Yêm Nô

quyển 1 chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối xuân đầu hạ, khí hậu vô cùng dễ chịu.

Thành Biện Kinh phồn hoa người người qua qua lại lại, các phố chợ là nơi tập trung của thương phẩm khắp nơi, cổ đổng (đồ cổ) hay hàng tạp hóa đều được mua bán, trong đó cũng bao gồm cả những nha hành (người môi giới) buôn người.

Kiều Bảo Nhi mới vừa tròn mười ba cùng phụ mẫu từ một thôn nhỏ xa xôi đi tới kinh thành. Nó mở lớn mắt nhìn cảnh tượng náo nhiệt xung quanh, khi thì thấy người giàu có đi ngang qua, cách ăn mặc của họ đúng là rất khác so với đám người quê mùa nhà nó.

Đời này nó chưa bao giờ thấy qua các cô nương xinh đẹp xuyên kim đái ngân (đeo đồ vàng, mang đồ bạc), trang sức trên đầu toàn là châu ngọc lung linh. Các cô nương ở thôn quê chỉ bện hai bím tóc trên đầu, đại thẩm ngay bên cạnh nhà nó thì lại búi hết tóc ra sau đầu.

Nó ngẩng đầu nhìn tóc của nương (mẹ), chỉ dùng một cây trâm bằng gỗ vấn lên, trên mặt đầy mồ hôi, chốc chốc lại lấy tay áo chà lau.

Khuôn mặt nương ngăm đen, không giống làn da trắng nõn của các cô nương trong thành, môi cũng không tô son đo đỏ. Trong ấn tượng của nó, mỗi ngày nương đều nấu cơm nấu nước gánh phân, còn nó ở bên cạnh giúp đỡ bắt sâu và chăm sóc đệ muội còn nhỏ.

Hôm nay, đa và nương đưa đệ muội sang tạm nhà đại thẩm sát vách nhờ chăm sóc giùm, hai người bọn họ dẫn nó vào thành mua bán. Kiều Bảo Nhi biết, thường ngày đa làm ruộng cho đại địa chủ, mỗi ngày phải đến khi trời tối đen mới về nhà, cả nhà nó và hàng xóm xung quanh không khác gì nhau, cuộc sống nghèo túng, đồ đạc thiếu thốn.

Cứ đi theo con đường, hai chân đã nặng như đeo chì, càng ngày càng nặng. Thân thể chạm vào nương, nó thấy đa không ngừng hỏi han người qua đường chỗ phô tử (cửa hàng) nào đó.

Cái gì là đao tử tượng phô []? Kiều Bảo Nhi không hiểu. Nó không nhận được nhiều mặt chữ lắm, bởi ở hương dã (nông thôn) không được đọc sách, chỉ thỉnh thoảng được tiếp xúc với hài tử nhà địa chủ, người đó đã dạy nó viết vài chữ.

Nhớ lúc đó, tay nó cầm một cọng rơm mà vẽ nghệch ngoạc trên đất vài cái, ít nhất cũng biết viết tên mình. Về nhà luyện tập thêm vài lần, đến bây giờ nó vẫn chưa quên những đường nét trên bức tranh ấy.

Nét chữ cong cong vẹo vẹo ấy, làm nó thấy thật mới mẻ.

Kiều đại nương nắm chặt tay nhi tử, sợ sẽ đánh mất hài tử này trong thành. Suy nghĩ một chút, mục đích hai phu thê vào thành hôm nay mà hai mắt nàng phiếm hồng, đưa tay lau mặt, len lén lau đi nước mắt trên mặt

Lời nói tắc nghẹn ở yết hầu, hai mẫu tử đi theo sau trượng phu hồi lâu, Kiều đại nương thấy có sạp bánh bao bên đường, nàng chợt dừng lại, lập tức lấy vài đồng tiền trên người mình, mua ít bánh bao thịt thơm ngào ngạt cho nhi tử.

Lúc này, đa của hài tử quay đầu lại giục, “Lão bản, ba bánh bao.”

“Có ngay.” Động tác của lão bản nhanh nhẹn, đưa tay nhận tiện, cùng lúc đó dùng giấy dầu lấy ba cái bánh bao cho khách.

Đôi mắt Kiều Bảo Nhi trông mong nhìn bánh bao thịt bên trong lồng hấp, rất muốn cắn một miếng, nhưng dù bụng đói kêu vang cũng không dám yêu cầu.

