Yêm Nô

quyển 1 chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sợ đến mức không dám ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn thỉnh thoảng lộ ra ngoài chăn bông, lén nhìn cái bóng còn chưa biến mất ngoài cửa sổ… Hách!

Hít vài hơi, đôi mắt mở to trợn trừng nhìn vào cái bóng đen kịt rõ ràng là bóng người kia, cái bóng ấy nhảy qua cửa sổ, vẽ ra biểu tình âm trầm kinh khủng.

Thân thể dưới ổ chăn không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng, “Đừng làm ta sợ… sẽ phạt… Ta sẽ sợ…” Đôi môi phát run thì thào lời nó nghĩ. Nó cứ tưởng rằng chủ tử bảo nó cút ra khỏi trù phòng, nó vội vàng trốn về phòng, cho rằng sẽ thoát khỏi cơn ác mộng này.

Nhưng chủ tử không về phòng, lại đứng ngay ngoài cửa sổ.

Đưa tay nhấc song cửa bằng giấy ra, khóe miệng Mạnh Diễm vẽ ra ý tàn nhẫn.

Ánh trăng xuyên vào trong phòng, đường nhìn hung ác nham hiểm xuyên qua căn phòng, dừng lại cái giường bên trong, chiếu lên người tiểu tử đang nằm trên đó. Nhìn nó sợ run… Chậc chậc. Rốt cục, hắn đã tìm được lạc thú trong ban đêm tịch liêu như thế này. Thiếu rượu, thân thể càng lộ rõ vẻ ngạo nghễ, nói rõ không muốn rời khỏi.

“Hài tử đáng ghét của ta…” Thì thào tự nói, hạ tầm mắt, trong nháy mắt liền xé toạc cánh cửa sổ, bàn tay mở ra, mặc cho gió thổi qua, nhưng không mang đi nổi cơn tức giận đã tích lũy ngày này qua ngày khác, một tầng lại một tầng tích tụ sâu dưới đáy lòng.

Nghiến răng, đôi mắt phát ra quang mang ngoan lệ, lần thứ hai tiếp cận cái giường, “Tưởng ta sẽ bỏ qua cho ngươi? Mơ tưởng!”

Hừ hừ, hắn bỏ xuống câu nói như muốn đoạt, nói trước rằng sau này hắn sẽ còn quay lại đây đùa giỡn tên yêm cẩu này, về phần con mồi của hắn còn mệnh để mà sống bao lâu nữa… Trừ phi trên người hắn còn có loại thiện tâm này.

Đợi đến khi thân ảnh ngoài cửa sổ biến mất, Kiều Bảo Nhi rốt cục thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt trắng bệch dần dần khôi phục được chút huyết sắc, nhưng mồ hôi lạnh lại không ngừng chảy xuống. Bụng đau quá…

Lát sau, nó bịt miệng, toàn thân co quắp cuộn tròn, bọc miên bị (chăn bông) mà lật qua lật lại trên giường, tiếng rên rỉ khe khẽ truyền ra, “Đau quá…”

Kiều Bảo Nhi lảo đảo chạy về phía mao xí; gần như hao hết cả khí lực, sau vài lần chạy đi chạy lại mao xí, cái bụng còn mơ hồ đau đớn đã giảm được ít nhiều.

Nó ngồi xổm dưới tàng cây gần đó, vỗ vỗ cái bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào giữa hai chân.

Nước mắt dần dần thấm ướt vải. Lúc này, nó rất muốn có một đôi tay vỗ nhẹ lên lưng, trấn an nó, an ủi nó.

“Nương, con có nghe lời, có…” Khẽ lẩm bẩm, đôi mi run run nhỏ xuống một giọt nước mắt trong suốt. Lúc yếu ớt nhất, nó lại nhớ đến người thân. Hồi ức đảo qua lật lại, nó và đệ muội chen chúc trên cùng một cái giường, vô luận là đứa nào nửa đêm khóc nháo, nó vẫn sẽ tỉnh lại, nhẹ giọng dỗ dành.

Hôm nay, b ọ n nó ng ủ có yên không? N ử a đêm nương đã t ỉ nh l ạ i m ấ y l ầ n?

Còn nó, ở đây ch ờ có ai đó đ ế n xóa đi nư ớ c m ắ t trên m ặ t…

Nghiêm tổng quản hai tay chống nạnh, khuôn mặt nghiêm nghị, không khách khí liền nhấc chân đá tên gia hỏa trốn dưới tàng cây. “Ngươi lại muốn trộm cái gì ở đây? Đã lúc nào rồi mà không thấy ngươi đi làm việc?”

Kiều Bảo Nhi hoảng hốt, ngẩng đầu lên, còn chưa nhìn rõ được, một lúc sau mới thấy được vẻ mặt giận dữ của Nghiêm tổng quản.

Hách!

Nó lắp bắp nói, “Ta… Ta đi làm việc.”

