Đêm khuya, ánh nến trong màn che đã sớm tắt, Oản Oản dụi dụi mắt, định trở mình nằm nghiêng, lại cảm giác bên cạnh lạnh như băng, không có lửa nóng dán sát vào người như mọi ngày. Không khỏi mở mắt, bên cạnh quả nhiên không có người. Nhẹ nhàng kéo màn che ra, Oản Oản khoác tấm áo lên người đi ra, ở nơi ánh trăng chiếu vào cửa sổ, bên cạnh cửa sổ, dung mạo của người kia lại có vẻ mơ hồ.
Oản Oản chậm rãi đi tới, trong không khí nhàn nhạt mùi rượu, lại nhìn trên bàn nhỏ trước mặt hắn, quả nhiên là đặt một hũ đồng không lớn.
“Ta chỉ uống một hũ nhỏ này, đừng méc Tôn đại phu.” Vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, Tình Khuynh cười khẽ nói.
Oản Oản cúi đầu, đi đến bên người hắn, chậm rãi ngồi xuống, kéo hai bàn tay đã lạnh như băng của hắn, nắm ở trong tay mình, cẩn thận ôm lấy.
“Đừng, rất lạnh, đừng để ngươi bị thương.” Tình Khuynh muốn rút tay về, lại bị Oản Oản ôm càng chặt.
“Đã không bỏ xuống được, vì sao lại quyết tuyệt như thế?” Oản Oản rũ mi xuống, không nhìn ra được hàm ý thâm thúy bên trong con ngươi.
“Ta ghét bị người khác phản bội, cho nên đây là một lần cuối cùng.” Tình Khuynh nhẹ nhàng nói ra một câu rét lạnh đến thấu xương, dứt khoát làm cho lòng người lạnh ngắt.
“Ngươi buông tay được sao?” Oản Oản ngẩng đầu, cười cười với hắn.
“Thay vì chờ miệng vết thương chuyển biến xấu thối rữa, còn không bằng một đao khoét đi, nhất lao vĩnh dật.” Tình Khuynh rút bàn tay đã dần dần ấm áp về, lại kéo Oản Oản tới để nàng tựa vào trong lòng mình.
( Nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã)
“Vậy sau này, hắn lại đến thì sao...” Oản Oản nằm úp trên người hắn, ngửi mùi hương nồng đậm của hương hoa và rượu hòa lẫn, nhìn ánh trăng treo cao ngoài cửa sổ, bình tĩnh hỏi.
“Hắn chỉ là khách.” Tình Khuynh khẳng định nói.
Oản Oản trầm mặc, kỳ thực nàng đang lo lắng, cho dù Tình Khuynh không để ý đến người kia nữa, nhưng người nọ cũng không dễ dàng bỏ ra như vậy, nàng tin tưởng tình cảm của Dịch Ngạn Chi đối với Tình Khuynh, nếu thật sự từ tình cảm tri kỷ biến thành một loại giao dịch... Dịch Ngạn Chi nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
“Oản Oản, nếu như... nếu như ta rời khỏi nơi này, mang ngươi theo, sẽ không có cẩm y ngọc thực như hiện tại. Ngươi nguyện ý không?” Tình Khuynh ôm Oản Oản, có chút bất an hỏi, ở trong lòng hắn, vẫn luôn cảm thấy không có người nào nguyện ý đối mặt với cuộc sống nghèo khổ, nhưng hắn thật sự không muốn ở lại nơi này, trước kia thì không cảm thấy gì, nhưng gần đây luôn có xúc động muốn thoát đi.
Oản Oản vốn đang rất bình tĩnh, nhưng vừa nghe Tình Khuynh nói lời này, ánh mắt lập tức sáng lên, đúng vậy, nếu thúc thúc muốn dẫn mình đi, Tình Khuynh cũng có thể cùng rời đi, như vậy, nàng còn băn khoăn gì nữa? Nhưng Đông lang quân sẽ thả hắn sao? Huống chi hắn vẫn là quan bán.
“Ngươi có cách sao?” Oản Oản nhìn ánh mắt của hắn, chờ đợi nói.
“Ngươi nguyện ý không?” Tình Khuynh lại cúi đầu trịnh trọng hỏi.
Oản Oản không chút nghĩ ngợi, gật đầu một cái thật mạnh.
“Tốt lắm... Ta sẽ nghĩ biện pháp.” Tình Khuynh quay đầu, dường như hạ một quyết tâm rất lớn.
Ánh trăng từ từ chếch đi, khiến hai người một lần nữa trở về nơi hắc ám, nhưng giờ phút này, hai người ôm nhau, đều kiên định suy nghĩ trong lòng của mỗi người.
“Công tử, công tử! Công tử mau tỉnh lại a! Đã xảy ra chuyện, chuyện lớn!” đương lúc Oản Oản có chút buồn ngủ, định bụng kéo Tình Khuynh lên giường ấm, cửa phòng bên ngoài bị Kim Hạp gõ vang.
“Chuyện gì?” Tình Khuynh cau mày, nếu không có chuyện lớn, Kim Hạp sẽ không có khả năng cả kinh bất chợt như vậy.
“Trục Yên công tử đã trở lại, toàn thân đầy máu, công tử, công tử mau đi xem một chút đi.” Kim Hạp ở ngoài cửa gấp đến độ giậm chân, thoạt nhìn thương thế nhất định không nhẹ.
Tình Khuynh nghe vậy, liền lập tức đứng lên, cũng không quên lôi kéo quần áo Oản Oản, để nàng về giường nghỉ ngơi trước, dù sao Trục Yên là nam tử, lại bị trọng thương, Oản Oản là một nữ tử tạm thời không cần đi thăm thì tốt hơn.
“Đợi đến sáng, ta lại đi thăm hắn, ngươi hãy đi trước đi, nhớ mặc thêm áo choàng.” Oản Oản nhìn bộ dáng sốt ruột hoảng loạn của hắn, biết tình cảm giữa hắn và Trục Yên vô cùng tốt, cũng không ngăn lại, chỉ dặn dò thêm vài câu.
“Ừ, ngươi nhanh lên giường ấm đi, rất lạnh đấy.” Nói xong, Tình Khuynh cũng không dừng lại, cầm lấy áo choàng, vội vã kéo cánh cửa, đi ra phòng.
Đến khi cước bộ của Tình Khuynh biến mất ở ngoài phòng, Oản Oản mới chậm rãi trở vào trong màn che, giường ấm được đốt hơi nóng, chui ở trong chăn, thoải mái khiến người ta thở dài, nhưng Oản Oản lúc này lại không hề buồn ngủ, đành kéo rèm cửa ra, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, chờ nó hiện ra một chút ánh sáng, nghênh đón ánh bình minh sáng lạn.
“Nghe nói trên người có rất nhiều vết đao, may mà không trúng chỗ hiểm.” Tùy Tâm đi theo bên người Oản Oản, thằng bé thức dậy hơi sớm, bèn đến chỗ Trục Yên giúp một tay, lời này là nghe từ tùy thị của Trục Yên nói.
“Đã tỉnh chưa?” sau nửa đêm, Oản Oản hầu như không ngủ, chờ phần lớn người trong viên đều đã thức dậy, nàng mới rời giường, ăn sáng qua loa, liền mang theo Tùy Tâm cùng đi.
“Người đã tỉnh, may mà không phát sốt, bằng không cũng phải bán đi nửa cái mạng, chỉ là tinh thần không được tốt.” Tùy Tâm thuận tay kéo rèm ra, nhỏ giọng nói với Oản Oản.
Oản Oản gật gật đầu, cũng không nói thêm nữa, chỉ đón lấy hộp thức ăn, bước chân nhẹ nhàng tiến đến trước tấm cửa kéo.
“Ngươi có phải điên rồi không? Ngươi rõ ràng rất nhanh là đã có thể thoát khỏi, vì sao ngươi còn phải bận tâm đến nữ nhân kia? Hả? Ngươi không biết hiện tại là ngươi kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao, còn thiếu chút nữa bị người phát hiện?”
Oản Oản vừa muốn mở miệng, liền phát hiện ngoài cửa không hề có một gã sai vặt tùy thị nào, chỉ nghe thấy tiếng Tình Khuynh nổi giận bên trong. Đành phải kéo Tùy Tâm, để hắn đừng lên tiếng.
“Sao ngươi không nói gì? Nữ nhân kia quan trọng với ngươi vậy sao?” Tình Khuynh căm giận nói.
“Bây giờ ta không muốn nhắc đến nàng ta.” giọng nói Trục Yên có vẻ suy yếu, nhưng vẫn còn có chút sức lực, hẳn là không bị thương hoàn toàn.
“Vậy ngươi làm sao bây giờ?” Tình Khuynh thuận thuận khí, ổn định cảm xúc một chút.
“Thất bại, ta lại nghĩ biện pháp khác.” Trục Yên ho khan hai tiếng, tựa hồ cũng không để ý.
“Vậy ngươi bây giờ đừng mong trở về, lão sắc quỷ kia tuyệt đối đã bắt đầu hoài nghi ngươi, bây giờ chúng ta nói với bên ngoài là từ lúc nguyên đán, thân thể ngươi đã không khỏe, vẫn luôn tĩnh dưỡng ở trong viên, Dương quản sự sẽ giúp chúng ta.” Tình Khuynh dứt khoát quyết định thay Trục Yên.
“Đã biết.”
“Nữ nhân kia có tới, cũng không cho ngươi gặp, biết không!” giọng của Tình Khuynh vốn đã bình thản xuống lại lên cao.
Trả lời hắn, chính là một mảnh trầm mặc.
“Còn nữa, chuyện bên kia, ta cũng muốn nhận.” Tình Khuynh cũng không tiếp tục đợi Trục Yên có ý kiến, chỉ đè thấp thanh âm nói.
“Vì sao? Không phải ngươi nói, ngươi không có hứng thú sao?” Vốn dĩ không nói gì, Trục Yên bỗng nhiên dùng thanh âm ‘không thể tin được’ nói.
“Ta muốn rời khỏi nơi này...”
Oản Oản chợt khựng lại, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chắc là tùy thị của Trục Yên đã trở lại, liền giả vờ như vừa mới đến, gọi: “Công tử có ở đây không?”
Bên trong lập tức không nói gì nữa, một lát sau, tấm cửa được người kéo ra ra từ bên trong.
“Ngươi đã đến rồi?” Tình Khuynh cười đón lấy hộp thức ăn trên tay Oản Oản, dắt nàng tiến vào, Tùy Tâm đi theo phía sau bọn họ.
“Nghe Tùy Tâm nói, Trục Yên công tử đã tỉnh rồi.” Oản Oản nhìn nhìn giường ấm sau tấm bình phong, màn che không buông xuống, thiếu niên mặc trung y nằm trên giường ấm, sắc mặt trắng bệch, đang nghiêng đầu nhìn qua, thật đúng là Trục Yên.
“Làm phiền cô nương rồi.” Trục Yên mỉm cười, cảm kích nói.
“Không có việc gì, chỉ là chút đồ ăn bổ máu.”
Oản Oản vừa nói xong, cửa đã được kéo ra, tùy thị của Trục Yên bưng bát thuốc cẩn thận đi vào.
Họ nhìn Trục Yên uống thuốc xong, Oản Oản lại giao hộp đựng thức ăn cho tùy thị kia, dặn hắn đợi lát nữa Trục Yên nghỉ ngơi xong, hâm nóng lại một lần nữa cho hắn, là có thể ăn bao nhiêu cũng được, ngày mai nàng còn đưa thêm. Dặn dò mọi chuyện xong, lại cùng Trục Yên hàn huyên vài câu, Tình Khuynh liền mang theo Oản Oản cùng Tùy Tâm, rời khỏi viện của Trục Yên, trở về.
“Không phải nói, thương thế nhìn qua nghiêm trọng, trên thực tế không có gì đáng ngại sao?” Oản Oản thấy vẻ mặt Tình Khuynh vẫn luôn âm u, không khỏi khuyên nhủ.
“Hắn là không đáng ngại, nhưng hắn thiếu chút nữa hại bản thân.” Tình Khuynh khinh thường nói: “Vẫn là vì một nữ nhân căn bản không yêu hắn.”
“Tình cảm luôn mù quáng.” Không biết vì sao, Oản Oản bỗng nhiên nghĩ đến ngày hôm qua Tình Khuynh vì nàng mà dũng cảm quên mình, thiếu chút nữa chết ở dưới vó ngựa. Tình cảm như vậy, chẳng những đối với Tình Khuynh mà đối với nàng mà nói, cũng thật xa lạ. Ở trong trí nhớ của nàng, trừ bỏ quyền lợi, tiền tài, mưu toan, thì không có cái gì là tình cảm chân chính, mà cho dù có tình cảm chân thành tha thiết kia, cho tới bây giờ cũng không thuộc về nàng.
“Đúng vậy, vốn lần này nếu thành công, hắn có thể rời khỏi nơi này, nhưng hắn thất bại, rõ ràng dễ như trở bàn tay như vậy, hắn từng khát vọng hy vọng đến như vậy. Nhưng hắn cư nhiên lại vì nữ nhân kia, thiếu chút nữa chết ở nơi đó...” Tình Khuynh nói rất úp mở, Oản Oản cũng không hỏi, nàng từng đứt quãng nghe được chuyện của Trục Yên và nữ nhân kia, hình như nữ nhân kia là một họ hàng xa nào đó của nhà Văn Trung Hầu, lại là nữ nhân ham hư vinh, muốn trèo lên cành cao, cũng không biết Trục Yên thích cái gì ở nữ nhân này, thậm chí hèn mọn yêu thương như vậy, chẳng lẽ đây là ma lực của tình yêu?
“Đây là lựa chọn của hắn...”
Người nào lựa chọn, nhất định phải chịu trách nhiệm với hậu quả của nó, bọn họ không có quyền can thiệp vào sự lựa chọn của người khác, càng không có cách nào hiểu rõ được cố chấp trong lòng trong lúc họ lựa chọn, vì thế, điều bọn họ có thể làm, cũng chỉ là yên lặng chúc phúc, cùng với sự giúp đỡ trong khả năng cho phép.
Vài ngày sau, khiến người giật mình là nữ nhân kia cư nhiên lại vài lần tìm tới cửa, đáng tiếc Oản Oản còn chưa gặp, đã bị Tình Khuynh nổi giận, bảo người ta đuổi đi, mà sau khi Trục Yên biết việc này, thế mà cũng chỉ trầm mặc, không có phản ứng gì, dường như ngầm đồng ý. Oản Oản biết, cho dù yêu một người có sâu đến mức nào, cũng sẽ có ranh giới cuối cùng của hắn, hiện tại thật rõ ràng, nữ nhân kia dĩ nhiên đã vượt qua ranh giới cuối cùng của Trục Yên, một khi Trục Yên nản lòng thoái chí, như vậy chỉ sợ là nữ nhân này sẽ mất đi một người yêu thương nàng nhất trên thế giới này.
Kỳ thực mấy ngày nay, không riêng gì nữ nhân kia tới cửa, mà ngay cả Dịch Ngạn Chi cũng vài lần tìm tới, dường như muốn giải thích cái gì, cũng hình như muốn hạ thấp thân phận, vãn hồi cái gì, chỉ tiếc, Tình Khuynh chính là Tình Khuynh, quyết tuyệt không chừa một con đường sống để quay lại, cuối cùng chỉ bảo Dương quản sự nói lại với Dịch Ngạn Chi, đợi viên mở cửa, lại đến tìm Đông lang quân, nếu Đông lang quân đồng ý hắn ra gặp khách, hắn sẽ ra gặp hắn, nếu không, hắn với hắn ta chỉ là người qua đường.
Oản Oản thở dài, nhìn tuyết đọng ngoài cửa sổ. Tình cảm có thể trả giá vô điều kiện, cũng không có khả năng không có điểm cuối cùng, Dịch Ngạn Chi và nữ nhân kia có lẽ cho tới bây giờ đều không hiểu rõ được điều đó.