Nó thương đa kiếm tiền khổ cực, nương bán rau ở chợ cũng không được nhiều lắm, nuôi cả nhà cũng không dễ dàng. Trong nhà còn có đệ muội nhỏ, đứa thứ hai năm nay mới được mười tuổi, đứa thứ ba tám tuổi, thứ tư sáu tuổi, đứa thứ năm mới ba tuổi .

Nó nuốt nước bọt, nghĩ trong nhà mấy đệ muội cũng giống nó, chưa từng được ăn qua bánh bao thịt, sẽ giảm được ý muốn được ăn thử một lần. Tiện tay nhận lấy bánh bao từ tay nương, nó quay lại, nở nụ cười sáng lạn. “Đa, nương, sau này con sẽ mua thật nhiều bánh bao thịt về nhà.” Như phát thệ, đôi mắt trong suốt của nó mang theo ý chí kiên định.

Kiều đại nương mấp máy môi, hai tay quấn chặt quanh bao giấy dầu, giây tiếp theo liền đưa nốt bánh bao trên tay cho nhi tử. “Đừng trách đa và nương…”

Kiều Bảo Nhi lắc đầu, hạ mắt xuống, ấp bánh bao nóng hầm hập vào ngực. Thật ấm áp, gương mặt cũng nong nóng, đường nhìn không còn rõ ràng, một giọt lại một giọt nước rơi xuống bao giấy dầu kia.

“Con sẽ không trách đa, nương… Con là đại bảo nhi… là bảo vật trong lòng nương…”

(nguyên văn là Nhị Bảo nhi, Tam Bảo nhi… nên em thụ mới xưng mình là đại bảo nhi, ta dịch luôn thành đứa thứ hai, đứa thứ ba luôn cho tiện. Bảo nhi ở đây là chỉ đứa con bảo bối, không phải là tên của em.)

Đa hài tử ngoảnh mặt đi, nhìn xung quanh một chút liền cất bước rời đi.

Kiều đại nương nhìn hài tử trước mặt, vẻ mặt mờ mịt, như người mất hồn…

Nàng nghĩ đến lời người ta kể, nghĩ rằng hài tử sau này sẽ kiếm tiền trở về, nghĩ về cuộc sống cả nhà sẽ được cải thiện… Quan trọng nhất là hài tử cả đời chỉ ở cái nông thôn đó sẽ không có tiền đồ…

“Bảo Nhi, nghe lời nương, bất luận sau này gặp phải chuyện gì cũng phải chịu đựng.”

“Vâng ạ.” Nó cúi đầu xuống, xiết chặt bao giấy dầu, như nắm chặt lấy thân tình khó có thể dứt bỏ.

Kiều đại nương đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt hài tử, tựa như đang nâng niu trân châu trong tay mà lau đi nước mắt nó, “Đừng khóc…” Nàng nghẹn ngào an ủi, tầm mắt mơ hồ, nhìn không rõ gương mặt của hài tử – làn da ngăm đen do trường kì phơi nắng, đôi mắt thật to, miệng cong cong, giống đa cũng giống nương, là hài tử đầu tiên nàng sinh ra.

Mắt thấy đa của hài tử mang theo một gã hán tử đi tới, “Đa con hẳn là đã tìm được người mà thôn trưởng ta giới thiệu rồi.”

Kiều Bảo Nhi theo đường nhìn của nương, cũng nhìn thấy người xa lạ kia. Nó đưa tay vội vàng lau đi dòng lệ trên mặt, sợ lưu lại ấn tượng xấu cho người ta thì không hay.

“Là hài tử này?” Hán tử cảm thấy giật mình.

Đa hài tử có vẻ bối rối mà cúi đầu, như cắt từng khúc tuột mà nói, “Nó là Bảo Nhi.”

“Hài tử này bao nhiêu tuổi?”

“Mười ba tuổi.”

Hán tử tỉ mỉ quan sát tướng mạo hài tử, nhìn màu da ngăm đen của nó, trên mặt vẫn còn nét trẻ con chưa hoàn toàn biến mất, vừa nhìn là biết ngay là hài tử ở hương dã.

Theo ánh mắt của hán tử thì hàng thượng đẳng phải là môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, thông minh thảo hỉ (lanh lợi); hàng nhị đẳng tuy có tướng mạo kém chút nhưng cũng phải thông minh cơ trí, về phần hạ đẳng…

“Sách…” Gã lắc đầu, miệng đầy ghét bỏ, “Hài tử này quá gầy, đen nhẻm, hai con mắt lại to.” Nhìn khung xương cũng không tráng kiện, không làm được việc nặng, chỉ làm người ta thấy gai mắt, không có giá trị gì cả.

