Ba tháng sau ─ tiệm ăn Dương Ký.
Trời còn chưa sáng, tuyết bay đầy trời, một thân ảnh nho nhỏ xẹt qua xẹt lại chuyển nguyên liệu nấu ăn do lái buôn mang đến. Sau vài lần, nó xoa xoa bàn tay nhỏ bé, khẽ thở một hơi.
Một khắc cũng không rảnh rỗi, Kiều Bảo Nhi ngồi xổm xuống nhóm lửa dưới bếp nấu trong trù phòng, sau đó lại vội vàng chọn nguyên liệu, rửa sạch. Đôi tay nho nhỏ chạm vào nước lạnh, cả người run lên. “Lạnh quá…” Khuôn mặt tái nhợt nhíu lại, luôn có vẻ ốm yếu.
Dưới mắt bị thâm đen lại, rõ ràng là do mất ngủ. Từ trước tới nay, nó luôn bộn bề nhiều việc, cũng chịu trách nhiệm làm những việc lặt vặt; đến khi thực khách tới cửa, nếu tiểu nhị quá bận rộn thì nó cũng phải hỗ trợ bưng trà rót nước, thu dọn bát đũa khay mâm.
Ngày qua ngày, những việc lặt vặt làm lâu dần nên đã quen tay, nhưng chỉ có thân thể không thể đảm đương nổi, thường xuyên đau lưng hay nhiễm vài bệnh nho nhỏ.
Trù tử đại thúc từng dẫn nó đến một hai đại phu, cầm lấy thiếp dược (đơn thuốc), sau khi uống thì tình hình được cải thiện đôi chút, nhưng cần phải điều dưỡng rất lâu. Để tiết kiệm tiền, nó không dám tìm đại phu chữa trị nữa.
Trước lễ mừng năm mới, nó gửi người mang toàn bộ ngân lượng mà nó kiếm được về nhà cho đa nương. Nghĩ đến đệ muội có thể được mặc đồ mới, có thể ăn thêm chút ít gì đó, nó lại cảm thấy rất vui mừng.
Nâng tay lau khóe mắt, nhớ đến quê nhà, đợi đến khi đêm khuya yên tĩnh, khi nhớ đến là nó lại trốn trong chăn, nước mắt ào ạt chảy ra. Có việc khó nói, nó không dám hồi hương.
Trù tử đại thúc báo cho biết: lúc nó bị hôn mê đã bị chủ tử đuổi khỏi phủ, sau đó bị vứt bỏ ven đường.
Nhớ lại những ngày còn ở vương phủ, nó không biết sau khi nó nuốt dược rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nghĩ rằng nhân lúc chủ tử không ở đó, Tiểu Cẩu Tử đã vào phòng ăn cắp, thấy nó hôn mê liền trả lại tiểu thạch đầu cho nó, thuận lý thành chương (tiện thể) đem chuyện ăn cắp quăng luôn lên người nó.
Oan u ổ ng quá a…
Nếu nó hồi hương thì nhất định sẽ làm đa nương thất vọng, lại không công mất đi lương bổng cả nửa năm trời, cũng không cách nào ăn nói với người nhà. Những gièm pha không chịu nổi ấy, nó không dám nói ra miệng. Không chỉ bị chà đạp, rốt cuộc lại bị đuổi khỏi phủ. Nếu không phải trù tử đại thúc hảo tâm thu nhận nó thì nó không dám tưởng tượng rằng mình có thể chết ven đường hay không.
Cắn răng, nó cuộn tay áo lên vo gạo, sau đó cầm một cái nồi lớn từ dưới đất lên bếp nấu, dùng sức đến mức cột sống phải đau đớn, nhíu nhíu mày nhưng không dám kêu đau.
Chờ đến khi cơn đau qua đi, nhìn đôi tay đông lạnh đên đỏ ửng, tay phải tê dại đau đớn… Đã từng có người giẫm nát nó.
Tâm đau xót, trong đầu lập tức cố gắng xóa đi bóng ma. Nó căm ghét từ tận đáy lòng…
Lắc đầu, nó ra bên ngoài dọn dẹp sạch sẽ một ít củi bên dưới bếp lò, đem tâm tư đặt vào những việc vụn vặt trong trù phòng, cố gắng quên đi chuyện trước kia.
Vội vàng đến lúc Thực Tứ mở cửa, trù tử đại thúc và Nguyên Kế rời giường tiếp nhận công việc ở trù phòng, nó liền cùng tiểu nhị mới đến bày bàn ghế trong điếm, chờ thực khách lục tục tới cửa.
Từ chỗ quỹ thai (quầy hàng), nó đón nhận một đôi mắt bất thiện. Dương chưởng quỹ không chút che giấu sắc mặt khinh thường. Kiều Bảo Nhi lập tức cúi đầu, luôn luôn rụt rè mà tránh né.
Ăn nhờ ở đậu, nó đã học được cách nén giận từ lâu, nhẫn nhục chịu đựng.
Dương Tam Điển liếc cái tên đến trù phòng tử sớm, nhìn thế nào cũng không thấy vừa mắt.
Khẽ hừ một tiếng, thấy khách hàng đã đến thực đường (quán ăn), gã lập tức bày ra bộ mặt của người làm ăn buôn bán, thân thiện bắt chuyện.
Bởi đây là nơi náo nhiệt, gần đó có không ít thương gia, tửu lâu, sinh ý của thực tứ trong thành này có khởi sắc.
