Bệ hạ vẫn không muốn gặp ta, ta cũng không sốt ruột quá mức nữa.
Dù sao hôm ấy ta và Đoan vương vốn trong sạch.
Hiện tại quan trọng nhất là Đoan vương, cùng với giải quyết Minh Nguyệt thế nào.
Ta không biết bệ hạ xử lý Đoan vương ra sao, thậm chí Minh Nguyệt cũng không biết.
Đoan vương có đưa bệ hạ chứng cứ trong sạch hay không, vì sao mãi mà bệ hạ không muốn gặp ta, tất cả nghi vấn lại khiến ta rơi vào lo nghĩ.
Chưa tới buổi trưa Kim công công đã một mình dẫn theo tiểu thái giám đến điện Triêu Dương.
Ta ngồi nghiêm chỉnh trên thủ vị, lẳng lặng nghe Kim công công nói.
“Thế nên bệ hạ vẫn không chịu tin ư?” Ta ngắt lời đối phương.
Kim công công nâng một bát thuốc đen như mực, do dự nói: “Bệ hạ cũng chỉ để cho an toàn…”
Ta mỉm cười, nói: “Bổn cung có thể uống bát thuốc tránh thai
Kim công công thở phào một hơi, vội hỏi: “Đây là do ngự y kê, tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến phượng thể của nương nương.”
“Ta có một điều kiện.” Ta nhắm mắt lại, “Bổn cung muốn gặp bệ hạ, nếu không bổn cung quyết không uống.”
Không đợi ta gặp được bệ hạ thì đã nghe thấy được tin dữ.
Phụ thân bệnh nặng, Tây Bắc nội loạn tranh đấu, vì tranh giành vương vị mà tộc Ô Mộc đã máu chảy thành sông.
Ta nhìn thư tín trong tay, Tây Bắc và Bắc Ngụy cách xa vạn dặm, cho dù là người của trạm dịch có ra roi thúc ngựa cỡ nào thì chuyện viết trong thư cũng đã là chuyện của mấy ngày trước.
Phụ thân, cuối cùng phụ thân của ta thế nào? Vì sao phải tranh đoạt vương vị, không phải đại ca là người thừa kế của phụ thân ư? Tại sao lại có những tranh đấu này!?
Ta xách váy, một đường chạy như điên tới điện Thái Cực.
“Bổn cung muốn gặp bệ hạ!” Ta hô lớn: “Bổn cung có chuyện vô cùng quan trọng, phải lập tức gặp bệ hạ!”
Kim công công và một đám thái giám vội vàng quỳ xuống, nói: “Bệ hạ nói, ai cũng không gặp.”
Ta đã hoàn toàn mất đi lý trí, rút đao rồi muốn xông vào trong.
“Việc này liên quan tới đại cục, các ngươi ai có thể gánh được trách nhiệm! Bổn cung nhất định phải vào, xảy ra chuyện bổn cung sẽ nhận tội với bệ hạ!”
Ta rút đao đối diện với thị vệ, ta không biết thì ra người của điện Thái Cực lại thiết diện vô tư như vậy.
Chuyến viếng thăm đột ngột vào đêm trước đại hôn rõ ràng chỉ là chuyện mấy tháng trước, bây giờ nghĩ lại cảm giác cứ như đã cách một đời vậy.
Bệ hạ ngẩng đầu lên từ đống công văn, dáng vẻ vẫn rất bình tĩnh.
Ngài ấy nhìn dáng vẻ của ta như nhìn một đứa trẻ cố tình gây chuyện, không có chỉ trích mà là coi thường.
Bát canh tránh thai khốn kiếp gì đó vẫn còn đang bốc hơi nóng bên cạnh ngài ấy.
Đột nhiên ta cảm thấy uất nghẹn và phẫn nộ.
“Ngài đã biết từ lâu rồi đúng không?” Ta cười lạnh hỏi: “Ngài đã biết từ lâu, giữa ta với Đoan vương trong sạch, ngài đã sớm biết phụ thân ta bệnh nặng, ngài đã sớm biết giang sơn Tây Bắc chẳng mấy chốc sẽ đổi chủ nên mới tránh né không gặp ta đúng không?”
Bệ hạ nhẹ nhàng gật đầu, chỉ nói một câu: “Đúng vậy.”
Ta lạnh lùng nhìn ngài ấy, cảm thấy không đáng cho sự đau lòng và hối hận của mình đêm qua, lại càng cảm thấy phẫn nộ vì sự lạnh lùng của nam nhân trước mắt.