“Đại Thuận giới thiệu hài tử… Tạm được.” Căn bản là gã đã lỗ vốn.

Đa hài tử nói, “Chúng ta là nông dân nghèo khổ, thường ngày ăn không ngon.”

“Một lạng hai bạc.” Hán tử nói giá.

“Một lạng hai ít quá.”

“Không chịu thì thôi.”

Đa hài tử có vẻ giật mình, “Nhưng… Hài tử rong thôn chúng ta đều mang đến thành này, giá như thế là không được.”

“Các ngươi suy nghĩ đi, cân nhắc đi.” Nếu không phải được người khác giới thiệu, gã cũng không muốn nhận lấy hài tử này. Hán tử tự định giá, sinh ý này chưa chắc đã tót, hầu hết hài tử bị đưa đến đây đều là do trong nhà không nuôi nổi, cho nên mới đưa đến đây để tìm đường ra cho tương lai.

“Nếu các ngươi chê bạc ít, hài tử cứ mang đi.” Gã khoát tay áo, xoay người muốn đi.

“Chậm đã, chúng ta thành giao.”

Hán tử dừng một chút, hỏi, “Không cần cân nhắc?”

“Không.” Đa hài tử đã quyết tâm, trọng trách đặt trên vai hắn không nhỏ, cho nên hắn đành phải ra hạ sách này.

Trưởng thôn đã giới thiệu cho không ít hài tử của mấy hộ trong vào thành, chỉ qua vài năm, hài tử lớn lên là sẽ hồi hương, trên người không thiếu bạc và tơ lụa, bộ dáng phong quang khiến kẻ khác phải ước ao.

“Hài tử này giao cho ngươi.” Ngữ khí hắn kiên quyết.

Hán tử lập tức lấy ra một lượng hai đưa cho phu thê hai người, giải quyết xong chuyện mua bán. Lời hán tử nói như báo trước tương lai, “Vô luận tương lai hài tử này làm sao, toàn bộ phải xem tạo hoá của nó.”

“Chúng ta hiểu rõ.”

“Vậy là tốt rồi.” Gã tin rằng với sự giới thiệu của thôn trưởng, một ít quan hệ lợi hại cũng đủ nói rõ với đối phương.

Gã nhéo nhéo cánh tay gầy nhẳng của hài tử, nói, “Đi theo ta.”

“Vâng…” Kiều Bảo Nhi nháy hai mắt đẫm lệ, lưu luyến không rời nhìn đa nương. Nó đi vài bước, hô to, “Đa, nương, con sẽ trở lại, Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ bảo, Ngũ Oa…. Bảo bọn nó chờ con trở lại…”

Kiều đại nương suy sụp gục đầu vào ngực trượng phu, khóc không thành tiếng.

Hai người bọn họ bán hài tử… Bán!

Kiều Bảo Nhi liên tiếp quay đầu lại, đôi mắt ướt át nhìn đa đang dìu nương, thân ảnh hai người càng lúc càng mơ hồ.

Đôi tay nhỏ bé của Kiều Bảo Nhi ôm chặt bao giấy dầu, bánh bao ấm áp cũng dần nguội lạnh…

Nương nói với nó rằng: vô luận gặp phải chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn, nó sẽ làm thế. Theo bước chân xa dần, nó không ngừng thì thào tự nói, “Một lượng bạc có thể mua được rất nhiều bánh bao về nhà… Rất nhiều, rất nhiều…”

Kiều đại nương và đa hài tử nhìn hài tử bị mang đi, hi sinh một trưởng tử có lẽ có thể đổi lấy tương lai cả nhà cơm áo không lo, vẻ bất đắc dĩ trong mắt và hy vọng sâu tận đáy lòng đan vào nhau, biểu hiện rõ trên nét mặt bi thương.

Hán tử mang hài tử vừa mua được đến phố đối diện, đẩy nó vào bên trong cánh cửa, đồng bạn của gã lập tức tiếp lấy nó, đưa vào nội thất; còn hán tử tiếp tục đứng ở ngoài, chờ sinh ý tới cửa.

Đao tử tượng phô không phải nơi mài dao hay bán dao, mà bên trong cũng không thấy có việc gì để có thể quay vòng vốn, mà đây chính là nơi xem xét vận may của mỗi hài tử sau này.