“Chậm đã.” Nghiêm tổng quản trừng mắt, đặt mông ngồi xuống cạnh tiểu Bảo Nhi, giận dữ hỏi, “Ta có chuyện phải hỏi ngươi. Ta thấy cửa sổ phòng ngươi và Tiểu Cẩu Tử bị phá rách một lỗ lớn, Tiểu Cẩu Tử nói không phải y làm, vậy rõ ràng chính là ngươi phá.”

“A, không phải mà, ta sao dám.” Kiều Bảo Nhi lắc đầu thật mạnh, muốn Nghiêm tổng quản tin tưởng nó.

“Ngươi khỏi giải thích, tưởng ta tin ngươi chắc.” Hừ, gã cũng lười tính toán, “Ta đã nói trước cho ngươi, trong phủ mất cái gì, phá cá gì, do ai là thì kẻ đó phải bồi thường.” Ngân lượng đùng để dán lại cửa sổ đương nhiên bị khấu trừ từ lương bổng của Kiều Bảo Nhi, căn bản không cần nghĩ xem ngân lượng đó là đến từ tên ngu xuẩn nào.

Khoát tay áo, Nghiêm tổng quản bực mình quát, “Được rồi, đừng có ngồi ì đó nữa, nhanh đi làm việc đi, bằng không ngươi đừng trách ta lại phạt ngươi phải nhịn đói.”

Sắc mặt trắng nhợt, Kiều Bảo Nhi vội vã đứng dậy, hai chân tê dại cứng ngắc không nghe lời nó; mới đi được vài bước đã ngã xuống, không bò dậy nổi, một mạch lảo đảo chạy về phòng của dong nhân.

“Hừ, chọn một tên vô dụng, mới bao nhiêu tuổi mà đã thế này?! Đúng là không dạy nổi đồ ngu ngốc mà!”

Liếc mắt, mặt không đổi sắc, Nghiêm tổng quản hất cằm lên, mũi hừ hừ, bộ dạng ngông nghênh rời khỏi.

“Ngươi đi đâu thế hả?” Tiểu Cẩu Tử vừa thấy người đến đã làm khó dễ, “Ta đã đổ bô rồi, ngươi mau đi rửa bô đi.”

Mặt trời mới nhô lên, Nghiêm tổng quản y theo lệ cũ mà đi kiểm tra, may mà y không ngủ quên, bằng không lại bị đánh. Oan quá a.

Từng bước từng bước nhảy xuống thềm đá, Tiểu Cẩu Tử nhảy qua tiểu Bảo Nhi, không nhìn vẻ mặt ốm yếu của nó, còn nói, “Nhớ gấp lại miên bị (chăn bông) trên giường ta luôn đó, đừng hại ta lại bị Nghiêm tổng quản trừ tiền.”

“Ừ.” Kiều Bảo Nhi xoa xoa cái bụng còn hơi đâu, khom lưng đẩy cửa tiến vào phòng.

Gấp gọn miên bị lại cho Tiểu Cẩu Tử, xếp lại gối đầu, đột nhiên nó thoáng thấy dưới gối có một cái túi nhỏ rơi ra, đoán tám chín phần mười là bảo bối gì đó của Tiểu Cẩu Tử. Lập tức lại nhét xuống. Nó không dám lấy đồ gì của người khác, nghĩ rằng đó hẳn là bảo bối gì đó nên mới giấu dưới gối, để ngừa người khác nhìn thấy.

Sau đó, nó đi đến từng phòng phó dong lấy bô đi rửa sạch sẽ, cọ rửa mao xí, bận rộn hồi lâu, lại phải chạy đến mao xí giải quyết thêm một lần nữa mới tới trù phòng làm việc.

Ngân Thúy huých vào người nó một cái, liếc mắt, khinh thường mà hừ một tiếng, “Làm gì đó hả? Mới sáng sớm mà đã như quỷ chết đói đến xin cơm rồi. Giả vờ cái bộ dạng đáng thương gì đó hả?!” Phun xong một câu, nàng lại hô to, “Đại trù a, ngươi nên chừa chút đồ ngon cho tiểu Bảo Nhi, bằng không người không biết còn tưởng chủ tử của chúng ta hại người chết đói đó.” Xấu xa dứt lời, Ngân Thúy quay đầu, cước bộ nhẹ nhàng đi ra khỏi trù phòng.

Kiều Bảo Nhi ôm một đống củi gỗ, buồn bực không lên tiếng mà nhìn trù tử đại thúc phập! một cái xuống cái muôi lớn, rống lên một câu, “Nguyên Kế, mang đồ ăn lên.”

“Nga.” Nguyên Kế bỏ dao xuống, lập tức làm việc trù tử vừa phân phó

Trù tử đi tới tiểu trước mặt Bảo Nhi, tỉ mỉ quan sát một chút, nói, “Mặt của ngươi sao xanh thế? Tối qua không ăn cơm sao?”

