Hoàng thượng tự mình chấp chính, tất cả dường như không có gì thay đổi, nhưng thật ra mọi thứ đều đã khác trước. Tương Lý Nhược Mộc đứng trước đám quần thần nhìn thiếu niên trầm mặc cố gắng lắng nghe mỗi kế sách đám quan lại tranh luận. Thi thoảng bốn mắt chạm nhau, ánh mắt y mang theo u buồn khiến Tương Lý Nhược Mộc quên mất điều hắn định nói.
Một năm nay Cảnh Hi Miểu đã cao lên nhưng vẫn gầy yếu, ánh mắt y không còn đơn thuần, nhưng vẫn ánh lên tia trong suốt nên dù đối diện với tầm mắt Tương Lý Nhược Mộc cũng không dời. Y cứ như vậy ngồi bên trên, dùng ánh mắt bi thương nhìn đến tận thâm tâm của Tương Lý Nhược Mộc.
Ấn ngọc phải được sự đồng ý của hoàng thượng mới có thể đóng dấu. Nhưng trên thực tế Cảnh Hi Miểu lại chưa từng ban phát bất cứ mệnh lệnh gì. Tất cả quyết định đều do Thái úy và các đại thần trao đổi bàn bạc, sau đó sẽ phác thảo thành chiếu thư trình lên hoàng thượng. Khác biệt là hiện tại mỗi lần thương nghị, tranh luận hay đưa ra quyết sách đều sẽ diễn ra ngay trước mặt Cảnh Hi Miểu. Trong triều, Cảnh Hi Miểu sẽ không nhiều lời, cũng sẽ không dò hỏi. Y đang cấp tốc học tập. Sau mỗi lần thượng nghị, Tương Lý Nhược Mộc đều lưu lại trong ngự thư phòng, giải đáp các câu hỏi của Cảnh Hi Miểu. Mới qua một năm, câu hỏi của Cảnh Hi Miểu ngày càng ít đi. Y hiểu nếu muốn thống trị quốc thổ bao la rộng lớn này thì phải mở rộng quan hệ phức tạp, y phải nhớ kỹ tướng mạo, lý lịch, tính tình cùng với quan hệ thông gia, quan hệ đồng môn của từng vị đại thần… Còn sản vật các địa phương, cơ chế thiết bị quân sự, thuế má ngân sách triều đình, lịch sử từ quá khứ đến hiện tại của dân tộc,… y đều phải ghi nhớ trong lòng.
Khi những thắc mắc của Cảnh Hi Miểu ngày càng ít, Tương Lý Nhược Mộc bắt đầu hỏi y, tại sao hai vị đại thần trong triều cãi nhau? Ý nghĩa của bản điều trần là gì? Hôm nay các quan địa phương dâng lên tấu chương, quan viên nào nói sai sự thật?… Câu trả lời của Cảnh Hi Miểu đôi khi rất tinh diệu, hay đến mức Tương Lý Nhược Mộc không nhịn được mà đưa tay kéo lấy y. Nhưng bộ mặt y sẽ vẫn cứ căng thẳng như lúc trả lời câu hỏi. Hắn sẽ xoa lên khuôn mặt y, khiến y chỉ còn gò má lạnh lẽo mới thu tay về. Tương Lý Nhược Mộc sẽ thả Cảnh Hi Miểu, nhưng tay lại lưu luyến ở bả vai y nhẹ nhàng vuốt ve. Dặn đến bữa thì ăn nhiều một chút, buổi tối không nên đọc sách quá muộn, nhắc nhở y nên đi gặp một số quan viên bàn chuyện sau đó rời đi.
Cảnh Hi Miểu sắp qua mười sáu, chuẩn bị sang tuổi mười bảy. Y đã đủ độc lập, thậm chí đã nhanh chóng trưởng thành. Giống như dự đoán của Tương Lý Nhược Mộc, Cảnh Hi Miểu sẽ trở thành một nam nhân thành thục nội liễm, thông minh cơ trí, sẽ là một người trưởng thành quen với thủ đoạn mưu quyền, cũng là một người lạnh lùng. Những thương tổn năm tuổi sẽ bị thành tựu của năm mười năm xoa dịu, thậm chí dần quên đi. Lúc trưởng thành ai mà không như vậy? Có lẽ chỉ là Tương Lý Nhược Mộc đã nhìn y quá lâu, ba chữ Cảnh Hi Miểu ngày càng khắc sâu vào xương tủy. Vô luận là lúc ở trên triều hay ở trong thư phòng, mỗi lần cái nhíu mày, mỗi nụ cười của y đều khiến trái tim hắn rung động, khiến hắn không cách nào dừng suy nghĩ. Không phải suy nghĩ Cảnh Hi Miểu cách mình bao xa mà nghĩ trong lòng y có hay không ủy khuất?
Cảnh Hi Miểu trầm tĩnh như nước của trước kia đã dần dần trở nên u buồn. Đứa trẻ trầm mặc nhưng chưa từng tiếc rẻ thoải mái nở nụ cười đã không còn nữa. Cả ánh mắt hờn dỗi, khóe miệng bướng bỉnh cũng không thấy đâu. Thế nhưng Cảnh Hi Miểu hiện tại có năng lực cùng Tương Lý Nhược Mộc cưỡi ngựa. Tương Lý Nhược Mộc có thể thoải mái thúc ngựa chạy băng băng. Hắn không nhớ rõ là từ khi nào Cảnh Hi Miểu đã có thể theo sát hắn một bước không rời cùng nhau sánh vai. Tương Lý Nhược Mộc nhìn thiếu niên này, y không còn cần sự giúp đỡ của hắn, tự mình kéo mở cung tên.
Không phải là không kiêu ngạo. Mặc kệ việc có thể sẽ chẳng ai hiểu được Cảnh Hi Miểu đối với hắn có ý nghĩa gì, chẳng ai hiểu được hắn sẽ vì Cảnh hoàng đế này mà kiêu ngạo. Hắn chỉ cho Cảnh Hi Miểu một con đường, y có thể đi tốt, đây không phải là điều mình mong muốn sao? Thế nhưng, uống xong một bầu rượu, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.
Cảnh Hi Miểu ở bên cạnh hắn, những lúc huấn luyện binh sĩ điều động quân lính y thường đi cùng, tuy rằng hắn sẽ không để y ngồi trên lưng ngựa cả ngày giống như mình.
“Thái úy vẫn chưa tính chuyện thành thân sao?” Cảnh Hi Miểu nhìn các binh sĩ đang tập luyện. Y không mặc hoàng bào, áo lông đen to sụ vẫn không thể khiến y trông cường tráng hơn, nhưng đúng là có điểm giống một tiểu ưng trên đỉnh núi vừa mới trưởng thành chờ đợi được bay lượn. Hôm nay Cảnh Hi Miểu lặng thinh không nhắc đến chuyện tình ái, thời điểm hỏi hắn những lời này giọng điệu hờ hững đến mức đến cả người bên cạnh nghe thấy cũng tưởng là đang nói chuyện phiếm.
Từ lúc Cảnh Hi Miểu rời Thái úy phủ đến bây giờ, Tương Lý Nhược Mộc vẫn không hề có nữ nhân nào. Hắn bận trăm công nghìn việc, Cảnh Hi Miểu đều thấy, cho nên đáp án của câu hỏi kia là gì cả hai người đều rõ.
Tương Lý Nhược Mộc chờ câu tiếp theo của y.
“Thái úy nên thành thân rồi. Trẫm nghĩ, ngươi lấy công chúa là thích hợp nhất.” Cảnh Hi Miểu nói. Tương Lý Nhược Mộc nhìn thấy gương mặt không hề có biểu cảm gì của y, không trả lời.
Ý tứ của Cảnh Hi Miểu, hắn hiểu rõ.
Thời điểm Hoàng đế tự mình chấp chính nên lập Đại hôn, hữu quân vô hậu là làm trái ý trời. Đám quan văn mỗi năm hết lần này tới lần khác dâng lên tấu cương, thỉnh cầu Hòang thượng mau sắc lập hoàng hậu, tới lúc này thì ngày càng thúc giục gấp gáp. Năm trước Tương Lý Nhược Mộc còn có ý tìm Hoàng hậu cho Cảnh Hi Miểu. Sau đó Cảnh Hi Miểu biết được nhưng không chịu. Tương Lý Nhược Mộc cũng không ép y. Lúc này Cảnh Hi Miểu nói để hắn thành thân, ý tứ rất rõ ràng, Cảnh Hi Miểu đã hạ quyết tâm, quyết định đã đến lúc cả hai người phải buông tay.
