Vì chuyến bay bị hoãn nên lúc Yến Dương đến thành phố A đã là bảy giờ tối. Vội vàng bắt taxi, đợi đến khi tới khách sạn đã là một tiếng sau.
May mà Phương Tiến gửi tin nhắn đến nói phải một lúc nữa Vệ Minh Thận mới về được. Yến Dương tắm với tốc độ nhanh nhất, thay một bộ váy ngủ gợi cảm, rồi ngồi trên giường…. đợi anh.
Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn chờ Vệ Minh Thận về nữa thôi. Nhưng mà nửa tiếng sau, Yến Dương nhận được tin nhắn từ Phương Tiến, nói lại có thêm một cuộc họp đột xuất, chắc phải gần mười hai giờ mới có thể trở về khách sạn.
Sau khi nhận được tin nhắn wechat này, Yến Dương thẫn thờ một lúc. Trong lòng có chút không vui, nhưng nhiều hơn cả là thấy thương anh, phải làm việc đến muộn như vậy.
Vệ Minh Thận biết hôm nay là thất tịch, nhưng không hề biết cô sẽ đến.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đây là thất tịch đầu tiên sau khi hai người quang minh chính đại ở bên nhau, cũng là thất tịch đầu tiên sau khi hai người đăng ký kết hôn, trong lòng Vệ Minh Thận đương nhiên biết rõ, cũng rất coi trọng. Vài ngày trước anh đã đặt hoa, hôm nay trước khi Yến Dương đi làm, hoa đã được gửi đến nhà cô. Sau đó, anh còn gọi điện cho cô.
Bởi vì không thể gặp nhau nên cuộc gọi này hai người nói chuyện lâu hơn bình thường một chút. Vệ Minh Thận hỏi cô có ước nguyện gì, anh giúp cô thực hiện, Yến Dương đáp: Em muốn lập tức được nhìn thấy anh.
Câu trả lời này nằm trong dự liệu của Vệ Minh Thận, anh cười, nói: E là phải thả dù mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất để em gặp được anh mất. Anh – người nói lời này, nào có thể nghĩ tới Yến Dương lại thật sự cho mình một cái “dù” chứ.
Nghĩ lại toàn bộ sự việc, Yến Dương cảm khái, đối với một người bận rộn công việc như Vệ Minh Thận mà nói thì quả thật không thích hợp để tạo bất ngờ. Nhưng đến cũng đã đến rồi, cô còn có thể làm gì nữa đây, chờ đợi thôi. Yến Dương như trút giận mà nằm xuống giường, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.
Vệ Minh Thận vừa bước vào phòng liền thấy Yến Dương đang ôm một góc chăn ngủ ngon lành.
Anh biết tin Yến Dương tới lúc đang trên đường về. Hết cách, sự thấp thỏm bất an trên khuôn mặt Phương Tiến quá rõ ràng, gặng hỏi nhiều lần đều lảng tránh cho qua, đến khi anh lạnh mặt xuống, anh ấy mới ấp úng trả lời, nói: Người nhà anh đến rồi.
Vệ Minh Thận nghe xong sửng sốt ba giây, nói: Sao cậu không nói cho tôi biết sớm?
Phương Tiến tiếp tục ấp úng: Là tiểu Yến không cho tôi nói, bảo là muốn tạo bất ngờ cho anh. Tám giờ cô ấy đã đến khách sạn rồi, tôi để lại thẻ phòng cho cô ấy, có lẽ cô ấy đang đợi trong phòng. Nhưng bây giờ tôi lại không liên lạc được với cô ấy…
Phương Tiến muốn bí mật báo tin cho Yến Dương, nói cho cô biết Vệ Minh Thận đang về rồi, nhưng đợi mãi không thấy bên kia trả lời nên bắt đầu có chút lo lắng.
Vệ Minh Thận nghe xong lại cảm thấy yên tâm. Anh nghĩ Yến Dương chắc chắn sẽ không chạy lung tung, mãi không trả lời tin nhắn thì % là ngủ rồi. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng thực tế anh lại liên tục thúc giục tài xế lái nhanh hơn. Lúc này về đến phòng, nhìn thấy Yến Dương đang ngủ say, anh mới hoàn toàn yên tâm.
Rất lâu rồi không gặp nhau, trong lòng Vệ Minh Thận sớm đã nhớ cô muốn chết, thấy người ở ngay trước mắt, anh lập tức bước nhanh tới.
Từ lúc cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, Yến Dương đã tỉnh lại.
Trong cơn mơ màng cô quên mất mình đang ở đâu, còn tưởng là ở nhà nên lại ngủ tiếp. Qua một lúc mới nhận ra không đúng, cô nhanh chóng ngồi dậy, liền thấy Vệ Minh Thận đang ngồi bên giường nhìn mình.
Vệ Minh Thận cũng bị động tác đột ngột này của cô làm cho giật mình, thấy cô ngơ ngác, anh cười hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Yến Dương nhìn anh chằm chằm hồi lâu, đến mức Vệ Minh Thận cũng bắt đầu hoài nghi có phải cô vẫn đang nằm mơ hay không, thì cô bỗng nhẹ giọng gọi anh một tiếng: “Ông xã.”
Vệ Minh Thận: “…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong lòng phút chốc liền trở nên mềm mại, anh ôm eo cô, cúi người, mút lấy môi cô.
Yến Dương vẫn đang trong lúc tỉnh táo lại, phản ứng nhất thời có chút trì trệ. Đợi đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo, muốn hỏi anh về lúc nào, thì Vệ Minh Thận đã bắt đầu hôn sâu hơn. Yến Dương chỉ đành bỏ cuộc, bám lấy vai anh.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, đến khi kết thúc, Yến Dương hơi thở hổn hển, dựa vào vai anh cười: “Anh vừa về đã chiếm tiện nghi của em…”
Vệ Minh Thận vẫn đang đắm chìm trong sự ấm áp, nghe vậy liền ôm chặt cô hơn: “Sao tự nhiên lại đánh úp bất ngờ thế, hả?”
“Anh nói xem?” Yến Dương bóp mặt anh, nhìn anh, “Nếu anh đã không thể quay về gặp em, vậy thì chỉ có thể là em đến thăm anh rồi! Ngày lễ hôm nay, em nhất định phải ở bên anh, cùng nhau trải qua.”
Suy nghĩ của cô khiến Vệ Minh Thận cảm động.
“Là anh không tốt.” Anh bắt đầu xem xét lại bản thân, vừa chỉnh mái tóc rối bù cho cô, vừa nói, “Sớm biết vậy anh đã cố gắng bớt chút thời gian ngày hôm nay ra rồi.”
Yến Dương bị anh chọc cười.
“Vệ tiên sinh, anh đừng tự làm khó bản thân nữa.”
Yến Dương rất hiểu cho anh. Nếu có thể, mỗi dịp lễ anh đều muốn dành thời gian ở bên cô. Nhưng công việc của anh không phải một mình anh có thể quyết định, vì anh không chỉ kiếm tiền cho bản thân, mà là để phục vụ cho một vùng thậm chí là cả một đất nước. Trách nhiệm phải gánh vác ấy rất lớn, vậy nên cô không đòi hỏi ở anh quá nhiều. Lại nói, cô có tay có chân. Anh không đến được, cô còn không thể đi sao? Chỉ cần anh có thể bớt chút thời gian ở bên cô là được. Giống như lúc này vậy.
Yến Dương nghĩ, bỗng nổi hứng chơi đùa, duỗi tay ra sờ xuống dưới.
Vệ Minh Thận còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để bù đắp cho cô, cô đột nhiên làm vậy, cả người anh liền căng cứng lại. Phải biết là, anh vẫn đang mặc bộ quần áo đi họp chưa kịp thay, trông vô cùng trang trọng nghiêm túc. Nhưng chỗ nguy hiểm nhất lại bị người ta nắm lấy rồi.
Vệ Minh Thận bất lực liếc nhìn người phụ nữ trong lòng mình một cái, tựa như thở dài mà gọi tên cô: “Dương Dương…”
“Em muốn.” Yến Dương khẽ nói, chớp chớp mắt nhìn anh.
Vệ Minh Thận biết, Vệ Minh Thận cũng muốn. Nhưng có thể để anh thay quần áo trước, sau đó anh đến chủ động được không?
“Không muốn.” Yến Dương từ chối, “Em chỉ muốn anh mặc thế này, sau đó… Em chơi anh.”
Vệ Minh Thận im lặng. Ở bên nhau lâu như vậy, anh còn không hiểu tính khí của Yến Dương sao? Không để bà cô nhỏ này chơi vui vẻ, anh cũng đừng mong được vui sướng. Chỉ là… Cứ phải chỉ dùng tay chơi sao?
“Ngoan, anh đi tắm trước, sau đó em ngồi lên, được không?” Đây cũng là một cách chơi mà Yến Dương thích. Quan trọng nhất là, anh có thể muốn cô.
Nếu là mọi khi, có lẽ Yến Dương đã đồng ý rồi. Nhưng vào lúc này, cô lại muốn chơi gì đó khác đi một chút.
“Không muốn.” Cô lại từ chối, “Em chỉ muốn như thế này, muốn làm thế này để anh ra một lần.” Khẽ hít một hơi, cô lại hỏi Vệ Minh Thận, “Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau?”
Vệ Minh Thận lúc này đã chẳng còn hơi sức mà nghĩ cô hỏi vấn đề này là có ý gì nữa, anh tính một chút, nói, “Tầm một tháng rồi.”
“Đúng nha, đã lâu như vậy rồi.” Yến Dương cười híp mắt nhìn anh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vệ Minh Thận: “…” Đây là sợ anh lâu rồi không làm, thời gian lần đầu sẽ nhạy cảm một chút sao? Dứt khoát dùng tay giúp anh ấy một lần trước, để sau đó anh có thể dùng sức tốt hơn?
Vệ Minh Thận thực sự không nổi giận nổi với cô. Dù anh có nhạy cảm hơn nữa, thì cũng không đến mức không thể thỏa mãn cô. Càng huống hồ, căn bản không có chuyện đó.
“Em nghĩ kỹ đi,” Anh khàn giọng nói, “Lát nữa anh ra sức rồi, em không được khóc đâu đấy.”
“Em sẽ khóc. Em không những khóc mà còn kêu đến khàn giọng.” Yến Dương ỷ được cưng chiều mà ngang ngược nói.
Vệ Minh Thận bị cô chọc cười. Cười xong, anh bất lực thở dài một hơi, nói: “Nếu đã vậy thì mau đến đi.”
Cuối cùng cũng được đồng ý. Yến Dương mỉm cười, dựa vào anh, tay bên dưới bắt đầu dùng sức.
Vệ Minh Thận chỉ cho phép cô làm bên ngoài quần, nhưng dù vậy, Yến Dương vẫn rất thoả mãn. Vừa vuốt ve anh, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên liếc nhìn anh.
Lúc đầu Vệ Minh Thận còn cố bình tĩnh, nhưng cho dù có cách một lớp quần thì cảm giác kích thích ấy vẫn không ngừng dâng lên. Cánh tay đang ôm Yến Dương của anh bắt đầu siết chặt, lúc thực sự không nhịn nổi sẽ nhéo cô một cái, nhưng vẫn kiên quyết không kêu ra tiếng.
Ban đầu Yến Dương hoàn toàn chỉ là muốn trêu chọc Vệ Minh Thận, nhưng cùng với bầu không khí ngày càng trở nên ám muội, bản thân cô cũng dần chìm đắm trong đó, hô hấp cũng dồn dập theo. Ngay khi cô đang phân vân không biết có nên tăng tốc độ hay không, Vệ Minh Thận đột nhiên không nhịn được nghiêng đầu qua, bắt đầu hôn lên tóc mai của cô.
Nóng bỏng, gấp gáp.
Yến Dương “này” một tiếng, muốn đẩy anh ra. Nhưng Vệ Minh Thận không hề động đậy, hơn nữa còn càng hôn càng sâu.
“Vệ Minh Thận anh chơi xấu…”
Yến Dương muốn khiến cho anh xấu hổ… Ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy lại làm loại chuyện này với cô. Nhưng nghĩ lại, thấy anh bị “chơi” thành thế này, cô lại rất có cảm giác thành tựu. Vẫn tốt, chiều theo anh đi.
Vệ Minh Thận được buông thả sự kiềm chế ngày càng “to gan” hơn, trực tiếp phủ xuống trước lồng ngực mềm mại mà xoa nắn, thậm chí còn dứt khoát kéo ra chút khoảng cách, vùi đầu xuống ngậm lấy một bên. Yến Dương không làm được gì nữa, sau vài lần thất bại, cô có chút sụp đổ.
“Đợi chút…” Cô hơi dùng sức tách Vệ Minh Thận ra. Trên gương mặt thanh tú đã vương nét động tình, có chút ấm ức, “Sao anh còn chưa tới chứ.”
Vệ Minh Thận lúc này sớm đã tiến vào trạng thái, chỉ muốn tiếp tục, nhưng làm gì được khi Yến Dương không chịu hợp tác, dùng tay đẩy anh mấy lần. Vệ Minh Thận vô cùng bất lực, anh chỉ nghe nói chê quá nhanh, chứ chưa nghe ai chê chậm bao giờ cả.
“Không chơi nữa, bảo bối, trực tiếp cho anh nhé.” Anh vừa hôn Yến Dương, vừa nói.
“Được rồi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Yến Dương thỏa hiệp, phút chốc bỗng trở nên rất ngoan ngoãn, còn giúp anh cởi thắt lưng. Đợi đến khi tay cô chạm tới, Vệ Minh Thận mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng – anh còn chưa tắm!
Cả người đột nhiên cứng đờ lại ở đó, sắc mặt Vệ Minh Thận không tốt lắm.
Yến Dương cũng nhận ra có gì đó không đúng, nhẹ giọng hỏi anh: “Sao vậy?”
Vệ Minh Thận hận không thể đánh vào mông cô mấy cái: “Còn chưa tắm.” Anh thở dài nói.
Yến Dương liền hiểu ra, cười ngặt nghẽo.
“Không tắm nữa, làm luôn đi.”
Mặc dù thói quen vệ sinh cá nhân của Vệ Minh Thận cực kỳ tốt, nhưng anh rất ít khi tiếp xúc sâu với Yến Dương khi chưa tắm, suy cho cùng nếu thực sự không đợi được nữa thì hai người cũng không phải chưa từng trực tiếp làm luôn trong nhà tắm.
“Họp cả một ngày, vẫn là đi tắm một cái trước đã.” Vệ Minh Thận nói.
Quan trọng nhất là, vừa rồi khi Yến Dương bảo anh làm luôn, anh đột nhiên cảm thấy bị kích động. Sợ lát nữa sẽ thật sự xấu hổ nên anh quyết định tự mình giải quyết một chút.
Vì ôm theo suy nghĩ này nên thời gian tắm của Vệ Minh Thận lâu hơn một chút. Tắm không tốn nhiều thời gian, chủ yếu là bị chuyện khác kia chậm trễ. Lúc Vệ Minh Thận làm, anh cảm thấy vừa buồn cười vừa vô lý. Người ngày đêm nhớ mong đang ở ngoài kia, anh lại phải tự giải quyết trước. Kể ra thì, anh thực sự hết cách với cô rồi.
Lúc ra ngoài, Yến Dương đang nằm trên giường chống cằm xem TV, thấy anh đi tới, cô nghiêng đầu hỏi: “Tắm xong rồi à?”
Vệ Minh Thận ừ một tiếng, đi tới bên cạnh cô, xoa đầu cô nói: “Đói không, có cần gọi chút gì đó cho em ăn không?”
Cũng là vừa rồi lúc lau đầu đi ra ngoài, nhìn thấy trong thùng rác có một lõi táo, anh mới nhớ ra có lẽ đến bây giờ cô vẫn chưa ăn tối.
Lúc này Yến Dương cũng đã thu bớt lòng ham chơi lại, nghe thấy anh nói vậy, cô cười nói: “Em ăn trên máy bay rồi. Có điều em nghe người ta nói xiên nướng của thành phố A là tuyệt nhất, anh gọi cái đó cho em thử đi.”
Đêm hôm đi ăn đồ nướng?
“Trưa mai ăn đi. Lát nữa ngủ rồi, phải ăn đồ dễ tiêu hóa.” Vệ Minh Thận nói.
“Không được đâu.” Yến Dương nói, “Sáng mai em bay về Hàng Thành rồi.”
Gấp như vậy? Vệ Minh Thận không khỏi nhìn cô một cái. Không ngờ cô chạy tới đây một chuyến như thế, chỉ để ngủ với anh một đêm?
Không biết phải nói gì với cô cho tốt, Vệ Minh Thận bật cười lắc đầu, cầm điện thoại lên gọi cho Phương Tiến, bảo anh ấy sắp xếp một chút.
Phương Tiến bên này sớm đã lên giường đi ngủ. Nhưng sếp bên kia vừa căn dặn, anh ấy liền bò dậy đi làm ngay mà không chút oán giận. Phương Tiến rất hiểu cho Vệ Minh Thận, việc này chỉ có thể là anh ấy đi làm, suy cho cùng cũng không thể để người ta nhìn thấy một lãnh đạo lớn như anh xuống lầu lấy đồ ăn giao đến được.
May mà rất nhiều nhà hàng ở thành phố A mở cửa suốt đêm, Phương Tiến chạy thẳng đến cửa hàng nổi tiếng nhất, mua xiên thịt Yến Dương nói và một vài món ăn thanh đạm, sau đó nhanh chóng trở về khách sạn. Lúc đến cửa, đồ trên tay vẫn còn nóng hổi, mùi thơm phức bay lên.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vệ Minh Thận từ bên trong mở cửa ra, anh mặc áo choàng tắm, cả người đã không còn sự nghiêm túc lúc làm việc nữa. Phương Tiến nhìn mái tóc còn đang ẩm ướt của anh, cũng không dám đoán là trước hay sau khi xong việc, anh ấy cung kính đưa đồ rồi lập tức rút lui.
Vệ Minh Thận đóng cửa lại, xách đồ vào phòng.
Trong phòng, Yến Dương đã buộc tóc, ngồi trước bàn nhỏ, thấy Vệ Minh Thận đi vào, cô lập tức cười: “Em ngửi thấy mùi thơm rồi!”
Vệ Minh Thận như giễu cợt mà liếc nhìn cô một cái, đặt đồ xuống trước mặt cô.
“Lát nữa phải ngủ rồi, nếm thử mùi vị chút là được rồi.”
Yến Dương nói vâng, cô cởi túi, lấy ra một xiên đưa vào miệng. Cắn một miếng, thấy Vệ Minh Thận ngồi ở một bên sofa, cô hỏi: “Anh không muốn ăn sao?”
Vệ Minh Thận tiện tay cầm một quyển sách lên: “Em ăn đi, lúc tối anh ăn rồi, giờ không đói.”
Yến Dương biết anh tối nay chắc chắn là uống rượu bụng khó chịu, nếu không thế nào cũng sẽ ngồi lại ăn vài miếng với cô. Cô không miễn cưỡng anh nữa, chỉ nghĩ lát nữa phải nhắc anh uống thuốc dạ dày.
Lại ăn thêm một xiên nữa, đột nhiên nhớ tới gì đó, Yến Dương “ôi trời” một tiếng. Vệ Minh Thận bị cô làm cho giật mình, nhướng mắt hỏi: “Sao thế?”
Yến Dương quay đầu qua nhìn anh: “Không phải chúng ta muốn làm chuyện kia ư, nhưng sao em lại ăn rồi?” Vừa nói, cô vừa lắc lắc đồ ăn trên tay.
Vệ Minh Thận trong lòng nghĩ khổ cho cô còn nhớ, từ lúc anh gọi xiên nướng cho cô xong, toàn bộ tâm tư của cô đều đặt hết vào ăn uống rồi.
Yến Dương cũng đã nhớ ra, không nhịn được cười.
“Sao anh không nhắc em?”
Thực ra vừa rồi cô cũng không muốn vừa gặp đã tới như thế, chỉ là dáng vẻ nghiêm túc bất khả xâm phạm kia của anh quá hấp dẫn rồi, nên cô không nhịn được muốn trêu đùa một chút.
Sau khi ăn qua loa một ít, cất những thứ còn lại vào tủ lạnh xong, Yến Dương đánh răng lần nữa rồi trở lại sofa, dựa vào người Vệ Minh Thận. Giờ phút này, giữa hai người nào còn bầu không khí làm chuyện ấy nữa, nhưng cho dù chỉ ôm nhau thế này cũng đủ rồi.
Hai người trò chuyện với nhau về công việc và cuộc sống hơn một tháng qua, mặc dù lúc trước đã nói trong điện thoại, nhưng từ đầu đến cuối họ vẫn luôn cách nhau một lớp màn, chẳng thể trò chuyện vui vẻ như thế này.
Chưa đến nửa giờ sau, Yến Dương đã buồn ngủ, Vệ Minh Thận bảo cô đi ngủ.
“Không muốn, còn chưa làm chính sự mà.” Yến Dương đã sắp không nâng nổi mi mắt, nhưng vẫn kiên trì nói.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Được rồi!” Vệ Minh Thận cười cô, “Tối nay em đến đây là để dày vò anh.” Hơi ngừng lại, “Thất tịch vui vẻ, Dương Dương.”
Yến Dương: “Anh cũng thế, Vệ Minh Thận.”
Đêm đó, hai người cứ như vậy ôm nhau mà ngủ.
Sáng hôm sau, vì phải chạy kịp chuyến bay nên Yến Dương đã đặt báo thức sáu giờ, thời gian rất dư dả. Nhưng đợi đến khi cô dậy đánh răng rửa mặt thì đã gần tám giờ. Về việc trong khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì, e rằng chỉ có Vệ tiên sinh và Yến tiểu thư, còn có chiếc giường và mặt đất bừa bộn mới biết được.