“Bẩm báo Thái hậu nương nương, Tam công chúa, bệ hạ mắc bệnh kỳ quái, sợ là có tà ma quấy nhiễu long thể, thần đêm xem thiên tượng, Tử vi tinh ảm đạm, thật là đại họa.” Một lão thần râu tóc bạc phơ, vẻ mặt nghiêm trọng đã nói như thế.
Lòng ta vô cùng lo lắng, Na Sách âm thầm nói cho ta biết, người này là Tư Thiên giám của Khâm Thiên Giám tên là Ngô Liễn, tương đương với Thiên Sư chỗ chúng ta.
Cái gì mà Tư Thiên giám, không phải cũng chỉ là thần côn sao.
Trong lòng ta có một loại dự cảm bất thường.
Quả nhiên, Thái hậu nghe xong, chậm rãi ung dung lườm ta một cái: “Ngô đại nhân, vậy ngươi nói xem, loại tà ma này nên làm thế nào để hóa giải?”
“Cần phải có Thiên Phủ tinh thành tâm khẩn bái thượng thiên, lấy tu phúc để hóa giải.”
Không phải chứ, các ngươi đều nhìn ta làm gì?
“Công chúa, Thiên Phủ tinh chính là chủ tinh của hoàng hậu!”
Ôi, ta đã thừa biết không phải chuyện tốt lành gì.
“Nếu đã như vậy, phải làm phiền đến Tam công chúa, hy vọng bệ hạ có thể sớm ngày khỏe lại, nếu không hôn kỳ phải kéo dài thêm nữa, đây lại là chuyện đại sự.”
“Đúng vậy, thưa Thái hậu nương nương.” Ta cung kính hành lễ, đưa mắt nhìn Thái hậu rời đi.
Hành trình đến chùa Bạch Mã cầu phúc cứ như vậy mà được sắp xếp lịch trình…
“Công chúa, nô tỳ cảm thấy thật kỳ lạ.” Na Sách cứ lải nhải: “Nô tỳ có một loại cảm giác gì đó rất kỳ quái, nhưng lại không thể nói thành lời được.”
Cung nữ thay ta chải tóc, ta nhìn nàng ta qua chiếc gương, trong mắt nàng ta tràn đầy bi thương.
“Ngươi bị sao thế?” Ta nhẹ giọng hỏi.
“Công chúa thứ tội.” Tiểu nha đầu vội vội vàng vàng quỳ xuống, vừa dập đầu vừa nói một cách nghẹn ngào: “Bệ hạ từng có ân cứu mạng nô tỳ, nô tỳ rất lo lắng bệ hạ.”
“Đứng lên đi.” Ta thở dài: “Bệ hạ đã cứu ngươi thế nào?”
“Nô tỳ từng phụ trách công việc rượu nước cho bệ hạ lúc thưởng cảnh tuyết, nô tỳ nhất thời cuống quýt, quên mất đi rượu nóng, bệ hạ uống phải rượu lạnh, nhưng cũng không hề nói ra, dù cách một ngày sau đó bị dính phong hàn, nhưng bệ hạ lại chưa từng trách cứ ai cả, thiên tử khoan dung nhân từ, trong cung rất nhiều người đều từng nhận ân huệ của người.”
Trong lòng ta có chút rung động, chợt nhớ tới một câu, một câu nói trên sách mà ta đã xem qua ở Trung Nguyên.
Đã biết trời đất lớn, vẫn yêu hoa tiếc cỏ.
“Ngươi có cảm giác kỳ quái gì chứ?” Ta lôi cái tráp nhỏ ra, nâng lấy đóa hoa Cách Tang kia, cẩn thận quét dọn phía trên không để sót lại chút tro bụi nào.
“Công chúa ~” Na Sách không tán thành nhìn ta: “Hoa này…”
Ta thấp giọng, nói: “Ngươi nhìn xem, đóa hoa này, ta đó giờ chưa thấy hoa đóa hoa Cách Tang nào đẹp như vậy, nó thật nhiều màu sắc.”
“Đúng vậy, thế nhưng mỗi ngày công chúa đều muốn…”
“Không có thế nhưng.” Ta thở một hơi thật sâu: “Chỉ là một đóa hoa mà thôi, sẽ không ai biết đâu.”
Sẽ không có ai biết được.
Lần này đến chùa Bạch Mã cầu phúc, do Lục Trọng – Lục tướng quân hộ giá.
Lục Tướng quân phong cách làm việc rất cao phách lối, chỉ cần vung tay một cái đã có người vây quay chùa Bạch Mã như thùng sắt, đuổi hết khách hành hương cùng hòa thượng bên trong ra ngoài.
Trong lòng ta muốn tặng Lục Trọng một ngón tay.
