Người ta đồn rằng đại hỷ hôm ấy huyết nhuộm bạch sắc, diễm lệ vô cùng cũng tang thương vô cùng. Thái tử của Bắc triều cũ đã đem binh chiếm kinh thành, soán ngôi lập vị, trị vì đất nước quốc thái dân an. Người ta đồn rằng tân đế truy phong Triệu Phù Dung làm Thành Đức hoàng hậu, từ đó và sau hậu cung ba ngàn nhưng không có nữ chủ.
Người ta lại đồn kì thực Thành Đức hoàng hậu là vương phi của Thành vương tiền triều, vương phi bị sát hại trong ngày đại hôn, Thành vương từ đó giam mình trong Hàn Mai biệt viện vương phi từng ngụ, vương phi tạ thế tại vườn mai, máu nhuộm đỏ cả một vùng.
Người ta đồn thổi rất nhiều thứ. Nhưng lại không ai biết có một con người vì tưởng niệm mà hóa si, mỗi ngày đều tự trò truyện với cành hàn mai bên cửa sổ rồi mỉm cười hạnh phúc.
Không biết rằng có một vị hoàng đế tối cao nhưng lại cô độc trong day dứt cả quãng đời có lại.
"Hoàng thượng, Thành vương đã chết."
Ta lặng người bên long án, Hoàng Phủ Hạo... Hắn đã chết rồi sao...
Ngày đó khi nàng ra đi, hắn cũng đã gần như phát điên, mặc cho mọi người chém giết, hắn ôm nàng trở về vườn hàn mai. Máu của nàng nhuộm đỏ cả gốc mai trở thành huyết mai kiều diễm, mà máu của hắn cũng không ngừng tuôn ướt đẫm giá y của nàng.
Ta có thể vì nàng đoạt cả thiên hạ, đem nàng đến ngôi vị cao quý nhất của nữ nhân. Nhưng ta mãi không thể vì nàng mà bỏ mặc tất cả, ta không thể vì nàng mà rơi huyết lệ đến mù lòa, càng không đủ can đảm sống một đời cuồng si, tưởng niệm. Ta mãi chẳng thể yêu nàng như hắn.
Có thể do hâm mộ, cũng có thể do thù hận, ta không để hắn chết. Ta phế đi chân của hắn, ta ép hắn phải sống. Sống để từng ngày chịu dày vò như ta, sống để hắn không thể cùng nàng đoàn tụ.
Lần đầu tiên ta gặp nàng là năm ta mười tuổi. Tiểu hài tử mới sinh đó trông thấy ta liền mỉm cười thật xinh đẹp, ta biết, ta đã si nụ cười ngốc nghếch đó.
Nàng là nữ nhi của cô cô - Ninh Trữ quận chúa, nàng là thái tử phi tương lai đã được định sẵn của ta.Ngày hoàng thành thất thủ, cả hoàng tộc bị sát hại, ta ôm theo nàng bỏ trốn, ta chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, nhìn nàng trưởng thành ngày càng xinh đẹp.
Nụ cười của nàng rất khuynh thành, ta liền không muốn nàng mỉm cười cùng ai khác ngoài ta. Ta biết Thành vương thế tử dõi theo nàng, ta ép nàng hứa không được cùng hắn trò chuyện. Hắn mỗi ngày đến lấy hàn mai, ta bắt nàng không lấy bạc của hắn, ta không muốn nàng có quan hệ cùng hắn.
Ta phát hiện nàng giấu ngọc bội của hắn, ta nổi giận bỏ đi. Cùng lúc tìm được Mạnh tướng quân - đại thần trung thành của phụ hoàng. Chúng ta lập mưu đoạt vị lập lại hoàng triều. Lúc đó, ta đã bỏ rơi nàng...
Ta biết nàng đang sống tại Thành vương phủ, dù thật căm hận hắn nhưng ta vẫn nhẫn nhịn chờ đợi, nhẫn nhịn đến ngày chính tay ta giết hắn.Biết tin nàng gả cho hắn, ta đẩy nhanh kế hoạch công phá thành, giành lại nàng. Nàng vẫn chạy theo ta, nàng vẫn rất yêu ta... Tư vị chiến thắng thật không tệ khi thấy hắn thất vọng nhìn nàng.
Ta cùng hắn giao đấu, thuộc hạ của ta thấy tình thế không mấy khả thi, hắn liền đe dọa nàng để phân tán sự chú ý, ta biết Hoàng Phủ Hạo sẽ đến cứu nàng trước, khi đó ta sẽ thừa cơ giết hắn.
Nhưng, ta ngàn vạn lần cũng không thể ngờ, nàng cư nhiên đỡ cho hắn. Một kiếm của ta... Xuyên qua tim nàng. Giây phút nhìn nàng gục xuống dưới tay hắn ta đã biết... Ta sai rồi. Ta không nên bỏ mặc nàng, ta không nên để nàng cạnh hắn, ta ngàn vạn lần không nên để nàng phát sinh tình cảm cùng hắn.
Ta...đã giết chết nàng. Ta đã giết chết thiên hạ mà ta cố gắng bảo vệ.