Cuối năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp, Yến Dương mang thai.
Khi đó cô vừa từ Hàng Thành chuyển về Yên Thành, đang lúc sự nghiệp lên một tầm cao mới. Ai cũng nghĩ cô sẽ lên kế hoạch phát triển cho tương lai, không ngờ cô lại thông báo mình đã mang thai.
Tin tức này được thông báo trong một cuộc họp của bộ phận, sau khi Yến Dương nói xong, giám đốc sửng sốt: “Vậy công việc trong tay cô phải làm sao đây?”
“Anh yên tâm, trước kỳ nghỉ thai sản, tôi sẽ kiên trì đi làm bình thường. Sở dĩ bây giờ tôi nói với anh là vì sau này lúc khám thai có khả năng sẽ phải xin nghỉ, nhưng tôi sẽ làm bù vào thứ bảy chủ nhật.”
Giám đốc cạn lời vài giây: “Tiểu Yến à, cô vừa mới trở về, đang lúc cấp trên muốn đề bạt cô, cô…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giám đốc không biết nên nói gì, Yến Dương cũng không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới.
“Đúng đấy Yến Dương, sau khi sinh con chắc chắn sẽ bị chiếm dụng rất nhiều tinh lực, đến lúc đó cô sẽ rất mệt.”
Người nói lời này là một nữ tiền bối trong bộ phận, vừa nghe đã biết là người từng trải.
Yến Dương cười chớp mắt: “Không sao đâu, tôi sẽ thuê bảo mẫu.”
Quả thực, đối với một cô gái vừa bước qua tuổi hai mươi lăm mà nói, giờ đang là lúc bước ra xã hội tích lũy kinh nghiệm, hăm hở vươn lên. Nhất là ở một thành phố lớn như Yên Thành, sẽ rất ít người chọn lập tức kết hôn và sinh con. Nhưng Yến Dương không những đã kết hôn mà còn mang thai ngay. Cho nên cũng chẳng có gì lạ khi mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng Yến Dương lại cảm thấy đã đến lúc rồi. Cho dù bản thân cô vẫn còn trẻ, nhưng Vệ Minh Thận đã bốn mươi hai tuổi.
Cũng không phải là cô sinh con vì Vệ Minh Thận, gấp gáp muốn có một đứa bé với anh. Cho dù người khác nói cô không có tâm sự nghiệp cũng chẳng sao, tóm lại là cô muốn nên sinh thôi.
Hơn nữa cũng không phải là cô chưa từng suy nghĩ về sự nghiệp của mình.
Giả dụ nếu hiện tại cô mang thai sinh con, thì đợi đến khi sinh xong cô mới chỉ hai sáu tuổi. Nhiều nhất là đến năm hai bảy tuổi cô đã có thể quay lại nơi làm việc. Tất nhiên có con rồi sẽ phải mất một phần tinh lực. Nhưng với điều kiện kinh tế của cô và Vệ Minh Thận, thuê bảo mẫu ở nhà chăm sóc bé quanh năm không phải việc khó. Có bảo mẫu ở đó, nhiều việc vặt vãnh của bé sẽ có người lo, cô cũng đỡ được nhiều thứ. Dĩ nhiên bảo mẫu không phải là người toàn năng, Yến Dương cũng không nghĩ bản thân có thể vì vậy mà chỉ ngồi không sai bảo. Nhưng ít nhất, cô có điều kiện để khiến cuộc sống của mình đỡ vất vả hơn thông qua cách mời viện trợ từ bên ngoài. Thành thật mà nói, có Vệ Minh Thận, cô đã hạnh phúc hơn rất nhiều working mother() của các gia đình bình thường khác, vậy nên sau khi suy nghĩ cân nhắc kỹ càng, Yến Dương cảm thấy mình hoàn toàn có điều kiện bắt đầu làm chuyện này… Sinh sớm hồi phục sớm vừa tốt cho sức khoẻ, càng quan trọng hơn là, đợi đến khi sự nghiệp qua vài năm đạt đến một mức ổn định khác, cô có thể tính tới chuyện sinh đứa con thứ hai.
()Working Mother là thuật ngữ dùng để chỉ những bà mẹ vừa đi làm, vừa phải chăm lo công việc nội trợ gia đình và con cái.
Sau khi hạ quyết tâm, Yến Dương bắt đầu chuẩn bị mang thai.
