Yên Hoa Nhất Mộng

uống chút trà không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có lẽ vì đã lâu không được gặp Thần Xung Mạc Thanh Trần nên ai trong phòng cũng đều cảm thấy hưng phấn mong chờ, dĩ nhiên cả Tư Phàm cũng không ngoại lệ. Nàng đang cúi đầu để chỉnh sửa tư thế ngồi, bên tai nghe A Dung nói thì lập tức ngẩng đầu dậy ngóng ra ngoài cửa.

Mạc Thanh Trần và mẫu thân của nàng vui vẻ cùng nhau bước vào phòng, dáng vẻ của nàng vẫn nhu thuận ngoan ngoãn nhưng lại làm Tư Phàm kinh ngạc bội phần.

Kể từ lúc Tư Phàm và Mạc Thanh Trần quen biết nhau tới bây giờ, Tư Phàm chưa bao giờ thấy Mạc Thanh Trần sửa soạn đến mức này. Hôm nay Mạc Thanh Trần khoác lên người một làn váy dài màu xanh lục, chất vải bằng gấm thượng hạng được tiến cống từ nước Đại Thưởng nên vô cùng mềm mại, người mặc vào đông ấm hè mát, chất lượng vô cùng.

Từ xưa, gấm của nước Đại Thưởng nổi tiếng là loại vải dệt kim chạm nổi, để hoàn thành được một xấp vải này, bình thường các nghệ nhân phải mất đến hàng tháng trời. Huống chi tà váy của Mạc Thanh Trần lại còn được thêu họa tiết chạm nổi tùng hạc có ý nghĩa bình an, công phu không biết phải nói làm sao cho hết.

Tà váy dài của Mạc Thanh Trần lả lướt ở mắt cá nhân nho nhỏ, che khuất đi đôi chân thon dài và gót ngọc xinh xắn của nàng. Đôi hài mà Mạc Thanh Trần đang đi Tư Phàm cũng biết, đôi hài cũng được thiết kế bằng vải gấm Đại Thưởng, lót giày làm bằng ngọc Lam Đỉnh nên đi dưới trời tuyết không hề sợ lạnh, đi vào mùa hè thì lại mát mẻ vô cùng. Hai bên giày được khảm ẩn minh châu Hợp Hoa. Loại noãn ngọc này khai thác ở những vùng đất ẩm thấp nguy hiểm, để chạm khắc được cũng phải có tay nghề rất cao, chúng chẳng những sáng hơn cả ngọc thạch mà còn mang ý nghĩa phong thủy cực tốt.

Vì sao Tư Phàm biết được bên trong đôi giày này có chứa những gì? Bởi vì ngoài việc có kiến thức về kỳ trân dị bảo, thì ở trong hoàng cung, loại đồ tốt đến mức này chính là loại mà Hoàng đế chỉ dùng để ban cho các ái phi và công chúa của mình. Ngoài Nhậm thị lúc còn sống ra thì cũng chỉ có mỗi Linh Kỳ là được ban cho đôi hài làm bằng chất liệu này mà thôi.

Người ta thường nói lụa đẹp vì người quả thật không sai, Tư Phàm thề là khi Linh Kỳ mặc mấy thứ này đi vòng vòng trước mặt thì nàng thấy cũng bình thường, nhưng mà bây giờ vào người Mạc Thanh Trần thì chúng lại được tô thêm mấy phần cao quý và quyến rũ.

Vòng phỉ thúy, trâm ngọc Hợp Hoa rõ ràng là cùng một bộ với đôi hài gấm, áp khâm lục bảo, ngạnh lĩnh tơ tằm,... những thứ này chỉ giống như đang tổ điểm thêm cho nét đẹp cao lãnh của Mạc Thanh Trần mà thôi.

Mạc Thanh Trần hôm nay trang điểm cũng không giống ngày thường, từng nét chì sắc sảo và son phấn trên gương mặt thanh lệ này bây giờ chỉ càng tôn rõ hơn nhan sắc của nàng. Làn da trắng lạnh, khí chất trầm tĩnh, mắt anh đào sáng như sao, lông mi rất dài, khóe môi đỏ rực như nụ anh đào, chiếc cổ thon nhỏ và thẳng tắp đẹp đẽ,... từng chi tiết đều làm người ta đảo điên.

Mạc Thanh Trần bước tới giữa đại điện, đợi mọi người ngồi an vị rồi mới bắt đầu chậm rãi quỳ xuống hành lễ. Nàng hướng về phía nội tổ phụ và phụ mẫu, dịu dàng chắp tay nói.

"Thần Xung Mạc Thanh Trần bất đắc dĩ phải rời xa quê hương, không thể tận hiếu với ông nội và cha mẹ. Nay con trở về, trước tiên hành lễ đề làm tròn đạo hiếu."

Nói xong thì nàng chậm rãi dập đầu ba lần, lúc ngẩng mặt ngọc lên thì gương mặt diễm lệ đã nhiễm chút hồng hào, chiếc nhỏ thon nhỏ đập vào mắt Tư Phàm làm nàng ngắm nhìn mãi không chớp mắt.

Không biết đã qua bao lâu, tới khi cảm giác được ánh nhìn lướt qua của Mạc Thanh Trần giáng mạnh vào lồng ngực mình một cái thật mạnh thì nàng mới phát giác được hình như vừa rồi men tình trong ánh mắt đã trở nên si dại và nóng rực quá mức cần thiết.

Mặt mũi, tai, cổ của Tư Phàm đỏ choét như máu, nàng bối rối cúi gằm xuống để không phải nhìn thẳng vào Mạc Thanh Trần nữa, nhưng không nhìn thấy nữa thì trí não cũng đâu có loại bỏ được hình ảnh vừa rồi.

Siết lấy cạnh bàn, Tư Phàm quẫn bách muốn đứng dựng dậy thì đột nhiên mùi hương trên người Mạc Thanh Trần ập đến khiến nàng lập tức choáng váng, cảm nhận được bàn tay trắng nõn của nàng ấy đè xuống vai mình, nàng cũng ngoan ngoãn ngồi lại xuống ghế.

Mạc Thanh Trần khẽ cười, "Ông nội, Thanh Trần ngồi cùng Tư Phàm được chứ?"

Nghĩ Mạc Thanh Trần quý mến Tư Phàm nên không ai phản đối, Mạc Thiết Thủ phất tay nói, "Cứ ngồi đi, dù sao đó cũng luôn là chỗ của con."

Chỗ ngồi này là của Mạc Thanh Trần, nàng là con út nhưng lại được ngồi ở vị trí gần bên Mạc Thiết Thủ nhất, đủ thấy sự sủng ái vô vàn của ông dành cho nàng. Vốn dĩ Tư Phàm cũng không có ý kiến gì đâu, nhưng mà vấn đề ở đây là mọi người ngồi theo cặp, các vị thiếu gia và thiếu phu nhân ngồi theo từng cặp với nhau, Thất Lang và Bát Lang chưa có thê tử nên ngồi một mình. Đáng lý Mạc Thanh Trần và Tư Phàm cũng phải mỗi người một bàn, nhưng bây giờ lại ngồi chung với nhau, giống như...

"Tiểu Thanh Trần vẫn luôn xinh đẹp như vậy!!", ánh mắt của Tứ Lang dịu dàng ngắm nhìn Mạc Thanh Trần, hắn khen ngợi thật lòng, "Muội muội của tứ ca nên sửa soạn như vậy nhiều hơn, để cho toàn Vân Thành đều biết được danh tiếng mỹ nhân mới đúng..."

Bát Lang liền cười lớn chọc Tứ Lang, "Tứ ca dọn ra ngoài ở lâu như vậy đúng là không biết gì cả, tiểu Thanh bình thường sửa soạn rất nhiều, trên tay có một vết sẹo nhỏ thôi đã tìm đến mẫu thân muốn xóa sẹo. Chỉ là những khi muội ấy rực rỡ xinh đẹp như thế này thì tứ ca đều không có mặt mà thôi."

Thất Lang cũng nhẹ nhàng gật đầu lia lịa, "Đúng thế, tiểu Thanh đúng là rất chú ý tới làn da của mình. Hương phòng của mẫu thân đều là để phục vụ cho một mình muội ấy đó..."

"Thiệt là ghen tị quá...", các nàng con dâu của Thần Mạc phủ đều đồng loạt cười đùa, nhìn về phía Mạc Thanh Trần trêu chọc.

"Hóa ra nàng ấy có sở thích đặc biệt về mùi hương...", Tư Phàm kinh hô trong lòng, nàng nhai một miếng táo, tự nhiên có cảm giác nắm bắt được đầu mối của vấn đề, "Có khi nào nàng có cảm tình với mình là bởi vì hương hoa quỳnh trên người mình không nhỉ? Dù sao hương này cũng rất ít người sử dụng, mình sống ở trần đời hai mươi mấy năm cũng chưa từng thấy ai dùng nó."

Phải tìm hiểu cái sở thích này của nàng ấy mới được...

Mạc Thanh Trần bị cả nhà trêu chọc cũng luôn hiền lành không có ý phản kháng, nàng cúi đầu cười ngượng ngùng, ôn thanh nói, "Bình thường đúng là muội có sửa soạn...", sau đó nàng quay sang nhìn vào Tư Phàm đang ngồi kế bên, cười mỉm, "Chỉ là hôm nay bỏ ra tâm tư đặc biệt nhiều hơn."

Tư Phàm, "......"

Sao nàng ấy lại cười như thế với nàng chứ?

Có thâm ý gì sao?