(Đại hôn: Hôn lễ của vua Hữu quân vô hậu: có vua mà không có hoàng hậu)
Tương Lý Nhược Mộc không bình tĩnh như trong tưởng tượng, ở Thái ủy phủ uống đến say mèm. Hắn gọi Nguyệt An tới, nàng là cung nữ đã nuôi nấng Cảnh Hi Miểu từ nhỏ đến lớn, hiện tại đã là nhất phẩm cáo mệnh. Đại hôn do nàng cùng trưởng công chúa làm chủ. Hoàng hậu của Cảnh Hi Miểu là cháu gái của Tể tướng Lưu Vị, so với nàng không ai thích hợp hơn. Nàng thành hoàng hậu, Tể tướng Lưu Vị cùng đám quan văn sẽ càng trung thành với Cảnh Hi Miểu.
(Cáo mệnh: phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu)
Ngày Đại hôn rất nhanh sẽ đến, qua sinh thần mười bảy tuổi của Cảnh Hi Miểu liền tiến hành. Ngày đó, Tương Lý Nhược Mộc không uống một giọt rượu nào, nhìn Cảnh Hi Miểu một thân long bào thành thân với nữ tử. Trên Đại điển, từ đầu đến cuối Cảnh Hi Miểu không nhìn Tương Lý Nhược Mộc lấy một lần. Thực ra một năm nay, bọn họ cũng chưa từng nói chuyện riêng với nhau một lần nào, không có lấy một lần gặp mặt mà không phải vì việc công. Tâm xa, tình cũng tiêu tan sao?
Tương Lý Nhược Mộc hoàn toàn không biết đứa trẻ kia suy nghĩ cái gì, muốn cái gì. Nhưng cứ không ngừng nằm mộng thấy y trong g ngực hắn bướng bỉnh nói cười, khi tỉnh lại mới phát hiện có biết bao nhớ nhung. Nếu qua nhi lập chi niên mà vẫn nói không thể bỏ mặc y được thì thật buồn cười. Nhưng buông xuống lại đổi lấy gì đây? Tương Lý Nhược Mộc không biết một năm nay bao nhiêu đêm mình có thể ngủ ngon. Hắn đem tất cả tâm tư vào việc quân. Không có bất kể thứ gì khác vì không muốn phải hối hận. Hắn càng ngày càng không dám nhàn rỗi, bởi hắn không còn giống như lúc trước muốn bỏ mặc đứa trẻ này, cho đến cuối cùng cũng không thể làm được. Đây là tình cảnh gì?
(nhi lập chi niên: tuổi lập nghiệp-đã chú giải ở chương trước)
Hắn so với trước kia càng bận rộn lao lực hơn, nếu không phải Cảnh Hi Miểu muốn tận mắt nhìn thấy đám binh sĩ luyện tập nên mới theo hắn đến quân doanh, vậy cơ hội và thời gian để hắn thấy Cảnh Hi Miểu sẽ càng ít hơn.
Hàn Mộng Khuê đang vì hắn kiếm quân lương, tăng cường quốc khổ, bị hắn ép đến như vậy, ngày đêm dốc bao công sức, so với lúc trước gầy đi mười cân. Còn có người đâm sau lưng nói Hàn Mộng Khuê là tay sai của Thái úy, bóc lột tiền thuế của các quý tộc. Thậm chí đem nói với Cảnh Hi Miểu. Y chỉ im lặng, thậm chí ngay cả Tương Lý Nhược Mộc cũng không đoán được rốt cục y đối với Hàn Mộng Khuê có mấy phần tín nhiệm.
( cân=,kg)
Nhưng hắn không nhàn rỗi đi quan tâm chuyện khác, hắn nhất định phải hoàn thành ý tưởng tác chiến lúc trước, đuổi đám người man khỏi Bắc Nguyên, bình định phiên quốc cuối cùng. Sau đó, Cảnh Hi Miểu cũng đủ năng lực làm cho thiên hạ thái bình. Ngày ngày đêm đêm hắn vì chuyện này mà cố gắng, không dám dừng lại, bởi vì chỉ cần có chút thời gian buông lỏng hắn dường như ngay lập tức cảm thấy hối hận, sẽ muốn tiến cung, muốn tìm cớ nhìn thấy người kia.
Nhưng cuối cùng cũng đã đến ngày này, đứa trẻ kia đã thành thân, cả tân nương cũng là chính mình chọn. Suy nghĩ ấy dường như muốn đâm xuyên qua ngực hắn. Điển lễ đã kết thúc, hắn quay về phủ Thái úy, trong đầu toàn là Cảnh Hi Miểu.
Tân nương rất đẹp sao? Nguyệt An từng nói nàng là mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp. Hắn sẽ không chỉ vì quan hệ thông gia mà để cho Cảnh Hi Miểu cưới một cô nương xấu xí. Thật ngu xuẩn, chẳng lẽ hắn hi vọng Cảnh Hi Miểu sẽ dùng ánh mắt ôn hòa dịu dàng mà nhìn hoàng hậu của y rồi yêu nàng say đắm? Nhưng hắn không muốn ủy khuất đứa trẻ kia, không muốn nhìn y đứng bên cạnh một nữ nhân thô tục, không muốn y ôm nữ nhân khiến người ta chán ghét, sinh ra một đứa trẻ mà người khác không vui mừng chào đón. Thời điểm có ý nghĩ này hắn hối hận. Hắn phát hiện thực ra mong muốn lớn nhất trong đáy lòng mình là có thể nuông chiều y.
Có lúc hắn sẽ đột nhiên hối hận, có lúc lại cảm thấy chẳng có gì quan trọng, thứ gì càng quan trọng với hắn thì càng không thể có được. Những ý nghĩ ấy gần như khiến hắn muốn phát điên, thế nhưng Cảnh Hi Miểu ngồi vững trên ngai vàng, đôi mắt u buồn lạnh nhạt kia nhắc nhở hắn, tất cả đã qua mất rồi.
Hết đêm nay, tất cả sẽ thật sự trở thành quá khứ.
Tương Lý Nhược Mộc thở dài một tiếng, bỗng nhìn thấy đèn g chuyên dụng trong cung xoay chuyển qua lại. Tương Lý Nhược Mộc giật mình đứng lên bước ra ngoài, không phải trong cung xảy ra chuyện gì chứ? Lưu công công vội vàng chạy tới, tìm thấy Thái úy rồi mới yên lòng, “Thái úy đại nhân, hoàng thượng triệu ngài ngay lập tức tiến cung.”
“Cái gì?” Suy nghĩ của Tương Lý Nhược Mộc nhanh chóng hỗn loạn, nghĩ không ra hoàng thượng muốn tìm hắn làm gì, “Hoàng Thượng tìm ta có chuyện gì? Hôm nay cũng không có việc quân quan trọng gì, ngày mai bãi triều hẵng nói.” Chợt nghĩ tới không thể nào là những chuyện này, lại lo lắng, “Hoàng thượng có chuyện gì? Thân thể y không thoải mái? Có phải là hai ngày nay làm lễ Đại hôn quá bận rộn nên mệt mỏi không?”
Lưu công công nín thở nhìn hai bên trái phải, “Thái úy đại nhân, Hoàng thượng chỉ có một câu để lão nô truyền tới cho ngài, hoàng thượng nói: ‘Ta nhớ ngươi’.”
Tương Lý Nhược Mộc hít sâu một hơi, dường như bị kinh hãi. Trong nháy mắt, dường như trái tim bị câu nói này nghiền nát. Hắn đứng ngơ ngác một hồi rồi đột nhiên vội vàng chạy ra ngoài, leo lên ngựa, cũng không kịp truyền lời lại cho thái giám, tự mình chạy thẳng đến cửa cung.
Từ xa thấy đám thị vệ của hoàng thượng đều ở bên ngoài tẩm cung của Hoàng đế, cung Hoàng hậu không có. Tương Lý Nhược Mộc biết hoàng thượng ở chỗ này, vội vàng chạy vào. Đầu xuân ở phương bắc ban đêm rất lạnh, Cảnh Hi Miểu gầy gò chỉ mặc một chiếc áo đơn đứng trong sân, dường như đang đợi hắn. Nghe được thanh âm của Tương Lý Nhược Mộc, y ngẩng đầu lên, mắt đã ứa nước.
Tương Lý Nhược Mộc cảm thấy trong lòng như bị đâm một nhát dao, “Hi Miểu, làm sao vậy?” Hắn đã quên danh xưng “Hoàng thượng” mình gọi suốt một năm nay, theo bản năng gọi một tiếng “Hi Miểu.”
Cảnh Hi Miểu không quan tâm bất cứ điều gì vọt vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt, tựa hồ là sợ hắn sẽ đẩy mình ra. “Ta không thích chạm vào người lạ, ta không chịu nổi nàng. Ngươi để ta ôm một lúc, xin ngươi, chỉ tối hôm nay thôi, cho ta ôm một lúc.”
“Hi Miểu,” Tương Lý Nhược Mộc cảm giác cổ họng nghẹn đến khó chịu, không nói nên lời, chặt chẽ ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Cảnh Hi Miểu, không nhịn được khẽ hôn lên tóc y, “Hi Miểu, đã khiến ngươi phải chịu ủy khuất rồi.” Ôm như vậy mới phát hiện Cảnh Hi Miểu cao lên một chút, chỉ là vẫn gầy như vậy, thậm chí còn gầy hơn lúc trước.
Nâng lên vẫn rất nhẹ, hắn ôm Cảnh Hi Miểu vào tẩm cung của y, đặt lên giường, ôm thật chặt. Cảnh Hi Miểu vùi mặt vào g ngực hắn, thanh âm yếu ớt, “Ta cứ nghĩ đêm nay nhất định ngươi sẽ không tới… nghĩ ngươi hi vọng ta… sẽ mau chóng có một nhi tử…”
“Hi Miểu, ta không hèn hạ như vậy.” Tương Lý Nhược Mộc ôm chặt bờ vai y, đè y đến phát đau.
“Ngươi vẫn để tâm đến ta cho nên mới đến gặp ta, có phải không?” Dường như Cảnh Hi Miểu ở trong g ngực hắn nở nụ cười. Tương Lý Nhược Mộc buông lỏng y, muốn y ngẩng đầu lên nhìn mình. Nhưng y không chịu, dính sát vào ngực hắn, phát ra tiếng khóc nghẹn ngào.
Tương Lý Nhược Mộc không dám bắt Cảnh Hi Miểu ngẩng đầu lên nữa, ôm chặt y, lấy chăn đắp kín người y.
Tiếng khóc của Cảnh Hi Miểu dần nguôi đi, “Ta mệt mỏi quá, mệt đến mức…”
“Lễ Đại hôn tiến hành suốt hai ngày đã làm khổ ngươi rồi, cố gắng ngủ thật ngon. Ta ở đây cùng ngươi, mau ngủ một giấc đi, có chuyện gì thì ngày mai sau khi ngươi nghỉ ngơi tốt lại nói.”
Cảnh Hi Miểu từ trên người hắn trở dậy, nằm về trên gối, nhưng lại lắc đầu một cái, “Ngủ có ý nghĩa gì đâu? Mỗi sáng tỉnh lại, ta đều chỉ có một mình. Mỗi ngày mỗi ngày đều như thế, ta đã chịu đủ rồi. Cuộc sống như vậy cứ lặp đi lặp lại, ngày ngày đều như vậy, không có ngươi thì ta cũng không cần bất kỳ ai bất kỳ thứ gì. Ta hiện tại đã hiểu vì sao ngươi không thể yêu ta như ta đã yêu ngươi, bởi vì trong lòng ngươi còn có Tử Uyển, có tiên đế, có văn võ quần thần, có dân chúng trong thiên hạ, còn có giang sơn mênh mông rộng lớn như thế, ta làm sao còn có chỗ để tiến vào?”
