“Thần cho rằng việc này…” Đại tư nông () cúi đầu, chợt cảm thấy việc giải thích thật là tốn công tốn sức. Nhìn trời chiều đã vãn trên đầu, gã nghĩ đến suốt một đêm suy nghĩ kế sách, muốn cho Thái úy thỏa mãn không phải chuyện dễ dàng. Đại tư nông chảy mồ hôi đầy đầu. Cẩn thận tìm từ, đã đến phần nội dung quan trọng. Thái úy nên cảm thấy gã có tầm nhìn xa trông rộng, ít nhất là khi quốc khố sắp hết. Giang Hà lũ lụt không ngừng, thuế muối đành phải chờ thiên tai, không có cách nào giải quyết những chuyện sau đó. Thái Úy sẽ không cảm thấy gã quá mức vô dụng. “Thần cho rằng việc này…”
(Đại tư nông (大司农) đầu đời Hán dùng với danh xưng Trị túc nội sử,về sau đổi thành Đại nông lệnh, Đại tư nông, với trách nhiệm quản lí tô thuế cùng phú dịch.)
“Làm cái gì vậy?” Thái úy đột nhiên quát to một tiếng, Đại tư nông sợ đến mức gần như ngã co quắp trên mặt đất, há miệng run rẩy ngẩng đầu lên, phát hiện Thái úy vốn không nhìn gã. Thuận theo phương hướng ánh mắt của hắn nhìn sang, tiểu Hoàng đế nguyên bản yên lặng đọc sách, ngồi ở bên phải Thái úy, đối diện gã, lúc này đang không tình nguyện từ dưới gầm bàn lấy ra một chiếc bát sứ men vàng, đặt lên trên còn bay ra hơi nóng. Là một chén thuốc. Đại tư nông trợn mắt há mồm.
“Quá đắng.” Tiểu Hoàng đế chợt nhỏ giọng than một tiếng. Rõ ràng thấy hắn đang hết sức chăm chú nghe Đại tư nông trường thiên đại sáo nói dong nói dài tấu chuyện, không ngờ tới vẫn bị thấy được.
“Uống thuốc nhanh, thái y nói ngươi cần điều dưỡng…” Tương Lý Nhược Mộc tức giận nói. Bắt đầu từ vừa nãy hắn ở ngay bên cạnh vị tiểu Hoàng đế này, quả nhiên thấy y nhìn chăm chú chén thuốc một lúc liền cẩn thận mà cầm lên, nhanh chóng giấu xuống ở dưới bàn.
“Uống xong trong miệng sẽ đắng khoảng một canh giờ.” Cảnh Hi Miểu không khách khí cắt ngang lời Thái úy, nhíu nhíu mày, “Ít nhất một canh giờ.”
“Có khả năng đó sao?” Tương Lý Nhược Mộc chống đầu lên một bên cùi chỏ đặt trên bàn, dường như có phần không để ý, nghiêng thân thể lười biếng nhìn tiểu Hoàng đế, vươn lưỡi liếm môi, “Vậy một lúc nữa thần sẽ vì Hoàng thượng nếm thử.”
Cảnh Hi Miểu lập tức quay mặt đi, hai gò má đỏ ửng. Trong đôi mắt Thái úy ngầm chỉ ý tứ ám muội cực kỳ, hơn nữa nam nhân này còn không kiêng dè gì, khắp toàn thân đều toát ra vẻ gợi cảm không thể tả được.
“Đại tư nông, ngươi về trước đi, ngày hôm nay ta thấy hơi mệt mỏi.” Thái úy không thèm che đậy mà ngáp một cái, trong lòng Đại tư nông sợ run vội thỉnh an lui ra, lại không yên lòng suy nghĩ xem Thái úy đến cùng là có ý gì.
“Rốt cuộc thì Thái úy có ý gì?” Tiểu Hoàng đế nhìn Tương Lý Nhược Mộc đi tới ngồi bên cạnh mình, “Ta đã uống hết.” Y bất an hơi dịch chuyển thân thể về phía sau.
“Chính là…” Tương Lý Nhược Mộc nắm lấy cằm Cảnh Hi Miểu, cùng y môi chạm môi, mềm mại ướt át. Đầu lưỡi tiến vào, liếm một liếm ướt mềm cùng vị cay đắng dính trên môi lưỡi. “Quả nhiên có chút đắng, Hi Miểu, ‘Thuốc đắng dã tật’ xuất phát từ đâu?”
“Nhớ nhớ… nhớ không được.” Cảnh Hi Miểu chật vật lùi lại. Tương Lý Nhược Mộc vừa mới đưa tay, y lập tức run run một hồi.