Ta hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại: “Phụ thân ta sao rồi? Đại ca nhị ca của ta có nguy hiểm đến tính mạng hay không? Xin ngài nói cho ta biết.”
Dung nhan anh tuấn của bệ hạ không mảy may gợn sóng, ngài ấy nhẹ nhàng nhướng mày, nhìn bát thuốc đen như mực một cái.
Canh tránh thai, à, canh tránh thai.
Cả người ta run rẩy nhưng vẫn tiến lên, khuất nhục nâng bát thuốc, dùng hết toàn lực mới có thể khiến chất lỏng không sánh ra.
Ta thật sự không biết sao ngài ấy có thể bình tĩnh được như vậy, bình tĩnh tự nhiên nhìn thẳng vào mắt ta.
Ta ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, không nhìn ngài ấy thêm một lần nào.
“Phụ thân của nàng đã qua đời, về phần đại ca nhị ca của nàng, trậm không biết, chắc là tính mạng không sao.
Dù gì Ô Mộc Đạt đã ngồi lên vương vị.” Giọng điệu bệ hạ nhàn nhạt, nói xong thì không nhìn ta nữa, cúi đầu.
Ô Mộc Đạt, A Đạt thúc thúc của ta…
Vậy mà lại là ông ấy.
Ta không biết mình trở về điện Triêu Dương thế nào.
Sắc trời u ám, cuồng phong gào thét, bầu trời lại sáng tới đáng sợ, giống như tâm trạng bi thương của ta lúc này.
Phụ thân không còn, đại ca nhị ca vẫn không biết sống hay chết, Na Sách và Triệu Linh Việt thì không rõ tung tích.
Mây đen nặng nề phủ kín tim ta.
Ta không do dự, thu dọn xong hành trang không nhiều lắm, mặc kệ khuyên can, bước chân vào lãnh cung.
Là ta ngây thơ quá mức, vậy mà thật sự tin rằng trong cái lồng thú này, chốn danh lợi sẽ có chân tình chân ái.
Bây giờ ta đã không còn là tam công chúa Tây Bắc, Tây Bắc rối loạn là nước Hồ lại chưa chịu yên, thậm chí Bắc Ngụy cũng trọng thương vì dịch hạch, thiên hạ này, hậu cung này đâu còn chỗ nào cho ta.
Lục Trọng đã chết, Đoan vương đánh mất lòng tin với bệ hạ, bây giờ người bệ hạ coi trọng, có thể sử dụng, e rằng chỉ còn mỗi Liễu gia.
Ta lẳng lặng suy nghĩ.
Thì ra là sự thật, quyền thế của Liễu gia hoàn toàn không phải mấy năm của bệ hạ là có thể rung chuyển.
Thì ra là sự thật, ta dựa vào thân phận công chúa nhập chủ trung cung, mất đi quầng hào quang này, ta chẳng là gì cả.
Thì ra là sự thật, vậy mà thực sự sẽ đi tới bước này…
Na Sách thuận lợi được Minh Nguyệt cứu ra, Minh Nguyệt nói đây là món quà cuối cùng tặng cho tà.
Liễu Thanh Vân thật sự ra mặt, dâng hạ lễ đăng cơ cho Ô Mộc Đạt của Tây Bắc, mà bệ hạ cũng ngầm đồng ý tất cả hành động của ông ta.
Ta vừa sợ vừa giận, nhưng cũng không có biện pháp nào.
Tình cảnh của ta tế nhị, tất cả mọi thứ đều đang phát triển theo hướng bất lợi cho ta, cho toàn bộ Ô Mộc gia bọn ta.
A, suýt chút nữa quên mất, tên tiểu nhân nham hiểm Ô Mộc Đạt kia đúng là giỏi nhẫn nhịn, vậy mà ẩn núp cả hai mươi năm, cuối cùng cũng đổi lấy vương vị vương quyền.
E rằng phụ thân ta không phải bệnh chết bỏ mình đơn giản như vậy.
Năm đó ta gả xa tới Bắc Ngụy, phụ thân ta đưa của hồi môn vàng bạc châu báu thì thôi, ta vẫn còn giữ những cao thủ tuyệt thế kia.
Sau khi truyền tin tức triệu tập đội ngũ, mỗi ngày ta đều đợi, đợi tin Ô Mộc Đạt chết..