“Hi Miểu”, Tương Lý Nhược Mộc muốn nói, nhưng bị Cảnh Hi Miểu ngắt lời.
“Ta bây giờ không hận ngươi, ta nghĩ ta đã hiểu lý do ngươi không yêu ta.” Đôi mắt Cảnh Hi Miểu khép hờ, Tương Lý Nhược Mộc gần như có thể thấy những giọt lệ ở dưới hàng mi thật dài sắp chảy ra, “Nhưng ta…. đã chịu đủ rồi. Mỗi sáng ta đều phải hạ quyết tâm thật lớn mới có dũng khí để vượt qua một ngày dài. ta không biết tại sao mình lại muốn sống để chịu đựng sự đau khổ này. Ta không biết nên hận ai, dường như ai cũng không đáng hận. Thật là bất đắc dĩ. Có lần ta gặp Hàn Mộng Khuê, hắn vô tình nói, thời điểm con người cảm thấy bất đắc dĩ chính là lúc kẻ đó trưởng thành, biết rằng có một số chuyện cho dù nỗ lực thế nào cũng không làm được. Trước kia ta cảm thấy mình đối với Cảnh thị phải có hổ thẹn cùng trách nhiệm, nhưng ta bỗng hiểu ra rằng chỉ cần ta để lại cho Cảnh thị một đứa con thừa tự, ngươi có thể phụ tá hắn, dạy dỗ hắn giống như ngươi đã từng dạy dỗ ta. Như vậy là ta có thể giải thoát rồi.”
” Ngươi muốn giải thoát để đi đâu?” Tương Lý Nhược Mộc lạnh lùng hỏi y.
Cảnh Hi Miểu chần chừ không mở miệng.
“Ngươi còn muốn có hài tử?” Bực bội Tương Lý Nhược Mộc kìm nén suốt mấy tháng cuối cùng cũng bộc phát. Dường như Cảnh Hi Miểu cảm thấy nguy hiểm, theo bản năng muốn đứng dậy, lại bị Tương Lý Nhược Mộc một phen kéo bả vai y đè lại trên gối. “Ta còn nghĩ ngươi đã thông suốt, cảm thấy nữ nhân tốt hơn, cho nên mới đồng ý để ta sắp xếp việc thành thân của ngươi, ta cũng tán thành. Nhưng bây giờ ngươi lại nói nhớ ta, muốn tìm ta, nói nhiều thứ như vậy chính là tự ngươi trêu chọc đến ta.”
Tương Lý Nhược Mộc cúi người, áp sát Cảnh Hi Miểu, “Đêm nay tự ngươi không muốn viên phòng, không phải là ta ép buộc ngươi. Vốn là ta cũng không thực sự muốn ngươi tìm nữ nhân, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy áy náy với ngươi, cho nên nếu đó là ý nguyện của ngươi thì ta không thể không đồng ý. Bất quá cho dù là vậy mấy ngày nay ta vẫn luôn thấy hối hận. Thời điểm ngươi Đại hôn ngày hôm nay ta hối hận đến cực điểm. Nghĩ đến chuyện đêm nay có khả năng sau khi ngươi nhận ra điều tuyệt diệu nơi khuê phòng liền thích đám nữ nhân dịu dàng ôn nhu, ta liền muốn phát điên. Sau này ta cấm ngươi ở tẩm cung của hoàng hậu quá thời gian một chén trà, nếu Lưu công công báo lại cho ta ngươi dám làm thế thì đừng trách ta cho người kéo ngươi ra. Không được chạm vào nữ nhân! Ngươi còn muốn sinh hài tử, đúng là có dũng khí! Tất cả đám cung nữ trong tẩm cung của ngươi mới được tuyển ta sẽ chuyển đi hết, hương vị son phấn khiến ta ngửi mà đau cả đầu. Lúc nào ta nói tẩm cung của ngươi được phép có cung nữ?”
“Thái… Thái úy, ngươi sao có thể nói những lời này… nói với một hoàng đế…?” Tình thế đột ngột làm Cảnh Hi Miểu bị nói lắp.
“Hoàng đế? Ngươi là hoàng đế.” Tương Lý Nhược Mộc nhìn ánh mắt đen láy của y, “Vậy ngươi không phải Cảnh Hi Miểu sao?”
Cảnh Hi Miểu thở dốc, không thể nói được gì, y nhìn Tương Lý Nhược Mộc, đã rất lâu y chưa nhìn hắn gần như vậy.
“Ta dùng thời gian Một năm để suy nghĩ lại, hối hận rất nhiều chuyện, nhưng vẫn không biết được cái nào là đúng, là tốt. Nhưng thời điểm muốn quên hết tất cả, không nghĩ đến tương lai, không nghĩ đến giang sơn xã tắc, không nghĩ đến thứ gì đối với ngươi là tốt, thứ gì đối với đại đa số người là tốt,… khi ta không muốn nghĩ đến tất cả những điều ấy, ta chỉ là một nam nhân, một nam nhân chỉ cần có ngươi.” Ánh mắt thô bạo của Tương Lý Nhược Mộc hắn dần dần biến mất, chỉ còn lại ôn nhu cùng u buồn, nhìn đến mức Cảnh Hi Miểu thấy lòng mình thắt lại.
“Ngươi còn giận ta sao?” Tương Lý Nhược Mộc cúi người, ôm lấy Cảnh Hi Miểu, “Ta kém cỏi như vậy, từ đầu đến cuối luôn bắt ngươi phải theo ta làm những điều ngươi không hề muốn. Khi cân nhắc những mối quan hệ và lợi ích cuối cùng mới nghĩ đến ngươi, nhưng thời điểm hoài nghi, người đầu tiên nghĩ tới lại là ngươi.” Hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt Cảnh Hi Miểu, vô cùng cẩn thận, giống như là hôn trộm, sợ bị Cảnh Hi Miểu phát hiện.
“Ngươi không hề kém cỏi…” Cảnh Hi Miểu căng thẳng, trong đầu vừa nghĩ tới liền nói ra, Tương Lý Nhược Mộc khẽ cười.
“Ta không biết Hi Miểu muốn thứ gì, nhưng hôm nay lúc Hi Miểu nói là nhớ ta, ta mới biết được cuộc đời này ta còn có thể cao hứng như thế. Vui mừng đến mức dường như ngoài thứ đó thì cái gì cũng không cần nữa.” Tương Lý Nhược Mộc nhìn y chăm chú, “Ta cũng không biết ta đã làm chuyện tốt gì, khiến cho Hi Miểu nhớ đến ta.”
Cảnh Hi Miểu hé miệng, nói gì đó, nhưng yết hầu khô khốc không phát ra thanh âm, Tương Lý Nhược Mộc nghe không rõ, “Ngươi nói cái gì?”
Cảnh Hi Miểu “Khụ” một tiếng, đột nhiên nắm lấy cổ áo Tương Lý Nhược Mộc, “Ta nói xong rồi, xong rồi, không cần nói lại nữa.” Y đột nhiên hôn lên môi hắn, y chưa từng điên cuồng như vậy. Hôn lên môi Tương Lý Nhược Mộc, hương vị quen thuộc đến mức khiến trái tim như tê liệt. khi tách ra, y thở hổn hển nói, “Tất cả những điều ngươi nói, ta đều đã nghe. Chuyện ngươi bảo ta làm ta sẽ làm hết, lời ngươi nói ta sẽ tin tưởng. Nhưng nếu ngươi không thể yêu ta như đã nói, ta sẽ giết ngươi, tru di cửu tộc nhà ngươi, kể cả mộ tổ dòng họ Tương Lý ta cũng sẽ đào lên. Ta thề.”
Tương Lý Nhược Mộc đem Cảnh Hi Miểu ôm vào lòng, thoái mái cười lớn, đã mười mấy năm rồi hắn chưa từng cười sảng khoái như thế,” Tổ tiên Tương Lý gia, các ngươi đã thấy nương tử của tiểu tôn các ngươi lợi hại thế nào chưa.”
(Tiểu tôn: Cháu- ý nói Tương Lý Nhược Mộc)
Cảnh Hi Miểu ngồi lên đùi hắn, dường như tức giận mà lại không phải nhìn hắn. Tương Lý Nhược Mộc cũng nhìn y, hắn vẫn luôn nhớ nhung ái nhân có ánh mắt linh động này, “Nếu có ngày đó, ngươi cứ giết ra, tru di cửu tộc nhà ta, khai quật mộ tổ tiên của ta.” Tương Lý Nhược Mộc lặp lại những lời tâm tình đáng sợ nhất trong đời nhưng lòng lại thấy ngọt ngào.
Đêm Đại hôn của Cảnh Hi Miểu, y không kiêng dè gì mà oán giận, quậy phá, thì thầm rít gào. Không kiêng kị mà gây sự, yêu cầu những chuyện điên khùng, Tương Lý Nhược Mộc tay chân luống cuống ứng phó với ái nhân nhỏ bé đang nổi điên. Yêu như vật báu, kỳ thực từ lâu đã là như thế, chẳng qua khi đó chưa phát hiện mà lúc đã biết rồi thì đã là càng ngày càng yêu thích.
Sáng sớm, lúc Lưu công công tiến vào đánh thức Tương Lý Nhược Mộc, Cảnh Hi Miểu còn nhu thuận nằm trên khuỷu tay hắn, bị hắm ôm chặt.
Tương Lý Nhược Mộc cẩn thận buông Cảnh Hi Miểu ra, đón lấy chiếc tráp đựng quân báo được đậy kín, dùng dao găm mở lớp niêm phong.
Cảnh Hi Miểu bị làm cho thức giấc, mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Tương Lý Nhược Mộc nửa trần ngồi trên giường, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn một tờ giấy, lòng bỗng nhiên trầm xuống. Y duỗi tay về phía Tương Lý Nhược Mộc, ” Nhược Mộc, xảy ra chuyện gì?”
Tương Lý Nhược Mộc nắm chặt tay y khẽ vuốt ve, một lát sau nói “Vương của đám man tử đã chết vì bạo bệnh. Các nhi tử của hắn đang tranh quyền thừa kế.”
Tương Lý Nhược Mộc sẽ mang theo binh mã rời kinh thành, từ lâu y đã biết được điều này. Tương Lý Nhược Mộc là tướng lĩnh của cả một đội quân nên từ lúc còn nhỏ Cảnh Hi Miểu đã quen nghe mọi người nói Tương Lý Nhược Mộc Nam chinh Bắc chiến. Nhưng lúc này, lại cảm giác không giống những lần trước.
Tương Lý Nhược Mộc sẽ rời khỏi y, lao ra chiến trường, từ đó không biết sống chết ra sao, không biết khi nào sẽ trở về. Cảnh Hi Miểu đưa tay che mặt, “Ta có thể…”
“Ta không thể mang ngươi theo cùng.” Tương Lý Nhược Mộc quyết đoán chặt đứt lời nói của y.
Cảnh Hi Miểu nở nụ cười, nhưng lại mang theo phiền muộn, “Vậy mà ngươi lại biết ta muốn nói gì.”
“Nếu như không phân tích sâu xa, chỉ cảm nhận bằng tâm thì ý nghĩ của ngươi không khó đoán.” Tương Lý Nhược Mộc nắm lấy tay đang che mặt của y, “Sao lúc trước ta lại không phát hiện điều đó nhỉ?”
Cảnh Hi Miểu xoay người, “Tránh ra, một thần tử lại dám cả gan suy đoán thánh ý, ngươi chán sống sao?” Thân mình còn chưa kịp leo qua đã bị Tương Lý Nhược Mộc kéo lấy, ôm vào trong ngực, hôn lên vành tai y, “Lúc ta không có ở đây, ngươi phải hết sức cẩn thận, không có bất kỳ ai là có thể tin tưởng tuyệt đối, ngươi phải lưu lại đường sống cho chính mình, ngàn vạn lần phải tuyệt đối cẩn thận.”
Lúc ta không có ở đây, một mình ngươi… Cảnh Hi Miểu cảm thấy lòng mình nhói lên, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Phiền muộn ngẩng đầu hôn lên như muốn chặn miệng Tương Lý Nhược Mộc.