“Ân… ngươi cảm thấy Đại tư nông là dạng người như thế nào?” Tương Lý Nhược Mộc bất đắc dĩ đành ngồi thẳng người.
“Là ngớ ngẩn.” Cảnh Hi Miểu không chút khách khí, nói xong lập tức cẩn thận nhìn lướt qua Tương Lý Nhược Mộc. Y liếm môi, trên đó dường như còn lưu lại nhiệt độ của hắn.
Hắn nghe xong lời nói của y liền nở nụ cười, Hi Miểu tuổi nhỏ vẫn còn chưa hiểu chuyện, nhưng lại có thể nhận thức người ngay thẳng, lòng dạ trong sáng. Đây còn không phải là ông trời không muốn làm cho Cảnh thị diệt vong sao?
“Đúng vậy, nhưng thời gian của ta lại bị những thứ ngớ ngẩn này chiếm lấy. Còn không bằng…” Tương Lý Nhược Mộc mang theo nụ cười trêu chọc nhìn Cảnh Hi Miểu. Gần đây, bởi vì Thái úy không dám đùa giỡn y, dường như trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Nhưng mà sau đó hắn lại nói, “Còn không bằng đem thời gian tốn vào việc dạy dỗ chăm sóc cho ngươi.”
“Cái cái gì?” Cảnh Hi Miểu trừng mắt nhìn hắn.
“Thái úy, Đàn Tâm cầu kiến.” Thị vệ đứng ngoài cửa nói.
Tương Lý Nhược Mộc thấy sắc mặt Cảnh Hi Miểu trong nháy mắt u ám xuống, lập tức đề cao âm thanh nói, “Nói hắn ngày mai trở lại.” Rồi bỗng nhiên cười nhẹ, “Hi Miểu, ngươi cũng dám làm vẻ mặt khó coi cho ta xem?”
“Ta ta…” Cảnh Hi Miểu nhanh chóng nhận ra, “Ta không có, ngươi…”
Tương Lý Nhược Mộc giành trước hôn lên môi y, “Xem ra ta hiện tại triệu kiến ai cũng không có khả năng thu dọn sạch sẽ nơi hỗn loạn này, không bằng nghỉ ngơi sớm một chút. Ngươi cũng ngồi một ngày, có mệt không?”
Không mệt, Cảnh Hi Miểu vội vàng lắc đầu, sau đó đột nhiên ý thức được bản thân dường như đang chờ mong điều gì, lại nhìn thoáng qua Tương Lý Nhược Mộc. Hắn vẫn luôn nhìn y, thấy vậy không nhịn được ha ha cười to.
Đàn Tâm ở bên ngoài không thể làm gì khác đành lui xuống, định đi tìm Lý Duẫn Chi, quay đầu lại nhìn thấy Tương Lý Nhất Bình, sợ hết hồn, “Ngươi ở đây? Nói vậy Hoàng thượng cũng…?”
Ở phía sau, từ trong phòng truyền ra âm thanh một trận cười sảng của Thái úy. Đàn Tâm chưa từng nghe qua hắn cười như vậy, không khỏi kinh ngạc.
Đột nhiên xoay người lại, “Lẽ nào ban nãy Đại tư nông đi vào cùng Thái úy nghị sự, Hoàng thượng đã ở đó từ trước?”
Tương Lý Nhất Bình khẽ gật đầu, Đàn Tâm quay đầu lại liếc nhìn cửa Thái úy. Để Hoàng thượng chờ ở nơi nghị sự, y không chỉ sẽ biết hết sự vụ lớn nhỏ trong triều, mà còn gặp được đám trọng thần triều đình. Hoàng thượng trăm phương nghìn kế muốn thường xuyên đến phủ Thái úy không phải là vì cái này sao? Công khai lung lạc triều thần. Nếu như nói lúc trước Thái úy không cho phép Hoàng thường tiến vào nơi đó là bởi đối với Hoàng thượng không tín nhiệm, như vậy hiện tại đem y thời khắc ở bên mình là đối với Lý Duẫn Chi không tín nhiệm, là phòng bị kẻ khác không được sự đồng ý của hắn mà giết y. Đáng trách, bản thân suy tính đã lâu, cuối cùng lại vì Cảnh Hi Miểu may áo cưới. Chỉ sợ lần tao ngộ đó y đã khiến Thái úy đau lòng, lại do hắn thần trí mơ màng mà đối với y vô cùng yêu thương. Nghĩ tới nghĩ lui, mặt như bị hỏa thiêu, thực sự đã lên cơn giận dữ.