Không lâu sau liền thuận lợi có thai.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ban đầu suy nghĩ của Yến Dương có chút ngây thơ, muốn thông qua thụ tinh ống nghiệm trực tiếp mang thai đôi. Kết quả ý kiến này vừa nói ra đã bị Vệ Minh Thận bác bỏ. Theo anh thì mang thai là chuyện thuận theo tự nhiên. Có thể mang thai, mang thai mấy đứa đều là do ông trời định sẵn và ban phúc, họ nên biết ơn, chứ không thể quá tham lam. Yến Dương nghe xong không phản bác, chỉ lẩm bẩm trong lòng: Thụ tinh ống nghiệm cũng có tỷ lệ thành công, nếu đến lúc đó có thể một lần mang thai hai đứa thì chẳng phải là số định sẵn và ông trời ban phúc sao?
Đôi khi Yến Dương cảm thấy Vệ Minh Thận có những suy nghĩ rất cố chấp, nhưng hiếm khi thấy anh trịnh trọng như vậy, cô cũng không nói nhiều nữa. May mà hai người đều khỏe mạnh, ở phương diện kia rất hòa hợp, cho nên không lâu sau Yến Dương đã thành công mang thai.
Những ngày tháng sau khi mang thai đương nhiên là vừa khổ cực vừa ngọt ngào.
Vì đã nói trước nên cả kỳ nghỉ thai sản Yến Dương đều làm việc như bình thường. Tất nhiên cũng có đủ loại phản ứng khó chịu khác nhau, nhưng vẫn kiên trì khắc phục vượt qua được. Cô rất hiếm khi xin nghỉ vì vấn đề mang thai, cuối cùng, ngay cả ông chủ Phương Minh Sách cũng không nhìn nổi nữa, khuyên cô nghỉ ngơi. Yến Dương không cho là vậy, cô cảm thấy mình vẫn làm được.
Là người đầu ấp tay gối, Vệ Minh Thận đương nhiên đã chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng đều để vào trong mắt, lại càng cảm thấy Yến Dương đáng yêu hơn. Anh không ngờ Yến Dương sẽ bằng lòng sinh con cho anh sớm như vậy, ban đầu anh còn từng khuyên cô, bảo cô đừng vì mình mà đưa ra quyết định. Nhưng Yến Dương đã trả lời anh thế nào chứ?
“Sinh con sớm như vậy bên trong chắc chắn sẽ có nguyên nhân từ anh. Nhưng Vệ Minh Thận, em không cho phép anh suy nghĩ nhiều, em muốn anh biết rằng, tất cả những gì em làm đều là vì tình yêu, vì muốn để cuộc sống của chúng ta tốt đẹp hơn. Em rất mong chờ sự xuất hiện của nó.”
Kiểu đứa bé được sinh ra từ tình yêu này càng khiến Vệ Minh Thận cảm động hơn. Vậy nên sau khi cô mang thai không lâu, anh đã thu xếp xong xuôi hết mọi việc sau đó. Yến Dương đều biết cả, cũng càng cảm thấy quyết định này của bản thân là đúng.
Đứa bé được sinh ra vào mùa xuân năm sau.
Năm ấy thời tiết ở Yên Thành có chút bất thường, đã là cuối tháng ba nhưng lại rơi một trận tuyết lớn. Mà trong đêm tuyết rơi này, Yến Dương đã hạ sinh một bé gái.
Từ tối hôm trước Yến Dương đã cảm thấy có chút bất ổn, không tài nào ngủ được. Đến đêm bụng bỗng bắt đầu cảm thấy đau, cô gọi Vệ Minh Thận dậy, đi tới bệnh viện.
Khoảng nửa tháng trước ngày dự sinh của Yến Dương, Vệ Minh Thận đã gác lại gần hết công việc trong tay để trở về Yên Thành, ở bên cạnh Yến Dương chờ sinh. Trong nửa tháng này, anh đọc qua không ít sách, chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng khi ngày ấy thật sự đến, anh vẫn có chút hoảng hốt.
May mà bên cạnh có đủ bảo mẫu, y tá và bác sĩ giàu kinh nghiệm. Trong sự chuẩn bị khẩn trương và có trật tự, Yến Dương đã được thuận lợi đưa vào bệnh viện chờ sinh.
Lần chờ đợi này kéo dài gần một ngày một đêm. Đúng vào lúc tuyết rơi lớn, đứa bé chào đời. Bác sĩ vui vẻ mở cửa, nói với Vệ Minh Thận dây thần kinh đã căng đến sắp đứt ở bên ngoài: “Chúc mừng anh Vệ, là một bé gái.”
Lúc đó sau khi nghe được tin này, Vệ Minh Thận sững sờ hồi lâu, đến khi dì Trương bảo mẫu cũng đi theo ra ngoài, gọi anh một tiếng, anh mới hồi thần lại, chầm chậm đứng dậy khỏi ghế. Vì ngồi lâu, chân tê dại nên anh suýt ngã. Phương Tiến vội vàng tiến tới đỡ anh, Vệ Minh Thận miệng nói không sao không sao, sau đó liền đi đẩy cửa, kết quả lại phát hiện ra mình vào nhầm phòng.
“Anh Vệ, ở bên này.” Bác sĩ cười chỉ cho anh. Vệ Minh Thận lên tiếng cảm ơn, giọng nói đã có chút khàn khàn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau này, Vệ Minh Thận nói cho Yến Dương biết. Tại khoảnh khắc ấy, anh đột nhiên có cảm giác như bị đẩy vào một thế giới mới vậy. Tất cả mọi thứ trước đây đã không còn quan trọng nữa, tiền tài, địa vị, danh tiếng gì đó dường như đều có thể vứt hết đi. Anh có con rồi, anh cũng có con rồi.
Vệ Minh Thận cảm thấy cả người choáng váng, nếu không cố hết sức chống đỡ thì gần như có thể ngã xuống trong phút chốc.
Khoảng thời gian đứa bé mới được sinh ra ấy, cho dù có chuẩn bị đầy đủ hơn nữa thì vẫn sẽ phải trải qua một quá trình chân tay luống cuống.
Đây là quá trình sinh mệnh mới hòa nhập vào thế giới này, cũng là quá trình cha mẹ mới thoát khỏi sự dè dặt và thận trọng, bình tĩnh làm quen với sinh mệnh nhỏ bé.
Yến Dương vừa xuất viện liền vào trung tâm ở cữ() hàng đầu của Yên Thành. Dưới sự chăm sóc toàn diện, thời gian ở cữ của cô rất thoải mái. Nhưng suy cho cùng vẫn là sản phụ vừa sinh, cơ thể khó chịu cộng thêm sự biến đổi nhanh chóng của đủ loại nội tiết tố, dù có thoải mái hơn nữa cũng không thể được như bình thường. Cho nên mọi người đối đãi với cô có thể nói là vô cùng cẩn thận, Yến Dương cảm thấy mình đã bị nâng lên thành lão phật gia luôn rồi. Điều này thực sự không cần thiết.
()Trung tâm ở cữ/月子中心: Là nơi cung cấp dịch vụ phục hồi sau sinh chuyên nghiệp (ở cữ) cho các bà mẹ mới sinh con. Sẽ có chuyên gia dinh dưỡng chuyên nghiệp chịu trách nhiệm cung cấp các bữa ăn dành cho phụ nữ để giúp họ hồi phục cơ thể càng sớm càng tốt và cung cấp kiến thức cho cho ăn và một y tá chuyên nghiệp khác chăm sóc em bé.
So với sự an nhàn của Yến Dương, cuộc sống của Vệ Minh Thận có thể nói là đau khổ trong hạnh phúc.
Từ khi bé con chào đời, anh liền cảm thấy mình không bao giờ tỉnh lại được nữa rồi. Phong thái bình tĩnh lý trí trước đây đã hoàn toàn biến mất, nhưng một khi đứa bé gặp chút xíu vấn đề, anh tuyệt đối sẽ là người căng thẳng nhất. Trước đây anh là người khiêm tốn nhã nhặn ôn hoà nhất, nhưng đối với mọi chuyện của bé con, anh thậm chí đã có chút chuyên quyền độc đoán, điều này thường khiến bác sĩ và dì Trương rất bó tay. Có điều nể tình Vệ Minh Thận lần đầu làm cha ở tuổi bốn mươi hai, lại không dám quá so đo với anh nên họ chỉ có thể ghen tị với con của anh ở trong lòng, thầm nghĩ đứa bé này đúng là tốt số. Một đời định sẵn là cô công chúa nhỏ được nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay.