Người bên ngoài đều cho rằng gã là lão bản kiêm chưởng quỹ của thực tứ, nhưng thật ra không phải. Người xuất vốn cho gã là thủ túc (anh em), trước đây gã chỉ dựa vào buôn bán tạp hóa mà mưu sinh, sau đó đứng ra thuê thực tứ này, xử lý tất cả mọi chuyện.
Hai huynh đệ phải nuôi sống toàn gia già trẻ, hiện nay cùng song thân (cha mẹ), thê nhi tử nữ (vợ con) đều ở ngoài phố; bởi vì trạch tử không lớn nên thân huynh đệ và Nguyên Kế, tiểu Bảo Nhi ở ngay trong lầu các của thực tứ, cũng thuận tiện trông nom thực tứ, phòng ngừa bọn trộm cắp.
(ông này là anh của Dương trù tử nhá)
Từ đó gã luôn phải gảy bàn tính tính xem nên dùng thế nào, chi ngân lượng đến chỗ cần dùng. Kinh doanh thực tế không dễ, rất nhiều thứ vặt vãnh đáng ghét. Hai huynh đệ bọn họ cũng không phải là có nhiều tiền, việc quay vòng đồng tiền cũng là trứng chọi đá.
Ngẩng đầu, gã liếc nhìn trù phòng, nghĩ đến yêm nhân ốm yếu, cả ngày chỉ biết bày cái mặt không may, biểu cảm như đang khóc tang. Hừ…
Buổi trưa, mọi người thay phiên dùng bữa, trù tử thấy tiểu Bảo Nhi còn đang bận rộn liền gọi, “Tiểu Bảo Nhi, nhanh đi ăn đi, không thì cơm nước nguội cả đấy.”
“Nga, vâng.” Kiều Bảo Nhi tạm đặt chén bát xuống, đưa tay lau lau lên áo, bụng đã kêu òng ọc, nó an tĩnh ngồi ở bên góc bàn dùng bữa.
Nguyên Kế liếc sư phụ, thấy hắn vẫn đối xử rất tốt với Bảo Nhi, trong lòng liền dâng lên tư vị không nói nổi thành lời. Cúi đầu cắt hành thành từng mảnh nhỏ, y ám chỉ, “Sư phụ, chuyện đại ca ngài đề cập lúc trước, ngài đã suy nghĩ chưa?”
Sắc mặt cứng đờ, trù tử rầu rĩ, “Đừng lo lắng, chúng ta đã chống đỡ được đến tận đây rồi còn gì.”
Tức giận nảy sinh, Nguyên Kế buông dao xuống, nhắc nhở, “Ngài còn muốn lừa gạt bao lâu nữa?”
“Im miệng.”
Cắn răng, Nguyên Kế bực mình ra khỏi trù phòng.
Bầu không khí bỗng nhiên trầm lặng. Kiều Bảo Nhi rất buồn bực, “Y làm sao vậy?”
“Không có gì.” Trù tử miễn cưỡng cười cười, “Y chỉ là giở cái tính cáu kỉnh ra thôi.”
Mơ hồ phát hiện chút bất thường, nhưng Kiều Bảo Nhi cũng không tiện hỏi đến việc riêng của người khác.
Ăn xong, nó thu dọn bát đũa, xách thùng ra khỏi phòng, tiếp tục đi làm việc.
Mỗi ngày, từ sáng sớm đến tận nửa đêm, đợi đến khi thực tứ đóng cửa, lau bàn lau ghế, thu dọn tất cả sạch sẽ xong, nó mới có thể về phòng nghỉ ngơi.
Thân thể mệt mỏi rã rời dính lên giường, chậm chạp không cách nào đi vào giấc ngủ. Xương sống mơ hồ đau đau, nó cuộn mình, lật qua lật lại một lát, bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền đến từ phòng bên cạnh; nhưng chỉ chốc lát sau đã chuyển thành tiếng cãi vã nghiêm trọng.
“Lão đệ, chúng ta không nên tiếp tục rước lấy rắc rối nữa. Ta đã khuyên mãi rồi, ngươi khăng khăng không chịu đuổi tên yêm nhân kia đi. Rốt cuộc ngươi có ý gì?”
“Đại ca, ta còn có thể cho nó miếng cơm, ngươi cần gì phải tính toán như vậy.”
“Ta có thể không tính toán sao!” Dương Tam Điển vỗ bàn, thở phì phì rống, “Ngươi cũng biết ngươi ôm bao nhiêu phiền phức không hả? Đến nay vương phủ vẫn còn đang tìm nó, nếu ngày nào đó bị phát hiện ra, cả cái thực tứ này, cả chúng ta nữa, phải làm sao hả? Ngươi đã nghĩ tới chưa?”
“Đừng nói nữa!” Trù tử cũng rống, “Thực tứ là ta mở. Đại ca, ta không bạc đãi ngươi, hài tử kia cũng đáng thương, chẳng lẽ ngươi không có chút lòng trắc ẩn nào sao? Chúng ta đuổi nó đi rồi thì nó phải đi đâu kiếm ăn?”
“Nó ở đâu kiếm ăn thì liên quan cái rắm gì đến chúng ta? Chúng ta mời một tên hỏa kế cũng chưa bao giờ phiền phức như nó; người ta làm việc nhanh nhẹn lại hay chào hỏi khách nhân; còn nó thì sao? Dáng vẻ sợ hãi nhút nhát, ngay cả lưng cũng không đứng thẳng lên được.” Dương Tam Điển hừ hừ, từ đáy lòng vẫn luôn coi thường yêm nhân!
“Thân thể Tiểu Bảo Nhi không tốt, ngoài miệng nó không nói ra, nhưng chẳng lẽ ngươi lại không thấy?”
“Sao lại không thấy được chứ. Khi ngươi dẫn nó về đây đã tốn không ít ngân lượng chữa bệnh cho nó. Hừ, ngươi đúng là ăn no rửng mỡ, đột nhiên mang về một tên quỷ bệnh. Nơi này của chúng ta là thực đường, không phải là tể thiện thương (trại tế bần/nhà tình thương)!”
Phạch! Gã đập sổ sách xuống, gào lên, “Chính ngươi cũng thấy rõ ràng; bây giờ chi tiêu không ít, tiền vốn cũng không thu lại được, toàn gia già trẻ đều phải ăn, cái gì cũng cần ngân lượng, một người cũng không thể lãng phí.
“Sinh ý trong thực tứ mặc dù không tồi, chúng ta đuổi nó đi, nếu quá bận rộn thì tuyển thêm người đến giúp đỡ cũng được. Ngân lượng phải dùng vào nơi có ích chứ. Nguyên Kế theo ngươi, ngươi có đưa ngân lượng cho y không?
“Tên yêm nhân kia một tháng ăn của chúng ta, dùng của chúng ta, còn phải trả ngân lượng cho nó nữa. Hơn nữa trước lễ mừng năm mới ngươi còn nhờ người đưa tiền về nhà cho nó. Ngươi có tính những thứ này không?”
Thực sự phát hỏa, gã lại bồi thêm một câu, “Ta còn lo đến ngày nó chết, chúng ta còn phải nhặt xác cho nó!”
Rầm! Gã đẩy cửa ra ngoài.
Vì một tên tiểu nhị, huynh đệ trong nhà bất hòa. Việc này đã xảy ra vài lần.
Trù tử thở dài, tiện tay lật xem sổ sách, chi tiêu trong ba tháng này không phải là ít. Quay đầu lại nhìn đồ nhi Nguyên Kế, hắn nói, “Không phải ngươi cũng muốn tính toán với ta đấy chứ?”
“Sư phụ… Đại ca ngài nói không sai.” Nguyên Kế dừng một chút, nói hết những suy nghĩ trong lòng, “Ta cũng không tán thành việc ngài ôm lấy rắc rối vào người.”
“Ngài che chở người ngoài cũng phải có chừng mực thôi. Đại ca ngài nghe được chút ít tin tức đồn thổi bên ngoài, người của vương phủ vẫn còn đang đi tìm tiểu Bảo Nhi khắp nơi. Tuy ngài để tiểu Bảo Nhi ít lộ diện, an bài nó rửa chén trong trù phòng, làm vài việc lặt vặt, học tập; nhưng đây cũng không phải kế lâu dài; người vương phủ sớm muộn gì cũng tìm được người thôi.”
Dương trù tử đã bớt tức giận, nhẹ giọng nói, “Thực tứ trên danh nghĩa không phải là của ta, có đại ca đứng ra ứng phó, người vương phủ có muốn tìm ra nó cũng không dễ đâu.”
“Vạn nhất bọn họ lục soát toàn bộ thực tứ thì sao? Đừng nói tiểu Bảo Nhi có thể bị tìm thấy hay không, hai người chúng ta xong là cái chắc. Đại ca ngài lo lắng không sai, ngài phải nuôi sống cả nhà vốn đã không dễ dàng rồi, bây giờ phải dựa cả vào thực tứ này để kiếm ngân lượng a. Không đuổi nó đi, nếu xảy ra chuyện thì không phải mọi người đều bị vạ lây hay sao.”
Có trời mới biết, trước đây chủ tử còn tìm tiểu Bảo Nhi làm gì? Trong lòng ưu tư, y nói tiếp, “Lúc trước ngài không nghe lời khuyên, còn chào mời phiền phức vào người!”
Trù tử giật mình.
Lúc trước là do xung động mới làm việc này, căn bản là không hề nghĩ đến sự tình lại đến nông nỗi này. Sao chủ tử còn không buông tha tiểu Bảo Nhi!
“Sự tình đã đến nước này, vô luận các ngươi nói cái gì, ta cũng sẽ không đuổi tiểu Bảo Nhi.”
“… Quên đi! Giữ lại tiểu Bảo Nhi, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!” Nguyên Kế chui thẳng vào chăn, bực bội nói.
Cách một bức tường, Kiều Bảo Nhi nghe thấy hết tất cả, lúc này mới phát giác: thì ra mình đã gây phi ề n ph ứ c cho trù t ử đ ế n m ứ c này.
Ch ẳ ng trách m ặ t mũi Dương chư ở ng qu ỹ lúc nào cũng không vui, h ờ h ữ ng v ớ i nó. Nguyên K ế h ẳ n là ng ạ i quan h ệ gi ữ a mình v ớ i trù t ử đ ạ i thúc nên m ớ i không nói ra… Bây gi ờ nên làm cái gì bây gi ờ …
Tâm hoảng hốt, trong đầu nhất thời trống rỗng. “Ta không muốn gây phiền phức cho người khác, thật không có…” Nó không ngừng lắc đầu thấp giọng lẩm bẩm, cả người trốn trong miên bị, vừa khổ sở vừa hoảng loạn.
Không nghĩ ra đ ế n gi ờ ch ủ t ử còn tìm nó làm gì… Ch ẳ ng l ẽ ch ủ t ử bi ế t trù tử đ ạ i thúc c ứ u nó nên m ớ i đ ế n gây phi ề n ph ứ c cho h ọ sao?… Nó không th ể không ch ế t sao? Hách!
Sắc mặt trắng nhợt, như không thể thoát khỏi cơn ác mộng. Nó không mu ố n ch ế t!
Vất vả lắm mới nhặt về được một cái mạng, nó tình nguyện sống cuộc sống như bây giờ, dù có phải làm mệt nhọc đến đâu đi nữa, thân thể có không chịu nổi thế nào, còn sợ nghèo… Nó cũng không muốn rời khỏi đây. Nên làm cái gì bây giờ?…
Cả đêm không ngủ, khép lại mi mắt đầy nước. Nó chẳng còn chỗ nào để đi nữa rồi…
Vương phủ.
Ngoài hầm, Mạnh Diễm hung ác nhìn vết máu kéo dài loang lộ dọc theo thềm đá đến tận phần cuối u ám.
Thỉnh thoảng lại có tiếng rên rỉ như có như không truyền ra ngoài, tiếng leng keng hỗn loạn của thiết liên, tiếng mãnh thú gầm gừ, Lê Sinh lần thứ hai ngửi được khí tức tử vong.
“A… Tên yêm cẩu kia có thể chống đỡ được đến tận giờ, mệnh thực cứng a.”
Lê Sinh lặng im không nói gì, trong lòng biết rõ chủ tử sai người treo Tiểu Cẩu Tử trong song sắt, dự định đến khi y chết đói sẽ quăng xuống đất nuôi chó.
“Lê Sinh, ngươi đang âm thầm giở trò quỷ?”
Biến sắc, Lê Sinh thẳng thắn thừa nhận, “Không thể qua được mắt chủ tử, ta có lấy đồ ăn đến cho y.”
Mạnh Diễm nhíu mi, ánh mắt băng lãnh quét về phía thuộc hạ, “Sao vậy? Ngươi không nỡ để y chết?”
“Thỉnh gia bớt giận. Nghiêm tổng quản đã phế chân Tiểu Cẩu Tử, y đã chịu đủ rồi.”
“Thiếu.” Ngữ khí băng lãnh của hắn không mang theo chút cảm tình.
Lê Sinh còn nói, “Thuộc hạ cho rằng ngài sớm muộn gì cũng sẽ tìm được tiểu nô tài, vạn nhất nó hỏi…”
Mạnh Diễm ngắt lời, “Đến nay còn chưa thấy bóng dáng tiểu tử kia đâu, ta muốn tự mình đi tìm.” Trên tay hắn đã có một quyển danh sách đăng kí, dần dần loại bỏ những lão bản thực tứ họ Dương ở trong và ngoài thành, thu nhỏ phạm vi tìm kiếm.
Lê Sinh cả kinh, chủ tử nếu ra ngoài, không biết đến tận bao giờ mới hồi phủ. “Như vậy sinh ý (việc buôn bán)…”
“Để hạ nhân khác làm.”
“Gần đây ngài có thương lượng một việc mà, đối phương đã hẹn thời gian và địa điểm, đến lúc đó…”
“Ta sẽ tiện đường xử lý.” Dứt lời, hắn bước vào đại tuyết đầy trời đêm
Ba tháng này, hắn phái người tìm gần như tất cả các quán trong thành, nhưng vẫn không tìm được tung tích tiểu tử kia. Đến tận gia hương nó hỏi thăm tin tức nhưng cũng không thấy tăm hơi.
Như mò kim đáy biển, nếu phải dùng đến quan phủ để truy bắt thì trước tiên phải có tội danh. Hắn lo nếu Dương trù tử bị bắt thì tiểu tử kia cũng sẽ chịu khổ, nhất là với thân phận thấp kém như nó mà bị bại lộ thì chỉ sợ người chưa đến tay, cái mạng nho nhỏ của nó đã bị người chỉnh chết.
Thực quá buồn bực! Đáy lòng nổi lên cảm giác chua xót, không khỏi tự giễu, “A… Ai nói ta vô tình.”
Bận rộn cả một ngày, không ngừng rửa chén, chạy việc, đôi tay nhỏ bé của Kiều Bảo Nhi hầu như đông lạnh đến cứng còng, sưng đỏ. Sau khi thực tứ đóng cửa chỉ còn mỗi mình nó đang lau sàn nhà.
Xương sống thắt lưng đều đau, nó xách thùng nước đứng dậy, muốn cố gắng đứng cho thẳng. Cắn môi, nó dùng hết toàn bộ khí lực còn lại mà lảo đảo đi đến trù phòng.
Thu dọn tất cả xong xuôi, nó buồn bã nhìn quanh bốn phía, nhớ đến thường ngày trù tử đại thúc và Nguyên Kế bận đến tối mày tối mặt, chiên, luộc, xào, rán, không được qua loa chút nào, còn nó ngồi trên ghế đẩu bên cạnh lau bát đũa, đến lúc rảnh rỗi, trù tử đại thúc sẽ dạy nó một ít trù nghệ.
Ba người chốc chốc lại nói nói cười cười, trù tử đại thúc luôn khen nó chăm chỉ.
Nhẹ nhàng buông thùng nước xuống, cằm khăn lau treo lại lên tường, nó cầm trản đăng lặng yên rời khỏi trù phòng, nhẹ chân nhẹ tay đi lên chỗ rẽ cầu thang.
Trở lại chỗ ngủ, trong căn phòng đơn sơ chỉ có một cái giường và một cái tủ thấp để đặt các vật dụng hàng ngày. Thò tay tìm dưới gối, lấy lương bổng được phát giấu vào vạt áo. Nó thu dọn vài bộ xiêm y, lén lút từ cửa sau thực tứ rời khỏi nơi này.
Di vào con hẻm nhỏ, nó tần ngần quay đầu lại, lưu luyến không rời.
Bởi vì không biết chữ, không cách nào lưu lại ít chữ, nói rằng nó rất cảm kích trù tử đại thúc.
Trong đêm tối, một thân ảnh nho nhỏ càng lúc càng xa. Cả người run rẩy, bao phục trong lòng dần dần cũng nhiễm ướt nước mắt từ khuôn mặt nhỏ nhắn…
Hôm sau, thái phiến thương (người bỏ mối nguyên liệu nấu) không thấy người đến chuyển nguyên liệu nấu ăn đâu, hắn gõ mạnh lên cửa. Chốc lát sau, trù tử và Nguyên Kế giật mình tỉnh giấc.
Trù tử xuống lầu trước, mở rộng cửa cho tiểu ca thái phiến vào nhà.
“Quái lại a, tiểu nhị kia đâu rồi?”
Trù tử ngạc nhiên. Tiểu Bảo Nhi luôn dậy từ sớm, chưa bao giờ lười biếng. Hắn ngẩng đầu bảo, “Nguyên Kế, ngươi đi xem tiểu Bảo Nhi có phải ngủ quên rồi không.”
“Ác, ta đi ngay đây.” Nguyên Kế xoay người lên lầu. Chỉ chốc lát sau, y hét to từ trên xuống, “Sư phụ, không thấy tiểu Bảo Nhi đâu cả!”
Trù tử cả kinh, “ Làm sao có thể?!”
Nguyên Kế thầm kêu: h ỏ ng bét r ồ i! Mơ hồ phát hiện mấy ngày gần đây, tiểu Bảo Nhi nói rất ít, như cất giấu tâm sự gì đó. “Sư phụ, không phải tiểu Bảo Nhi đã nghe thấy tranh cãi mấy ngày trước của ngài và đại ca ngài đấy chứ?”
“Hách! Vậy nguy rồi!” Trù tử lập tức chạy ra ngoài cửa sau, xông thẳng đến ngõ nhỏ, phóng mắt tìm kiếm trong không gian mờ tối. Trời còn chưa sáng, trên đường ngay cả quỷ ảnh cũng không có.
“Tiểu Bảo Nhi ─” Hắn gào lên, bốn phía vọng lại vài lần. Đợi hồi lâu nhưng vẫn không thấy thân ảnh tiểu Bảo Nhi xuất hiện.
Giật mình, trên mặt tràn ngập thần sắc phức tạp, chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy Nguyên Kế đứng ngoài cửa sau thực tứ, nhìn mình lắc đầu.
“Đừng tìm nữa, ta đã đến phòng nó rồi, xác định tiểu Bảo Nhi đã mang theo xiêm y. Nó đi rồi.”
Rời khỏi thực tứ, Kiều Bảo Nhi mờ mịt đi trên đường, thấy trái phải hai bên thương gia, thực tứ nhất nhất mở cửa, mà nó ngay cả chỗ đặt chân cũng không biết ở đâu.
Nó rất nhớ nhà…
Ngẩng đầu, hoa tuyết nhẹ rơi xuống mặt nó, đâm vào lòng nhoi nhói. Run rẩy rũ mắt, che đậy vành mắt đã phiếm hồng.
Nó cho rằng mình rát kiên cường, cho rằng mình có sức lực để tiếp tục, cho rằng mình có thể phân biệt được phương hướng; thế nhưng ngoại trừ mù mờ ra, cũng chỉ còn mờ mịt.
Cả người lạnh đến đông cứng, canh cánh trong lòng là sự tồn tại nhỏ bé của mình chính là phiền phức cho người khá.
Hé mắt, nó chẳng còn chỗ nào để đi.
Đứng lặng bên đường, ôm chặt bao phục duy nhất, kí ức không tự chủ được hiện ra lời nhắc nhở bên tai, “T ố t nh ấ t là ngươi nên nhìn cho rõ đư ờ ng nào h ồ i ph ủ, đ ể n ế u sau này có ra ngoài cũng không b ị l ạ c đư ờ ng.”
“Ta không muốn về… cũng lạc đường….”
Nó buồn bã cúi đầu, giống như linh hồn đi đến một hẻm nhỏ, dựa người vào tường, chậm rãi trượt cả người xuống, không ngừng run rẩy. Gục đầu vào giữa hai gối, đôi môi trắng bệch thì thào, “Ta ghét ngươi…”
Bỗng nhiên, trong đầu lượn lờ lời nói trầm thấp ôn nhu, “Ti ể u t ử, đ ừ ng ng ủ lâu quá, ta s ẽ đ ố i x ử t ố t v ớ i ngươi.”
Là ai… Là ai nói qua nh ữ ng l ờ i này…
Ý thức hỗn loạn mờ mịt như làn khói, trước khi mất đi tri giác, nó thì thào, “Ta lạnh quá…”
“Nó tỉnh chưa?”
“Chưa ạ, tiểu thư.”
Hỉ Nhi nhíu mày, cúi đầu tìm kiếm trong bao phục để trên đùi, trong đó chỉ có vài bộ xiêm y, ngoài miệng nói thầm, “Nó là nô tài trốn đi sao? Hay là thiếu niên trốn nhà…”
Phù Dung khép nhẹ cửa phòng, bước chân nhẹ nhàng đến bên mép giường, quan tâm nói, “Nó ngủ lâu quá a.”
“Sắp được hai canh giờ rồi.”
Chủ tớ hai người nhìn thoáng qua; giây lát, đường nhìn nhất nhất chuyển về phía thiếu niên đang mê man bất tỉnh trên tháp. Thấy nó sắc mặt tái nhợt, da thịt trắng bệch như tơ giấy, hai má trũng sâu, dưới mắt là quầng thâm đen.
Nó cuộn mình trên giường, có vẻ rất yếu đuối, tử khí vương vấn bao quanh.
Bên trong phòng, có một lò than đang rực cháy, bên trên đặt một nồi canh ấm nóng, chờ thiếu niên tỉnh lại sẽ cho nó uống cho ấm bụng.
“Nó gầy quá…”
“Tiểu thư, tiểu thư mang về một người phiền phức a. Ta lo nó chết ở đây thì nguy to.”
“Đừng nói bậy.” Phù Dung nghiêng người dò xét hơi thở mỏng manh của nó, “Nó nhất định là bị bệnh.”
“Không chỉ bị bệnh, cũng rất nghèo khổ.” Hỉ Nhi tìm thấy ngân lượng trên người nó; trong túi cũng chỉ có mấy thỏi bạc vụn. Lắc lắc đầu, thường ngày tiểu thư thưởng cho hạ nhân còn nhiều ngân lượng hơn chừng này a.
Phù Dung nhíu mày, trách mắng, “Hỉ Nhi, mau trả ngân lượng lại cho nó đi, ngươi đừng có cầm bậy đồ của người ta.”
“Ta chỉ đang tìm thử thôi mà.” Hỉ Nhi ngẩng đầu lên, bộ dạng rất là vô tội. “Người này lai lịch bất minh, ta nên xem xem nó nặng bao nhiêu.” Bất quá nàng lần mò xương sườn nó, dường như chỉ còn đầu khớp xương ngực gặm được nhô ra.
“Chờ gia trở về, tám phần mười lại bày ra cái mặt nghiêm túc xấu xa a. Tiểu thư luôn mang mấy tên khất cái bất minh về, cho ăn cho ở, còn cho ngân lượng chi tiêu nữa. Biệt quán của gia có mười hai viện, tất cả đều biến thành tể thiện thương hết rồi.”
“Ta làm việc thiện a, phu quân sẽ không nói gì đâu.” Lý do của nàng là tích âm đức, có lẽ thần linh sẽ phù hộ nàng bình an sinh hạ hài tử.
“Gia ngoài miệng không nói, nhưng tất cả đều trực tiếp hiện lên mặt mà.” Nàng chọc phá lý do của chủ tử. Gia đúng là cưng chiều tiểu thư nên mới theo tiểu thư làm việc thiện, việc sinh hài tử cũng là không thắng được năn nỉ của tiểu thư; ngay cả việc thỏa hiệp cho tiểu thư vào thành hiệp thương (bàn bạc chuyện làm ăn) cũng thế.
“Gia vì tiểu thư đã phá bỏ không ít quy củ; chờ gia trở về liền mang tiểu thư về nương gia. Ta cầu xin tiểu thư thương xót a, đừng ra ngoài kiếm khất cái về nữa.” Người còn chỗ nào mà nhét nữa chứ? Sắp xếp công việc, làm việc lặt vặt, tất cả đều đủ cả rồi, không thiếu chỗ nào nữa.
Hỉ Nhi vẫn còn lải nhải, “Tiểu thư tha ta đi, gia không nỡ mắng tiểu thư nhưng gia mắng ta a.” Nàng chỉ là đồng lõa thôi, tiểu thư mới là đầu sỏ a.
Tiểu thư đúng là thiên kim chi khu (thân thể ngàn vàng), yếu đuối, lúc trước ở nương gia thì có vương gia chiều, gả ra ngoài lại có trượng phu yêu, nhưng Hỉ Nhi nàng không may a, không có ai sủng cả, chỉ người ta đến trắng mắt ra mà thôi.
Phù Dung liếc nàng, sẵng giọng, “Ngươi với phu quân, cả ca ca ta nữa, đều lắm chuyện cả.”
Hỉ Nhi trợn trắng mắt, la hét, “Ta có thể không lắm chuyện sao? Tiểu thư đang mang thai đó, không được phạm chút sai làm nào cả. Ta van tiểu thư đừng ra ngoài nữa. Nếu muốn đưa canh gà, áo lông cừu, hỏi han ân cần thì cứ chờ gia trở về hẵng làm, đỡ phải lại thấy tên khất cái nào trên đường lại mang về nuôi.”
“…” Nàng im lặng, không nói gì nữa. Thiếp thân nha hoàn Hỉ Nhi này đúng là lão mụ tử (kẻ lắm chuyện).
Răn dạy chủ tử một hồi, Hỉ Nhi tiện tay trả cái túi lại vào vạt áo co thiếu niên.
Đột nhiên, Phù Dung kinh hô một tiếng, “Chậm đã!”
“Ách? Làm sao vậy?” Ti ể u thư g ặ p qu ỷ a?
Phù Dung giật mình,xốc nhẹ vạt áo tiểu thiếu niên lên. Đến lúc này, ngay cả Hỉ Nhi cũng cả kinh kêu lên, “A, trụy tử (vòng cổ) trên người nó…” Ngón tay run a run, Hỉ Nhi kinh ngạc đến không nói nổi thành lời.
“Là phù dung thạch…” Phù Dung thò tay vào xem, hoa tai ngọc thạch trong suốt tỏa ra ánh sáng ôn nhuận, soi bóng đôi mắt trong veo như nước của nàng.
“Nó… tại sao trên người thiếu niên này lại có phù dung thạch?” Hỉ Nhi mở to mắt, kì quái hỏi, “Vừa nãy ta không chú ý a.”
Phù Dung cẩn thận xem xét sợi dây đỏ thắt nút trên xương quai xanh của nó, cũng xác định ánh sáng mà màu sắc của phù dung thạch này đúng là không sai.
“Ta rõ ràng đã trả lại cho ca ca a.” Chân máy lá liễu khẽ nhíu, không hiểu tại sao trên người thiếu niên này lại có phù dung thạch?
“A, nó nhất định là kẻ trộm!” Hỉ Nhi biến sắc, lập tức đứng dậy mở bao phục ra, một mực chắc chắn, “Tiểu thư, người này chắc chắn là kẻ cắp rồi!”
Phù Dung giật mình, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên giải thích tại sao phù dung thạch lại ở trên người thiếu niên này. Nó đã t ừ ng ở trong vương ph ủ sao?
Có ph ả i đã t ừ ng h ầ u h ạ ca ca không… Có ph ả i là nó tr ộ m không? Vì sao l ạ i lưu l ạ c đ ầ u đư ờ ng, thi ế u chút n ữ a là đông ch ế t bên ngoài…
Đầy bụng nghi vấn, nàng cài lại vạt áo cho thiếu niên, cắn căn môi đỏ mọng, trong đầu không muốn tiểu thiếu niên này đúng như lời Hỉ Nhi nói, là kẻ trộm.
Nhãn thần tối sầm lại, nàng nói, “Hỉ Nhi, chúng ta đừng vội kết luận, chờ nó tỉnh lại sẽ hỏi sau.”
Sợ hãi, Kiều Bảo Nhi túm chặt cổ áo, không ngừng khẳng định, “Tiểu thạch đầu là của ta, là của ta. Ta không trộm, cũng không tranh, nó là của ta!”
Nó thất kinh nhìn hai nữ tử bên giường, trong đó một người vô cùng tức giận, một người khác đầy vẻ nghi ngờ, đôi mắt trong như nước nhìn nó chằm chằm.
“Tránh ra… các ngươi đừng có giành tiểu thạch đầu của ta… Nó là của ta…”
Hỉ Nhi hừ hừ, “Có tật giật mình! Cái gì tiểu thạch đầu, đó là Phù dung thạch, không phải của ngươi!” hai tay chống nạnh, nàng thở phì phì quát, “Tiểu thư, nó nói dối!”
“Ta không nói dối!”
“Ngươi có! Chúng ta muốn báo quan phủ, cắt lưỡi ngươi ra, chặt đứt tay chân ngươi!” Nàng uy hiếp.
Sắc mặt trắng bệch, Kiều Bảo Nhi căn bản không rõ vì sao mình lại ở đây, vì sao bị người khác nói là kẻ trộm, vì sao người khác đều muốn có tiểu thạch đầu của nó.
Nó cãi lại, “Ta không trộm…”
“Ngươi có.”
“Ta không có.”
“Có!”
Kiều Bảo Nhi đem hết cả khí lực trong người rống lớn, “Ta, không, trộm ─”
“Oa ─ ngươi hung cái gì!” Hỉ Nhi xoa xoa cái lỗ tai, cả đầu ong ong, thật là khó chịu.
Tính tình nóng nảy, nàng cũng không khách khí cao giọng quát, “Ngươi nói ngươi không trộm, vậy tiểu thạch đầu này từ đâu ra a – a – a –” Kéo dài giọng, khí thế cũng không thua kém.
Kiều Bảo Nhi bị tiếng nói ong ong vào tai.
Phù Dung che hai tai lại, nhíu mày.
Đợi đến khi thanh âm bén nhọn kia tan đi, Kiều Bảo Nhi mới buột miệng, “Là…”
“Là cái gì?” Phù Dung đưa mặt lại gần, nhỏ giọng hỏi.
Nó đột nhiên cấm khẩu, cắn chặt môi, không dám nói chuyện đã xảy ra với mình.
Vội vàng xốc miên bị lên tìm bao phục của mình. Nó phải rời khỏi đây, những kẻ có tiền luôn khi dễ người khác.
Hỉ Nhi không buông tha cho nó, hung hăng hét lên, “Còn không nói!”
Xoạt! Sắc mặt nó càng trắng hơn vừa rồi, trán chảy đầy mồ hôi lạnh. “Ta… Ta…” Nó cúi đầu, nắm chặt tay lại, cố nén cảm giác căm ghét.
“Hừ, ta cái gì? Còn không mau nói!”
“Hỉ Nhi, đừng hỏi nữa.” Phù Dung kéo ống tay áo nha hoàn, ý bảo nàng nên một vừa hai phải thôi.
“Tiểu thư, nó không nói rõ phù dng thạch là ai cho, chứng tỏ là do nó trộm rồi! Sao chúng ta con không mau bắt nó tới quan phủ đi? Hay là phái người đưa nó về vương phủ cũng được.” Chỉ cần hô lên một tiếng, ngoài phòng kia đều là người của mình.
“Này…” Phù Dung không đành lòng, nếu đưa tiểu thiếu niên này lên quan phủ hoặc đưa cho ca ca xử lý, chắc chắn chỉ còn đường chết!
Hách! Vừa nghe đến hai chữ ‘vương phủ’, quả thực như cơn ác mộng đã quay lại. Cả người Kiều Bảo Nhi run a run, chầm chậm ngẩng mặt lên, vẻ mặt kinh hoàng đảo qua đảo lại hai nữ tử. Các nàng đã t ừ ng quen bi ế t ch ủ t ử sao… Các nàng có t ừ ng nghe nói nó b ị đu ổ i ra kh ỏ i ph ủ không…
“Tránh ra!” Nó kinh hãi hét lên, ném miên bị vào các nàng.
Hách! Chủ tớ hai người bị bất ngờ lập tức tránh né.
Kiều Bảo Nhi vội vàng nhảy xuống giường, nhưng lại vấp vào cái ghế bên cạnh, ngã sấp xuống đất. Bịch! một tiếng, cằm dưới đau đớn. “Úc…” Nó cắn trúng đầu lưỡi.
Thấy khóe môi nó thấm máu, chủ tớ hai người bị dọa nhảy dựng.
“Này, ngươi…”
“Sao lại không cẩn thận như thế…”
Kiều Bảo Nhi vừa thấy bao phục rơi trên đất, lập tức ôm vào người, không ngừng thì thào, “Ta không trộm gì cả… Tiểu thạch đầu là của ta, là của ta…”
Nó bò dậy, bị oan mà không nói được, nhìn hai nàng, không quay đầu, mặc cho chân vẫn còn đau đớn, lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
Hỉ Nhi giật mình tại tại chỗ, “Tiểu thư… Tên thiếu niên kia như gặp quỷ a… Nó… sao lại sợ đến vậy a?”
Phù Dung nhìn cánh cửa vẫn còn khép khép mở mở kia, quay đầu lại nhìn bên giường, tở đó vẫn còn một đôi giày. Tiểu thiếu niên kia sợ đến mức ngay cả giày cũng quên đi.
“Có phải nó biết ca ca không…”
Cắm đầu cắm cổ chạy ra khỏi đại trạch tử (một tòa tòa nhà lớn, có phòng có sân), Kiều Bảo Nhi lau lau vết máu trên miệng, khập khiễng đi trong tuyết, vẻ mặt mờ mịt.
Đi được một đoạn đường, tâm hồn đã bình ổn trở lại, nó bắt đầu vào từng thương phô (cửa hàng), thực tứ (quán ăn) hỏi xem có thiếu người làm việc vặt không.
Người ta thấy nó gầy yếu lại nhếch nhác, đưa tay xua xua ngoài miệng thét to, bảo nó mau cút.
Tới tận nửa đêm, nó vừa mệt vừa đói, hai chân bị đông lạnh đến mức gần như mất cảm giác, rốt cuộc cũng tìm được một chỗ đồng ý thu nhận nó vào rửa chén, làm việc lặt vặt – Noãn Xuân các.
Mạnh Diễm ăn vận thuận tiện, khoác một cái áo choàng đen, thân hình cương nghị cao ngất ngồi trên tuấn mã, làm người ta vô cùng chú ý.
Mấy ngày liền, hắn tra tìm khắp các phố lớn ngõ nhỏ, tất cả các thực tứ và tiểu lâu, lúc nào cũng bất động thanh sắc đi vào quan sát, để tránh đả thảo kinh xà, làm ai đó chột dạ mà tránh khỏi nơi hắn tìm kiếm.
Hắn luôn luôn an tĩnh ngồi một góc uống trà, dùng bữa hoặc uống rượu, không nhìn vào tân khách ra vào thực tứ, ánh mắt luôn không dấu vết nhìn chằm chằm vào chưởng quỹ hay tiểu nhị; mỗi lần quay về cũng chỉ nghỉ ngơi một hai canh giờ rồi lại đi.
Trước khi tính tiền, nó luôn hỏi tiểu nhị chỗ trù phòng, sau đó vô tư mà đi vào đó thăm dò.
Chỉ cần vài lần, trên phố bắt đầu đồn đãi về hành vi quái dị của hắn, mọi người đều đều nói về hắn thế này – một nam tử tuấn dật cao lớn, không biết rốt cuộc là vì nguyên do gì mà như là đang đi tìm người.
Đương nhiên, hắn không mở miệng nói tên người mình định tìm, tướng mạo cũng như tuổi tác.
Hắn cũng không để ý tới người khác ngăn trở thế nào, vô luận là lão bản, tiểu nhị hay là tạp nhân (người làm việc vặt) trong thực tứ, tửu lâu; chỉ cần đứng ra can thiệp, chắc chắn là muốn tìm chết, kết cục thường là khóc đến kêu cha gọi mẹ.
Về sau, kinh động đến quan phủ, không biết là nha môn nào xui xẻo đầu tiên, không bao lâu sau, một đám như trông thấy lão tổ tông, lập tức quỳ xuống bái lạy, cung kinh đưa người ra ngoài cửa lớn.
Vẻ mặt càng lúc càng băng giá, đến nay Mạnh Diễm vẫn chưa tìm được tung tích tiểu tử kia. Hắn nóng ruột, nhưng cũng không có cách nào cả.
Đêm đến, hắn tìm khách điếm nghỉ ngơi, nghiêm cấm người khác quấy rối.
Trong lòng trống rỗng, hắn rát nhớ tiểu tử kia, nhưng lai không biết nó đang ở đâu, đang làm gì, đã ngủ chưa…
Sau khi nó nuốt dược đã bị thương đến tận gân cốt, thân thể lại phải chịu đựng trời đông giá rét, có thể có ai dẫn nó đến tìm đại phu, có sắc dược bồi bổ thân thể gầy yếu..
Trằn trọc khó ngủ, trong lòng cô đơn, hắn quan tâm từ tận đáy lòng, khẽ gọi, “Tiểu tử…”