(Ngón tay cái.)
“Công chúa điện hạ, bên trong đã an toàn, mời vào.” Ngô thần côn vuốt bộ râu trắng, dẫn đầu tiến vào.
Ồ, có người mà, làm sao mà an toàn được?
“Điện hạ, người chỉ cần ở đây quỳ đủ một đêm, Tử Vi tinh chắc chắn sẽ có cảm ứng, bệ hạ nhất định sẽ sẽ khá lên.”
??? Ức hiếp ta không có học thức sao, ta cũng lười giải thích nguyên lý với ngươi???
Ta căm giận gật đầu, quỳ gối bên trên cái đệm hương bồ.
“Nơi này sẽ không có bất cứ ai tới quấy rầy công chúa, chúng thần ở bên ngoài chùa chờ công chúa điện hạ.”
Sắc trời rất nhanh trở nên âm u buông xuống…
Bức tượng phật cao lớn trang nghiêm, kìm nén trầm mặc nhìn xuống chúng sinh.
Có tiếng gió phù phù thổi tới thổi lui, cửa sổ phát ra thanh âm rầm rầm.
Ta nghe trong lòng có chút run sợ, đành phải nhắm mắt lại âm thầm niệm: “Bệ hạ, ngài mau mau khỏe lại, bệ hạ… không có ngài, ta thật là rất sợ…”
“A…” Ta cảnh giác xoay người lại.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Triệu Linh Việt mệt mỏi đứng tựa ở cửa, cười một cách vô cùng khoái chí.
“Ngươi vào đây bằng cách nào?” Ta nhìn hắn chằm chằm.
Triệu Linh Việt nói: “Người nào đó trông có vẻ thông minh, mà sao lại ngu ngốc thế, cạm bẫy rõ ràng đến như vậy, còn đến chui đầu vào, bổn vương bây giờ đang chịu không nổi, mới tới cứu ngươi.”
Tim ta đập cực nhanh, tay chân lại lạnh buốt: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Ta nói.” Triệu Linh Việt điệu cười thật trầm, âm thanh giống như là ác quỷ từ địa ngục: “Ngươi sắp chết đến nơi rồi.”
“Ồ, làm sao ngươi biết được nơi này có mật đạo?” Ta chọc chọc phía sau lưng Triệu Linh Việt.
Trong mật đạo nhỏ hẹp quỷ dị này, giọng nói của ta vậy mà tại trận hồi âm truyền lại.
Ta rất không có tiền đồ co rúm lại một chút, đúng ngay lúc này Triệu Linh Việt chợt xoay người lại.
“Xuỵt…” Triệu Linh Việt nhíu chặt lông mày giữ ta lại, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trên đỉnh đầu.
Ta và hắn dựa sát vào nhau, thậm chí có thể nghe được âm thanh trái tim hắn đang đập từng nhịp từng nhịp một, càng lúc càng nhanh như muốn nhảy lên.
Cây đèn trong tay hắn ánh nến mông lung chập chờn, làm góc nghiêng tuấn tú trên gương mặt hắn tăng thêm một phần vẻ đẹp thần bí.
Ta chợt nhớ tới đêm hôm đó, hắn từng nằm dưới cơ thể của ta, hàng lông mi thật dài của hắn, từng phất qua môi ta.
“Sao mặt ngươi lại đỏ ửng như vậy?” Hắn cúi đầu xuống, khe khẽ hỏi.
Ta nhìn gương mắt hắn gần trong gang tấc đôi mắt đen láy tựa như chan chứa vạn vì sao, sáng đến kinh người.
Nơi nào có được bóng hình lạnh lùng sắc bén được nửa phần ngày thường của Đoan vương chứ.
“Không có gì.” Ta lui ra phía sau một bước, kéo dài khoảng cách: “Đi thôi.”
Ở một nơi mà mọi người đều chú ý đến, ánh mắt của ta sẽ không một mực mà dõi theo hắn, ta sẽ là hoàng hậu tương lai, hắn là Đoan vương, giữa bọn ta có một ranh giới không thể vượt qua.
Mà lúc này, chỉ có ta và hắn, chỉ có Triệu Linh Việt cùng Ô Mộc Lãng Ý.
Ánh mắt của ta chăm chú dõi theo, vì vậy đã phát hiện ra một điểm không bất thường mà ta chưa từng để ý đến.
“Chân của ngươi bị sao thế?” Ta nắm chặt góc áo của hắn, vội vàng hỏi.
Ngay khoảnh khắc Triệu Linh Việt đang trầm tư suy nghĩ một số kim quang màu bạc phát ra ánh sáng xanh tím xông tới từ không trung và gầm vang lên.