Nói đến chữ “cưng chiều” này, thực ra trước đây Yến Dương cũng từng suy nghĩ qua.
Cô biết, trông chờ vào Vệ Minh Thận là điều không thể, nhất là khi biết cô mang thai một bé gái, chỉ cần nhìn mức độ Vệ Minh Thận dung túng cô lúc bình thường liền biết anh sẽ chiều đứa bé như thế nào. Vì vậy Yến Dương quyết định, để không làm bé con bị chiều hư, cô sẽ đóng vai phản diện, làm mẹ hổ().
()Mẹ hổ/虎妈 (Tiger mom): Là biệt danh chỉ một người mẹ nghiêm khắc, khó tính, và kỳ vọng rất nhiều ở con.
Nhưng mà khi lần đầu tiên Yến Dương bế bé con vào lòng và cho bú, cô liền biết mình không làm mẹ hổ được rồi. Quá đáng yêu, thật sự quá đáng yêu. Một cục be bé, mềm mại như thế được cô ôm trong vòng tay, đôi mắt nhỏ sáng ngời đảo tròn, quan sát thế giới mà đối với nó vẫn còn mơ hồ này. Nghĩ đến việc sau này con bé sẽ lớn lên, sẽ tập đi, sẽ gọi mẹ, sẽ để cô ôm, trái tim Yến Dương lập tức mềm nhũn tan chảy. Nào còn có thể nghĩ đến đủ loại quyết tâm lúc trước nữa chứ, cô chỉ muốn ôm bé con này vào lòng, hôn nó, xoa xoa nó, gọi nó “bé yêu”.
Yến Dương biết, cô và Vệ Minh Thận đều đã rơi vào tay giặc rồi. Nhưng là họ cam tâm tình nguyện rơi vào. Vậy nên hãy cứ để con bé làm công chúa nhỏ đi, con bé xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này.
Cùng với sự chậm rãi lớn lên, cô bé ngày càng đáng yêu hơn.
Đương nhiên, cũng bắt đầu trở nên “phí”.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Phí” này là do Yến Dương nói, nói là ở quê họ thường dùng từ này để miêu tả những đứa trẻ nghịch ngợm, quậy phá.
Lần đầu tiên nghe thấy Vệ Minh Thận còn cảm thấy bất mãn, không muốn bé con đáng yêu nhà mình bị gắn liền với từ này, nhưng mỗi khi bé con bắt đầu “phí” lên đi phá nhà, anh liền cảm thấy… Vẫn là vợ mình nói đúng.
Kể từ khi bé con ra đời, họ vẫn luôn sống trong một căn hộ cao cấp lớn ở trung tâm thành phố, đặc biệt để ra một khu rộng rãi cho cô bé vui chơi. Bé con cũng rất thích lãnh địa của mình, mỗi ngày đều bắt bà Trương bế qua kiểm tra một vòng, sau đó chọn đồ chơi yêu thích của bản thân, bắt đầu một ngày phá hoại mới.
Đấy là lúc Vệ Minh Thận không có ở nhà. Còn lúc anh ở nhà, món đồ chơi lớn mà cô bé yêu thích nhất đã biến thành anh.
Môi Môi cực kỳ thích chơi với anh, không chỉ vì anh luôn tuân theo mệnh lệnh của cô bé, mà còn vì anh luôn có thể nghĩ ra những cách chơi mới lạ. Môi Môi rất vui, một khi vui vẻ liền thích nhảy nhót trên người anh, sau đó sẽ bị mẹ đánh đít, nói không được bắt nạt cha.
Mỗi lần như vậy, Môi Môi sẽ ngoan ngoãn vài giây, nhưng một lúc sau đợi mẹ đi rồi, cô bé liền bắt đầu cưỡi ngựa trên người cha. Vệ Minh Thận buông trôi bỏ mặc, cam tâm làm nô lệ cho con gái.
Đến lúc không có cha, trong nhà sẽ biến thành chiến trường giữa Yến Dương và con gái, thường sẽ vì cô nhóc không chịu ngoan ngoãn ăn cơm, không chịu nghe lời đi tắm, không chịu đi ngủ mà dẫn đến chiến tranh quy mô nhỏ. Đôi khi là Yến Dương thỏa hiệp, nhưng càng nhiều hơn là bạn nhỏ Môi Môi rơi nước mắt nhận thua.
Mỗi lần như vậy, bé con đều sẽ bắt bà Trương bế đi gọi điện cho cha. Dì Trương không nói lại được, chỉ đành để cô bé gọi điện tố cáo. Nhưng cô bé vẫn còn nhỏ, nào nói được gì, chỉ có thể ở bên này gào lên ê a ya ya. Vệ Minh Thận ở đầu bên kia dỗ dành bé: “Bé gái mũm mĩm lại bị giáo huấn rồi à? Cha gọi điện cho mẹ, trút giận thay con có được không nào?”
“Ò…” Bé con đáp lại một tiếng, cực kỳ vui vẻ.
“Thế bé con có ngoan ngoãn ăn cơm không?”
“Ò…”
“Đã đi tắm chưa nhỉ? Phải làm một bé con thơm thơm nha.”
“Ò…”
“Vậy có phải nên đi ngủ rồi không?”
“Ả!” Đây có nghĩa là từ chối.
“Thế là Môi Môi không ngoan rồi. Môi Môi không ngoan, thì có phải là mẹ sẽ lại giáo huấn Môi Môi không?”
“Hu…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bé con rất buồn phiền, muốn cha nhanh nhanh trở về.
Vệ Minh Thận cười: “Môi Môi ngoan ngoãn đi ngủ, cha rất nhanh sẽ trở về, được không nào?”
Đến lúc này cô bé mới hài lòng cúp điện thoại, trở về lại chui vào lòng mẹ uốn éo, đợi đến khi chơi mệt hẳn rồi mới chịu đi tắm, uống sữa rồi đi ngủ.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra sự thay đổi của Vệ Minh Thận sau khi có con.
Ngày hôm đó, lúc Vệ Kiến Bình vừa ngủ dậy bước ra sân liền nghe thấy tiếng xe chạy tới. Không lâu sau cổng mở ra, Vệ Minh Thận ôm cháu gái Môi Môi bước vào.
Môi Môi vốn đang ngủ gà ngủ gật trong lòng cha, vừa bước vào sân nhà ông nội, nhìn thấy khu vườn đầy hoa lá cỏ cây, cô bé liền mừng rỡ ồ một tiếng, ra hiệu cho cha. Vệ Minh Thận nhìn nơi bàn tay nhỏ mũm mĩm của cô bé chỉ, nói: “Môi Môi muốn ngắm hoa sao?”
Lời này nghe thì như hỏi con gái, nhưng thực ra là nói cho Vệ Kiến Bình nghe. Ai mà không biết, thứ quý giá nhất của ông cụ Vệ chính là một vườn hoa trong sân kia chứ.
Vệ Kiến Bình vừa nghe thấy lời của con trai liền bất giác nhíu mày lại, ánh mắt ông chạm phải gương mặt non nớt đáng yêu của cháu gái, giọng điệu bất giác mềm xuống: “Con nhớ trông đấy, cẩn thận bé con dị ứng với phấn hoa.”
Đây có nghĩa là cho phép rồi.
Vệ Minh Thận đặt bé con xuống, nói: “Môi Môi của chúng ta chỉ nhìn thôi, không dùng tay sờ, có được không nào?”
Môi Môi a một tiếng, đồng ý rất ngoan, nhưng móng vuốt bé nhỏ mũm mĩm vẫn không kìm được vươn ra phía bông hoa. Vệ Minh Thận ở một bên trông, bảo vệ cô bé, cũng bảo vệ hoa. Thỉnh thoảng hai cha con lại nhìn nhau cười, Vệ Kiến Bình cách đó không xa nhìn họ, hơi xuất thần. Chốc lát, ông cong môi cười, xoay người bước vào nhà.
Đợi đến khi hai cha con chơi đủ rồi đi vào nhà, Vệ Kiến Bình đang chuẩn bị ăn sáng, nhìn thấy hai người, ông hỏi: “Môi Môi ăn chưa?”
“Trước khi đến cho ăn rồi ạ.”
“Cha bảo Tiểu Đường làm bánh trứng sữa rồi, mềm lắm, bón cho nó ăn vài miếng đi.”
Vệ Kiến Bình ra hiệu cho bảo mẫu Tiểu Đường bưng một bát nhỏ lên, Vệ Minh Thận nhìn một cái, hỏi con gái: “Môi Môi có muốn ăn không?”