Phụ mẫu của Mạc Thanh Trần vô cùng tự hào về nàng, hai người cứ ngắm nhìn con gái xinh đẹp của mình đang ở ngay trước mắt giống như muốn thỏa nỗi nhớ thương suốt nửa năm qua. Con gái lần này trở về có vẻ đã trưởng thành thêm một chút, hòa đồng thêm một chút, dễ cười thêm một chút, xinh đẹp và quyến rũ lại thêm nhiều chút. Thực sự là làm cho người ta càng nhìn càng thích mắt.

Ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng, ánh mắt của Thần Xung Mạc Thiết Thủ luôn quan sát Tư Phàm không rời nửa nhịp, thấy cháu gái đi vào cũng tán thưởng vô vàn trong lòng rồi lại liếc nhìn một tia sắc lẹm về phía Tư Phàm một lần nữa. Ý thức rõ ràng về việc muốn tìm hiểu kỹ càng người mà cháu gái mình yêu thích, ông ấy liền tò mò hỏi.

"Tư Phàm cô nương, ngươi đến từ phía nam sao?"

Mạc Thiết Thủ có ý hỏi về thân thế của nàng. Tư Phàm khẽ cười nhẹ, ôn nhuận đáp.

"Đại Tướng Soái nói rất đúng, vãn bối đúng là đến từ phía nam..."

Tam Lang uống xong ly rượu thì nghe nàng đáp, hắn liền cười lớn nói.

"Thảo nào trong giọng nói của cô nương có một chút chất giọng phương nam."

Đệ Nhất Đại Tướng Soái thì không nói, nhưng Tam Lang tính tình ít trầm ổn nhất trong số các vị thiếu gia này, nếu không tính tới Thất Lang và Bát Lang không được huấn luyện nên năng lực không mạnh, thì Tư Phàm không đánh giá cao Tam Lang cho lắm, ai ngờ ngay cả hắn cũng phát hiện ra chuyện này.

Chỉ mới gặp nhau nửa ngày, nói chuyện cũng chỉ có vài câu mà đã có thể phát hiện ra gốc gác từ phía nam của nàng, mấy người anh trai của Mạc Thanh Trần thật srồi không thể xem thường.

Mạc Thanh Trần liếc mắt là biết ngay Tư Phàm đã dám cả gan đánh giá thấp tam ca của mình, nàng liền khều vào tay Tư Phàm một cái. Tư Phàm bị nhắc thì cười cười nói.

"Tam thiếu gia thật thông minh, nhưng ta vốn có xuất thân cơ hàn, lại có tính ham vui nên từ lâu đã rời phương nam để ngao du nhiều nơi. Nửa năm trước ta có đến Minh Thành, lúc đó trùng hợp cũng chính là lúc Thần Xung đại tiểu thư đến kinh thành nên ta mới có cơ hội được quen biết với nàng..."

Phía nam Minh Càn quốc đúng là không có dòng tộc lớn nào họ Tư, chuyện này đã được Nhị Lang cho người đi điều tra và báo lại rồi, mà cũng không có gia tộc có tiền của nào lại để con gái lang thang khắp nơi như thế này nên lời của Tư Phàm nói hoàn toàn không có sơ hở, Mạc Thiết Thủ tạm tin.

"Phụ mẫu ngươi đâu rồi? Vì sao ngươi không trở về nhà mà lại lang thang khắp nơi?"

Tư Phàm cúi đầu đáp, "Phụ mẫu của vãn bối vì bệnh nặng mà đã mất mấy năm rồi."

"Thì ra là thế, tự lập từ sớm như vậy cũng rất tốt. Thế hiện tại ngươi sống bằng cái gì?"

"Vãn bối tài mọn, chỉ đi khắp nơi để vẽ tranh kiếm tiền mà thôi, không đáng nhắc tới..."

Rõ ràng họ không muốn cho Tư Phàm cơ hội chuyển chủ đề, khi nàng vừa trả lời xong một câu thì liền có người hỏi tiếp một câu khác. Lần này Tứ Lang ôn thanh hỏi.

"Nói vậy lúc phụ mẫu của cô nương còn sống, cả nhà đều là người có học thức không ít."

Tư Phàm nhàn nhã đáp, "Cũng chỉ đọc chút sách cho biết với đời."

Tam Lang thâm thúy kêu lên, "Ôi, ta thấy cô nương ăn nói nhã nhặn như vậy mà lại chỉ đọc chút sách sao?"

"Là vì khi ở phương nam, nhà của ta gần nhà một vị tiên sinh, tiên sinh này mỗi ngày đều dạy học cho lũ trẻ nên ta thỉnh thoảng học lén một chút mà thôi. Về sau thì ta có tìm vài cuốn sách linh tinh để gọi là đọc cho biết..."

Quả thật nhìn vào thì thấy tộc Chiến Thần hiếu khách vô cùng, nhưng bản thân Tư Phàm biết rõ là họ đang muốn điều tra về thân thế của nàng, để xem nàng có nói dối hay không?

Dù sao cũng không trách được, họ cẩn thận cũng là điều bình thường, cũng may khi nãy lúc tắm rửa thì Tư Phàm đã có chuẩn bị một chút rồi. Lúc này nàng đưa mắt lên nhìn Mạc Thiết Thủ, thấy ông ấy khẽ gật gù, hai bàn tay không lúc nào rời thủ lư thì liền mỉm cười với ông một cái.

Mạc Thiết Thủ cũng khá kinh ngạc nhìn lại nàng, thầm đánh giá cô nương này tinh thần rất vững, không dễ để chọc thủng được phòng tuyến, nghĩ đoạn ông liền lạnh lùng cất lời.

"Ngươi đến từ phía nam, thế có biết đến danh của Nam Bình Vương không?"

Tư Phàm khẽ cúi đầu, ngữ điệu bình thản mà đáp.

"Vãn bối vốn là con nhà nghèo ở quận Nam Lương, bốn mùa chỉ biết bận rộn lo cho miếng ăn. Lúc sinh ra thì Nam Thành sóng yên biển lặng, vãn bối tuy có nghe qua vể Nam Bình Vương nhưng không biết nhiều."

"Ngươi nói mình có đọc một chút sách, sinh sống mười mấy năm ở phương nam, lại thích đi du ngoạn khắp nơi, vậy hẳn là đã từng đến Nam Thành rồi đúng không? Vậy ngươi biết gì về Nam Bình Vương? Nói cho ta nghe thử xem!!"

Tư Phàm miệng thì cười nhưng lòng đã thoáng lạnh đi, đây là câu hỏi không đơn giản. Nàng nói mình có đọc chút sách, có đọc sách tức là cũng có chút mắt nhìn thời cuộc. Một người không có học sẽ hiểu được gì về thời cuộc so với một người học ít và một người học nhiều?

"Nam Thành quanh năm an bình, nhưng lại có nội loạn khá sâu.", Tư Phàm trầm giọng đáp.

Rõ ràng Tư Phàm cảm nhận được các nam nhân trong phòng này đều đồng loạt nhìn về phía mình bằng vẻ ngưng trọng. Mạc Thanh Trầm cũng thoáng rũ mí mắt, bất giác nàng cảm nhận được bàn tay của Tư Phàm khẽ vỗ về lên mu bàn tay mình để trấn an.

"Hửm?", Mạc Thiết Thủ gằn giọng, lãnh khí từ giọng điệu của ông ấy nghe rất rõ ràng.

Từ trong đôi mắt lạnh lẽo đó, Tư Phàm có thể cảm nhận được sát ý âm ỉ lướt qua, đáy mắt của Mạc Thiết Thủ lãnh đạm và vô hồn, đây chính là đôi mắt của một người đã hàng vạn lần chứng kiến máu thịt ngập ngụa dưới chân, hàng vạn lần nghe thấy tiếng gào khóc của người người đang chìm trong nỗi tuyệt vọng. Đôi mắt của một người không có chuyện thống khổ nào mà chưa từng trải qua.

Tư Phàm biết rõ nếu lấy cương đối cương thì sẽ không thể là đối thủ của Thần Xung Mạc Thiết Thủ, liễm mắt nhìn xuống cái nắm tay ấm áp từ nữ tử ngồi cạnh mình, nàng bèn mỉm cười nói tiếp.

"Vãn bối có kinh nghiệm vẽ tranh cho một số công tử thế gia ở Nam Thành, người đầu tiên mà vãn bối vẽ chân dung cho, suýt nữa đã đánh vãn bối..."

Tò mò dâng lên, Mạc Thiết Thủ liền híp mắt hỏi, "Vì sao chúng lại đòi đánh ngươi?"

Tư Phàm lập tức nhe răng cười tinh nghịch.

"Vì hắn là thiếu gia của Đô đốc phủ, còn vãn bối bởi vì khi vẽ tranh thấy hắn hào phóng dễ thương nên lúc vẽ xong đã kể với hắn là mình muốn đến Nam Bình Vương phủ để kiếm thêm tiền. Ai ngờ hắn lật mặt nhanh như bánh tráng vậy, mắng vãn bối là ngu si không biết điều, cả gan dám chọc giận hắn nên hắn liền sai người đuổi đánh vãn bổi. Làm cho vãn bối phải ôm đồ bỏ chạy, quên lấy cả tiền công vẽ tranh suốt nửa canh giờ."

Vừa nghe Tư Phàm ai oán kể chuyện xong thì cả phòng ăn liền không nhịn được mà ồ lên cười rộn rã. Rõ ràng là câu chuyện kể khổ nhưng nghe lại rất buồn cười, Nhị Nương tính tình năng động phóng khoáng nên liền che miệng cười nhạo nói.

