“Chuẩn bị ngải thảo để phân phát cho từng cung.
Các cung nhân mỗi ngày cần phải quét dọn đốt hương ở mọi ngóc ngách, hơn nữa mỗi người phải đeo một túi hương.” Ta lặp lại lời dặn của thái y như đúc, nhưng trong lòng lại mới cảm thấy mờ mịt.
Một ngày, nhưng trong một ngày ngắn ngủi, dịch hạch đã từ Vân Châu lây đến Kinh thành…
Đó vốn là dịch hạch đang hoành hành ở nước Hồ…
Mọi thứ như một tấm lưới bao trùm, che kín bầu trời, khiến người ta không có chút nào để phòng bị.
“Theo ý kiến của nương nương, dịch hạch này tại sao lại lây lan nhanh đến như vậy?” Tống Tiệp Dư cau mày hỏi: “Vừa rồi nghe nói một tiểu thái giám thường xuất cung mua đồ đã bị nhiễm dịch hạch… thật sự khiến người khác cảm thấy bất an.”
Ta im lặng không nói gì.
“Chuyện này chắc hẳn đã được tính toán trước.” Tống Tiệp Dư có chút kích động: “Nghe nói bệ hạ đã phong tỏa huyện Lễ từ sớm, còn phái trọng binh đến canh gác nghiêm ngặt, nhưng Vân Châu ngoài huyện Lễ ra còn có rất nhiều người nhiễm bệnh, theo lý mà nói, không ai có thể trốn thoát khỏi huyện Lễ! Trừ khi… ta nhớ rằng Đoan vương nửa năm trước đã đến nước Hồ… chẳng phải nước Hồ này là nơi đầu tiên bùng phát dịch hạch hay sao?”
“Câm miệng!” Ta tức giận nói: “Còn dám hồ ngôn loạn ngữ, bổn cung sẽ xé nát miệng ngươi.”
“Nương nương bớt giận.” Tống Tiệp Dư quỳ xuống, lo sợ nói: “Thần thiếp chỉ là nghĩ, có lẽ Đoan vương điện hạ sẽ biết cách đối phó với dịch hạch này, nhất thời lỡ lời.”
Ta biết rằng mình đã lạc hướng, nhưng lại không thể bình tĩnh lại được, ta siết chặt lòng bàn tay, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng dường như ta lại không cảm nhận được sự đau đớn.
Ta đứng dưới hiên và nhìn các quan đại thần ra ra vào vào ngự thư phòng.
“Bệ hạ ngài…” Na Sách trầm giọng nói: “Bệ hạ khăng khăng muốn đích thân đến Vân Châu, nhưng các đại thần không thể khuyên nổi.”
Có lẽ vì sợ ta sẽ không đồng ý, nên bệ hạ không từ mà biệt, cũng không nói một lời nào.
Dưới ánh nắng mặt trời mùa xuân, bệ hạ đứng cùng các đại thần, có thần tử còn đang lo lắng khuyên ngăn, nhưng bệ hạ lại từ xa xa nhìn ta một cái, rồi dứt khoát xoay người rời đi.
Ta biết ngài ấy chỉ muốn ta được an tâm, nhưng ta lại vì chuyện đó mà lo lắng không thôi.
“Trạng nguyên lang từ nhỏ đã lớn lên ở Vân Châu.
Có hắn ở bên cạnh, bệ hạ chắc sẽ không sao đâu.”
Ta chỉ hy vọng như vậy, chỉ mong Thượng thiên phù hộ.
Vào ngày thứ ba sau khi bệ hạ rời đi, Lục Trọng tự nhiên lại đến tìm ta.
Sau sự việc ở chùa Bạch Mã, Hoàng thượng đã để ngài ta được dưỡng thương, cũng hơn một tháng nay ta không gặp ngài ta.
“Thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với người.” Giọng điệu của Lục Trọng đầy vẻ lo lắng, nói: “Thỉnh cầu nương nương nghe hết một lần lời của thần.”
Sức lực của ta đã cạn kiệt rồi, bệ hạ lại không có ở đây, chuyện ta phải đối mặt giải quyết thực sự quá nhiều.
“Bệ hạ đã tạm giao lại việc triều chính cho Đoan vương.
Có chuyện gì thì ngươi nên đi bẩm báo với Đoan vương mới phải, bổn cung này chỉ có thể giải quyết những chuyện của nữ lưu, quốc gia đại sự…”
“Chuyện này có liên quan đến Đoan vương điện hạ.” Lục Trọng cắt ngang lời ta: “Cho phép thần nói thẳng, thần phát giác ra được, từ sau khi bệ hạ rời đi, Đoan vương cùng một đám người mặc y phục đen mỗi ngày đều ra vào phủ của Minh Nguyệt công chúa, hơn nữa toàn là thời điểm trời tối đen như mịt, gió thổi lớn, mặt trăng lên cao, thần cảm thấy bọn họ trông rất giống thích khách ở chùa Bạch Mã ngày hôm đó, nên thần mới có gan mạo muội đến Hoàng hậu nương nương.
”
“Vào giờ này?” Ta nhìn qua màn đêm đen, nhìn qua ánh trăng mờ ảo, rồi ta nhìn sang Lục Trọng.
Vẻ mặt của y anh tuấn cứng cỏi, lông mày nhíu lại.
“Đúng vậy, mỗi ngày đều giờ này, đã liên tiếp hai ngày rồi.” Lục Trọng dừng lại một chút, trầm giọng, nói: “Là bệ hạ hạ lệnh cho thần giám sát Đoan vương.”
Ta im lặng nhắm mắt lại: “Lát nữa bổn cung sẽ đi vào cùng ngươi, những hắc ám vệ còn lại chỉ có thể ở bên ngoài canh giữ.”
“Không được.” Lục Trọng chợt chắp hai tay lại: “Bên trong còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nương nương, xin đừng mạo hiểm, xin hãy để thần vào trong dò thám tình hình trước.”
“Bổn cung nói được là được.
Nếu có chuyện gì, bổn cung sẽ tự mình gánh.”
Thời gian đến gần giờ Tý, quả nhiên có rất nhiều bóng đen không thể nhìn rõ, căn bản là không thể nhìn thấy được chúng xuất hiện, bọn họ lướt qua cực nhanh, mượn bóng tối che khuất đi, nhẹ nhàng nhảy vọt lên tiến vào cao viện kia.
Ta và Lục Trọng đang đứng trên một tán cây cách phủ công chúa một khoảng không xa, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.
Người mặc y phục đen đẫn đầu có đội một cái mũ trùm, lúc này đang đứng trước cửa phủ, trông rất giống Đoan vương, Lục Trọng khẽ kêu lên một tiếng: “Hắn.”
Đôi mắt ta một đường thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hắn.
Một ánh đèn mờ ảo từ bên trong cửa phủ chiếu ra, rồi từ từ vụt tắt.
Một tiếng lách cách nhẹ vang lên, cửa phủ từ từ được mở ra từ bên trong.
Người đó nhấc chân bước vào, đúng thực sự là bước vào trực tiếp từ cửa chính.
Lục Trọng võ công cao cường, nhưng y phải mang theo một người võ công tầm thường như ta, hiển nhiên có chút vướng víu, bọn ta chỉ dám nhìn từ xa, cũng không dám áp sát quá gần.
Ta có chút bực bội, đáng lẽ ra ta phải ở trong cung chờ tin tức điều tra của Lục Trọng, nhưng ta lại khăng khăng muốn xuất cung theo y tới đây.
Điền này cơ bản, cũng không phải tất cả đều vì Triệu Linh Việt, ta có một loại trực giác mơ hồ không nói rõ được cũng không thể nào tả rõ được, điều này khiến ta bất chấp thân phận, nhất định phải tự mình tới tìm hiểu.
Chuyện này, có lẽ là bí mật của Triệu Linh Việt.
Đúng vậy, ngay từ lúc đầu, khi ta quen biết Triệu Linh Việt, hắn đã tỏ ra rất bí ẩn rồi.
Hắn là Triệu Linh Việt, theo lời của Na Sách thì Đoan vương điện hạ dung mạo vô song, nhưng lại rất bình thản và nhạt nhẽo, ta nghĩ rằng hắn hẳn là có rất nhiều bí mật chưa từng tiết lộ cho người khác.
Bởi vì ánh mắt của hắn, ánh mắt của hắn lúc nào cũng bình tĩnh không chút dao động, theo trực giác của ta, dưới bộ mặt trông có vẻ bình tĩnh ấy lại cất giấu những cơn sóng ngầm đang trào dâng.
Ngay khi bước vào phủ công chúa, những bóng đen này giống như những con nhện, tách ra một cách khẩn trương và có trật tự, làm thành tư thế bao vây xung quanh phủ công chúa.
Bọn họ đang tìm kiếm một cái gì đó.
Ta và Lục Trọng liếc nhìn nhau, và cùng từ lần chạm mắt này, ta bắt đầu xuất hiện những cảm giác hoang mang, mơ hồ.
Rốt cuộc là thứ gì mà phải âm thầm dẫn dắt nhiều người đến để tìm trong đêm khuya thanh vắng như vậy.
Như thể chạm đến một điều gì đó bí ẩn, bản năng ta bắt đầu cảm thấy thích thú và tò mò.
Lục Trọng chỉ tay, ta gật gật đầu, chỉ cần đi theo Triệu Linh Việt là được, những người khác không cần quan tâm.
Triệu Linh Việt lúc này đang đứng ở cánh cửa của căn phòng mà hắn cùng Nhạc Bình nói chuyện với nhau ngày hôm đó, hắn đưa tay ra chạm vào câu đối trên cửa.
“Xuân ý trì trì tận hưng quy.” Lục Trọng là người tập võ nên giác quan cũng mạnh mẽ hơn người thường, cho dù khoảng cách xa như vậy nhưng y vẫn có thể nhìn thấy câu đối trên cửa phụ, y ở trên thân cây khắc xuống bảy chữ này, rồi lại tô đậm lên lần nữa.
Ta quay đầu đi, thứ này không cần phải truyền đạt, ta thật sự không có hứng thú đâu, tướng quân!
May mắn thay, khoảnh khắc khiến người ta giả tượng này rất ngắn ngủi, rất nhanh đã có một người áo đen đến bẩm báo, giống như đã phát hiện ra việc trọng đại gì.
Nửa dưới khuôn mặt trắng nõn nà của Triệu Linh Việt lộ ra dưới chiếc mũ trùm đầu màu đen, khiến người khác cũng phải chói mắt.
Chỉ là trong nháy mắt, bọn chúng bay vọt lên, nhẹ nhàng như chim én, khẽ tiến về phía hòn non bộ.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Ta trầm giọng, nói.
“Nhưng quân số của bọn họ nhiều như vậy…” Lục Trọng cau mày: “Nếu như đến quá gần, chúng ta sẽ bị phát hiện.”
Ta cúi đầu trầm tư một lúc, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Ta có một cách.”.