“Cậu chủ, cậu.
.
” Kim Khang Thịnh luống cuống không biết phải làm sao, vội vàng gọi bác sĩ và y tá.
Chu Đống cảm thấy bản thân như đang phải hứng chịu hàng ngàn nhát kiếm, đau đớn chưa từng thấy, giống như có một con dao đang cắt từng miếng thịt trên người vậy.
Bác sĩ và y tá trong bệnh viện nhanh chóng cầm cáng cứu thương chạy ra, khiêng Chu Đống vào trong bệnh viện.
Tiếng kêu thảm thiết của Chu Đống khiến người ta không rét mà run, quá kinh khủng.
Rất nhanh, hắn ta đã được đẩy vào trong phòng cấp cứu, tiếng kêu bên trong càng lúc càng thảm thiết.
Không đến một hồi, bác sĩ đi ra, hỏi: “Mấy người có phải đã ăn phải cái gì rồi không? Bệnh nhân liên tục kêu đau mà không thấy có bất cứ viết thương nào cả?”
“Chuyện này tôi cũng không biết.
” Kinh Khang Thịnh không biết phải làm sao.
“Chúng tôi tiêm cho cậu ta dùng thuốc giảm đau trước.
”
Lúc này Chu Đống hai mắt hằn tơ máu, cảm giác đau đớn kịch liệt khiến hắn muốn ngất đi, nhưng thật kỳ lạ, hắn lại không có cách nào hôn mê được.
Chỉ có thể nằm ở trên giường không ngừng giãy dụa, gào thét, bị mấy nữ ty tá giữ chặt ghì xuống.
Bác sĩ rất nhanh tiêm cho hắn một mũi giảm đau, vốn tưởng rằng đau đớn sẽ biến mất, nhưng kết quả vẫn như cũ.
Bộp rầm rầm!
Chu Đống giãy dụa, thiết bị y tế bên cạnh bị hắn đá đổ xuống đất, mấy nữ y tá cũng không giữ nổi hắn ta nữa.
“Bác sĩ, thuốc giảm đau không có tác dụng, làm thế nào bây giờ?” Y tá trưởng gấp gáp nói.
Bác sĩ nói: “Vậy chỉ có thể tiêm thuốc gây mê, thuốc mê, mau lên.
”
Cuối cùng tiêm vào người Chu Đống một mũi thuốc gây mê, nhưng Chu Đống vẫn giãy dụa kịch liệt, dường như thuốc gây mê cũng không hề có tác dụng.
Lúc này bác sĩ ù hết cả đầu, bởi không tìm được ra nguyên nhân bệnh thì không thể nào chữa trị được, thậm chí cũng không dám dùng bừa những loại thuốc khác vì chưa tìm ra được nguyên nhân bệnh.
Cuối cùng hết cách, đành phải gọi rất nhiều bác sĩ có quyền uy đi vào xem một chút, nhưng không một ai nhìn ra được nguyên nhân là do đâu.
Ninh Vũ Phi an ủi vợ chồng Lưu Lập Quốc sau đó rời đi.
Trên đường đi qua một phòng cấp cứu, lúc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Chu Đống, khóe miệng Ninh Vũ Phi cong lên, không thèm để ý tiêu sái bước ra ngoài.bg-ssp-{height:px}
Ninh Vũ Phi quay lại trường học, tiếp tục lên lớp những tiết sau, giờ đã là hơn mười hai giờ.
Vào lúc đang cùng Trần Thành Hạo ăn cơm, Giang Vị Noãn đi đến, một thân áo lụa trắng kết hợp với chiếc váy ngắn, hấp dẫn không ít ánh mắt của những người xung quanh.
Trần Thành Hạo dùng khuỷu tay huých Ninh Vũ Phi, nói: “Hoa khôi Giang đến tìm cậu à?”
“Hả?”
Ninh Vũ Phi ngẩng đầu lên, đúng là Giang Vị Noãn, cô ấy hơi xấu hổ nói: “Tiểu Phi, anh quả nhiên ở chỗ này.
”
“Ừm, ngồi đi!”
Trần Thành Hạo ăn ngấu nghiến một miệng đầy cơm, sau đó nói: “Tiểu Phi, các cậu từ từ ăn, tôi không làm phiền hai người nữa.
”
Sau đó trực tiếp như một cơn gió bay đi.
Giang Vị Noãn nói: “Sau khi ăn cơm xong, chúng ta đi dạo nhé?”
“Ý này hay đấy.
”
Sau khi ăn cơm xong, Ninh Vũ Phi và Giang Vị Noãn đi đến một chỗ yên tĩnh trong đình giữa hồ.
Trong khoảng thời gian này, Giang Vị Noãn luôn cúi đầu, dường như đang do dự lưỡng lự, không biết phải mở miệng như thế nào, đôi môi anh đào mím chặt.
Ninh Vũ Phi ngồi ở trên ghé, mỉm cười nói: “Có gì muốn nói thì cứ nói thôi, nếu không tôi về phòng học ngủ trưa trước đây.
”
“Đợi đã, thật ra…Lần trước thái độ của mẹ tớ đối với cậu không được tốt cho lắm, tớ thay bà ấy xin lỗi cậu.
”
“Cậu nói chuyện này à, tớ không có để trong lòng đâu.
” Ninh Vũ Phi nói.
Giang Vị Noãn đối mặt với Ninh Vũ Phi, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ninh Vũ Phi, tôi biết trong lòng anh nhất định tức giận, anh chỉ cần nói ra, chuyện gì tôi cũng đều nguyện ý làm.
”
Bỗng nhiên, Ninh Vũ Phi chuyển động thân thể, túm lấy eo thon của Giang Vị Noãn, kéo cô hơi ngả vào trong lồng ngực của mình.
Một khắc này, Giang Vị Noãn hai mắt trợn tròn, hai cái tay nhỏ luống cuống đặt trước lồng ngực rắn chắn của Ninh Vũ Phi, nội tâm sớm đã như nai con chạy loạn.
“Thật sự là tôi nói cái gì cô cũng nguyện ý làm sao?” Ninh Vũ Phi từ trên cao nhìn xuống, nở một nụ cười xấu xa.
.