"Tên công tử của Đô đốc phủ cũng thật là nhỏ mọn. Đô đốc phủ và Nam Bình Vương phủ không thích nhau, nhưng Tư Phàm cô nương cũng chỉ là một họa sĩ vẽ tranh mà thôi. Tranh giành một họa sĩ vẽ tranh chân dung để làm gì chứ...!?"

Tư Phàm cảm thấy Nhị Nương vô cùng dễ gần nên rất thích thú, nàng nhanh nhảu đáp lại ngay lập tức, "Đúng thế, nên từ vụ việc này ta mới biết, vương hầu và Đô đốc quản thành không hề hòa hợp, tới cả một họa sĩ nhỏ xíu cũng không muốn nhường nhau."

Người không có điều kiện học hành, họ sẽ nghĩ là tên công tử phủ Đô đốc thật khó ưa.

Người có một chút kiến thức thời cuộc, họ sẽ nhìn ra phủ Đô đốc và phủ Nam Bình Vương không ưa nhau, tên công tử phủ Đô đốc chỉ đơn giản là không thích dùng chung người với phủ Nam Bình Vương.

Còn người có cái nhìn thời cuộc tốt, họ sẽ đặt câu hỏi vì sao phủ Đô đốc lại dám nghênh ngang như vậy với Nam Bình Vương? Câu trả lời chính là phủ Nam Bình Vương không có quyền lực tại Nam Thành.

Ngay từ đầu Mạc Thư Phong đã để cho phụ thân của mình tra hỏi Tư Phàm đủ điều, việc này sẽ làm cho mọi người an tâm về nàng hơn. Bây giờ xong việc rồi, Tư Phàm cô nương này có tư chất nhanh nhạy, trải nghiệm và kiến thức tương đương nhau, tuyệt đối không phải dạng người thâm sâu khó lường. Mà cho dù có thâm sâu khó lường thì sao? Qua cách nói năng thì cũng biết nàng không thích Đô đốc phủ ở Nam Thành, trái tim không đặt ở cánh quan lại triều đình Minh Thần tộc, chỉ vậy thôi cũng đủ an tâm một nửa.

Mạc Thư Phong liếc mắt thấy phụ thân mình hơi thở đều đặn, hai tay cũng đặt vào thủ lư dưới đùi khẽ siết nhẹ cũng an lòng, lúc bấy giờ ông mới trở lại với công việc của một gia chủ, ông nâng ly rượu lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tư Phàm và nói.

"Xuất thân cơ hàn cũng có cái tốt, không bị cuốn vào nhiều chuyện linh tinh. Tư Phàm cô nương có thể ở bên cạnh Thanh Trần trong thời gian lâu như vậy, âu cũng là duyên phận.

Dạo trước ta nghe báo lại, cô nương chính là người đã cảnh tỉnh Thanh Trần về sự nguy hiểm trên núi Bạch Sơn, đồng thời cũng chính là người đã khiến bọn người đó biết, muốn thoát khỏi tay tộc Chiến Thần cũng phải chịu đau khổ muôn phần.

Khi nghe chuyện này, bản tướng vô cùng ngạc nhiên lẫn bội phục, lại cảm thấy biết ơn vì Thanh Trần đã có được một tri kỷ như ngươi. Cho nên hôm nay ở đây, bản tướng xin thay mặt Thanh Trần đa tạ cô nương."

Lời Mạc Thư Phong vừa dứt, toàn bộ phòng đều nâng ly rượu hướng về phía Tư Phàm, Tư Phàm cũng bình tĩnh cầm ly rượu lên cung kính, "Vậy vãn bối xin được nhận."

Tư Phàm không thích ăn nhiều, thay vào đó, xuyên suốt bữa ăn nàng lại uống rượu nhiều một chút, uống liên tục chín, mười ly rượu thì nàng như bị men bốc lên mà khụt khịt mũi.

Rượu này thật nồng...

Mạc Thanh Trần ngồi cạnh thì rất linh động và khéo léo, nàng uống rượu và trà luân phiên nhau để hạn chế tối đa say rượu. Đến khi nhìn lại vẫn thấy chén của Tư Phàm trống trơn, nàng mới thở dài chồm người sang gắp cho nàng ấy vài món cá và rau.

Khi Mạc Thanh Trần chồm người qua thì cũng vừa đúng lúc Tư Phàm hít sâu vào một hơi, bỗng chốc hương thơm xộc lên chóp mũi làm nàng cứng đờ cả người.

Mùi hương này... là hương hoa quỳnh?

Vì sao Mạc Thanh Trần lại dùng hương giống nàng? Ngụ ý về mùi hương rất thâm trường, Tư Phàm không dám nghĩ sâu xa vì sợ chính mình sẽ bị nổ tung vì mấy ý nghĩ linh tinh.

Hương quỳnh đã rất ít người sử dụng rồi, bây giờ lỡ như bị người ta ngửi thấy hai nàng có mùi hương giống hệt nhau thì...

"Ăn mấy cái này bổ dưỡng hơn, nàng sợ ăn thịt bị mập chứ gì...?"

Cái dáng vẻ dịu dàng săn sóc lại bồi thêm chút giọng điệu cà chớn chọc ghẹo của Mạc Thanh Trần bất tri bất giác làm cho Tư Phàm choáng váng và nhộn nhạo khắp người. Tư Phàm rõ ràng đang bị Mạc Thanh Trần tấn công về cả thị giác và khứu giác rất mãnh liệt...

Trái tim như muốn bay thẳng ra ngoài, Tư Phàm cảm giác mình say đến mơ hồ, nàng hoàn toàn không giấu được sự run rẩy trong giọng nói của mình, nghiêng mặt đi nói.

"Nàng đừng gần ta như vậy, sẽ bị người ta hiểu lầm."

Trong lòng có quỷ thì dĩ nhiên sẽ cảm thấy làm gì cũng để lại dấu vết, chứ trong mắt mọi người thì hai nàng thân thiết như vậy cũng không có gì lạ. Mạc Thanh Trần cảm giác được Tư Phàm bị động tình nên chỉ kéo môi cười nhẹ, nàng nhướng mày thích thú ngồi lại ngay ngắn, lại lạnh giọng bảo.

"Nếu nàng say thì ta sẽ giúp nàng thoát khỏi đây..."

"Ta không có...", Tư Phàm gắp lên mấy miếng cá nhai ngấu nghiến, nàng cố dằn xuống xúc cảm trong lòng mình, còn nói lẫy, "Nàng đừng xem thường ta..."

"Ta không có xem thường nàng...", Mạc Thanh Trần vẫn giữ gương mặt lạnh như băng, như có như không lén lút nâng môi cười thật sâu, "Ta biết nàng rất khỏe..."

Tư Phàm, "......"

Ở bên này Tư Phàm cúi mặt ăn uống liền tù tì, thì phía bên kia Tứ Lang cũng chợt hỏi.

"Không biết lão lục bao giờ trở về nhỉ?"

Tam Lang thở dài bảo, "Lão lục chịu sức ép từ Lý Cảnh, không thể không nghe lời hắn. Có lẽ tháng sau sẽ trở về."

Đại Lang lúc này mới hiếm hoi mở miệng giải thích, "Lý Cảnh tuy tư chất không cao nhưng làm việc rất cẩn thận, hắn biết rõ lão lục chính là trụ cột của tộc Chiến Thần nên mới cố tình nhắm vào lão lục để sai bảo."

Tứ Lang nghe thế liền lo lắng hỏi, "Vậy lỡ như lão lục bị hắn làm hại thì thế nào?"

Mạc Vĩnh Ngạn lấy một miếng dưa ăn, trầm giọng đáp, "Lý Cảnh không dám, lão lục sẽ an toàn."

Chỉ bằng một câu, Mạc Vĩnh Ngạn đã kết thúc đề tài, điều này làm cho Mạc Thiết Thủ rất hài lòng. Ở đây có phụ nữ, có trẻ con, hắn không muốn không khí nhuốm màu chính sự nên đã rất nhanh kết thúc mọi chuyện mà không ai có thể bắt bẻ được, quả thật rất tốt.

Ngược lại, Mạc Thư Phong có vẻ trầm ngâm nhìn Mạc Vĩnh Ngạn, ông ngẫm nghĩ một hồi liền lên tiếng nhắc nhở hắn.

"Con và Mộc Ngân thường đi cùng nhau, phải thường xuyên khuyên bảo nó."

"Dạ.", Mạc Vĩnh Ngạn cúi đầu đáp.

Mạc Thanh Trần nghe nói chuyện về Thần Xung Thiết Mộc Ngân thì tiếc nuối lại trỗi dậy, nếu hôm đó lục ca trở về kịp thì chắc chắn tiểu Quận chúa của tộc Dĩ Án sẽ không thể chạy thoát được rồi...

Nhớ đến bộ dáng của Tư Phàm ngày hôm đó, trái tim Mạc Thanh Trần lại nhói đau. Nàng nhìn sang Tư Phàm, thấy nàng ấy nhìn vào ly rượu sóng sánh dưới bàn một cách xa xăm thì biết nàng ấy hẳn cũng đang nhớ đến chuyện không vui.

Bất giác muốn đưa Tư Phàm đi ra chỗ khác để an ủi vỗ về, mấy ngón tay của Mạc Thanh Trần lại tìm đến bàn tay của Tư Phàm, đầu ngón tay lành lạnh của nàng vừa chạm vào ngón tay thon dài nóng hổi của nàng ấy thì phía đối diện Mạc Vĩnh Ngạn đã tiếp tục lên tiếng.

