống trả mà thôi.
Nhưng sự đe dọa đó khiến Địch Luân Á mất đi sự kiên định ban đầu, cô ta không muốn chết, càng không muốn chết thảm thương đến vậy.
"Tôi nói".
Địch Luân Á nghiến răng, bây giờ chỉ có thể đầu hàng Tần Lâm thì cô ta mới có cơ hội sống sót.
"Mong anh sẽ giữ đúng lời hứa".
Ánh mắt phức tạp của Địch Luân Á nhìn thẳng Tần Lâm.
"Đương nhiên rồi".
Khuôn mặt Tần Lâm bình thản, có thể cạy miệng Địch Luân Á là anh đã thắng rồi.
"Chúng tôi ở đây chỉ có ba người, tôi và bố mẹ tôi, nhưng trên thế giới có bao nhiêu thì tôi không biết, bố mẹ tôi cũng không biết. Chúng tôi ở trên trái đất phải bốn mươi năm mươi thế kỉ rồi? Không đúng, hình như là ba mươi tám thế kỉ, tôi đã sống được mười sáu thế kỷ, tuổi thọ của người Tam Tinh phải tám mươi chín mươi thế kỷ. Nhìn anh chắc cũng phải sống được hai mươi thế kỉ đúng không".
Địch Luân Á trầm giọng nói.
Tần Lâm suýt thổ huyết, sống mười sáu thế kỉ rồi? Cái quái gì vậy, hơn một nghìn sáu trăm năm.
Tần Lâm co rút khóe miệng, người Tam Tinh sống lâu như vậy sao? Các người lấy thế kỉ làm đơn vị sao? Mấy người phải bằng vai với tổ tiên của tôi con mẹ nó rồi.
"Một thế kỷ là một trăm năm?"
Tần Lâm nói.
"Đúng đó, loài người dùng năm để tính thời gian thì chúng tôi dùng thế kỉ, Tam Tinh thể của chúng tao quay quanh mặt trời một vòng thì cũng bằng trái đất của các anh quay quanh mặt trời một trăm vòng, một trăm vòng bằng một thế kỉ, tôi mới sống được mười sáu thế kỉ, tính theo Tam Tinh thể của chúng tôi thì tôi vẫn chưa trưởng thành nữa kìa".
Địch Luân Á nói.
Tần Lâm đau đầu, Tam Tinh thể!
Chắc là tinh cầu mà người Tam Tinh ở, bọn họ có thể sống mấy nghìn năm thậm chí là chục nghìn năm sao? Đây chính là sự khác biệt, số tuổi của một người Tam Tinh có thể trải dài cả quá trình tiến hóa của nền văn minh nhân loại rồi.
Sắc mặt Tần Lâm ngày càng khó coi, xem ra thực lực của người Tam Tinh đúng là không theo lẽ thường, bây giờ có lẽ bọn họ vẫn đang im lặng chờ đợi cơ hội.
Đám người Tam Tinh này đúng là quá đáng sợ, rùa cụ nghìn năm vạn năm cũng sống dai không bằng bọn họ.
Tần Lâm khó có thể tin được nhưng lời của Địch Luân Á chắc không phải nói dối, vì bây giờ cô ta chẳng cần phải lừa anh làm gì, hơn nữa cô ta cũng chẳng dám lừa anh.
Cô nhóc này sống hơn một nghìn sáu trăm năm, vị thành niên, mọi người tin nổi không?
Trong lòng Tần Lâm cảm thấy có chút bất đắc dĩ đành cười khổ.
Bây giờ Tần Lâm ngày càng tò mò, bọn họ ẩn nấp ở trái đất lâu như vậy rốt cuộc có mục đích gì?
Vô số những câu hỏi cứ hiện lên trong đầu Tần Lâm, vẻ mặt anh ngày càng trở nên nghiêm trọng, bọn họ sống lâu như vậy, có sức mạnh phi thường cũng là điều dễ hiểu.
Nếu bố mẹ của cô ta đến trái đất từ thời kỳ thượng cổ thì rất có khả năng đã trải qua hết quá trình phát triển của nền văn minh nhân loại.
Vậy lai lịch của bọn họ là như thế nào?
Bây giờ Tần Lâm đã có thể khẳng định một điều, bọn họ là nền văn minh ngoài hành tinh, giữa Tam Tinh thể và trái đất có khoảng cách rất lớn, hơn nữa thời gian trên Tam Tinh thể và thời gian trên trái đất cũng không giống nhau, đây chắc chắn là thời gian xoay quanh mặt trời
Tam Tinh thể là tinh cầu như thế nào? Sức mạnh của bọn họ ở nơi nào? Tần Lâm cảm thấy não mình không đủ dùng nữa rồi, nền văn minh Tam Tinh và nền văn minh trái đất có liên quan gì khác không?
Những câu hỏi hóc búa này là thử thách vô cùng lớn với Tần Lâm.
Hơn nữa bây giờ nhìn lại ba mươi tám thế kỉ trước thì tầm khoảng một nghìn tám trăm năm trước công nguyên, thời gian này đã xảy ra những gì?
Tần Lâm không thể tưởng tượng được, người Tam Tinh đúng là một bí ẩn mà nền văn minh nhân loại khó có thể sánh bằng.