Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba mươi thế kỷ?
Tạ Hồng Mai sửng sốt, cô đang nói cái quái gì vậy?
“Không có gì, em đừng quan tâm đến cô ta, người Tam Tinh sống rất lâu, bọn họ hoàn toàn khác so với những gì chúng ta có thể tưởng tượng được. Bọn họ sống lâu đến mức không khác gì trường sinh bất lão đâu”.
Tần Lâm không khỏi cảm thán, đây chính là ưu thế vô cùng lớn, đối với người Tam Tinh mà nói thì bọn họ có thể sống đến cả mười nghìn năm, nhưng nền văn minh nhân loại lại không có ai sống lâu đến vậy được.
Tạ Hồng Mai nhìn sang Tần Lâm với vẻ không thể tin được, trong lòng cảm thấy đầy kinh hãi, nền văn minh Tam Tinh này đáng sợ đến mức nào chứ.
Nền văn minh Tam Tinh là nền văn minh ngoài trái đất, hoàn toàn khác với nền văn minh loài người, rất có thể khoa học kỹ thuật của bọn họ còn vượt qua nền văn minh nhân loại, nền văn minh nhân loại có tuổi đời khoảng bốn năm nghìn năm và trải qua hàng vạn năm, nhưng đó cũng chỉ là thời gian của một đời người Tam Tinh mà thôi.
Đây là điều mà loài người không thể nào sánh kịp, ngay cả Tần Lâm cũng phải thừa nhận nền văn minh của bọn họ không thể bằng nền văn minh Tam Tinh được, trình độ công nghệ của bọn họ vượt xa so với loài người.
Khả năng đi đến trái đất từ một hành tinh xa lạ đã chứng tỏ được công nghệ tiên tiến của bọn họ.
Ít nhất thì nền văn minh nhân loại cho đến nay vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ nền văn minh ngoài trái đất nào, cho dù có phát hiện ra thì căn bản cũng không đến được hành tinh bên kia, đây chính là điểm đáng sợ nhất, người khác có thể thấy được ta nhưng ta lại không thấy được họ.
Địch ở trong tối còn ta ở ngoài sáng, bạn không thể nào biết được có bao nhiêu cặp mắt trong bóng tối kia đang nhìn mình.
Những người Tam Tinh đã ở lại trên trái đất mấy chục thế kỷ, bọn họ đã nhìn thấy rõ toàn bộ lịch sử của nền văn minh nhân loại, đây mới chính là điểm chí mạng.
Sự va chạm giữa các nền văn minh không quan trọng ai đúng ai sai, bởi vì bọn họ đều có sứ mệnh của riêng mình. Nhớ quay lại đọc tiếp tại Tamlinh.com nha
Lòng Tạ Hồng Mai vẫn không sao bình tĩnh được, dù gì thì nền văn minh Tam Tinh hiện tại cũng là đe dọa nghiêm trọng đến sự tồn tại của nền văn minh loài người.
Mặc dù nền văn minh Atlantis vẫn luôn là kẻ thù của bọn họ, nhưng ít nhất bọn họ cũng đã đấu tranh với nhau cả ngàn năm, nhưng so với nền văn minh nhân loại cũng chỉ là không biết tự lượng sức mình mà thôi.
Nhưng đối với nền văn minh Tam Tinh mà nói, tuổi thọ mấy chục kỷ nguyên xuyên suốt lịch sử loài người thì bọn họ đã gần giống như những vị thần rồi, không thể không đề phòng được.
Nền văn minh Tam Tinh rốt cuộc đã ẩn nấu trên trái đất bao lâu chứ, tất cả những thứ này đều vượt ngoài tầm hiểu biết của con người.
Tóm lại, sự xuất hiện của nền văn minh Tam Tinh chính là mối đe dọa lớn nhất của bọn họ, Tạ Hồng Mai tin rằng Tần Lâm cũng biết điều này.
“Lần này chúng ta gặp phải đối thủ đáng gờm rồi”.
Tạ Hồng Mai nghiêm túc nhìn Tần Lâm.
“Ừm, vậy nên chúng ta phải đến dãy núi Đại Hưng An ngay bây giờ, bố anh đang ở đó, ngoài ra còn có hai người Tam Tinh thực lực kinh khủng khác nữa, chúng ta phải tăng tốc lên, nếu không thì hậu quả sẽ rất khó lường. Người Tam Tinh không có chỉ có một vài mà còn hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, hơn nữa bọn họ toàn là những hóa thạch sống, bọn họ đã hiểu rất rõ về nền văn minh nhân loại”.
Tần Lâm nói với vẻ nghiêm nghị.
“Được!”
Tạ Hồng Mai biết bây giờ cô phải cùng tiến cùng lùi với Tần Lâm, từ khi rời khỏi nhà họ Tạ để đuổi theo đến đây thì cô đã hoàn toàn mặc kệ sống chết, huống chi bây giờ còn là vì quốc gia, vì sự cố chấp trong lòng, cô sẽ