Gã không chú ý xem phu thê đã bán hài tử kia khi nào thì đi, mà chú ý đến cỗ kiệu được vài tên nha sai khênh không xa.

Mọi người đều tránh xa, kiểu cách phô trương của đỉnh cố kiệu kia không giống như loại kiệu mà bách tính thường dùng. Trong kiệu không phải ai khác, chính là thân thích hoàng thất có danh tiếng khá xấu ─ Mạnh Diễm.

Hắn, làm kẻ khác e ngại.

Lén lút nuôi dưỡng một đám đao tử chuyên sinh ý về thiến người, hài tử chết trong quá trình này cũng nhiều, khi đó quản sự bên trên chỉ cần vẽ một nét bút trên sổ, cần gì quản ngươi họ gì, tên gì, dù có là do chó mèo sinh ra cũng đều như nhau, tựa như heo chết mà vùi chỗ nào cũng được, mạng người cũng chỉ như con kiến, không còn giá trị.

Hán tử không khỏi rùng mình một cái, mắt thấy bách tính không kịp chạy, bị quan sai dạt vào bên đường, quyền đấm cước đá lãnh đủ. Chuyện này bách tính đã thấy từ lâu nhưng không thể trách, chỉ có thể trách mình không may cản đường của đại quan mà thôi.

“Sách, con mẹ nó… Người có mệnh, vận khí tốt hay ngậm thìa vàng từ khi sinh ra (ý chỉ những người giàu sang sung sướng), đầu thai vào nhà phú quý. Vận khí kém cỏi… không nghi ngờ gì chính là tiện mệnh (số mạng hèn kém), mặc người lăng nhục!”

Kiều Bảo Nhi bị bán vào trên tay người khác, liền bị mang vào một gian phòng, bên trong có ít nhất mười một hài tử độ tuổi tương đương nó. Nó chỉ yên lặng ngồi một góc, cúi đầu nhìn bao giấy dầu trong tay, không nỡ ăn bánh bao do đa nương mua cho.

Bốn phía khi thì truyền đến tiếng khóc nức nở, là tiếng khóc không muốn rời nhà, rời khỏi người thân.

Hài tử thất thân tựa như con diều đứt dây, rốt cuộc bị thổi đến chân trời mênh mông nào cũng không biết, có rơi xuống nơi viễn phương nào cũng không hay… Nó không có đáp án.

Trong đầu nhớ đến gương mặt người thân, nghĩ đến đệ muội đang khóc nháo ở nhà, nhớ đến một căn nhà gỗ trog thôn quê hẻo lánh… Nó đã rời nhà xa, thật xa.

Nghẹn ngào hồi lâu, nó rốt cuộc vùi đầu vào giữa hai chân, thút thít khóc.

Trong gian phòng nỏ hẹp, chen chúc với một đám hài tử có hoàn cảnh như mình, vô luận là bị lừa hay chính tay người thân đưa tới, bọn nó đều thấy nhớ nhà như nhau.

Bỗng nhiên ngoài cửa phòng truyền đến thanh âm, “Chúng ta nên bắt tay vào làm thôi.” Lão Trương cố gắng bĩu môi, chỉ thị tên còn lại, “Chọn mấy đứa đẹp đẹp trước, một đao xuống, xem thử ba ngày sau còn có thể sống được không.”

“Ai, có trời mới biết cuối cùng có mấy đứa ra khỏi được chỗ này. Chúng ta làm nghề này, quả thực đúng là làm cái nghề vác xác (mang xác người đi chôn ấy) mà.” Vương Ngũ nhổ nước bọt, nghĩ đến mà muốn nôn. Gã chẳng có chút kĩ thuật thiến người nào, không thể làm gì khác hơn là nghe người khác sai phái làm mấy công việc vừa tốn sức vừa không có được kết quả tốt.

“Ngươi đừng oán giận, biết được là nghề vác xác là được rồi, không lẽ ngươi muốn nằm trên trên kháng (giường đất), bộ dạng ngay đơ?”

“Khư! Ngươi đừng có nguyền rủa ta.”

Vương Ngũ khép tay áo, đá văng cửa phòng. Rầm! Một tiếng, làm đám hài tử bên trong kinh hoảng.

Đám trẻ mở lớn miệng, tuy thất khinh nhưng cũng không phát ra tiếng hét nào.

Lão Trương không nói hai lời đi vào, hai mắt đảo qua hết một lượt, cấp tốc xem xét xem tướng mạo đứa nào xứng đáng với hai chữ ‘nhị đẳng’ của gã.