“Đi mau!” Triệu Linh Việt một tay đẩy ta ra, chẳng biết lúc nào trong tay lại có thêm một thanh kiếm, giờ phút này đang linh hoạt xoay chuyển, đánh rơi ngân châm phát ra nhưng âm thanh leng keng, thậm chí còn có nhưng ánh lửa lóe lên rồi tắt.
Ta xoay người ngồi xổm xuống, sau đó nhanh chóng hướng về phía dưới mà chạy.
Triệu Linh Việt bị thương rồi.
Hắn bị thương khá nặng, đối phương có vẻ như quân số không ít, thi thể nằm dưới đất thậm chí còn chắn hết đường lúc bọn ta tới.
Nhận thức được về điều này làm ta có phần ớn lạnh.
Lục Trọng còn đang bên ngoài chùa chờ đợi, hắn là cận thần của bệ hạ, có thể lặng yên không tiếng động tránh đi tai mắt của hắn truy sát đến đây, quả thật chỉ có một người làm được.
“Ta có chỗ nào đắc tội với lão yêu bà kia chứ?” Ta căm giận giậm chân: “Bà ta rốt cuộc muốn làm gì chứ! Điên rồi sao? Giết ta thì có gì tốt cho bà ta chứ?”
Triệu Linh Việt bịt lấy vết thương còn đang rướm máu, lại vẫn có thể cười ra tiếng, nói: “Ngươi không có đắc tội bà ta, nhưng bệ hạ đắc tội với bà ta.”
“Ngươi đang nói đến, Tam vương gia?” Ta do dự nói.
“Tam ca tung tích không rõ, lão yêu bà kia cứ thế mà nhận định là hoàng huynh gây nên, hôm nay bà ta chắc là muốn bắt ngươi làm vật trao đổi, đổi lấy nhi tử của bà ta.”
“Ta khinh, cái quái gì chứ.” Ta tức giận nói: “Chờ ta còn sống trở ra ngoài, tuyệt sẽ không dễ dàng tha cho bà ta, ta sẽ rút gân của bà ta làm dây nhảy!”
Triệu Linh Việt cười lên, một ngụm máu phun ra ngoài, hắn yếu ớt tựa ở vào tường, trong mắt vui cười không giảm, còn trêu chọc nói: “Xem ra là công chúa không thay đổi, vẫn cứ không sợ trời không sợ đất như thế…”
“Ngươi đừng nói chuyện nữa!” Ta ngồi xổm xuống đỡ lấy bờ vai của hắn, miệng vết thương tại trên phần bụng của hắn, máu tươi nhuộm đỏ y phục, làm người khác nhìn thấy cũng phải giật mình.
Ta xé váy ra nhưng lại phát hiện nó bị dính tro bụi, thế là ta phải cởi áo choàng ngoài, thay hắn quấn vết thương lại.
“Mới vừa rồi chỉ là một nhóm thích khách chết đi, rất nhanh sẽ có càng nhiều người đến… ngươi không cần để ý đến ta, vẫn là mau trốn thoát thân đi.” Giọng nói Triệu Linh Việt rất trầm, dường như ta cảm giác được hơi nóng từ máu của hắn, từ trên người hắn từng chút từng chút chảy xuống.
“Từ nơi này phải đi bao lâu nữa mới có thể hoàn toàn thoát ra khỏi mật đạo?” Ta vội vàng hỏi.
“Sẽ không lâu đâu… mau đi… nhanh tìm người đến…” Đôi mắt cong cong xinh đẹp của Triệu Linh Việt, hắn lại còn đang cười: “Đừng để ta chết ở nơi này… mau đi đi…”
“Ngươi chờ ở đây, ta sẽ lập tức gọi người đến.” Ta nhấc váy lên.
Hắn nhìn ta thật chăm chú một cái, sau đó từ từ mỏi mệt nhắm mắt lại.
Ta đã rời đi.
Nhịp tim ta càng lúc càng nhanh, nhưng cũng không dám dừng lại, điên cuồng chạy một mạch, mồ hôi ẩm ướt bên trong áo dính thật chặt vào người ta, máu vẫn còn dính chặt trên tay ta, đây là máu của Triệu Linh Việt.
Ta thoáng như nằm mơ, bước chân dần dần chậm lại.
Đây là máu tiểu hoàng tử…
Không, dường như có gì đó không đúng…
Ta ngẩng đầu lên, những giọt nước nhỏ bắn xuống tung tóe trên môi ta, đất cát hòa lẫn với máu.
Không đúng, bên ngoài có phản đồ, cho nên không thể trực tiếp ra ngoài mà phải lựa chọn mật đạo.
Sau khi Triệu Linh Việt bị thương…
Không đúng!
Ta vội vàng chạy dọc theo đường cũ trở về..