Bé con có chút sợ người lạ, đang nằm ngoan ngoãn trong lòng cha, nhìn thấy bát bánh trứng kia, đôi mắt nhỏ đảo tròn, nhưng cũng không nói muốn. Vệ Minh Thận hiểu ý con gái, ra hiệu cho Tiểu Đường đưa thìa cho mình, sau khi bánh trứng sữa mềm mại bớt nóng, liền múc một thìa đưa đến bên miệng bé con.
Môi Môi không mở miệng ngay, cô bé nhìn ông nội, lại nhìn cha, ò một tiếng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vệ Minh Thận cười nói: “Ăn đi, cha bón.” bé con há miệng ra, ngập ngừng ăn, khi thấy cha và ông nội đều nhìn mình cười, cô bé cũng vui vẻ cười lên. Bàn tay nhỏ chỉ vào cái bát, a một tiếng lớn, ra hiệu cho cha tiếp tục bón.
Vệ Kiến Bình nhìn, có chút cảm khái: “Cha nhớ khi còn bé con cũng thích ăn bánh trứng sữa.”
Lời này nói ra trong vô thức, nói xong ông mới nhận ra không đúng lắm, ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt của con trai. Nhưng Vệ Minh Thận dường như không hề để ý, vẫn tập trung cho Môi Môi ăn, thấy cô bé ăn ngon lành, anh nói: “Đứa bé này giống con về khoản ăn uống, những thứ khác đều giống mẹ nó.”
Nhắc đến Yến Dương, Vệ Kiến Bình khẽ cau mày lại, gần như không thể nhận ra.
“Hôm nay mẹ con bé lại đi công tác à?” Nếu không thì cũng sẽ không chỉ đưa con gái đến đây.
“Vâng, đi Hàng Thành đột xuất, nói là bên chi nhánh có chuyện ạ.”
“Sao mà bận thế?”
Vệ Kiến Bình hơi bất mãn, nhưng Vệ Minh Thận lại không hề lay động.
“Hiện tại cô ấy phụ trách quản lý nhân sự của công ty, Hàng Thành bên kia sắp bắt đầu tuyển dụng tại trường học rồi, cô ấy qua kiểm tra.”
Vệ Kiến Bình không nói gì nữa.
Ông biết vị trí của cô gái này trong lòng con trai mình. Bình thường không quan tâm gì mà bao che, bênh vực cũng thôi đi, cảnh tượng hôm Yến Dương sinh ấy, ông vẫn còn nhớ như in.
Ngày hôm ấy, khi nhận được tin Yến Dương sắp sinh, ông từng bảo tài xế đưa mình đến bệnh viện. Vừa đến tầng đó đã thấy đứa con trai nhỏ này như người mất hồn, sắc mặt trắng bệch, ngồi ngây ngốc trên ghế ở bên ngoài. Từ nhỏ đến giờ, ngay cả khi bắt anh rời khỏi bộ đội yêu thích nhất, ông cũng chưa bao giờ thấy anh thê thảm như vậy. Nhưng vào lúc này, Vệ Kiến Bình đột nhiên rất thương anh.
Hơn bốn mươi tuổi rồi mới trải qua chuyện này, theo lý mà nói thì nên bình tĩnh ung dung hơn nhiều so với những người khác. Nhưng anh lại không. Vẫn như một tên nhóc bồng bột, đứng ngồi không yên, trông thật tội nghiệp. Nếu không phải là ông, nếu không phải do ông, thì đứa con trai này của ông cũng sẽ không đến mức này!
Từ đó về sau, trong lòng ông không còn chút oán trách nào việc anh làm trái ý mình, cứng đầu nhất quyết muốn ly hôn với nhà họ Tùy và kết hôn với Yến Dương nữa.
Cứ để tùy ý nó đi. Người sống một đời, có thể vui vẻ thoải mái được bao lâu. Được ngày nào, hay ngày ấy thôi.
Sau khi hồi thần lại, nhìn cháu gái ăn no nê thỏa mãn, Vệ Kiến Bình vươn tay ra, muốn bế một chút.
Bé con bây giờ đã hết sợ, đôi chân nhỏ đạp đạp muốn sang đó. Vệ Kiến Bình cười bế cô bé qua, nhún nhún người: “Môi Môi sắp biến thành bé mập rồi, toàn thân đều búng ra sữa.”
Bé con cười hihi, a hu một tiếng, muốn đùa nghịch ông nội.
Vệ Kiến Bình cười, trong lòng tràn ngập niềm vui.
Chuyến đi này, Vệ Minh Thận đưa Môi Môi đến nhà cha ở hai ngày một đêm, gần chín giờ tối hôm sau mới về nhà ở trung tâm thành phố. Lúc bước vào cửa nhìn thấy chiếc vali trong phòng khách, anh liền biết Yến Dương đã trở về.
Sau khi giao bé con mũm mĩm đang ngủ ngon lành cho bà Trương mà cô bé yêu quý nhất xong, Vệ Minh Thận cởi áo khoác ra, đi vào phòng ngủ. Quả nhiên, Yến Dương đang say giấc.
Vệ Minh Thận nhẹ nhàng bước tới, lúc còn cách mấy bước liền ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng. Anh khẽ cúi đầu, còn chưa kịp lại gần đã thấy Yến Dương mở mắt ra.
“Còn giả vờ ngủ.” Vệ Minh Thận nhéo nhéo mặt cô, cười nói.
Yến Dương cũng cười: “Dùng nước hoa mới đó, thơm không?”
“Ừ.” Vệ Minh Thận cúi đầu hôn cô, nói: “Mua ở Hàng Thành à?”
“Không.” Yến Dương uể oải đáp, “Từ tổng tặng đó.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Động tác của Vệ Minh Thận hơi dừng lại, anh ngẩng đầu lên, nhướng mày nhìn cô.
Yến Dương đột nhiên cười: “Lừa anh đấy, là giám đốc Đường tặng, cảm ơn em đã vất vả trong chuyến công tác này.”
Giám đốc Đường, được phân công quản lý nhân sự bên Hàng Thành. Quan trọng là, giới tính nữ.
Vệ Minh Thận hiểu ra, nhưng không chịu buông tha cô.
“Muốn tìm cách lừa anh ghen, hả?”
“Vậy thì anh cũng phải nhảy vào bẫy nha.”
Yến Dương đưa tay lên ôm lấy cổ anh. Vệ Minh Thận nhìn cô chằm chằm vài giây, nhéo mũi cô, sau đó vén chăn lên cũng nằm xuống.
Hai người im lặng ôm nhau một lúc, Yến Dương hỏi: “Anh đưa Môi Môi sang chỗ cha à?”
Vệ Minh Thận ừ một tiếng, kể vài chuyện thú vị của Môi Môi, “Sáng nay dậy ngắm hoa còn phá hỏng hết mấy chậu hoa ông cụ yêu quý nhất. Đúng là một cô nhóc “phí”.”
“Anh cũng không quản con bé à, cứ để nó làm sao?”
“Anh cũng muốn quản, nhưng người ở trong vòng tay của ông cụ nha, sao anh với tới được.”
Yến Dương: “… Thế cha cũng không quản ư?”
Vệ Minh Thận trầm mặc vài giây: “Có lẽ bây giờ ông cụ yêu quý Môi Môi hơn rồi.”
Sao có thể so sánh như vậy chứ?
Yến Dương cạn lời một hồi, lại không nhịn được bật cười.
“Em đã nói mà, Môi Môi vẫn rất được lòng người nha?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ban đầu khi nhìn ra ông cụ có ý kiến với mình, cô từng an ủi Vệ Minh Thận đang thầm lo lắng, nói có con là sẽ ổn thôi. Bây giờ đúng thế thật. Yến Dương chống một tay lên, nhìn Vệ Minh Thận như tranh công.
Sau khi có con, Vệ Minh Thận rất hiếm khi thấy cô nghịch ngợm như vậy. Anh hơi thất thần, trong lòng có chút xót xa.
“Yến Dương, vất vả cho em rồi.”
“Không vất vả.” Yến Dương nói, “Dù sao con của em cũng không phải vì ông cụ mà sinh ra.”
“Ừ.” Vệ Minh Thận ôm cô, nói, “Là vì anh mà sinh.”
“Không.” Yến Dương lại nói, “Là vì chúng ta mà sinh. Vì hạnh phúc của chúng ta mà sinh.”
Yến Dương nói rất nghiêm túc, tia kinh ngạc ban đầu trong lòng Vệ Minh Thận phút chốc biến thành vui mừng. Anh cười, nghiêng người về phía trước.
Đúng vậy, là vì hạnh phúc. Vì hạnh phúc chỉ thuộc về họ.