Gã đưa tay chỉ, “Ngươi.” Miệng nói, tay đã kéo một thiếu niên trắng nõn ra ngoài.

Lão Vương cũng xem xét hai thiếu niên khác, không thèm để ý đến chúng đang khóc cha gọi mẹ, cổ tay khỏe mạnh đã kéo chúng đi, lưu lại đám hài tử vẻ mặt thất kinh, căn bản không hiểu tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.

“Bọn họ bị kéo đến đâu thế?”

“Không biết…”

“Ta muốn về nhà…”

Trong khoảnh khắc, có người gào khóc, làm mấy đứa khác cũng bắt đầu khóc theo, “Ta muốn về làm ruộng, không muốn vào thành kiếm tiền!”

“Ta muốn tìm nương…”

“Nãi nãi ─”

“Ta muốn đi về…”

Tiếng khóc, tiếng kêu rên vang vọng, Kiều Bảo Nhi vẫn không khóc theo chúng, chỉ ôm lấy bao giấy dầu, không ngừng tự nhắc nhở mình – phải mua thật nhiều bánh bao thịt trở về, nó không muốn đi.

Ngoài cửa có một gá hán tử canh gác ở đó, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, cười nhạo đám nhỏ quá mức ngây thơ.

“Nơi này cũng không phải kho lúa mà cứu tế. Còn muốn chạy? Không có cửa đâu!” Gã phụ trách trông coi, phòng ngừa những hài tử này muốn chạy.

Rầm! Cửa đóng lại, ngăn cách tiếng khóc với bên ngoài.

Hừ hừ, thân thể cao to của gã chặn trước cửa, nhìn về phía trước – trên xà thính đường bên trong phô tử đó có treo một dây vải đỏ, nơi đó có bày ‘bảo bối’, có chút đáng giá a.

Ban đêm, cuối hành lang tựa như quỷ môn quan, trên tường là hai ngọn đèn dầu. Ván gỗ kín kẽ không khe hở kẹt kẹt mở ra, hảo quang tối tăm chiếu sáng hai gã hán tử và một đứa trẻ.

Hài tử cả người co quắp, một đường cứ rấm rứt khóc, nước mắt nước mũi tràn ra đầy khuôn mặt trắng bệch, mặc người kéo đến một chỗ khác trong nội thất.

Giây lát, từng đợt huyết vị tanh nồng lan tràn khắp từng ngóc ngách hành lang, hằng hà sa số những u hồn bị cầm tù bồi hồi lưu luyến trước quỷ môn quan, phiêu tán khí tức tử vong.

Trong không gian không kẽ hở, đao tử tượng đang tiêu độc yêm đao đặc chế trong tay, lưỡi dao cong cong sắc bén, chiếu sáng lòe lòe.

Gã diện vô biểu tình, động tác lưu loát như máy, ngữ khí cứng nhắc ra lệnh, “Mang hài tử lại đây.”

Đám còn lại trong phòng như đầu trâu mặt ngựa đến từ cõi âm tào địa phủ, tuân lệnh gã, lập tức chấp hành.

Một lát sau Kiều Bảo Nhi bị người từ trong góc đạp tỉnh. Nó xoa xoa mắt, mờ mịt hỏi, “Đại thúc, phải làm việc rồi sao?”

Hai ngày nay, đám hài tử trong phòng bị mang đi, nó chưa hề thấy ai trở về, chỉ ngây thơ nghĩ rằng có lẽ bọn nó đã được đưa đến đại hộ nhân gia (nhà giàu) làm bang dong (người hầu).

Nó chỉ biết đa nương bán nó tới đây là vì được trưởng thôn giới thiệu, nó cũng chỉ biết đổi nó lấy ngân lượng sẽ giúp cho đa nương và đệ muội có thể có một cuộc sống tốt hơn, nó hiểu rằng mình phải nghe lời.

“Ta có sức khỏe, có thể nấu nước, đốn củi, cũng nấu được cơm…” Nó cố gắng giải thích rằng mình có thể làm được rất nhiều việc, không phải là kẻ chỉ biết ăn.

“Đại thúc, đừng đuổi ta đi…” Sắc mặt sợ hãi ngay lập tức biến hóa, chỉ sợ đại thúc coi thường nó mà đuổi nó ra ngoài.

Lão Vương bỗng nhiên giật mình. Tiểu hài tử này an tĩnh đợi hai ngày nay mà không khóc không nháo, hóa ra là sợ bị đuổi.

“Hắc…” Gã nhếch miệng cười cười, “Ngươi sợ bị đánh đuổi… Chậc chậc, bây giờ theo lão tử đi, chỉ cần đợi ba ngày sau xem số mạng của ngươi có thể lưu lại hay không.

Đ ế n lúc đó… Ha h ả, mu ố n ở l ạ i đây n ữ a… Th ự c s ự là chuy ệ n cư ờ i l ớ n nh ấ t a!

“Đi thôi, lão tượng đang đợi ngươi, nếu làm lão không nhịn được, cẩn thận lão làm không sạch sẽ, lưu lại tai họa, về sau càng đau đớn.”

Lão Vương nói gì, hài tử nghe không hiểu nổi. Đợi hài tử dạo một vòng quanh quỷ môn quan, cái gì cũng hiểu được hết.

Kiều Bảo Nhi thấy đại thúc cất bước rời khỏi, nó chăm chăm theo sau, sợ sẽ lạc đường. Ở đây có bao nhiêu là phòng, hành lang gấp khúc đến bảy tám chỗ, hoàn toàn không biết sẽ thông đi đâu.

Nó vẫn khờ dại nghĩ rằng chỉ cần nghe lời sẽ có việc làm, có tiền cầm; không nghe lời sẽ bị đánh, sẽ bị đuổi về, sẽ làm đa nương thất vọng.

Đưa tay sờ sờ cái túi nhỏ trong lưng quần, bên trong vẫn còn bao giấy dầu mà nó luyến tiếc vứt bỏ. Người thân không có bên cạnh, đây là thứ duy nhất liên hệ với họ.

Cái bao nho nhỏ bao trọn giấc mộng của nó, nó hiếu thuận, còn lời nương căn dặn, “Bảo Nhi, nghe lời nương, tương lai sau này bất luận gặp phải chuyện gì cũng phải cố gắng chịu đựng.”

Nó hiểu rõ.

Khi cửa phòng đóng chặt, Kiều Bảo Nhi choáng váng…

Trước mắt có mấy vị đại thúc, trong phòng có một kháng, trên kháng có một cái lỗ, dưới kháng là một tầng bụi dày, rất quỷ dị.

Đao tử tượng quay người lại, liếc nhìn đứa nhỏ cuối cùng mà lão phải làm, “Ngươi là Kiều Bảo Nhi?”

Kiều Bảo Nhi gật đầu, tay không tự chủ được nắm chặt vạt áo mà run rẩy.

“Cởi quần ra, nằm lên kháng.” Vẻ mặt đao tử tượng nghiêm túc, kiểm tra chậu rửa bên cái bàn cạnh kháng. Yêm đao (dao thiến TT^TT) đã được tiêu độc qua, tay cũng đã rửa sạch, trên bàn cũng đã chuẩn bị đầy đủ hai miếng mật heo, băng vải, xú đại ma thang (một loại thuốc mê/thuốc tê thời đó).

Nhất thời, Kiều Bảo Nhi sợ run, chỉ biết lắc đầu cự tuyệt.

“Hừ, con mẹ nó, vẫn là một loại hài tử.”

Hai gã hán tử bên cạnh chờ không được nữa, “Lão tử hầu hạ đám hài tử các ngươi đến tận nửa đêm, tinh lực cũng bị chà đến sáng bóng, ngươi còn lề mà lề mề cái gì!”

“Mau cởi quần!”

Mấy đại thúc vừa quát vừa dọa, Kiều Bảo Nhi lập tức ngây người.

Giây tiếp theo đã bị níu lấy ném lên kháng, làm nó hoàn toàn không kịp phản ứng, mắt mở trừng trừng nhìn hai đại thúc cầm dây thừng, cấp tốc lột quần của nó, trói gô nó lại.

“Các ngươi muốn làm gì ─” Nó thất kinh la hét.

Giây lát, miệng đã bị nhét một miếng vải rách, nút kết cứng rắn làm nó nói không nên lời.

“Ô ô…”

Nó ngộp thở, cố gắng lắc đầu, nước mắt lưng tròng viền quanh hốc mắt.

“Ô ô… Ô ô… Ô…”

“Ồn chết!” Hừ thành tiếng, lão Vương vung tay cho nó một đấm, ngoài miệng kêu gào, “Con mẹ nó! Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn một chút!”

Đôi má rát bỏng đau đớn, Kiều Bảo Nhi mở lớn đôi mắt sợ hãi cùng chút ủy khuất, cảm nhận thể dịch ấm áp chảy tràn từ mắt, bóng người nơi đáy mắt đã trở nên mơ hồ không rõ, đầu choáng váng, giống như cảm giác khi bị đa đánh vào gáy lúc trước.

Lông mi run rẩy, tầm nhìn mơ hồ dừng lại bên bộ y phục bên cạnh kháng, một góc bao giấy dầu vẫn còn lộ ra ngoài, đúng lúc làm nó tỉnh táo lại đôi chút.

Nương… mu ố n nó ph ả i nh ẫ n n ạ i…

Vô lu ậ n g ặ p ph ả i chuy ệ n gì…

Nó nh ấ t đ ị nh ph ả i ki ế m ti ề n tr ở v ề … Bao gi ấ y d ầ u ch ứ a r ấ t nhi ề u, r ấ t nhi ề u bánh bao th ị t… Nó ph ả i tr ở v ề …

Dần dần, nó nằm trên kháng, không giáy dụa nữa, tứ chi bị trói buộc, mặc cho người sờ loạn nắm bậy trên người.

“Hài tử sợ bị đánh, ha ha… Cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn. Sách, thật đúng là con mẹ nó thiếu đánh!” Lão Vương lần nào cũng đúng, nhếch mép cười, vẻ mặt dữ tợn.

Đao tử tượng vẫn diện vô biểu tình như trước, tiện tay cầm lấy một miếng vải sạch, thấm xú đại ma thang lau xuống hạ thể hài tử. Động tác của gã tương đương lưu loát, kinh nghiệm phong phú, khéo léo cầm lấy mệnh căn của hài tử, nhắm chuẩn vị trí, nhấc dao lên mà xoẹt! một cái, một miếng thịt bị cắt ngọt xớt.

A ─ Kiều Bảo Nhi mở lớn đôi mắt đỏ sậm, cắn chặt răng ngăn tiếng thét chói tai, từng giọt từng giọt nước mắt lớn rơi xuống. Hạ thể đau quá!

“Ô ô… Ô ô ─” Cả người nó không ngừng co quắp, chỉ có thể rên rỉ thống khổ.

Không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là thịt trên người bị cắt, đại thúc như đám buôn thịt trong chợ, cầm một con dao lớn mà cắt thịt.

Còn chưa được hưởng qua hương vị của thịt heo, người đã nếm tử tư vị đau đớn khôn cùng.

Tiếp đó, hạ thể lại bị người cầm nắm, giây tiếp theo như có thứ gì đó rơi ra. Nó trợn trắng mắt, đau đến muốn hôn mê, đảo mắt một cái đã bị cơn đau bức tỉnh, đau đớn cứ từng cơn từng cơn, nó cảm giác như mình đang rơi vào ngọn lửa hừng hực nơi luyện ngục (địa ngục).

“Ô ─”

Đau quá… Đau quá… Nương… Đau quá…

Đao tử tượng máu chảy đầy tay, cầm cây kim có tẩm giấm châm vào niệu đạo của hài tử, sau đó lại mang mật heo đến chia thành hai nửa, dán vào vết thương ở hạ thể hài tử. Thủ thuật thiến đã gần hoàn thành, mặt gã vẫn nghiêm nghị như trước, không nhìn ra tâm tình.

Kiều Bảo Nhi rơi lệ đầy mặt, đau đến hôn mê, chậm rãi quay đầu nhìn bao giấy dầu rơi trên mặt đất; bao giấy mở ra, chảy ra cái vô tri của nó, cái ngây thơ của nó. Giờ, nó chảy máu như một đứa trẻ sơ sinh…

Thiến xong, Kiều Bảo Nhi cho rằng mình đã chết ngay lúc đó, đến khi miếng vải rách trong miệng được cởi bỏ, dây thừng trên người cũng được tháo ra, nó đã đau đến không nói nên lời.

Không rõ hai vị đại thúc kia đã khiêng nó đi thế nào, cả người nó giờ như miếng vải rách mặc người tha đến nội thất kín bưng khác, liên tục lởn vởn đảo quanh.

“Đau quá…”

Mồ hôi lạnh chảy ròng, vết máu trên khuôn mặt nhỏ nhắn hợp với mồ hôi, từng giọt từng giọt chảy xuống, hai đùi run rẩy không nghe lời, mỗi lần đi từng bước là đau đến tận xương tủy.

“Úc… Ta đau quá…”

Hai gã hán tử bĩu môi, không nhìn xem nó có đau hay không đã mắng chửi, “Ngươi kêu đủ chưa? Con mẹ nó đã lĩnh một đao rồi, còn không mau câm mồm, hảo hảo giữa lại một hơi thở đi.”

Kiều Bảo Nhi lập tức mím chặt môi, hai mắt sưng đỏ không ngừng chảy nước mắt, tố cáo rằng nó đang phải chịu ngược đãi.

Hừ, lão Vương trừng nó, nghĩ thầm không biết hài tử này có thể sống quá ba ngày hay không.

Đồng bạn gã đi vào nói, “Di chuyển một chút, sau hai canh giờ nữa ngươi có thể ngủ trên kháng. Đừng tưởng rằng lão tử ăn rồi không có chuyện gì.”

Nếu không phải vì sự sống chết của đám hài tử này, gã và lão vương đã sớm vỗ mông về ngủ cho đã giấc.

Ở trong phòng cố gắng di chuyển, lại di chuyển, nó cũng nghĩ, không biết nhóm hài tử vào cùng nó còn mấy người có thể sống?

Nội thất không chút thanh âm, theo thời gian chậm rãi trôi qua, Kiều Bảo Nhi đau đến sắc mặt trắng bệch, không ngừng mà đi thêm vài lần, đau đến choáng váng.

Gần ba canh giờ sau, hai vị đại thúc rốt cuộc cũng chịu dừng lại, hợp sức đưa nó lên nằm trên kháng.

Trong đó một gã đại thúc bắt ép nó phải uống một chén canh gay mũi nào đó, sau đó hai người họ lại dùng dây trói chặt nó, không cho nó động đậy được chút nào.

Cảm giác hạ thế vẫn còn chảy máu, nội thất kín mít vừa tanh vừa hôi, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, nghe thấy cánh cửa mở rồi đóng, đám đại thúc đã rời khỏi.

Một mình nó nằm trên kháng, nhìn cái quần bị vứt trên mặt đất, cũng không thấy bao giấy dầu trong túi đâu nữa, càng không thấy được tương lai sau này…

Nó không muốn chết… Còn muốn kiếm ngân lượng hồi hương…

“Nương, con đau quá…”

Tiếng khóc nức nở nghẹn ngào quanh quẩn trong phòng ─ “Đau quá… Ô ô… Con đau quá…”

Hạ mắt xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, tràn qua tóc, chảy xuống thân thể đau đớn của nó. Không ngừng nghẹn ngào, cả người co quắp, mặc cho chính nó khóc đến mệt mỏi, đau đớn trên thân thể không bớt được chút mảy may.

“Đa, nương… Đau quá… Con đau quá…”

“Đau quá… Đau quá…”

“Đau…”

Trong căn phòng tối tăm tanh hôi, quanh quẩn ở đó là hơi thở mỏng manh, là tiếng khóc thảm thiết, hư vô mờ mịt, nhưng không cách nào truyền được vào tai người thân, như một cô hồn không nơi nương tựa, chờ đợi một lời an ủi.

Đêm dài đằng đẵng, cực khổ gian truân trong đời nó, giờ mới bắt đầu…

______________________

Đặc thù dong phụ:

Ngoài đao tử tượng chuyên hoạn, còn có một loại chuyên gia được xưng thái giám ‘đặc thù dong phụ’ (người phụ nữ được thuê đặc biệt). Có những người phụ nữ quyết định cho con mình sau này lớn lên làm thái giám, từ khi đứa bé còn quấn tã đã mời một ‘đặc thù dong phụ’ đến ‘chăm sóc’ đứa bé. Đặc thù dong phụ có một loại thủ thuật đặc biệt: nhẹ nhàng xoa bóp tinh hoàn của đứa bé, ngày ba lần, mỗi lần mạnh đến mức đứa bé khóc lên mới thôi, sau đó dần tăng sức, trải qua thời gian lâu dài sẽ phá hủy cơ quản sinh sản của đứa bé. Sau khi lớn lên, cơ quan sinh dục của đứa bé sẽ dần dần héo rút. Tuổi càng lớn thì càng thể hiện vẻ nữ tính: không có hầu kết, hai vú to ra, giọng nói trong, đi lại ưỡn ẹo, biến thành bộ dáng như thái giám.

chú thích: hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu về quá trình làm ‘hoạn quan’ >”

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio