Kể từ ngày hôm đó, Yến Dương lại khôi phục cuộc sống một mình.
Ăn cơm, lên lớp, học, ngủ, không có gì khác với trước kia cả. Nhưng trong mắt người người biết tình hình, cuộc sống như vậy của cô lại lộ rõ sự kỳ quái. Chẳng hạn như cô bạn cùng phòng Tiểu Vi.
Từ hơn một năm trước, cô ấy đã nhận ra thỉnh thoảng Yến Dương sẽ biến mất khoảng một ngày rưỡi. Cô chưa bao giờ nói mình đi đâu, lúc về vẻ mặt vẫn như thường, chỉ là đôi khi sẽ nhìn một chỗ mà ngẩn ngơ, lúc thì bối rối, lúc lại mỉm cười. Nhưng từ ba, bốn tháng trước, cô ấy phát hiện ra cả người Yến Dương dần trở nên khác thường. Yến Dương trước kia là một cô gái rất đơn thuần, trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú mang theo nụ cười mỉm đặc trưng, khi nhìn sâu vào sẽ bất giác có một sự quyến rũ, giống như một cái động đen khiến người ta dễ dàng bị thu hút. Nhưng Yến Dương hiện tại lại nhiều hơn một nét ngây thơ phong tình, một tia ý vị chỉ thuộc về người phụ nữ trưởng thành. Mỗi một cái ngước mắt, một lần vuốt tóc, tuy chỉ là những hành động vô tình nhưng lại đầy sự mị hoặc. Nếu nói ban đầu cô quyến rũ, thì bây giờ cô đầy mị lực.
Yến Dương như vậy khi ra ngoài chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người. Nhưng Tiểu Vi biết, Yến Dương không quan tâm những thứ này. Sự ngây thơ, phong tình, nét ý vị, còn có vẻ mị lực của cô đều thuộc về một người duy nhất. Mà cô ấy khẳng định, Yến Dương đã có người này, hơn nữa họ chắc chắn đã phát sinh quan hệ. Phải biết, nếu không có sự nuôi dưỡng từ sự nam tính quyến rũ thì một bông hoa sẽ không thể nở đến kiều diễm lẳng lơ như thế.
Sau khi nhận ra có gì đó không đúng, Tiểu Vi từng hỏi riêng Yến Dương.
Yến Dương cũng không giấu giếm cô ấy, sau khi che giấu thân phận của Vệ Minh Thận, cô nói ra chuyện của mình với anh. Đương nhiên sẽ không đề cập đến cuộc hôn nhân phức tạp của Vệ Minh Thận, không phải cô sợ cô ấy coi thường mình, mà vì nó liên quan đến việc riêng tư của Vệ Minh Thận. Cho dù Tiểu Vi không biết người này là Vệ Minh Thận thì Yến Dương vẫn cảm thấy cần phải giữ bí mật cho anh.
Có lẽ vì không biết thế lực hùng hậu của Vệ Minh Thận nên Tiểu Vi nghe xong không hề cảm thấy đặc biệt kinh ngạc. Sau khi nghe nói Vệ Minh Thận phải chia tay cô vì lý do gia đình, cô ấy bĩu bĩu môi, nói: “Mặc dù anh ấy nói như rất có nỗi khổ trong lòng, nhưng về bản chất thì vẫn là vì không có cách vẹn toàn cả hai cho nên mới không thể không đưa ra sự lựa chọn. Mà Yến Dương cậu, là bên bị vứt bỏ.”
Cô ấy nói xong liền nhìn Yến Dương một cái với ánh mắt cảm thông. Theo cô ấy thấy thì một cô gái độc nhất vô nhị như Yến Dương sao có thể bị bỏ rơi cơ chứ.
Sau khi nghe những lời Tiểu Vi nói, Yến Dương sững sờ một lúc lâu.
Cô chỉ biết mình và Vệ Minh Thận đã xa nhau, nhưng cô chưa từng nghĩ, loại chia tách này sẽ mang theo ý tứ “Cô bị Vệ Minh Thận vứt bỏ”. Thực sự… Là như vậy sao?
Yến Dương suy nghĩ hồi lâu, khẽ mỉm cười, nói: “Không phải tớ bị vứt bỏ. Chính xác mà nói, là chúng tớ đã từ bỏ nhau.”
Nếu cô kiên trì muốn ở bên Vệ Minh Thận, không để ý đến cuộc hôn nhân chỉ tồn tại trên danh nghĩa đó của anh, cô tin anh cũng sẽ đồng ý. Thậm chí còn nghĩ ra một cách rất chu toàn để cân bằng mối quan hệ giữa cô và cuộc hôn nhân kia.
Cô biết Vệ Minh Thận yêu cô đến nhường nào, trong lòng cô cũng rất rõ ràng. Nhưng cô vẫn lựa chọn từ bỏ.
Cô không phải là người theo chủ nghĩa nữ quyền, không theo đuổi một tình yêu quá cao xa. Cô chẳng qua chỉ đang cố giữ lấy giới hạn đạo đức mà một người nên có, ngay cả khi họ đều thân bất do kỷ. Trên thế giới này vẫn tồn tại những bóng đen, nhưng cô… Phải luôn cố gắng đứng dưới ánh mặt trời.
Sau khi Yến Dương nghĩ thông suốt liền nở nụ cười nhẹ nhõm.
Nhưng Tiểu Vi bên cạnh lại lẩm bẩm: Nói thì dễ nghe, nhưng trong mắt người ngoài, chẳng phải cậu vẫn là “bị người ta chơi chán rồi đá” hay sao. Trên thế giới này, cái nhìn phiến diện về phụ nữ vẫn luôn vậy. Chưa bao giờ vì cậu ưu tú mà thiên vị nửa phân.
Sau khi trút bỏ được gánh nặng, tính cách của Yến Dương dần trở lại tự nhiên cởi mở như trước. Nhưng có một người vẫn luôn âm thầm buồn sầu sau lưng cô, người này chính là Trần đại tráng Trần Nghiên Huy… Căn tứ hợp viện mà Vệ Minh Thận giao phó vẫn chưa tặng được kia kìa!
Từ sau khi Yến Dương gặp Vệ Minh Thận, cứ cách một khoảng thời gian Trần Nghiên Huy sẽ gọi cho cô một lần, nói muốn thảo luận về thủ tục tặng và chuyển nhượng căn nhà. Mỗi lần như vậy, Yến Dương đều rất ôn hoà mà trả lời anh ta, nói mình sẽ không nhận nhà, bảo anh ta truyền đạt lại đúng sự thật với Vệ Minh Thận.
Không ngờ cô gái này lại khó đối phó như vậy, Trần Nghiên Huy xoắn xuýt giữa Vệ Minh Thận và cô hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn tiếp tục tiến công Yến Dương. Suy cho cùng thì Vệ Minh Thận cũng là sếp của anh ta, hậu quả duy nhất của việc truyền đạt lại đúng sự thật chính là đắc tội với sếp. Nhưng Yến Dương bên này thì khác… Ai sẽ chê một căn nhà trị giá hai trăm triệu nóng bỏng tay cơ chứ. Cô không cần, vẫn là vì cô còn quá trẻ, chưa trải sự đời, không biết tầm quan trọng của đồng tiền. Nhưng cô không biết thì anh ta vẫn luôn biết nha, dựa vào thiết xỉ đồng nha() này của anh ta, chả nhẽ còn không phân tích rõ nổi đạo lý ấy với cô hay sao?
()Thiết xỉ đồng nha/铁齿铜牙:Là chỉ năng lực tư duy logic mạnh, năng lực biểu đạt ngôn ngữ tốt, phản ứng nhanh nhạy linh hoạt, năng lực thuyết phục khiến người ta bội phục.
Đúng vậy, anh ta đã nói những lời tương tự với cô không biết bao nhiêu lần. Nhưng chẳng phải đều là ở trong điện thoại sao? Không thể gặp mặt trực tiếp sẽ luôn bị cách nhau một lớp, khó tránh khỏi việc không thể cảm nhận rõ được ý tứ và thành ý của nhau.
Vậy nên lần này, Trần Nghiên Huy quyết định mời Yến Dương ra ngoài. Anh ta sẽ nói rõ về vấn đề này với cô khi gặp mặt trực tiếp! Anh ta vẫn không tin mình không thể làm được!
Sau khi lấy hết can đảm, nghĩ sẵn trong đầu vô số lời thuyết phục, cuối cùng Trần Nghiên Huy đã gọi điện đi. Cô gái cũng sảng khoái, anh ta hẹn gặp, cô liền đồng ý.
Thời gian được định vào thứ bảy, địa điểm là ở Starbucks gần trường Yên Đại. Trần Nghiên Huy đã đến từ sớm, đợi một lúc mới thấy một cô gái đẩy cửa bước vào.
Đây là lần thứ hai Trần Nghiên Huy gặp Yến Dương, nhưng cảm giác lần này hoàn toàn khác với lần trước.
Lần đầu gặp mặt, vì lo lắng và bất an, đầu lông mày của cô gái chưa từng giãn ra. Nhưng lần này, Yến Dương vừa bước vào đã cho anh ta cảm giác như đang đứng dưới bóng râm của khu rừng mùa xuân. Cả người khoan khoái dễ chịu, cảnh đẹp ý vui. Nhìn thấy vậy, Trần Nghiên Huy đột nhiên liền hiểu ra tại sao Vệ Minh Thận tuổi lại chịu khuất phục dưới chân váy của cô rồi.
Cô gái này chắc chắn là đã lưu tình với những người đàn ông khác. Nếu không một khi cô ra tay sẽ chẳng ai có thể thoát được.
“Xin chào luật sư Trần.”
Yến Dương ngồi xuống trước mặt Trần Nghiên Huy, chào anh ta. Nhưng Trần Nghiên Huy chỉ ngây người nhìn cô mà không đáp lại.
Yến Dương chỉ đành giơ tay lên khua khua trước mặt Trần Nghiên Huy, mang theo chút quan tâm nói: “Luật sư Trần, sao vậy?”
Nhìn thấy đôi mắt trong veo của cô gái đang sát gần, Trần Nghiên Huy kinh hãi, vội vàng hồi thần lại. Trong lòng thầm mắng mình một câu, anh ta ho nhẹ một tiếng, nói: “Không sao không sao, vừa rồi đang suy nghĩ vài chuyện nên hơi xuất thần.”
“Vậy thì tốt” Yến Dương mỉm cười, “Tôi còn tưởng anh đã bị chuyện của tôi bức đến điên luôn rồi.”
Cô không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến, Trần Nghiên Huy liền có một đống nỗi khổ chất chứa muốn trút ra.
“Cô Yến à, bây giờ tôi chỉ còn cách bị bức điên một bước nữa thôi.” Trần Nghiên Huy vứt bỏ cái gọi là thể diện mà người đứng đầu Yên Thành nên có đi, vẻ mặt thống khổ, nhìn Yến Dương như bái phật: “Căn nhà này có chỗ nào không tốt chứ, tại sao cô nhất quyết không chịu nhận.”
Yến Dương thực sự không biết anh ta lại khổ não vì vấn đề này đến vậy, suy nghĩ một chút, cô nói, “Nếu không nhận căn nhà này, tôi có gặp rắc rối gì về mặt pháp lý không?”
“Này ngược lại không có.” Trần Nghiên Huy thành thật nói.
“Vậy đúng rồi.” Yến Dương gật đầu, mỉm cười nói, “Thế thì tôi vẫn sẽ không nhận.”
“Có thể đưa ra một lý do được không? Có chết cũng phải để tôi chết được minh bạch đi?”
Yến Dương cảm thấy mình đã nói đủ rõ ràng với anh ta qua điện thoại rồi, nhưng thấy Trần Nghiên Huy khó xử như vậy, cô nghĩ mình vẫn cần phải nói thêm gì đó.
“Luật sư Trần, anh cảm thấy Vệ Minh Thận tặng cho tôi căn nhà này là vì cái gì?”
Trần Nghiên Huy không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên hỏi như vậy, chuyện liên quan đến sếp của mình, anh ta thận trọng hơn rất nhiều.
“Đương nhiên là vì muốn tốt cho cô. Có điều, cũng mang theo chút tâm tư muốn bù đắp cho cô.”
“Đúng vậy, anh ấy muốn bù đắp cho tôi.” Yến Dương nói xong, đột nhiên cười, “Nhưng anh cảm thấy, tôi chỉ đáng giá hai trăm triệu thôi sao?
Trần Nghiên Huy nhìn nụ cười rạng rỡ xinh đẹp của cô gái trước mắt, bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Không, cô là bảo vật vô giá!
Có một loại kích động muốn nói câu này ra. Nhưng Trần Nghiên Huy vẫn cố nhịn xuống.
“Cô Yến, cô hãy…”
Anh ta muốn bảo Yến Dương hãy suy nghĩ thêm. Chân muỗi dù nhỏ đến đâu cũng là thịt mà, hai trăm triệu… hai trăm triệu… Cho dù anh ta không ăn không uống cũng phải phấn đấu không biết bao nhiêu năm mới có thể kiếm được hai trăm triệu đó! Đây con mẹ nó đâu phải chân muỗi!
Nhưng mà Yến Dương đã hạ quyết tâm.
Cô đứng dậy, nói với Trần Nghiên Huy: “Anh cứ trả lời Vệ Minh Thận như thế đi.”
Trần Nghiên Huy: “…”
Nhìn bóng lưng mảnh mai của cô gái rời đi, Trần Nghiên Huy có ảo giác như kiếp trước mình đã phá hủy cả dải ngân hà. Nếu không thì sao kiếp này anh ta lại phải chịu loại báo ứng này cơ chứ, để anh ta trơ mắt nhìn người khác vứt bỏ hai trăm triệu!
Tác giả có điều muốn nói:
Trần đại tráng: Tôi khổ quá, tôi khổ quá mà.
Yến Dương: Cười híp mắt.
Chương này chú Vệ không xuất hiện, đợi chương sau nha.