“Có.” Kiều Bảo Nhi gục đầu xuống, cắn cắn môi, nghĩ tự mình ăn nên bụng mới đau. “Xin lỗi, ta đánh vỡ bát, đừng mắng ta…”

Trù tử hồ nghi nhìn nó, lát sau lại liếc nhìn đống bát vỡ còn để cạnh bếp, không khỏi buồn bực, không ph ả i đêm qua nó r ấ t đói b ụ ng sao? Sao l ạ i không c ẩ n th ậ n như th ế?

“Tay lại đau sao?” Thở dài một hơi, nhìn cái tay phải của nó còn chưa hết sưng.

“Tay có đau, nhưng không sao đâu, còn có thể động được.” Nó cố gắng dùng tay trái làm mọi thứ, nó còn hi vọng tay phải có thể sớm hoạt động như bình thường hơn ai hết.

Cúi đầu đi qua trù tử đại thúc, Kiều Bảo Nhi thả củi xuống cạnh tường, không muốn ăn gì nữa, buồn bực rời khỏi trù phòng.

Trù tử mở miệng gọi, “Chậm đã, ngươi lại đây.”

Kiều Bảo Nhi đứng ở cửa, chờ trù tử đại thúc phân phó.

“Bôi dược này đi, có thể làm vết thương mau lành hơn một chút, ngươi cũng giúp ta được nhiều hơn. Thời gian này, ta sẽ bảo Nguyên Kế giúp ngươi đổ nước. Làm ít việc hơn một chút thì tay cũng nhanh hồi phục hơn.”

“A, ta đổ nước?” Sư ph ụ có nói nh ầ m không v ậ y? Nguyên Kế không tin nổi. Y không mu ố n làm vi ệ c n ặ ng a.

Nhãn thần Kiều Bảo Nhi tối sầm lại, lắc đầu cự tuyệt, “Không cần, ta không làm tốt, Nghiêm tổng quản sẽ không cho ta ăn.” Kỳ thực, nó càng sợ chủ tử sẽ đột nhiên xuất hiện như quỷ, rồi phát hiện nó đang lười biếng.

Thấy người đã đi xa, trù tử vạn phần không muốn. Hài tử này cứ ở trong phủ, sớm muộn gì cũng bị người ta phá hủy.

Nhưng hắn cũng không cách nào thay đổi được. Bỗng nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn tiểu đồ nhi, cơn tức giận nhất thời nghẹn lên đến tận cổ, quát lớn, “Ta bảo ngươi đổ nước, nếu ngươi không nghe thì thu dọn bao phục cút về nhà đi!” H ừ, lão t ử ta không c ầ n m ộ t đ ồ nhi như ngươi!

Choeng! Nháy mắt, cái muôi trong tay rơi xuống. Nguyên Kế ủy khuất nói, “Ngài đừng đuổi ta, ta nào dám không nghe ngài nói.” Mặt nhăn mày nhó như trái khổ qua, y ảo não, không biết sư phụ tại sao phải hung dữ như vậy.

Mạnh Diễm một mình dùng bữa trong đại sảnh, Nghiêm tổng quản cười meo meo, đưa đồ ăn lên cho chủ tử, đồng thời cũng báo cáo tình hình làm việc trong phủ.

Nội dung không ngoài việc ai chịu khó ai lười biếng, nên thêm tiền thưởng cho người nào; ai làm việc bình thường, ai đã hết thời gian bán mình, xin chỉ thị của chủ tử xem có nên thuê tiếp hay không.

Lời này đương nhiên cũng kéo đến tiểu Bảo Nhi. Nghiêm tổng quản nói mà nước miếng tung bay, “Người này làm việc không được, đừng nói đưa vào trong cung, ngay ở phủ ta cũng biểu hiện không được, ta rất hối hận vì đã đưa nó vào phủ, xin chủ tử ngài đừng trách.”

“Hừ.” Mạnh Diễm liếc Nghiêm tổng quản, “Giữ hài tử này lại.” Hắn sẽ tự mình xử lý, không cần Nghiêm tổng quản động thủ.

“Như vậy a, chủ tử nói cái gì thì tiểu nhân nghe cái nấy.” Híp mắt lại, thấy tâm tình chủ tử không tốt, thay đổi thất thường, làm người khác khó có thể đối phó.

Lần này nói, không thể nghi ngờ chính là đang thử thăm dò xem chủ tử sẽ trừng trị tiểu Bảo Nhi như thế nào.

Mạnh Diễm lạnh mặt, đưa tay ngăn Nghiêm tổng quản đang gắp món ăn lại cho hắn, ngữ khí cứng nhắc ra lệnh, “Chuyển hết đống đồ này xuống, ta không ăn nữa.”

Nghiêm tổng quản đã quét hết hứng thú dùng bữa của hắn, bỏ lại đũa, hắn tiếp nhận hương trà do Nghiêm tổng quản đưa tới. Hớt hớt lá trà, miệng nhấm nháp, dư quang nơi khóe mắt thấy nha hoàn do Nghiêm tổng quản gọi từ ngoài vào; chỉ chốc lát sau, một bàn mỹ vị đều được dọn sạch sẽ.

“Nghiêm tổng quản, phái tiểu gia hỏa kia ra khỏi trù phòng, tới đây hầu hạ ta.”

“Hả?” Nghiêm tổng quản đột trừng mắt, hoài nghi, rốt cuộc mình nghe có đúng không. “Chủ tử, ngài… ngài muốn tiểu Bảo Nhi hầu hạ bên cạnh ngài?”

“Thế nào, ngươi nghễnh ngãng rồi? Không nghe rõ lời nói của ta nữa?”

“Không không không.” Gã cười gượng hai tiếng, “Tiểu nhân nghe rõ rồi, rất rõ ràng.”

“Vậy là được rồi.” Bỏ từ bôi (chén sứ) thúy ngọc xuống, Mạnh Diễm lộ ra nụ cười nhạt, tiếp tục phân phó, “Ta có nuôi chó không?”

Cả người Nghiêm tổng quản run run, lập tức đáp lời, “Có… có nuôi.” Đây đúng là Tiểu Cẩu Tử vô tích sự rồi, hài tử kia không nên lười biếng a.

“Về sau giảm đồ ăn đi một nửa, không được cho ăn no.”

“Vâng vâng.” Cúi đầu, Nghiêm tổng quản đoán không ra dụng ý của chủ tử.

Một người mang dấu chấm hỏi thật lớn trong đầu – mấy con mãnh khuyển được nuôi đó chính là bảo bối của chủ tử a, vậy mà sao hôm nay chủ tử lại bảo không được cho nó ăn no nữa?

Nhất là mấy ngày gần đây còn có mấy cuộc thi cược chó nữa; nếu chủ tử còn ở trong thành, theo lệ cũ thì không có khả năng chủ tử vắng mặt được.

A, toàn bộ tâm tư Mạnh Diễm đều đặt vào người tên yêm cẩu kia mà trêu cợt, một dự tính xấu xa dần hình thành, chuẩn bị hành động, muốn mang lại chút lạc thú trong cuộc sống cực kì buồn chán này.

“Tiểu Bảo Nhi!” Nghiêm tổng quản kiêu ngạo, khuôn mặt nghiêm nghị có vẻ đang không vui, miệng ‘hừ hừ’ hai tiếng, lớn tiếng tuyên bố, “Sáng mai, ngươi đến hầu hạ chủ tử.”

Hách!

Tiểu Bảo Nhi ngẩn ngơ, trong thời gian ngắn đã quên luôn cục xương đang ở trong nồi. “Vì… Vì sao?”

Trù tử sửng sốt, lập tức hỏi, “Nghiêm tổng quản, tay nó còn chưa khỏi hẳn, ngươi sai nó đến hầu hạ chủ tử làm gì? Đây không phải là cố ý gây khó dễ cho nó sao?!”

Tức giận lại nghẹn đầy bụng; vì để giảm bớt phần việc nặng cho tiểu Bảo Nhi, hắn đã sai tiểu đồ nhi tạm thời xách nước giúp tiểu Bảo Nhi, cũng bất quá chỉ có vài ngày mà thôi, không ngờ Nghiêm tổng quản lại đi phá hoại.

“Hứ… Ngươi khiếu nại cái gì a, đại trù?” Soạt! Gã phẩy mạnh cây quạt, mắt híp lại, “Chậc chậc, ngươi cho rằng đó là ý ta chắc?”

“Không phải vậy sao?”

“Hừ!” Nghiêm tổng quản bĩu môi, “Họ Dương kia, ngươi đừng có ỷ vào cái địa vị đầu bếp của ngươi mà được một tấc lại muốn tiến một thước a, cho rằng ra không biết ngươi lén lút để lại cơm cho gia hỏa này ăn a? Hừ! Ngẫm lại xem tất cả đồ dùng trong phủ này, có thứ gì mà không phải của chủ tử? Ngươi có thể tác chủ được chắc?”

Aiz, cơ sở ngầm của gã nhiều a, kẻ tố cáo cũng được thưởng ngân lượng. Nói trắng ra là, trong phủ này nơi nơi đều có cơ sở ngầm của gã, bằng không, trên người gã làm gì có nhiều mắt đến mức mà lúc nào cũng quản được ai đang làm gì, ai lười biếng chứ.

“Ngẫm lại tình cảnh của chính ngươi đi, ta còn chưa nói việc ngươi làm cho chủ tử biết đó. Bằng không… Ta thật muốn xem ngươi còn có thể cho nó ăn được cái gì!”

“Ngay cả một chén cơm mà ngươi cũng muốn tính toán với hài tử. Mẹ nó! Giỏi thì ngươi khấu trừ lương bổng của ta đây này!”

Tiểu Bảo Nhi cả kinh, vội vã kéo kéo xiêm y trù tử đại thúc, “Không được…” Mấp máy môi, con ngươi tràn ngập ý cầu xin.

Nguyên Kế gánh hai thùng nước trở về, từ xa xa đã nghe sư phụ lớn tiếng với Nghiêm tổng quản, y cúi đầu đi qua, nghĩ thầm: sư ph ụ đ ừ ng nói gì n ữ a thì hơn, tránh tay bay v ạ gió.

Nghiêm tổng quản đã tóm được điểm yếu, hừ hừ, “Ngay cả gánh nước ngươi cũng bắt đồ nhi làm. Chậc chậc, tiểu Bảo Nhi là tổ tông của ngươi chắc?”

“Không phải a.” Nguyên Kế bực bội nói, đổ nước ào ào vào lu lớn.

“Nghiêm tổng quản, chẳng lẽ mắt ngươi bị mù à? Không thấy hài tử này phải làm việc vất vả đến tận đêm khuya, việc ở trù phòng cũng có người gánh vác được một hai việc cho nó chứ. Ngay cả chuyện này ngươi cũng tính toán, lòng dạ ngươi cũng hẹp hòi quá đó!”

Phạch! Cây quạt vừa thu lại, Nghiêm tổng quản lập tức gõ gõ tay, liếc mắt đánh giá tiểu Bảo Nhi, cười lạnh nói, “Ta tính toán lúc nào? Ngươi xem đi, không phải ta đã bảo nó đến hàu hạ bên cạnh chủ tử rồi đó sao?”

Hừ, Nghiêm tổng quản không muốn tiếp tục đôi co với trù tử. “Tiểu Bảo Nhi, sáng sớm mai, ngươi đến ngoài phòng chủ tử chờ đợi. Việc ở trù phòng, ngươi không cần làm nữa.” Dứt lời, gã nghênh ngang rời đi.

Không cầm nổi cái muôi nữa, cả người Kiều Bảo Nhi run rẩy như lá thu muốn rụng, hỏi khẽ, “Vì sao…”

“Còn hỏi vì sao, không phải ngươi trộm thứ gì đó bị chủ tử thấy được đó chứ?” Nguyên Kế liếc nó. Đúng là ngu ngốc, Nghiêm tổng quản nói xong là y đã hiểu rõ ý tứ của gã rồi.

“Nhưng… Ta không trộm gì cả… thực sự không có…”

Phập! Trù tử chặt mạnh khúc xương xuống thớt gỗ, bỏ dao lại, quát lớn, “Đương nhiên ngươi không làm!”

Nguyên Kế đứng bên lẩm bẩm, “Nói không ai tin, ngươi nên cẩn thận một chút, nếu bị chủ tử bắt được lầ thứ hai, coi chừng không toàn mạng được.” Ai s ẽ thương xót m ộ t tên yêm c ẩ u đã ch ế t ch ứ. Những lời này, y chỉ nghĩ trong đầu, chưa nói ra.

Đêm đến, Kiều Bảo Nhi lại thấy hốt hoảng. Nó nhìn chằm chằm vào cửa sổ, không biết có bóng người nào xuất hiên hay không…

Cực kì sợ hãi nam nhân như âm hồn không tan kia, thân thể dưới miên bị không ngừng run rẩy. Nó xe dịch thân thể, đầu rúc vào ổ chăn, thì thào nói, “Ta thực sự không trộm gì cả… không có…”

Hai mắt đẫm lệ, nó nắm chặt một miếng tiểu thạch đầu trong suốt, nhớ đến đa nương… nhớ về bao giấy dầu mà nó đã đánh mất, bên trong đó còn chứa mộng tưởng hồi hương của nó; nhưng kiếm tiền… khó quá a!

Đã nếm đau đớn, nếm qua khổ cực, nó có thể nhẫn nại mà sống, nhưng…

“Ta không trộm gì cả… không có… không có…” Nó nói mớ, trong giấc ngủ mà vẫn bị hàm oan. Trong mộng xuất hiện một hình dáng âm u thâm trầm, quấy nhiễu nó, làm nó ngủ cũng không yên.

A, hắn cười lạnh.

Một bóng người không tiếng động đứng ngay cạnh mép giường, nhãn thần hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm tiểu tử trên giường kia. Nó đang ngủ say…

Nghe thấy chiếc giường bên cạnh còn có một tên yêm cẩu khác, luôn miệng ngáy ầm lên. Hắn nhíu mày. Ồn ào!

Giây lát, khom lưng nhấc hài lên, tiện tay vớ luôn ngoại y đang vắt trên ghế, mang theo ba phần men say, bảy phần ác ý, hắn lặng yên vô thanh vô tức rời khỏi phòng cho người hầu, nhằm thẳng hướng hầm ngầm mà đi. Cách đó không xa, Lê Sinh vẫn luôn bảo trì cự ly với chủ tử. Y không khỏi nghi ngờ, Tại sao hành vi của chủ tử mấy ngày nay lại quái dị như thế? Rốt cuộc là…

Vẫn như ngày thường, sáng sớm, tiểu Bảo Nhi đến phòng mọi người thu bô, làm tiện dịch, nhìn thấy đủ mọi loại sắc mặt, nhưng hầu như biểu tình trên các gương mặt đó đều rất tệ.

Nghiêm tổng quản chỉ phân phó nó không cần đến trù phòng làm việc nữa, những việc vặt khác vẫn đặt lên vai nó. Nó cũng chỉ im lặng như con chó, mặc cho người ta gọi thì đến, xua thì đi.

Giày rách đã bị thấm nước, nó không biết giày mình đã hỏng từ khi nào. Lúc cúi đầu kiểm tra thì cũng phát hiện ra rằng vạt áo của mình cũng bị thủng một lỗ nhỏ.

Trong đầu hoàn toàn không nhớ ra lúc nào thì đồ của mình bị hỏng, chỉ nghĩ rằng trong lúc làm việc đã sơ ý nên không biết.

Rửa xong cái bô, nó lại đến mao xí dọn dẹp. Đợi đến khi mọi việc đều đã hoàn thành, ngẩng đầu sương mù sáng sớm dần dần tản đi, ánh dương quang xuyên qua tầng mây, tỏa ánh sáng chói lọi xuống mặt đất.

Nhưng vầng sáng kia không xua đi được bóng ma trong mắt nó, cùng với hình bóng càng lúc càng lớn, càng lúc càng gây ra bất an trong lòng nó.

Cúi đầu, nó do dự ở chỗ đó hồi lâu.

“Tiểu Bảo Nhi, ngươi xong chưa? Còn đang sờ soạng cái gì nữa đó hả? Đôi khi chủ tử dậy rất sớm, Nghiêm tổng quản không phải đã bảo ngươi đi hầu hạ chủ tử rồi sao?” Tiểu Cẩu Tử cầm cái chổi, giơ tay đẩy nó.

Kiều Bảo Nhi lảo đảo té ngã, vừa quay đầu lại, không chút bất ngờ đã thấy vẻ mặt hả hê của Tiểu Cẩu Tử.

“A, sao mặt ngươi lại như đưa đám thế hả? Trong nhà có người chết a?!” Bĩu môi, Tiểu Cẩu Tử càng thấy vui sướng. “Việc cho chó ăn ấy mà, sau này đều do ngươi gánh vác đó.” Các việc nặng ở trù phòng, từ bây giờ sẽ do Nguyên Kế làm, đây là lời Nghiêm tổng quản đã nói hôm qua.

Mà y bây giờ càng nhẹ nhàng thoải mái hơn trước. Nghiêm tổng quản đã bảo y phải âm thầm giám thị tiểu Bảo Nhi, nhất là chú ý xem tiểu Bảo Nhi có lấy cắp gì hay không.

“Ta… Đã biết.” Kiều Bảo Nhi cúi đầu, nghĩ rằng cho chó ăn cũng không phải việc gì khó. Tiểu Cẩu Tử đã đưa nó đi cho chó ăn hai lần, chó nhốt trong hầm ngầm, nếu không có chủ tử phân phó thì sẽ không được thả ra.

Tiểu Cẩu Tử bỏ lại cái chổi, tiến lên sờ sờ đầu nó, thoải mái nói, “Ta nói ngươi a, theo chủ tử chúng ta cũng không phải là chuyện không tốt; nếu chủ tử vui vẻ, nô tài cũng có phần thưởng đó. Ta còn ước ao được như ngươi a.”

Kiều Bảo Nhi im lặng không lên tiếng, nhìn bàn tay phải sưng đỏ, nghĩ: ngay c ả bưng bê cái gì đó cũng run r ẩ y, nh ấ t đ ị nh s ẽ làm ch ủ t ử m ấ t h ứ ng a. “Cũng không thể đổi được…”

“Ngươi nói gì?” Tiểu Cẩu Tử ghé sát mặt vào, muốn nghe xem nó đang nói cái gì.

Kiều Bảo Nhi ngẩng đầu lên, đáy mắt có ý cầu xin, “Có thể đổi lại không? Ta muốn làm việc ở trù phòng, chuồng heo chuồng ngựa, việc gì cũng được, chỉ cần đừng đưa ta đến hầu hạ chủ tử thôi. Được không…” Nó rất sợ.

“Ách?” Tiểu Cẩu Tử há miệng, nhìn sắc mặt trắng như tờ giấy của nó, “Ngươi sợ gì a?” Lập tức, y liền lải nhải một chuỗi an ủi, “Ngươi không phải sợ, chờ đến khi ngươi hầu hạ chủ tử một thời gian rồi, ngươi biết những thứ chủ tử thích, chỉ cần không phạm vào những kiêng kị của chủ tử nữa thì không cần phải sợ.

“Trước đây, ta cũng đã hầu hạ chủ tử được vài lần, chỉ cần quét dọn phòng, đừng làm hư hỏng đồ đạc gì là được. Ngươi chắc không biết chứ trong phòng chủ tử có không ít bảo bối đâu; ta còn nghe nói a, trong phòng chủ tử có mật thất đó, trong đó hẳn là cất giấu không ít bảo vật a.”

Y suy nghĩ một chút, chủ tử từng ở bên ngoài cả năm rưỡi, lúc về mang theo không ít kỳ trân dị phẩm, mãnh khuyển được nuôi dưới hầm cũng là do chủ tử mang từ vùng khác về.

“Mấy thứ bảo vật này cũng đáng giá cả nghìn lượng, chúng ta có muốn kiếm thì cũng phải mấy đời mới gom đủ. Sách, kẻ có tiền a, đúng là không giống chúng ta được.” Y không khỏi huyễn tưởng, nếu có được một bảo vật như vậy thì có thể đổi được số ngân lượng đáng kể, có thể có được cuộc sống như một kẻ có tiền, không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa.

Tiểu Cẩu Tử nhìn xung quanh một lát, lại kéo tiểu Bảo Nhi tới sau lùm cây, đè thấp giọng nói, “Tiểu Bảo Nhi, ta nói ngươi a, chúng ta hợp tác đi.”

“Hợp tác làm cái gì?” Nó không hiểu.

Tiểu Cẩu Tử thấy tính tình tiểu Bảo Nhi vừa thành thật lại vừa dễ lừa gạt, có thể lợi dụng được. Linh quang chợt lóe, y hỏi, “Ngươi bây giờ có thể tiếp cận được chủ tử, tuy chủ tử hơi khó hầu hạ, nhưng ngươi cũng không phải muốn cả đời này đều làm nô tài cho người ta đó chứ?”

Kiều Bảo Nhi lắc đầu, nói, “Ta sẽ kiếm tiền rồi trở về cho đa nương một cuộc sống tốt hơn, làm gì cũng không sao cả.”

“Nhưng Nghiêm tổng quản sẽ trừ lương bổng của chúng ta a. Ngươi không biết chứ Nghiêm tổng quản luôn đứng giữa kiếm lời vào túi riêng đó. Gã luôn chăm chăm bắt lỗi chúng ta, làm sai là bị khấu trừ tiền; mà số tiền này gã cũng không báo với trướng phòng để bớt đi đâu. Tháng nào gã cũng lấy đủ, số lượng cũng không ít đâu. Bảo sao Nghiêm tổng quản luôn hà khắc.”

“A?” Kiều Bảo Nhi giật mình.

“Cái mồm mở lớn thế làm gì hả? Hừ, nhỏ giọng chút đi!” Tiểu Cẩu Tử kiễng chân, nhìn trái ngó phải, xác định bốn phía không có ai qua lại mới kéo tiểu Bảo Nhi ngồi thụp xuống lùm cây, tiếp tục nói, “Ngươi a, nghe lời ta đi. Bây giờ ngươi có cơ hội tiếp cận chủ tử a, là cơ hội mà người khác có cầu cũng không được a; ta cũng muốn đổi với ngươi, nhưng chủ tử cũng không phải gọi ta đến hầu hạ, hai người chúng ta sao không hảo hảo lợi dụng thời cơ này chứ.

“Bình thường a, ngươi chú ý xem trog phòng chủ tử có món gì tốt, tốt nhất là thứ gì đó vừa tinh xảo khéo léo lại vừa dễ dàng cầm trong tay a. Chủ tử lúc nào cũng uống hai ba chén vào buổi tối, khi đó đã chếnh choáng say, căn bản là không thấy rõ trong phòng có cái gì, thiếu cái gì đâu. Ngươi nói đúng không hả?”

Kiều Bảo Nhi thực sự nghiêm túc suy nghĩ, căn bản không biết người say rượu thì còn biết cái gì không… Theo lý mà nói, hẳn là không biết rõ đâu nhỉ.

“Uống say rồi sẽ rất khi dễ người khác…” Nó lẩm bẩm, đột nhiên nhớ đế đại thúc ở Đao tử tượng phô lúc uống say sẽ đánh nó, mà đêm xuống lai gặp phải con ma men thế này, nếu mà áp trên người nó thì chẳng biết sẽ dùng cái gì mà đâm vào người nó nữa đây.

Lắc đầu, nó cố gắng quên đi đau đớn đêm đó.

Nâng đôi mắt trong suốt đầy vẻ không giải thích được, “Tiểu Cẩu Tử, ngươi muốn ta làm gì?”

Tiểu Cẩu Tử áp át vào tai nó, nói nhỏ, “Ta muốn ngươi trộm lấy thứ gì đó, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây.”

Hách! Kiều Bảo Nhi ngã ngồi trên đất, mở to mắt nhìn trân trân, “Ngươi ngươi…”

“Câm miệng.” Tiểu Cẩu Tử bịt chặt miệng nó, bực bội vì vẻ mặt kinh ngạc của nó.

“Ngô ngô…” Nó cố gắng gỡ tay y xuống.

“Hư, đừng có ngạc nhiên.”

Cái đầu lộ ra khỏi lùm cây ngó quanh quất, Tiểu Cẩu Tử không phát hiện bất cứ ai ở gần đó, lúc này mới an tâm.

Y bỏ tay ra, hừ hừ, vẻ mặt nghiêm túc trừng Kiều Bảo Nhi, “Ngươi muốn làm gì? Không phải là muốn cả đời này phải làm nô tài cho người ta đấy chứ? Ngẫm lại xem có phải kẻ khác đều coi chúng ta là yêm cẩu không. Hừ!” Mạng của y còn không bằng con kiến.

Vạch đám cỏ ra, y bắt một con kiến lên. “Ngươi nhìn xem.”

Kiều Bảo Nhi thấy hai tay y vân vê, con kiến nho nhỏ kia lập tức vụn ra thành từng mảnh đen nho nhỏ.

“Thấy không? Mạng chúng ta cũng chỉ hèn hạ thế này thôi!”

Kiều Bảo Nhi buồn bã hạ mắt xuống, bàn tay mơ hồ đau đến run rẩy, trong đầu không tự chủ được mà nhớ lại đau đớn khi chủ tử giẫm nát tay nó.

“Ta không dám trộm gì hết.”

Tiểu Cẩu Tử nghe vậy, tay lập tức đập xuống cái đầu ngu ngốc của nó, “Haiz, sao ngươi ngốc vậy hả?!” Nó lập tức sửa lại quan điểm của tiểu Bảo Nhi, “Cái đó không phải là trộm, mà là thứ chúng ta nên được. Ngươi ngẫm lại xem, mỗi ngày chúng ta đều phải làm trâu làm ngựa, còn phải chịu đựng cái tính tình hà khắc của Nghiêm tổng quản nữa, ngay cả chủ tử cũng không tốt a. Chúng ta chỉ cầm có chút ít, cũng không phải là quá đáng mà.”

“…” Kiều Bảo Nhi không biết phải phản bác thế nào.

“Hừ hừ.” Tiểu Cẩu Tử tiếp tục giựt giây, “Ta ước gì sớm thoát khỏi đây a. Cái gì cũng tới tay; không bằng hai người chúng ta cùng bỏ trốn đi. Dù sao mất thứ gì đó với chủ tử mà nói, bất quá cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông (không đáng kể), giỏi lắm thì tra xét một hồi là coi như xong. Chúng ta đợi đến khi yên rồi, đến lúc đó trong tay có ngân lượng, chẳng lẽ còn sợ không có chỗ ở sao? Hoặc là đưa một nhà gìa trẻ rời khỏi hương dã, tìm cuộc sống mới cũng được.”

“…” Kiều Bảo Nhi ngẫm lại Tiểu Cẩu Tử nói cũng có lý. “Nhưng… Ta không dám trộm a.” Nương đã dạy, không được trộm bất cứ thứ gì.

Tiểu Cẩu Tử trừng nó, hừ một tiếng, “Ngươi không lấy thì ta lấy.” Đã quyết tâm rồi thì còn gì là không làm được nữa.

“Ngươi phụ trách điều tra phòng chủ tử, chú ý xem đồ quý giá để ở chỗ nào, tốt nhất là có thể đi được vào mật thất ấy. Chúng ta sẽ lấy một khối hoàng kim, rồi sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, không cần phải chết dí ở đây bị người người đè áp a.”

“A, muốn cầm thật sao…” Kiều Bảo Nhi ngẩn ngơ, vội vã mím chặt miệng, không dám nói tiếp.

Tiểu Cẩu Tử cười cười, “Đương nhiên a.” Y cũng không trông cậy vào việc bán phân mãi, mấy việc đó có thể kiếm được mấy đồng chứ. “Hai người chúng ta nếu hợp tác tốt, sau đó a, ta sẽ giúp ngươi gánh vác một ít công việc nặng nhọc a. Nhưng ngươi phải nghe ta mới được, cứ quyết định vậy đi.”

Y vươn đầu ngón út, “Đến đây, ngoắc tay nào.”

Kiều Bảo Nhi giật mình, đầu trống trơn, không tiêu hóa nổi đề nghị của Tiểu Cẩu Tử.

Tiểu Cẩu Tử bất chấp tất cả, chộp ngón út của nó tới ngoắc lấy, lập tức hứa hẹn, “Hai chúng ta một lời đã định đó, không được đổi ý nga.”

Kiều Bảo Nhi vẫn ngây ngốc như cũ.

Bỗng chốc, cổ áo bị kéo căng, Tiểu Cẩu Tử đứng dậy, đồng thời cũng kéo nó theo, giục giã, “Đi nhanh lên, ngươi mau đến ngoài phòng chủ tử đi, không lại bị mắng chửi đó.” Tiểu Cẩu Tử đẩy nó khỏi lùm cây, thái độ đã chuyển biến một trăm tám mươi độ.

Kiều Bảo Nhi vẫn còn đang ỡm ờ, không hề có cơ hội phản đối.

Sau một lúc lâu, nó hoảng hốt co rúm ngoài cửa phòng chủ tử, quay đầu lại, nhìn hai cánh cửa khắc hoa vẫn còn đóng chặt, chờ lại đợi, nó không biết đến khi nào cánh cửa đó sẽ mở ra, lộ ra sắc mặt âm trầm của chủ tử…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio