“Con mặc kệ? Con mặc kệ thì ai quan tâm? Đó là em trai con, nếu nó xảy ra chuyện gì thì mẹ cũng không sống nổi”.
Dương Quế Hoa ngồi dưới đất, khóc rú lên.
“Mẹ đang làm gì vậy”.
Vẻ mặt Mộc Tâm Lan tối sầm lại, mẹ ngồi trong sân khóc lóc không ngớt, hàng xóm láng giềng đều nghe thấy rõ ràng, cứ như vậy thì sẽ kéo người cả thôn đến đây mất?
“Con có đi không, con nói đi! Nếu con không đi thì mẹ sẽ nhảy xuống giếng, mẹ không sống nữa, hu hu hu”.
Dương Quế Hoa nắm lấy thành giếng, tiếng khóc càng lúc càng dữ dội, trái tim Mộc Tâm Lan đã bị bà ta dọa chết khϊế͙p͙.
“Mẹ có thể đừng cư xử như thế có được không? Mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi, mẹ không thấy xấu hổ à, hơi tý là muốn sống muốn chết con gái”.
Mộc Tâm Lan khóc không ra nước mắt, người mẹ kỳ lạ này lần nào có chuyện là lại ép buộc cô như vậy. Nếu cô không đồng ý thì sẽ muốn nhảy giếng tự sát, người khác còn tưởng người làm con là cô làm gì bà ta.
“Con đi, con đi được chưa? Mẹ mau đứng dậy đi, làng xóm người ta nhìn thấy bây giờ, mẹ không thấy xấu hổ nhưng con thì có”.
Mộc Tâm Lan thật sự hết cách với mẹ mình.
“Con sớm nói thế thì tốt rồi”.
Dương Quế Hoa vỗ vỗ phủi bụi trêи ʍôиɠ, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Tâm Lan, em về rồi à? Sáng nay tôi nghe nói em từ phía Nam trở về, liền vội vàng chạy đến đây”.
Một chiếc xe địa hình Toyota dừng trước cổng, một thanh niêm áo trắng đeo kính ɖâʍ bước xuống.
“Tô Chấn Phong? Sao lại là anh?”
Tâm Mộc Lan nhíu mày, Tô Chấn Phong là bạn cùng lớp cấp ba của cô, anh ta luôn ngưỡng mộ cô, nhưng cô ấy thực sự không có hứng thú với anh ta. Giữa hai người trước giờ chưa từng có tình cảm gì, đây cũng là điều mà Tô Chấn Phong luôn hối tiếc.
Mặc dù Mộc Tâm Lan đi đến phía Nam rồi, nhưng Tô Chấn Phong vẫn luôn nhớ thương cô ấy, nghe bạn bè nói Mộc Tâm Lan đã trở về, anh ta liền vội vàng chạy đến đây.
“Em trở về rồi, sao tôi có thể không đến thăm em được chứ? Thường ngày cả năm đều không được nhìn thấy em”.
Tô Chấn Phong nói.
“Cậu là ai?”
Dương Quế Hoa hỏi.
“Chào dì, cháu là bạn học cấp ba cảu Tâm Lan, giờ đang làm phó tổng giám đốc của một công ty vận chuyển trong thành phố”.
Tô Chấn Phong mỉm cười gật đầu.
“Tài giỏi vậy sao? Vậy cậu có thể đến nhà lão Lý một chuyến với chúng tôi không, con trai tôi bị bọn họ giam giữ không chịu thả ra. Nói rằng nếu không đưa năm trăm nghìn thì sẽ báo cảnh sát bắt nó”.
Hai mắt Dương Quế Hoa sáng lên, tên nhóc này trông tuấn tú lịch sự, lại còn có bản lĩnh như vậy, con gái mình thu hút nhiều ong bướm thật đấy.
“Năm trăm nghìn tệ, bọn họ muốn cướp tiền à? Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh, chuyện của nhà sao ta sao lại làm phiền người ta chứ”.
Mộc Tâm Lan nhíu mày.
“Không sao, chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tôi lại không thể giúp em một chuyện cỏn con này sao? Tôi cũng muốn xem thử, ai dám giam giữ người, đây là hành động giam giữ trái phép, còn có pháp luật không vậy? Mấy trăm nghìn mà thôi, nếu có chuyện gì thật thì cũng phải bảo vệ em trai, tiền tài chỉ là vật ngoài thân mà thôi”.
Tô Chấn Phong nói nói khoác không biết ngượng, vỗ ngực bảo đảm.
“Có tôi ở đây, ai cũng đừng hòng bắt nạt em trai em. Tâm Lan, chúng ta đi thôi”.
Tô Chấn Phong đã sẵn sàng, nếu chuyện lần này thành, chắc chắn mẹ của Mộc Tâm Lan sẽ coi trọng mình, không chừng tên nhóc này sau này sẽ là em rể của anh ta.
“Đi thôi? Ngồi xe đi!”
Dương Quế Hoa cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi lên xe.
Đây mới là ông chủ lớn, không giống tên đàn ông keo kiệt kia, tưởng cho một trăm nghìn là ghê lắm à, chàng trai này còn không thèm để mấy trăm nghìn vào mắt, đây mới là quyết đoán.
Mộc Tâm Lan trông rất bất lực, nhưng mẹ cô đã lên xe rồi.
“Đi thôi Tâm Lan, mau chóng đi xem thử, mong em trai em không sao ”.
Tô Chấn Phong thúc giục.
“Ừ”.
Dương Quế Hoa sau khi lên xe liền sờ soạng khắp nơi, trêи mặt tràn đầy vẻ hâm mộ.
“Chắc chiếc xe này đắt lắm nhỉ?”
“Chỉ hơn triệu thôi ạ, Toyota Land Cruiser còn gọi là Land Cruiser, là loại xe địa hình mới nhất của Toyota, có thể ngồi bảy tám người”.
Tô Chấn Phong cười nói với điệu bộ tự mãn kiêu ngạo, nhìn đã biết Dương Quế Hoa không có hiểu biết gì rồi, sau khi lên xe liền đảo mắt nhìn xung quanh, sờ tới sờ lui.
“Hơn triệu? Ôi trời ơi, cả đời tôi cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy”.
Trái tim Dương Quế Hoa run lên, xe tiền triệu vậy chắc tài sản cũng phải lên tới mấy triệu nhỉ, tên đàn ông keo kiệt tối qua chắc không thể so với con rùa vàng này được, tìm đàn ông là phải tìm người như thế này.
“Dì à, nếu dì thích ngồi thì lễ tết hoặc có chuyện gì đó gì cứ gọi cho cháu, cháu sẽ đưa dì lên thành phố chơi, tất nhiên, miễn là Tâm Lan đồng ý”.
Tô Chấn Phong cười ha ha nói.
“Quý hóa quá”.
Trong lòng Dương Quế Hoa đang rất vui vẻ, thậm chí còn quên luôn cả chuyện con trai bị giam giữ ở nhà lão Lý.
“Đồng ý, sao lại không đồng ý chứ, chàng trai này không tồi, mẹ thích, Tâm Lan, con không thể tùy theo ý mình được. Dì là mẹ, dì mới là người quyết định, ha ha ha, nếu cậu trở thành con rể của dì vậy chúng ta thành người một nhà rồi”.
Dương Quế Hoa cười nói.
“Dì à, vậy cháu phải trông cậy vào dì rồi, Tâm Lan luôn không coi trọng cháu, có lời này của dì, cháu liền yên tâm rồi”.
Tô Chấn Phong mừng rỡ nói, xem ra lần này anh ta đến đây là đúng rồi, trước đây sao anh ta không nghĩ ra cách này chứ, có thể lấy lòng mẹ Tâm Lan trước, có bố mẹ ủng hộ rồi thì mọi chuyện sẽ khác.
“Mẹ, mẹ đừng nói lung tung nữa”.
Mộc Tâm Lan miễn cưỡng nói.
“Dì nhìn kìa, Tân Lam vẫn coi thường cháu, nhưng cháu luôn yêu thương Tâm Lan sâu sắc”.
Tô Chấn Phong vô cùng tự tin, lần này anh ta giúp nhà bọn họ giải quyết chuyện em trai Mộc Tâm Lan, mối quan hệ của bọn họ chắc chắn sẽ tiến thêm một bước, đến khi đó, dưới áp lực của bố mẹ, anh ta tin dù Tâm Lan không muốn cũng chắc chắn phải chịu đầu hàng, hôn nhân không có sự ủng hộ của phụ huynh thì sẽ không hạnh phúc, lâu dài được.
“Bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy, dì mới là người quyết định, Tiểu Tô, sắp đến rồi, em trai cháu bị bọn họ giam giữ, chúng ta mau chóng đến xem thế nào đi”.
Dương Quế Hoa không cho Tâm Lan cơ hội mở miệng, sắp đến nhà lão Lý rồi.
“Dì yên tâm, có cháu ở đây, cháu xem ai dám động đến em trai, cháu sẽ ngặt đầu anh ta xuống làm bóng đá”.
Tô Chấn Phong bá đạo nói.
“Không cần vậy đâu, có cháu thì hai mẹ con dì yên tâm rồi, trong nhà mà không có người trụ cột thì sẽ dễ bị người ta bắt nạt”.
Trong lòng Dương Quế Hoa đã quyết định rồi, nhà bà đã tìm được chỗ nương tựa rồi, có Tô Chấn Phong ở đây, bọn họ sẽ tốt cả thôi..
Sau khi xuống xe, vẻ mặt Tô Chấn Phong tối sầm lại, đứng ở trong sân hét lớn.
“Giữa ban ngày ban mặt, ai dám bắt người vậy? Mau cút ra đây cho tôi, trong mắt các người còn có pháp luật không vậy?”