"Ông nội, Vĩnh Ngạn có chuyện vui muốn thông báo..."

"Chuyện gì?", Mạc Thiết Thủ rất thưởng thức cháu trai này, nghe hắn chủ động bắt chuyện thì bèn hỏi.

Lúc này Ngũ Nương cũng níu lấy tay áo Mạc Vĩnh Ngạn một cái, hắn hiểu ý liền mỉm cười đưa tay nâng nàng đứng dậy cùng mình, hướng tới Mạc Thiết Thủ và phụ mẫu nói.

"Thê tử của Vĩnh Ngạn đã có thai."

"Hả? Thật sao?", Mạc Thiết Thủ bất ngờ kêu lên, ánh mắt ông sáng rỡ, "Có từ bao giờ?"

Ngũ Nương cúi đầu đáp một cách lễ phép, "Ông nội, con biết việc này từ tháng trước, nhưng vì Ngũ Lang bận rộn ở quân doanh nên không muốn nói cho huynh ấy biết, để tránh làm huynh ấy mất tập trung."

Mẫu thân của Mạc Vĩnh Ngạn cười đến thập phần hiền từ, bà mỉm cười vô cùng vui vẻ, nhẹ giọng đề nghị.

"Hay quá, những lần trước, ba người chị dâu của con cũng được mẹ chăm sóc cho tới khi hạ sinh an toàn. Vậy lần này, Ngũ Nương cũng dọn về Thần Mạc phủ để mẹ chăm sóc cho con, có được không?"

Phu thê Mạc Vĩnh Ngạn vui mừng vô vàn, cả hai lập tức đứng dậy cúi đầu, cùng lúc là đón nhận mấy lời chúc mừng của những người khác.

Ngũ ca và lục ca là hai người anh yêu thương Mạc Thanh Trần nhất, nghe đến chuyện này thì nàng vửa vui vẻ vừa ngưỡng mộ nói.

"Ngũ ca, ngũ tẩu, Thanh Trần thật lòng chúc mừng. Đứa trẻ này nếu là trai thì sẽ tài giỏi như ngũ ca, nếu là gái chắc chắn sẽ dịu dàng như ngũ tẩu vậy."

Tư Phàm cũng ôm quyền chúc theo, cảm thấy không gian ở đây lúc này phi thường vui vẻ và ấm áp, nàng bất giác cũng bỏ xuống lớp e dè cuối cùng trong lòng mình, thật lòng mỉm cười.

Đã hai năm kể từ lần cuối tộc Chiến Thần xuất hiện tiếng khóc của trẻ con, Mạc Thiết Thủ càng lớn tuổi cũng càng thích con cháu quây quần hơn, lúc này niềm vui lại dâng trào, hắn vui vẻ nói.

"Ngũ Nương, nếu lần này con hạ sinh con gái, thì con muốn gì ông nội cũng chấp nhận..."

Ngũ Nương hạnh phúc ngập tràn, nàng nhẹ nhàng đáp một tiếng. Bát Lang nghe thấy thế thì máu chọc người to đùng lại trỗi dậy, kể cả là Mạc Thiết Thủ cũng không làm hắn lo sợ, hắn liền cười nói.

"Ông nội, ông đúng là thiên vị con gái. Mà cũng đúng, tộc chúng ta cần có thêm nữ nhi để san sẻ bớt tình yêu với tiểu Thanh, để sau này muội ấy thành thân rồi thì cả nhà sẽ không quá buồn chán..."

Chuyện này lại một lần nữa bị khơi dậy, Mạc Thanh Trần xù lông lên, nàng đỏ mặt nói.

"Bát ca, đừng chọc muội..."

Bất giác theo bản năng nhìn sang Tư Phàm, Mạc Thanh Trần thấy nàng ấy vẫn như trước một bộ dáng thưởng rượu ung dung, trên môi luôn treo nụ cười hòa hoãn thì trong lòng lặng đi, không buồn phản ứng gì nữa.

"Sắp bước qua tuổi mới, còn không cho người ta nhắc?", Tam Lang nhíu mày nói.

Tư Phàm đang mơ mơ màng màng bỗng chốc mở lớn mắt ngẩng đầu nhìn Tam Lang, Tam Lang liền cười.

"Tư Phàm cô nương, tiểu muội của ta coi bộ vẫn còn nhiều chuyện chưa nói với ngươi rồi... Cuối tháng này là sinh nhật của muội ấy đó..."

Cuối tháng này là sinh nhật của Thần Xung Mạc Thanh Trần...!?

Tư Phàm liền tròn mắt nhìn sang tiểu mỹ nhân ở bên cạnh mình, nàng ngỡ ngàng hỏi lại.

"Là Tết Nguyên Đán sao?"

Tiệc tàn đã lâu, Mạc Thanh Trần một mình dẫn Tư Phàm đi về biệt viện, dọc đường đi thanh vắng, nàng rất muốn nói chuyện với Tư Phàm nhưng nàng ấy lại cứ im lặng như đang suy tư tính toán gì đó.

Mất một hồi lâu thì đã đến trước biệt viện của Tư Phàm, Mạc Thanh Trần cũng buồn bã nghĩ tối nay hai đứa phải kết thúc ở đây rồi, trong lòng đang tiếc nuối dữ dội thì đột ngột Tư Phàm lại hỏi câu kia. Ngay lập tức nàng liền hiểu ra, hóa ra nãy giờ nàng ấy đang tính thời gian diễn ra sinh thần của mình. Rộn ràng trong lòng, nàng cắn môi một cái, khẽ cười.

"Thực ra là ngày cuối cùng của mùa đông, nhưng ông nội muốn lấy sinh thần của ta vào ngày đầu xuân nên cả tộc cũng đều đồng ý..."

"Năm mới là ngày đại cát đại lợi, ông nội của nàng thật là yêu thương nàng.", Tư Phàm hâm mộ nói.

"Bởi vì ta là cháu gái duy nhất nên ông mới thế, nếu con của ngũ ca và ngũ tẩu cũng là con gái thì ông sẽ chia một nửa tình yêu rồi."

Nói thì nói vậy nhưng ánh mắt nàng cũng đã lan tràn hạnh phúc, Tư Phàm nhìn thấy mà cũng vui vẻ theo.

"Ông nội của nàng, cha mẹ của nàng, các anh trai của nàng đều yêu thương nàng là điều cả Minh Càn quốc đều biết. Nhưng hôm nay ta đã thấy, các chị dâu của nàng cũng sủng nàng vô bờ bến... Điều này không phải ai cũng được..."

Mạc Thanh Trần nhướng mày, "Đó là vì họ chưa biết được ta cứng đầu đến thế nào thôi."

Tư Phàm chăm chú nhìn biểu cảm biến hóa trên gương mặt xinh đẹp của nàng, trong lòng lại tự hào vô cùng khi biết mình là người duy nhất nhìn thấy được các cảm xúc đặc biệt của nàng.

Đẹp quá...

Đôi mắt tà mị của Tư Phàm sáng rực nhìn về phía Mạc Thanh Trần, suốt cả buổi tối vì ngại đông người nên nàng chỉ dám nhìn lén, bây giờ đã có thể công khai ngắm nhìn thì nàng càng nhìn lộ liễu hơn, khóe môi lại ngượng mà mỉm cười có chút ngốc.

"Thanh Trần, đây là lần đầu tiên ta thấy nàng xinh đẹp như vậy nên nhìn hơi lâu, nàng sẽ không cho rằng ta háo sắc chứ?"

Cuối cùng cũng nói đúng trọng tâm.

Cả một buổi tối, cuối cùng Minh Cao Hoan Tư Phàm cũng đã nói được cái câu mà Mạc Thanh Trần mong chờ nàng nói.

Mạc Thanh Trần đã tốn rất nhiều thời gian để sửa soạn cho buổi tối ngày hôm nay, nàng nhờ mẫu thân chọn quần áo, nhờ A Dung là người có tay nghề trang điểm tốt nhất phủ tô son, kẻ mắt cho mình. Muốn mượn dịp tiệc hội tụ gia đình mà ăn mặc thật đẹp, cốt chỉ là muốn người kia thưởng thức mình một chút. Vậy mà người ta không thèm khen một câu nào, càng không thèm nhìn ngó mình tí nào, có thời điểm còn ngoảnh mặt đi, lạnh lùng với mình... Việc này làm cho nàng dỗi hờn không ít.

"Nàng làm gì mà háo sắc, mỹ nhân ngồi cạnh cả buổi cũng không ngó tới, ta làm sao dám nói nàng háo sắc?"

Nàng quyết định lật lại cảm xúc giận dỗi của mình mà buông lời trách móc, mặc dù trong lòng đang vui sướng đến phát run.

Da thịt của Tư Phàm đỏ ửng như vậy không biết có phải là vì say không? Mạc Thanh Trần rất tò mò.

Tư Phàm cười cười, si ngốc nhìn nàng, bảo.

"Sao nàng biết ta không ngó tới?"

"Nếu nàng ngó tới, thì nàng là đại háo sắc."

Mạc Thanh Trần ngang nhiên kết luận làm cho Tư Phàm giật mình, híp mắt ai oán một chút, Tư Phàm không biết vừa nghĩ gì liền tiến đến sát mặt nàng, nói.

"Nàng nói ta là đại háo sắc? Được rồi, vậy thì ta thà là đại háo sắc còn hơn..."

"Còn hơn cái gì?", nàng có một chút rạo rực nhìn thẳng vào mắt Tư Phàm.

"Ta thà làm đại háo sắc để được hưởng mọi quyền lợi của đại háo sắc. Còn hơn là cái gì cũng không được!!"

Mặt trăng ở Vân Thành rất sáng, dưới ánh sáng này thậm chí đèn dầu cũng không cần thắp quá nhiều mà vẫn có thể thấy được hàng hoa mơ đỏ hồng hai bên. Dáng vẻ của Mạc Thanh Trần xinh đẹp và kiều diễm sáng rực dưới ánh trăng làm cho men say của Tư Phàm trào dâng.

Có rượu vào cũng làm cho nàng bạo gan và càn rỡ hơn rất nhiều, gió lạnh không làʍ ŧìиɦ nồng vơi đi, nàng vừa dứt lời thì liền vòng tay vuốt lấy chiếc eo mảnh khảnh của Mạc Thanh Trần áp sát vào mình, đồng thời cường thế chiếm lấy đôi môi đỏ mọng như quả anh đào của Mạc Thanh Trần một cách vô cùng cuồng nhiệt.

Sự cuồng nhiệt này tỏ rõ ý muốn chiếm hữu của Tư Phàm làm cho toàn thân Mạc Thanh Trần mềm nhũn cả ra, còn trái tim nàng thì lại nóng rực rộn ràng cả lên. Toàn cơ thể Mạc Thanh Trần như chìm vào đầm nước ấm và sâu, nàng chới với đưa hai tay lên ôm chặt lấy chiếc bè cứu sinh duy nhất là Tư Phàm, áp sát cơ thể vào Tư Phàm như muốn cùng nàng ấy hòa làm một tại chỗ này ngay lập tức.

"Nàng đẹp lắm...", Tư Phàm giữa cơn miên man dưới đôi môi của Mạc Thanh Trần vẫn không quên nỉ non liên tục, từng lời từng lời lại đánh mạnh vào tâm can Mạc Thanh Trần làm nàng phải nâng lên khóe môi nụ cười hạnh phúc và có chút thỏa mãn.

Lần đầu tiên được quấn lấy Tư Phàm trong bộ dáng nữ nhân, cảm giác này khiến Mạc Thanh Trần chân chân thực thực hưởng thụ, nàng bị nụ hôn nồng nhiệt rút cạn khí lực thì có chút khó khăn đẩy nàng ấy ra, ngượng ngùng nói.

"Tiểu Phàm trong hình hài nữ nhân cũng rất đẹp... Ta... rất thích..."

Mạc Thanh Trần thân mật cùng Tư Phàm luôn rất dễ thốt ra mấy lời đường mật, nói xong thì lúc nào cũng tự mình xấu hổ muốn lẩn đi. Nhưng lần này nàng không trốn đi nữa, nói xong thì vẫn ở gọn trong lòng Tư Phàm, ra sức cảm nhận hơi rượu thơm ngát và quyến rũ từ hơi thở của nàng ấy.

Hành động của Mạc Thanh Trần rất ám muội, đôi môi và chóp mũi của Tư Phàm bị động chạm đến mức cơn khát tình lại một lần nữa trỗi dậy mạnh mẽ hơn vừa rồi gấp trăm lần. Ánh mắt của Tư Phàm có ngọn lửa nóng bỏng không thể kìm nén được, nàng liền hỏi.

"Tiểu Thanh có muốn vào phòng của ta uống chút trà không?"

Câu mời gọi của Tư Phàm rất ý tứ khiến cho Mạc Thanh Trần lâng lâng trong lòng, nàng không thể đáp lời vì cổ họng đã bị cảm xúc động tình chặn đứng, nàng sợ chỉ cần phát ra một tiếng thôi thì sẽ làm lộ ra âm thanh xấu hổ nào đó.

Thay vào đó, nàng ngượng ngùng gật đầu đồng ý. Chỉ đợi có thế thôi, Tư Phàm lập tức đem nàng kéo sát vào người, không rời nhau mà tiến vào phòng ngủ.

Tư Phàm khi say không giống với Tư Phàm hằng ngày nhã nhặn nhẹ nhàng, nàng ấy khi bị men rượu chiếm cứ đầu óc thì rất cường thế và bạo dạn, thẳng thừng ôm lấy chiếc eo uyển chuyển như nhánh liễu của Mạc Thanh Trần mà áp nàng xuống giường.

Trong phòng thậm chí còn không thèm khua đèn, đôi môi mỏng của Tư Phàm lại tiếp tục công việc đang dang dở của mình, nhiệt tình như lửa mà hôn xuống, không muốn che dấu khao khát du͙ƈ vọиɠ của mình mà đưa tay lên xoa vuốt chiếc cổ thon thả xinh đẹp của Mạc Thanh Trần, vừa vuốt vừa hôn, hít lấy hương quỳnh rung động tâm can của nàng.

Mạc Thanh Trần ban đầu vẫn còn muốn bám lấy chiếc bè cứu sinh đó, bây giờ thì nàng đã hoàn toàn buông thả, tự mình đắm chìm vào bể trầm mê không muốn thoát ra. Tư Phàm cũng có du͙ƈ vọиɠ như vậy với nàng làm nàng rất vui, không còn cảm thấy mình hèn mọn giống như khi ở trong động nữa.

Môi của nàng bị Tư Phàm mút đến sưng lên, hai bên má, đầu chóp mũi, khóe môi, hai tai và cả chiếc cổ thon nhỏ cũng đã bị hôn đến đỏ bừng, nhưng điều này cũng không là gì, bởi vì thân thể của nàng đã rạo rực hừng hực như rơi vào hồ nước nóng, vừa nóng vừa ẩm, y phục trên người bây giờ chỉ làm người ta cảm thấy vướng víu bức bối bội phần.

Không biết Tư Phàm có cảm thấy giống nàng không...? Có muốn cởϊ qυầи áo không...?

Dường như có thần giao cách cảm, khi mà Tư Phàm hôn đến yết hầu của Mạc Thanh Trần, nàng ấy giống như theo bản năng mà trượt xuống xương quai xanh của nàng, lúc này thì bất giác chậm lại, ngập ngừng ngước lên nhìn nàng.

"Thanh Trần... Ta... Ta muốn..."

Tư Phàm khàn giọng khẩn cầu, bộ dáng làm cho trái tim của Mạc Thanh Trần mềm mại như nhung. Trong lòng nàng thấu hiểu chuyện này đâu có là gì... Cả linh hồn của nàng đã thuộc về Tư Phàm, nàng ấy đòi hỏi thân thể nàng cũng không phải là điều xấu xa...

Nhưng nàng vẫn còn hơi lo sợ, giọng của nàng mềm mềm rót vào tai Tư Phàm.

"Phàm, nàng có phải đang say không?"

Tư Phàm giống như một con rắn trườn đến bên môi Mạc Thanh Trần, hơi thở nồng men rượu của cả hai lại lần nữa hòa quyện vào nhau. Những ngón tay thon gầy của Tư Phàm, từng khớp tay xinh đẹp của nàng ấy dịu dàng vuốt ve trên gương mặt nàng từ hàng chân hàng đến chiếc cằm nhỏ như thể nàng chính là định nghĩa của từ trân quý nhất trên thế gian này, khiến nàng say đắm và mê muội đến mức run rẩy trong vô thức.

Nụ cười nàng dịu dàng như nước, ánh mắt nàng hừng hực như lửa, giọng nói nàng khàn khàn cất lên.

"Ta đang say, nhưng không phải say rượu, mà là say nàng..."

Mạc Thanh Trần nghe được lời ngọt ngào nhất thế gian thì ngượng ngùng mỉm cười ôn nhuận, nàng không biết biểu hiện của mình lúc này ra sao? Nhưng nàng rõ ràng cảm xúc trong lòng mình lắm, nàng muốn cùng Tư Phàm trải qua chuyện gần gũi nhất trên thế gian này, trở thành người làm cho Tư Phàm nhớ mãi không quên.

Nhẹ nhàng đặt hai tay lên thắt lưng của Tư Phàm, nàng muốn chủ động kéo ra dải lụa đó xem như là một lời đồng ý. Nàng vừa căng thẳng vừa say mê nhìn Tư Phàm, trước nay nàng ấy luôn luôn mặc đồ tương đối dày, mà nay vòng eo của nàng ấy lại gầy nhỏ quyến rũ làm cho vòng tay đang ôm lấy của nàng bất giác bị xúc cảm đả kích mà run run lên. Gương mặt của Tư Phàm sắc sảo tà mị thực sự vô cùng đẹp, nàng ấy cũng thật cường thế, thật dịu dàng, thật tinh tế làm cho nàng dù bây giờ chưa xảy ra chuyện gì nhưng vẫn bị say đến mụ mị đầu óc.

Cảm giác được hai tay của Mạc Thanh Trần thoáng siết vào eo mình mà run rẩy thì lồng ngực của Tư Phàm cũng phập phồng hồi hộp theo. Đôi mắt nàng dập dìu sóng tình và du͙ƈ vọиɠ, vừa ôm vừa xoa chiếc eo của Mạc Thanh Trần, hành động kiên nhẫn và nhu tình để an ủi vỗ về bảo bối dưới thân. Đồng thời còn vừa hôn vừa tìm đến dây buộc thắt lưng của nàng, nụ hôn tham luyến và hành động cường mãnh, nhất mực rõ ràng muốn tỏ ý cùng nàng trút bỏ những vướng bận của thế gian này, dùng những thứ chân chân thực thực nhất của chính mình, tâm tâm niệm niệm mà trải qua cùng nhau.

Trong lúc men tình đã muốn nổ tung, thắt lưng của cả hai đều đã cởi được một nửa thì chợt bên ngoài cửa biệt viện vọng lại tiếng gọi của A Dung, "Đại tiểu thư, người có ở trong đó không? Phu nhân cho gọi người, phu nhân cho gọi người..."

......

Tư Phàm khó chịu toàn thân, tâm trạng bực dọc, gương mặt ủy khuất ngồi ở mép giường nhìn Mạc Thanh Trần đứng cách đó không xa đang sửa soạn lại y phục và chuẩn bị rời đi.

"Thanh Trần..."

Mạc Thanh Trần nhìn vào gương thấy mình đã chỉn chu thì mới nhìn lại Tư Phàm, nàng có chút xót xa, lại thêm chút buồn cười lẫn vui vẻ mà dỗ dành.

"Ta lâu ngày mới về nhà, mẹ của ta muốn ngủ cùng ta để tâm sự... Chuyện này không thể trách bà được..."

"Ta biết.", Tư Phàm nhíu mày nói, "Chỉ là... có một số chuyện khó giải quyết..."

Mạc Thanh Trần nhướng mày bảo.

"Vậy nàng tìm ai đó giải quyết cho nàng đi."

Tư Phàm hẹp mắt nhìn nàng, khó dò mà hỏi.

"Nàng cho phép!?"

Mạc Thanh Trần lộ nụ cười có chút sâu, ngọt ngào bảo.

"Nàng thử xem!?"

......

Từ đầu ngày hôm nay tuyết đã không còn rơi, thời tiết chỉ se se lạnh nên trong gian phòng của mẫu thân cũng không còn đốt nhiều than, Mạc Thanh Trần từ bên ngoài bước vào thì được A Dung cởϊ áσ khoác ngoài treo lên giá giúp rồi nhanh chóng ra lệnh cho toàn bộ tỳ nữ khác lui ra ngoài. Còn chưa kịp nói gì thì bên trong đã vang lên tiếng gọi.

"Tiểu Thanh vào đây với mẹ..."

Sợ môi mình vẫn còn sưng, Mạc Thanh Trần bước nhanh lại gương nhìn một lần nữa, cuối cùng mới nhíu mày, khẽ cắn môi một chút rồi bước vào trong. Bên trong phòng riêng của gia chủ Thần Mạc phủ rất trầm tĩnh và ấm áp, bốn góc phòng đều đặt bốn chiếc bình phong thủy làm cho căn phòng thoáng đãng và rất tươi sáng. Gian phòng trong dựng một bức bình phong thêu bằng lông chim bói cá, nằm chắn giữa bàn trà thấp đặt sát khung cửa và tẩm điện, sự hài hòa giữa chất quý hiếm và bài trí phong thủy đã làm căn phòng toát lên sự cao quý mà không đâu có được. Mạc Thanh Trần nhìn quanh phòng rồi hỏi.

"Mẫu thân, phụ thân không có ở đây sao?"

Mẫu thân của nàng cười hiền từ nói, "Cha của con có việc cần nói với Ngũ Lang nên tối nay sẽ không ngủ ở đây, vì vậy mẹ mới muốn cùng con tâm sự một chút."

Mạc Thanh Trần nghe thế thì khẽ cười, bày ra chút ủy khuất nói, "Mẹ nói vậy, chẳng khác nào vì cha không có ở bên cạnh nên mẹ mới tìm với con..."

Bà phì cười, "Hôm nay tiểu Thanh đã biết làm nũng rồi sao? Là ai dạy con thế?"

Mạc Thanh Trần nhếch miệng cười cười không nói, lúc này, nàng nâng tà váy lên rồi quỳ xuống trước mặt mẹ của mình, dập đầu ba cái, kính cẩn mà nhu thuận vô cùng.

"Nữ nhi bất hiếu vì đã khiến cha mẹ lo lắng. Bây giờ con đã trở về, từ nay về sau sẽ không xa cha mẹ nữa..."

Mẫu thân của nàng lệ đã dâng lên trong hốc mắt, bà vội vã chấm nước mắt, đau lòng con gái quỳ dưới đất lạnh nên lập tức nâng tay con đứng dậy.

"Tiểu Thanh đứng dậy, con gái nhỏ của mẹ đừng tự làm đau mình... Nào, cùng uống trà!!"

Mạc Thanh Trần cũng xúc động rưng rưng, nàng mỉm cười nói.

"Từ lúc về nhà, thời gian trôi qua gấp gáp, con không thể hành lễ đàng hoàng với mẹ, bây giờ quỳ có một chút cũng không sao."

Bà cười một tiếng, mắt trân trân nhìn nàng, nhìn từ dáng ngồi tiêu chuẩn thanh cao cho đến dung mạo diễm lệ mà mình đã mang thai chín tháng sinh ra ngồi trước mặt mà cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Đột nhiên để ý thấy điều gì đó khác lạ, bà liền nghiêng đầu hỏi.

"Ơ kìa, môi của con bị làm sao vậy? Hình như bị sưng thì phải?"

Mạc Thanh Trần không chút chột dạ, bình đạm mà đáp, "Khi nãy con hơi choáng vì rượu nên vấp chân, không cẩn thận tự cắn vào môi mình."

Nàng chưa bao giờ nói dối, lời nàng nói chắc chắn sẽ được tin. Mẫu thân cũng không chút nghi ngờ, chỉ khẽ trách móc vài tiếng.

"Tính tình của con vốn trầm ổn, vì sao hôm nay lại bất cẩn như vậy. Một lát nữa mẹ sẽ lấy thuốc giảm đau giảm sưng cho con."

Mạc Thanh Trần ngoan ngoãn ngồi pha trà dâng tới trước mặt mẫu thân, khẽ hỏi.

"Hôm nay ngũ ca không về Đồi Gai, ở đó ai làm chủ đây? Lục ca thì đã đi theo Lý Cảnh."

"Ngũ Lang có nhiều thuộc hạ, mấy tháng nay vì muốn tìm cách đẩy Lý Cảnh thất bại trở về Minh Thành mà nó đã lập một đội ám tiễn riêng. Cha con cũng biết, ông ấy rất ủng hộ."

"Ám tiễn? Vậy chắc là ông nội cũng biết chứ? Vì con nhớ rõ là ông không thích việc thành lập nhóm riêng giữa các cháu trai...", Mạc Thanh Trần nhấp một ngụm trà hỏi.

Bà lắc đầu cười, "Thật ra ông nội con không biết chuyện này."

Mạc Thanh Trần ngừng lại động tác uống trà, nàng đặt ly trà xuống bàn, kinh ngạc hỏi, "Vì sao? Nếu ông nội biết thì chắc chắn sẽ tức giận cho xem."

"Việc này mẹ đâu xen vào được...", bà cười, "Là con dâu của ông, là thê tử của phu quân, là mẫu thân của các con... Mẹ chỉ có thể ủng hộ mà thôi. Tâm tư của người trong lòng sâu xa thâm trầm, bản thân mình không được tự nghĩ mình thông minh mà làm điều lỗ mãng."

Mạc Thanh Trần mỉm cười, nàng tiếp thu lời mẫu thân dạy bảo, "Không nói chuyện nhức đầu nữa.", nàng nhăn mũi nói, "Chúng ta nói về chuyện nhà mình đi..."

"Được được..."

Bà cười rất tươi, trong mắt cũng tràn ngập ý cười và sủng nịch, hai mẹ con cứ thế ngồi nói chuyện đến nửa đêm phòng vẫn sáng đèn, tiếng cười khúc khích thỉnh thoảng vang lên trong phòng làm người ta ấm áp. Cuối cùng vì mỏi lưng nên cả hai đành lên giường nằm nghỉ, Mạc Thanh Trần khéo léo tránh vết thương trên tay mình, nằm trong lòng mẫu thân mà nói.

"Mẹ ơi, Tết năm nay nhà mình có thêm thành viên mới là Tư Phàm, mẹ nhớ chuẩn bị bao lì xì cho nàng nha..."

Nàng cảm nhận rất rõ Tư Phàm có một chút cảm xúc ngưỡng mộ khi nói chuyện với nàng về tộc Chiến Thần trong buổi tối hôm nay.

Mẫu thân của nàng nghe xong thì khẽ cười, "Tiểu Thanh rất thích vị cô nương đó."

Nàng bị chột dạ, nghe xong liền rụt vai lại, xấu hổ nói, "Sao mẹ cũng chọc con...?"

Không nghe mẫu thân đáp lời, nàng lập tức ngồi dậy ra sức bào chữa, "Là vì hoàn cảnh của Tư Phàm rất tội nghiệp, nàng không được hưởng tình thương gia đình nhiều, từ nhỏ cũng hay bị người ta ăn hiếp đến mức suýt tàn phế mấy lần... nên con rất đau lòng..."

Bà nằm nhìn con gái bảo bối của mình chân tay cuống quýt vì một người mà vội vã, mà đau lòng, thì liền cưng chiều nựng mặt nàng, nhướng mày nói.

"Nếu Tư Phàm là một thân nam nhân, mẹ đã tưởng là con gái của mẹ đã đem trái tim trao cho nàng rồi... Mẹ sẽ buồn lắm khi lòng con có một người đặt ở đầu trái tim trước cha mẹ đó..."

Mạc Thanh Trần ngoan ngoãn nói, "Mẹ nói sao cơ? Đối với con thì không ai có thể quan trọng hơn an nguy của toàn tộc. Nếu con yêu người đó thì người đó là trái tim của con, gia đình là bộ não của con, thiếu bất cứ thứ gì con đều sẽ không thể sống được trọn vẹn..."

"Tiểu Thanh của mẹ đã trưởng thành thật rồi."

Bà có cảm giác vừa tiếc nuối vừa buồn bã, tâm trạng của các đấng sinh thành luôn sinh ra cảm giác không đành lòng, hụt hẫng, tiếc nuối, buồn bã khi nhìn các bảo bối của mình dần dần khôn lớn và trưởng thành. Rất nhanh gạt đi tâm sự của mình, bà cười hiền từ rồi nói.

"Tiểu Thanh gọi nàng là thành viên mới thì mẹ dĩ nhiên xem nàng là một nửa con gái của mình mà đối đãi rồi, con có cái gì, mẹ đều sẽ cho nàng cái đó, được chưa tiểu cô nương?"

Mạc Thanh Trần cười một tiếng rồi lại nằm xuống ôm mẫu thân, hít vào hương thơm thân thương, ngay khi nàng lim dim sắp ngủ thì chợt bà thầm nói.

"Còn chuyện sinh nhật của con..."

"Sao cơ?"

"Năm nay tiểu Thanh đã mười chín tuổi rồi, đến tuổi gả đi..."

Đang buồn ngủ sắp chết tới nơi thì nghe được câu nói sét đánh này, Mạc Thanh Trần lập tức mở trừng mắt, lùi ra khỏi lòng của mẫu thân rồi nhíu mày, ánh mắt buồn bã hỏi.

"Hết ngũ ca, bát ca, bây giờ ngay cả mẹ cũng muốn nói tới chuyện này sao?"

Bà bật cười khanh khách nói, "Con phản ứng mạnh thế, có người trong lòng rồi sao?"

Đúng là người sinh ra mình, Mạc Thanh Trần bị vạch mặt ngay tức thì, nàng thở dài mím môi không định nói nhưng với kinh nghiệm đầy mình của một người làm mẹ, bà từ từ bóc tách từng lớp.

"Quen biết được bao lâu?"

"Tầm... vài tháng..."

"Người đó con gặp ở đâu?"

"Ở ngoài Vân Thành..."

Muốn giấu xuất thân sao? Con gái có thể lừa được mẹ chắc? Tầm vài tháng mà ở ngoài Vân Thành thì còn đâu ngoài Minh Thành? Bà tiếp tục hỏi thêm một câu sát phạt.

"Thế... mẹ có biết người đó không...?"

"......"

Hai mẹ con bốn mắt nhìn nhau, mẫu thân cảm giác tâm can chấn động, tự nhiên bà muốn hỏi thêm một câu: "Là nam hay là nữ?", nhưng ngập ngừng hồi lâu cũng không dám hỏi. Cuối cùng, bà vuốt đầu nàng, nhỏ nhẹ nói.

"Hôm nay con vừa về nhà chắc là rất mệt mỏi rồi, ngủ sớm đi bảo bối..."

------

Ngày hôm sau, qua canh sáu thì Tư Phàm đã tự động thức dậy, theo thói quen vừa định mở miệng gọi Hoàn Hoàn thì đột nhiên ở sát bên giường liền vang lên gọi chào đồng thanh.

"Tư Phàm cô nương."

"A... Ai vậy?"

Tư Phàm giật mình suýt ngất, đứng bên cạnh giường là hai tỳ nữ xinh đẹp đang nhìn nàng cười, một người là A Kiều, người còn lại thì lạ mặt...

Không biết đã đứng đó từ bao giờ...?

"Tư Phàm cô nương, chúng ta được phu nhân phái đến hầu hạ ngươi."

"Gì chứ?", Tư Phàm kéo vạt áo đứng dậy khỏi giường tìm chậu đồng để rửa mặt, "Ta tự mình làm được, hai người cứ đi làm việc khác đi."

"Không được, bọn ta nghe lệnh phu nhân, tuyệt đối không thể kháng lệnh!!", A Kiều cười.

"Không cần đâu.", Tư Phàm né ra bàn tay sắp chạm vào vạt áo mình của tỳ nữ lạ mặt.

Bị Tư Phàm cự tuyệt, tỳ nữ lạ mặt đứng khựng lại nhìn sang A Kiều, rất nhanh trao đổi ánh mắt, hai nàng mỉm cười với nhau một cái rồi gật đầu đầy thâm ý.

Tư Phàm nhìn thấy chậu đồng chứa nước ấm thì vui vẻ đi đến, còn chưa kịp bước thêm một bước nào thì đột nhiên hai bên vai nàng bị hai bàn tay lạ giữ lấy, nàng giật mình định xoay người thì cả eo và chân đều bị khóa lại. Tuy không đau nhưng mà nàng cũng không thể cử động được, tình huống này làm Tư Phàm hốt hoảng la lên.

"Nè, hai người đang làm cái gì vậy?"

Minh Cao Hoan Tư Phàm một thân võ công hạng xoàng, nàng đối phó với một người thì cũng gọi là còn một chút khả năng chống trả, nhưng bất thình lình bị hai người tập kích thì nàng chẳng khác nào một con rối, mặc cho người ta xoay chuyển.

"Hai người dừng lại đi mà..."

Tư Phàm khổ sở kêu lên, nàng không tài nào đánh lại hai người này, vì sao tỳ nữ mà lại có võ công tốt như vậy cơ chứ? Tư Phàm không thể hiểu nổi.

Trong nửa khắc phát hiện A Kiều có chút nhẹ tay, Tư Phàm liền vùng lên bỏ chạy nhưng lại ngu ngốc đến mức té sấp mặt ngay thềm cửa làm cho hai tỳ nữ giật mình hốt hoảng. Hai người họ nhanh chân chạy đến bên cạnh nàng, mỗi người ở một bên nắm lấy tay quan tâm rồi hỏi han tới tấp. Trong lòng thì kêu gào thảm thiết: Đây là khách quý, tuyệt đối không thể để nàng bị thương tổn.

"Tư Phàm cô nương, ngươi có sao không?"

"Ngươi đừng làm bọn ta sợ nha..."

"Xương cốt có bị làm sao thì chết mất..."

"Để ta bôi thuốc cho ngươi nha..."

Khung cảnh hỗn loạn đến mức làm hai bên tai Tư Phàm lùng bùng, miệng thì không thể xen vào được lấy một câu trọn vẹn. Nhìn từ bên ngoài vào chẳng khác nào hai cô gái đang đánh ghen lồng lộn, còn người ở giữa thì lại hưởng thụ thoải mái.

Tư Phàm rất sợ người ngoài nhìn thấy cảnh này, nàng muốn mắng lớn để ngăn hai người họ đừng có làm phiền mình nữa, nào ngờ lời còn chưa thốt ra thì đột nhiên một cỗ lạnh giá từ phía sau liền ập tới.

"Ba người đang làm gì vậy?"

Tư Phàm hoảng hồn khi nghe thấy giọng nói của Mạc Thanh Trần vang lên từ phía ngoài cổng, nàng phản ứng theo bản năng mà rút ngay tay lại, tránh ra khỏi người hai tỳ nữ bên cạnh mình rồi hô lên.

"Thanh Trần, bọn họ chỉ muốn bôi thuốc thôi, ta không có làm gì hết!!"

Hàn khí của Mạc Thanh Trần rất mạnh, một khi nàng đã muốn đe dọa ai thì người đó chắc chắn sẽ bị khí lạnh áp chế tuyệt đối.

Tư Phàm đi bên cạnh cũng thoáng rùng mình, nàng cười khổ, không biết làm sao ngoài việc ra sức giải thích.

"Thanh Trần, nàng phải nghe ta giải thích, ta đã bị ngã, bây giờ vẫn còn đau. Không tin thì nàng nhìn xem, vẫn còn rướm máu này..."

Hai hàng chân mày của Mạc Thanh Trần đã rất cố gắng kéo giãn ra để có thể làm gương mặt mình bình thường hết mức có thể, nhưng mà nàng không làm được. Rõ ràng là nàng rất tức giận, nhưng không hiểu sao lại không tài nào phát tiết ra được, cảm giác vừa ủy khuất vừa khó chịu cứ âm ỉ không hết.

Nhân lúc Tư Phàm đang đưa bàn tay bị trầy xước ra cho mình xem, nàng liền nổi giận bắt lấy cổ tay của nàng ấy vặn mạnh một cái không nể nang.

"A, đau, Thanh Trần, đau..."

Nhìn thấy Tư Phàm la toáng lên rồi rưng rưng nước mắt vì đau, tuy trong lòng nàng xót xa vô cùng nhưng cũng không thể dễ dàng buông tha. Nàng tiếp tục vặn mạnh thêm một cái cho bõ ghét rồi lạnh giọng hỏi.

"Nàng thích như vậy lắm hả?"

"Thích... cái gì?", Tư Phàm nén đau kêu lên.

"Nữ nhân."

"Ta không thích nữ nhân."

"Vậy còn ta?"

"Ta thích nàng."

"......"

Tại sao lại có người lươn lẹo đến như vậy?

Tư Phàm không hề chớp mắt nhìn Mạc Thanh Trần, Mạc Thanh Trần có vẻ mặt rất lạnh lùng, nhưng đôi mắt của nàng ấy lại không hề như thế, óng ánh nước trông thật động lòng người. Tư Phàm trầm ngâm một chốc, vẻ mặt hơi giãn ra mà hỏi.

