Yên Chi Thượng Hoa

chương 22

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

edit: pemo

Beta: Mạc Thiên Y

“Oản Oản tỷ, tỷ mau đi xem một chút đi, công tử lại không ăn cơm trưa.” Tùy Tâm lo lắng chạy tới, trong tay còn cầm hộp cơm.

“Không phải ngày hôm qua Dịch nhị công tử đã tới sao?” Oản Oản cầm cái bàn ủi đơn giản đang ủi quần áo cho Tình Khuynh, từ sau sự kiện lần trước, chỉ cần Tình Khuynh không có khách, liền kéo nàng ngủ chung giường, không làm gì cả, chỉ ôm, thật giống như đứa bé khiếm khuyết tình thương, tìm kiếm một vòng tay yên bình. Mà Oản Oản lại đang ăn nhờ ở đậu, đối với chuyện lúc trước trong lòng còn sợ hãi, vì thế nàng rất thức thời thỏa hiệp.

( bàn ủi: đừng thắc mắc bàn ủi ở đâu ra nhé, chỉ là một cái bình nóng thôi)

Oản Oản không hỏi ngọn nguồn của chuyện kia, đại khái cũng có thể đoán được sơ sơ, phỏng chừng là tình nhân của Thái tử, bị thế lực khác của triều đình đuổi giết, Thái tử lại không thể ra mặt, cũng chỉ có thể an bài vài tâm phúc, dùng mánh khóe chuộc ngoại thất ra, nhiễu loạn tầm mắt, chỉ hy vọng có thể vàng thau lẫn lộn, đưa người chân chính phải bảo vệ, dùng cách lấy ngoại thất thanh lâu, mà hộ tống ra ngoài. Mà Vinh Ngọc, Hồng Chúc, Cầm song, và cả nàng, đều là để che mắt người khác, tất cả các nàng đều là lá chắn cho nữ tử kia, khó trách Phương Hoa thà rằng mạo hiểm té gãy cổ, cũng không muốn đến. Nhưng cũng may, nàng và Cầm Song cũng không có việc gì, hai người khác, nàng vốn cũng không quen thuộc.

“Cũng không biết Dịch nhị công tử nói gì đó, mà công tử từ chiều tối đến bây giờ cũng chưa ngủ.” Tùy Tâm gấp đến độ lửa cháy đến nơi, lấy cái àn ủi ra, một phen kéo tay của Oản Oản nói: “Tỷ đi khuyên nhủ công tử đi, cứ tiếp tục như vậy, lỡ như đổ bệnh thì làm thế nào.”

“Được rồi, đệ đừng vội.” Cầm lấy bộ trung y đã ủi xong, Oản Oản đi theo Tùy Tâm ra ngoài.

Thật ra Oản Oản đã sớm phát hiện, cảm giác của Tình Khuynh đối với Dịch nhị công tử, căn bản không đơn giản như bề ngoài như vậy, qua khoảng thời gian này tiếp xúc với Tình Khuynh, nàng sớm đã nhìn ra hắn cá tính vặn vẹo, đối với giới tính mơ hồ, mặc dù tính cách kiêu ngạo, nhưng lại khó tránh khỏi có đôi khi bởi vì tự ti, lo được lo mất, đến mức căng thẳng. Chỉ hy vọng lần này Dịch nhị công tử đừng làm chuyện gì kích thích Tình Khuynh, bằng không người phải nhức đầu tuyệt đối chính là Oản Oản nàng.

“Công tử, Oản Oản vào được không ạ.” Trung quy trung củ thông báo, Oản Oản không ỷ vào mình có thể sống ở nơi này mà thị sủng sinh kiêu, nàng trước sau đều hiểu rõ, nàng chỉ là nha đầu, đồng thời trên thực chất càng không có khả năng cùng Tình Khuynh đột phá chuyện gì. Bởi vì không biết là Tình Khuynh đến nơi này từ lúc mấy tuổi, đối với đối tượng yêu mến, càng có khuynh hướng nghiêng về nam tử hơn, mặc dù nàng đối với Tình Khuynh có loại cảm giác không giải thích được, nhưng nàng hiểu rõ lòng mình lý trí hơn, nàng tuyệt đối không có khả năng vì một nam nhân “thụ”, mà như thiêu thân lao đầu vào lửa.

“Ừ!” Hơn nữa ngày, bên trong mới truyền ra thanh âm đầy hữu khí vô lực.

Oản Oản kéo cửa ra, đi vào, quả nhiên liền thấy hắn quần áo xốc xếch nằm ở trên sạp, lồng ngực trắng bóng mở rộng, cũng không quan tâm hôm nay có phải đã sắp vào đầu đông, gió lạnh bên ngoài đã thổi vù vù hay chưa.

“Đang bực bội với ai sao.” Oản Oản đi tới, từ trong ngăn kéo lấy ra tiểu y cùng trung y, người này lúc làm biếng thì không thèm mặc tiểu y, chỉ thích lồng vào một cái áo trung y, dạo qua dạo lại, cũng không ngại phía dưới hở bị gió lùa.

(tiểu y: quần lót/ trung y: nguyên văn là “trung đơn” / đơn: một mảnh; là đồ trong, là chỉ một cái áo dài mỏng từ trên xuống dưới chân, thường được mặc bên trong y phục thường, hoặc mặc đi ngủ >> ta thix anh ý mặc như zại xịt máo mũi tè le)

“Không có gì, chính là có hơi buồn bực chút chuyện.” Ánh mắt mê mang, rõ ràng không phải như hắn nói.

“Vậy cũng không thể bỏ mặc thân thể mình, đến lúc đổ bệnh, còn không phải tự người chịu khổ sao!” Đưa tay kéo áo Tình Khuynh ra, Oản Oản đã sớm quen với một thân “Dây tây” của hắn, vài động tác lưu loát mặc tiểu y, lại thay trung y mới cho hắn, liền xách hắn lên giường ấm, đắp chăn, lại gọi Tùy Tâm, bảo thằng bé đến phòng bếp bưng bát canh gà đến.

( dâu tây: dấu hôn, toàn thân đầy dấu hôn, nhìn như trái dâu tây =.=’’)

“Ngươi nói, liệu có người nào sẽ vĩnh viễn không thể ở bên cạnh ngươi hay không?” Nhìn Oản Oản bận rộn, Tình Khuynh nằm ở trong chăn, mờ mịt hỏi.

“Dĩ nhiên, người chết!” Ngồi quỳ bên giường ấm, Oản Oản vén mái tóc dài của Tình Khuynh xuôi qua một bên, nhìn khuôn mặt hơi tiều tụy của hắn, không hiểu sao, lại có chút chua xót, nhớ lại kiếp đầu tiên làm người, đối với nam nhân kia, nàng cũng từng có lúc lo được lo mất như vậy.

“Nếu không phải do cái chết chia rẽ thì sao? Thì không thể luôn luôn ở cùng nhau sao?” Tình Khuynh hoảng hốt hỏi, đôi mày xinh đẹp chen lại một chỗ, sắc mặt khẽ biến có hơi tái nhợt, nhưng lại lộ ra vài phần điềm đạm đáng yêu.

“Điều đó không biết trước được, trên đời luôn luôn có những chuyện không vừa với ý mình, không có loại này thì cũng có loại kia, trên đời này, trừ phi là bán mình cho ngươi, bằng không, ngươi làm sao có quyền quản được người khác?” Oản Oản không hi vọng Tình Khuynh hãm quá sâu, mặc dù nước Thần thịnh hành nam phong, nhưng không có một trường hợp nào là đem nam tử mang về nhà làm “Thê thiếp” cả, nam tử chỉ xem trọng việc nối dõi tông đường, còn lại chỉ xem là trò chơi mà thôi, cho dù Dịch nhị thiếu gia lại một lần nữa yêu thích Tình Khuynh, cùng lắm chỉ là bao hắn, chứ không có khả năng chỉ yêu thương cưng chiều một mình hắn.

“Thật sao...” Khẽ thở dài một cái, Tình Khuynh chậm rãi rũ mắt xuống, cũng không biết đang nghĩ gì.

Đút Tình Khuynh uống xong canh gà, thừa dịp hắn vừa mới ngủ, Oản Oản xoay người ra khỏi phòng, nàng còn có một đống quần áo chưa ủi xong, nhân tiện đem quần áo Tình Khuynh mới thay hôm nay đi giặt hồ. (giặt và hồ quần áo)

“Oản Oản cô nương?”

Còn chưa ra cửa, đã nhìn thấy bên ngoài có một thiếu niên đang đi vào, thân mình có hơi gầy yếu, làn da tuyết trắng, không phấn hồng như Tình Khuynh, hắn trắng càng lộ vẻ suy nhược, mày liễu mắt phượng, đôi mắt khẽ run chớp, dường như có một tầng hơi nước nhẹ nâng lên, mười ngón tay thon gầy, khớp xương rõ ràng, một thân y phục vàng nhạt, từng phiến lá mùa thu, đúng là một vị mỹ thiếu niên cực động lòng người.

Nếu nói Tình Khuynh xinh đẹp như nữ tử, thì vị công tử này lại dịu dàng thuần khiết, liếc mắt liền nhìn ra là một chàng trai trẻ nhanh nhẹn, có điều thân thể quả thực không được tốt lắm.

“Trục Yên công tử, sao ngươi lại tới đây?” Người này, Oản Oản quả thật có quen biết, hắn là một trong số ít người trong viên có thể so sánh cùng Tình Khuynh, nghe nói hắn là nam sủng của cái lão sắc quỷ Văn trung hầu kia, ở Hầu phủ cực kỳ được sủng ái, mặc dù không phải là được chuộc thân qua đó, nhưng được bao trọn, hàng năm không ở lại trong viên.

“Ta vốn có một số việc cần trở về, nghe nói Tình Khuynh lại không dùng bữa được bèn tới thăm một chút.” Trục Yên ho khan hai tiếng, hẳn là gần đây trở trời, bị cảm lạnh rồi.

“Công tử vừa mới uống canh gà đã ngủ rồi, ngươi mau vào đi, bên ngoài gió lớn.” Oản Oản đưa hắn vào phòng, bên ngoài phòng không có giường ấm, quả thật có hơi lạnh.

“Vẫn là cô nương là có biện pháp.” Trục Yên vén màn che, nhìn Tình Khuynh đang ngủ say sưa một chút, xoay người cười nhẹ nói.

“Hắn cũng chỉ là buồn bực mà thôi.” Oản Oản không nói thêm gì, ngược lại rót chén nước mời Trục Yên.

“Gần đây có thể tâm tình hắn không được tốt, ngươi khuyên hắn nhiều một chút.” Trục Yên cầm chén, cân nhắc một chút, vẫn là thấp giọng nói.

“Là có liên quan đến Dịch nhị công tử sao?” Oản Oản suy nghĩ một chút, vẫn là hỏi ra miệng.

“Ừ, đều nghe nói là Dịch nhị công tử phải nghị hôn.” Trục Yên nhìn nước trong chén, thở dài nói.

“Đã biết.” Đối với loại chuyện này, Oản Oản thấy cũng nhiều rồi, những người như họ, thân ở trong quán, vốn không được người đời chấp nhận, cũng chỉ có thể nhìn người mình thích thú thê nạp thiếp, có thể ngày thường nhớ tới mình, đã là không tệ rồi. Như Đông lang quân ấy, nghe nói đã từng là tình nhân, thân mật với Vương gia gì đó, nhưng đảo mắt thì thế nào, còn không phải vẫn ở trong viên này, nhưng kết quả của hắn cũng hiếm thấy, trở thành lang quân của một viên, cực ít phải tiếp khách rồi.

“Ta còn có việc, đi trước.” Trục Yên đứng dậy, Oản Oản đi theo phía sau, bỗng nhớ ra hôm nay thời tiết không tốt, liền lôi ra một cái áo choàng Tình Khuynh không mặc, đuổi theo.

“Trục Yên công tử, hôm nay trời lạnh, vẫn nên khoác thêm một chút.” Oản Oản chỉ xuất phát từ hảo tâm, đưa áo choàng qua, lại thấy Trục Yên cứ ngây ra nhìn mình, cứ như muốn từ trên người mình nhìn thấy bóng dáng người khác.

“A, cám ơn ngươi.” Nhận áo choàng, Trục Yên xoay người, khoác thêm áo choàng, cũng không quay đầu lại.

Oản Oản nhìn bóng lưng gầy yếu của hắn, khó tránh khỏi cảm thán, mỗi người ở nơi này, đều có một câu chuyện xưa, chỉ hi vọng đoạn kết của câu chuyện này, không phải là một bi kịch.

Tinh thần của Tình Khuynh quả thật sa sút vài ngày, cũng may là không lâu lắm, Dịch nhị công tử lại tới nữa, không biết hai người bàn bạc thế nào, sắc mặt của Tình Khuynh lại lộ ra nét tươi cười hiếm có, làm cho Tùy Tâm cùng Oản Oản vây quanh hắn, thở phào nhẹ nhõm. Chỉ tiếc, ông trời chính là không nhìn nổi Oản Oản nhàn nhã tự tại, chỗ Tình Khuynh không sao, phiền phức của nàng lại đến đây.

“Oản Oản tỷ!”

Hôm nay Tình Khuynh xuất môn, không mang nàng theo, nàng vừa ăn trưa xong, đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi một lát, đã nghe thấy tiếng của Tùy Ý bên ngoài, thở hổn hển, như là lại chạy đến.

“Chuyện gì a, hôm nay trời lạnh, đệ chạy nhanh như vậy, mồ hôi gặp lạnh, sẽ bị phong hàn.” Oản Oản cầm khăn tay lau trán cho hắn, từ ngày nàng cứu Tùy Ý, Tùy Ý liền đối với nàng cực kỳ thân cận, chẳng những để giành đồ ăn ngon cho nàng, ngày thường chỉ cần không đi chơi, sẽ kề cận nàng, có đôi khi còn nghe lời Oản Oản hơn Tùy Tâm.

“Aizz!” Tùy Ý lộ lúm đồng tiền, cười hì hì, híp mắt suy nghĩ hưởng thụ trước, sau đó lại nhớ ra phải nói chuyện, vội vàng kéo Oản Oản nói: “Oản Oản tỷ, có người tìm.”

Oản Oản nhướng mày, nghi ngờ nói: “Ai tìm ta?”

“Nói là thân thích của tỷ tỷ.” Tùy Ý ngẹo đầu nhỏ, trả lời.

Oản Oản nghĩ nghĩ, lúc trước nàng ở Tầm Hương lâu cũng không ít ngày, vì sao lại không gặp thân thích nào, lại nói nàng được chuộc ra Tầm Hương lâu, rồi đến Hưởng Quân viên, cũng chưa được bao nhiêu ngày, nhìn Lan Phu nhân có vẻ cũng sẽ không đi nói lung tung khắp nơi, vậy người tìm nàng kia, đến tột cùng là ai chứ?

“Đi, đi xem.” Lười đoán, Oản Oản dẫn Tùy Ý đi từ cửa sau, bình thường người thân đến thăm đều đi vào từ cửa sau, cũng miễn cho bị khách khứa nhìn thấy mà xấu hổ.

Đi một chút, Oản Oản đi ra khỏi Hoàn Sơn viện, đi vào Thị Thanh viện ở bên cạnh, Thị Thanh viện là nơi ở của những tùy tùng sai vặt cùng sồ quan nhi, bên phải là môn phòng (nhà sát cổng), cửa sau ở ngay chỗ này, bình thường tiếp đãi bạn bè thân thích, đều ở sương phòng nhỏ sát bên môn phòng.

( sồ quan nhi: nam kỹ nhỏ tuổi/ sồ: chim non)

Vừa bước vào sương phòng, Oản Oản liền cảm thấy làn gió thơm đập vào mặt, mùi hương này thật giống như đem nguyên một bình nước hoa Pháp đổ lên người, mùi làm người ta muốn ói.

“Ô, đây không phải là đường muội sao.” giọng nữ the thé chói tai, làm cho Oản Oản cau mày lại không thể nghe nổi, sau khi xoay người đuổi Tùy Ý đi chơi, liền không nói tiếng nào tìm cái chiếu, quỳ ngồi xuống, mí mắt cũng không thèm nâng.

“Giả vờ giả vịt cái gì Ngươi còn tưởng rằng ngươi là ai? Nay bất quá là một kỹ phụ!” Cổ họng của nữ nhân hét lên the thé như bị nhổ lông, Oản Oản không thèm mở miệng.

( kỹ nữ già, ý chỉ đã đầy kinh nghiệm làm kỹ nữ)

“Điềm Nhi, đừng như vậy.” lúc này Oản Oản mới phát hiện thì ra trong phòng ngoại trừ nàng và nữ nhân này, còn có một nam tử mặc một thân y phục dài vạt thẳng màu lam, đầu đội thú diện quan bằng vàng, gương mặt như ngọc, bộ dạng mặc dù không bì kịp với các thiếu niên trong quán, nhưng tự có một cỗ quý khí, đó là khí chất mà chỉ công tử thế gia mới có.

(thú diện: 饕餮 Thao Thiết: con ác thú trong thần thoại, thường dùng làm hoa văn trên đồ TQ, như hình trên tay nắm cửa của mấy ngôi nhà cổ)

Kỳ thật hai người họ, Oản Oản đều biết, nữ, kêu là Bí Ngải Điềm, là đích nữ của bá phụ nàng nhà, muôn vàn sủng ái, vô cùng nuông chiều, cưng chìu ra cái tính không coi ai ra gì. Nàng vẫn luôn biết một nhà bá phụ chướng mắt nhà mình, bởi vì phụ thân nàng là con vợ kế, sau lại làm quan lớn hơn bá phụ, khó tránh khỏi làm cho lòng người bất bình, luôn tìm cơ hội hạ thấp, thế cho nên đám con cái nhà bá phụ cũng đối với người nhà nàng, ác ngôn tương hướng, chưa bao giờ có sắc mặt tốt.

Lại nói đến nam tử này, gọi là Trịnh Ngọc Tập, nghe nói từ nhỏ lớn lên cùng Bí Ngải Bảo, coi như là thanh mai trúc mã, phụ thân là Trung tán Đại phu, từng có quan hệ không tệ với phụ thân của Bí Ngải Bảo, cũng có ý muốn hai nhà trở thành thân gia, chỉ tiếc một hồi kiếp nạn, hai người đều thành người dưng.

Bí Ngải Điềm cũng đã từng gặp Trịnh Ngọc Tập, cũng không biết làm sao vừa gặp liền coi trọng, đòi sống đòi chết phải gả cho Trịnh Ngọc Tập, tiếc rằng Trịnh gia càng xem trọng gia thế của Ngải Bảo, cho nên bá phụ Bí Ngải Bảo cũng không dám nhúng tay vào giữa, chỉ tiếc, phụ thân Bí Ngải Bảo của vừa qua đời, Bí Ngải Điềm liền gả cho Trịnh Ngọc Tập.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio