"Cho dù có chết thì tao cũng sẽ không bao giờ nhận thua, nền văn minh nhân loại của bọn mày sớm muộn gì cũng trở thành nô lệ cho nền văn minh Tam Tinh của bọn tao”.
Kha Lâm Tư Lặc nói với vẻ đầy tự tin.
"Bởi vì bọn mày quá yếu, toàn bộ nền văn minh lịch sử của bọn mày không thể so với tụi tao được, chỉ một thế hệ của bọn tao cũng đủ để đè bẹp nền văn minh lịch sử mười nghìn năm của tụi mày, kẻ yếu đuối như bọn mày chỉ đáng làm nô lệ cho cả vũ trụ mà thôi, bọn mày chính là sự tồn tại cấp thấp, thậm chí còn không thể đi ra khỏi hành tinh quê hương của mình kia mà, mày còn có tư cách để nói về sự thống trị nữa sao?”
"Nền văn minh của loài người được định sẵn sẽ suy tàn, cho dù không có nền văn minh Tam Tinh của bọn tao thì vẫn sẽ có những nền văn minh khác tàn phá trái đất, nền văn minh Tam Tinh của bọn tao đã rất nhân từ, chỉ cần con người có thể tự nguyện nghe theo bọn tao thì bọn tao sẽ không phá hủy hệ sinh thái nguyên thủy của các người, nhưng nếu bọn mày không biết điều thì mày không hề biết mình nhỏ bé đến mức nào đâu, không biết tự lượng sức mình, trời đất và vũ trụ rộng lớn đến nỗi bọn mày không thể nhìn thấy hết được đâu”.
Vẻ kiêu ngạo và kiến thức của Kha Lâm Tư Lặc là thứ mà Tần Trì không có được, ông ta sớm đã rời khỏi hành tinh quê hương mới có thể đến được đây, và ở trên trái đất này, bọn họ chính là những vị thần có thật!
Kha Lâm Tư Lặc luôn tin chắc mình sẽ có thể thống trị trái đất và thuộc địa hóa trái đất, ông ta đã ở đây ba mươi bốn mươi thế kỷ rồi, sớm đã hiểu rõ sự phát triển của nền văn minh nhân loại, làm sao lại để cho một tên Tần Trì nhỏ bé có thể kiểm soát tham vọng của mình chứ?
"Mày thật sự tự coi trọng bản thân quá rồi đó, mày cho rằng mày có khả năng thống trị nền văn minh địa cầu sao?"
Tần Trì bật cười khanh khách, rõ là Kha Lâm Tư Lặc vẫn hết sức ngây thơ.
"Nền văn minh của mày rất mạnh, nhưng mày lại không có khả năng đấy ngay lúc này, đừng bao giờ đánh giá thấp sự gắn kết của nền văn minh nhân loại bọn tao, dù cho một mình tao không thể ngăn cản bọn mày thì sẽ có hàng nghìn người khác làm điều đó, không có bất kỳ nền văn minh phát triển nào đáng khen ngợi cả, còn mày chỉ muốn thống trị nền văn minh và muốn vượt qua nền văn minh nhân loại bọn tao, ngay từ đầu mày đã thua rồi. Tao không biết nền văn minh Tam Tinh đáng sợ như thế nào, nhưng trên trái đất này, đối với Tần Trì tao mà nói thì mày đừng có mơ đến việc muốn thay đổi thế giới. Cho dù tao có chết cũng sẽ ngăn mày lại”.
Không thể nghi ngờ gì về sức mạnh của nền văn minh Tam Tinh thể, cho dù Tần Trì không thừa nhận thì cũng không còn cách nào khác, bọn họ quả nhiên có ưu thế đó, nhưng cho dù đã tồn tại trên trái đất mấy chục thế kỷ, nhưng những người Tam Tinh này lại không hiểu được sức mạnh của nền văn minh loài người, bọn họ chỉ luôn nghĩ về việc nô dịch hóa nền văn minh của trái đất.
Vũ trụ bao la, năm tháng dài đằng đẵng, trong lòng Tần Trì luôn lấy thiên hạ làm trọng trách của mình, ông chưa bao giờ nghĩ đến việc tung hoành thiên hạ, bởi vì ông biết trách nhiệm của mình và phải hoàn thành tốt nhiệm vụ đó.
Năng lực càng mạnh thì trách nhiệm càng lớn, ông không phải là số một thế giới, nhưng sự tồn tại của ông đã làm cho nền văn minh Tam Tinh phải khϊế͙p͙ sợ.
Phải tiêu diệt nền văn minh Tam Tinh, nhất định phải làm được!
Bởi vì bọn họ quá nguy hiểm đối với nền văn minh nhân loại, loại nguy hiểm này ngay cả Tần Trì cũng khó mà đoán trước được.
Một tia lửa có thể đốt cháy cả thảo nguyên.
Ông không biết nền văn minh của Tam Tinh hùng mạnh đến mức nào, vậy nên ông phải giết chết mối nguy hiểm từ trong nôi, sự va xung đột giữa các nền văn minh không cho phép bất cứ ai đường lui, không có đúng hay sai, nhưng ít nhất trong mắt của nền văn minh nhân loại thì Tần Trì đã đúng.
Người Tam Tinh chỉ nghĩ đến chế độ nô lệ, bọn họ đã thay đổi hoàn toàn ý định ban đầu của nền văn minh nhân loại đối với họ, chính là vốn muốn sống trong hòa bình, bọn họ sẽ cùng nhân loại tiến bộ, nhưng kết quả lại khiến cho người ta kinh ngạc, hai bên đánh nhau thì sẽ có một bên bị thương, bây giờ người Tam Tinh đã đối mặt với nền văn minh loài người, bọn họ sớm đã mất đi khả năng cạnh tranh của mình.
Nhưng hôm nay, để đề phòng bọn họ lợi dụng thời cơ để nổi dậy, Tần Trì nhất định phải đánh bọn họ đến cùng.
Không có đúng hay sai, chỉ có sự sống và cái chết!