"Thanh Trần, nàng... đang ghen hả?"

Mạc Thanh Trần bị xuyên một phát trúng tâm thì mặt đỏ tai hồng quay đi.

"Đừng đi mà...", Tư Phàm đổi sang dùng tay trái nắm lấy tay nàng kéo lại, cười nói, "Nàng ghen thật sao? Đó đều là tỳ nữ của nàng, sao nàng lại nghĩ lung tung như thế? Họ sợ làm ta bị thương sẽ bị nàng trách mắng đấy..."

"Nàng không nói được gì nghiêm túc thì đừng có nói nữa, ta không nghe..."

Nói nghiêm túc là nói cái gì?

Lý trí của Mạc Thanh Trần biết lời Tư Phàm nói là sự giải thích hợp lý, nhưng nàng vẫn rất không thích, nàng muốn cái gì đó hơn thế. Chưa bao giờ nghĩ mình lại ngang ngạnh như vậy, Mạc Thanh Trần vừa xấu hổ vừa sợ, giống như nàng đang đánh mất đi sự điềm tĩnh của mình ngày một nhiều hơn.

Ngược lại trong mắt Tư Phàm dường như sự linh động này thích hợp với tuổi tác của Mạc Thanh Trần hơn, nàng yêu thích vuốt nhẹ gò má hồng hồng của nàng ấy, nhẹ nhàng nói.

"Nàng không tin ta, ta phải làm gì để nàng tin đây?"

Mạc Thanh Trần không nói gì mà chỉ ngẩng mặt nhìn Tư Phàm như đang chờ đợi điều gì đó, nàng ấy cũng rất thức thời liền thơm lên gò má đào của nàng một chút. Sau đó cả hai nhìn nhau cười.

"Lát nữa ta sẽ nói với mẫu thân không cần phái người hầu hạ nàng nữa."

"Tốt nhất nên như vậy, ta không thích người lạ động vào người mình."

Tư Phàm dẫu môi nói một cách đầy ai oán, lại đưa tay phải cho nàng săn sóc hồi lâu, cho tới khi A Kiều lại một lần nữa xuất hiện gọi hai nàng tới dùng bữa sáng với lão gia và phu nhân thì hai người mới buông đôi tay nhau ra.

Khi hai nàng đi đến đại điện thì cũng là lúc Thần Xung Mạc Vĩnh Ngạn từ phía trong đi ra, vừa gặp hắn thì Mạc Thanh Trần tò mò hỏi.

"Ngũ ca đi đâu vậy? Cả đêm qua huynh ở đây sao?"

Mạc Vĩnh Ngạn nhìn Mạc Thanh Trần sau đó đưa mắt sang nhìn Tư Phàm, đáy mắt hắn thâm trường ngưng đọng nửa khắc rồi lại trở về gương mặt của tiểu muội mình đáp.

"Phụ thân và ta vừa bàn một chút chuyện xong, giờ ta phải trở về chiến sự Dĩ Án đây. Hai muội dùng bữa sáng xong thì khuyên ông đi ngủ một chút, nhớ đấy!!"

Trong lời nói của hắn đã mặc định hai nàng là một nhóm chung với nhau, nói xong thì nhướng mày cười cười bỏ đi. Tư Phàm nhìn theo bóng hắn cho tới khi khuất dạng, tới khi quay trở lại thì đã thấy Mạc Thanh Trần đang quan sát mình bằng một ánh mắt thưởng thức lạ lùng. Trong lòng Tư Phàm có chút hoang mang nên bèn hỏi.

"Mặt ta có gì sao?"

Mạc Thanh Trần mỉm cười có chút vui vẻ, "Không, chúng ta đi gặp cha mẹ thôi." rồi lập tức nắm tay bảo bối của lòng nàng bước vào trong đại điện.

Sáng hôm nay chỉ có nội tổ phụ, phụ mẫu và ngũ tẩu, thêm hai nàng nữa là sáu người dùng bữa. Cứ đinh ninh như vậy cho tới khi vào tới phòng ăn lại không nhìn thấy nội tổ phụ của mình đâu, Mạc Thanh Trần liền tò mò hỏi.

"Cha mẹ, ông nội không dùng bữa sáng sao?"

Mạc Thư Phong nhẹ cười nói.

"Ông nội của con vừa vào đông đã cảm phong hàn nên phải nghỉ ngơi nhiều, người già chỉ muốn bên con cháu, mà ban ngày thì các ca ca của con làm chính sự bên ngoài nên ông cũng chỉ quanh quẩn trong ngự uyển và đình viện một mình. Không biết con trở về rồi thì ông có đến ăn sáng không? Khi nãy ta đã phái người đến mời rồi, dù sao trời vẫn còn sớm, hai con cứ ngồi đợi một chút..."

"Ông nội bị cảm sao?", Mạc Thanh Trần lo lắng hỏi. Bản thân nàng biết, dù bên ngoài Thần Xung Mạc Thiết Thủ có trông dữ dội đến thế nào thì bên trong cơ thể cũng đã không còn như trước, nhưng quả thật đêm qua nàng không thấy ông có biểu hiện mệt mỏi nào...

Mẫu thân của nàng nói, "Ông chăm sóc cơ thể của mình rất tốt, có ngã bệnh cũng không quá nặng. Tiểu Thanh có thời gian thì hãy đến chơi với ông nhiều hơn."

"Dạ...", Mạc Thanh Trần ngoan ngoãn gật đầu, nàng cũng định dắt Tư Phàm đi làm thân với nhiều người trong phủ, để nàng ấy thích nghi càng sâu càng tốt.

Vừa nói đến đây thì Thần Xung Mạc Thiết Thủ như có linh tính mà bước vào trong, Mạc Thanh Trần hiếu thuận bước tới dìu ông đến chỗ ngồi, vừa đi vừa nhẹ nhàng nói.

"Ông nội, Thanh Trần nghe nói người bị bệnh, trời vẫn còn lạnh, lát nữa con sẽ nấu một chút canh tẩm bổ cho người."

Mạc Thiết Thủ chưa kịp nói lời nào đã bị Mạc Thanh Trần vây lấy thì trong lòng có chút ngạc nhiên, đứa cháu này từ trước tới nay trầm tính ít nói, hành xử nhẹ nhàng và khá thụ động. Nay chỉ đi có nửa năm cũng đã biết cách chủ động hỏi han người khác, quả thật là trưởng thành không ít. Nghĩ tới đây ông cũng nhẹ nhàng hơn ngày trước mà đáp.

"Con đến thăm ta là được, không cần cầu kỳ..."

Đi ngang qua Tư Phàm, Mạc Thiết Thủ thấy nàng cung kính ôm quyền chào thì hài lòng mỉm cười, vừa ngồi xuống chỗ của mình đã hỏi nàng.

"Tư Phàm cô nương ngủ có ngon không? Chỗ quý phủ sắp xếp cho ngươi thế nào?"

"Đa tạ Đại Tướng Soái quan tâm, vãn bối rất hài lòng."

"Hôm nay ngươi tính làm gì?", Mạc Thiết Thủ nhướng mày hỏi.

"Vãn bối... định ra ngoài thành để tìm tỳ nữ, chắc nàng vẫn ở chỗ cũ đợi vãn bối."

Tư Phàm xướng lên thì Mạc Thanh Trần liền phụ thêm vào.

"Phải rồi, mẹ không cần phải phái người hầu hạ Tư Phàm nữa đâu. Nàng ấy sau hôm nay đã có tỳ nữ riêng rồi."

Mạc Thư Phong có chút không hài lòng, khách đến phủ thì phải để người mình chăm sóc cẩn thận chứ sao lại để khách tự xoay xở? Hắn đang định giáo huấn Mạc Thanh Trần một tí thì mẫu thân của nàng ngồi bên cạnh đã nói nhẹ tênh.

"Cũng được, để tiểu Phàm tự nhiên như ở nhà cũng tốt. Dù sao tiểu Phàm cũng sẽ rất hạn chế để nữ nhân chạm vào người mình, có đúng không?"

Tiểu Phàm...

Tư Phàm lẩm nhẩm cái danh xưng kia ở trong lòng, nàng thoáng nổi lông tơ sau gáy, cái tên này quá trẻ con rồi.

"Vâng... dạ..."

Ngũ Nương cười tươi bảo, "Tư Phàm muội muội vừa đến Thần Mạc phủ một ngày đã có tên riêng, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong phủ. Tới cả ta, mãi đến khi trở thành thê tử của Ngũ Lang mới được gọi là Ngũ Nương..."

Tư Phàm mồm thì cười hì hì ngoài mặt, nhưng trong lòng thì đã hoảng loạn như ngồi trên đỉnh núi lửa, "Nói thế chẳng khác nào bảo mình đã bị gả vào Thần Mạc phủ...!!!!!!!!!"

Cả nhà sáu người vui vẻ dùng bữa sáng trong im lặng, cuối cùng Mạc Thiết Thủ có chút buồn chán liền hỏi.

"Thất Lang và Bát Lang không có ở phủ sao?"

Mạc Thư Phong liền nói, "Thất Lang có dành dụm được một mảnh vườn ở ngoại thành, nó kinh doanh cây cảnh. Còn Bát Lang thì tháng trước có xin phép con mở một tiệm bán mô hình trong nội thành. Tuy hai đứa nó không theo gia nghiệp, nhưng con thấy chúng không có lông bông quậy phá thì cũng tạm ổn, nên đã đồng ý."

Mạc Thiết Thủ đáp một tiếng, hồi lâu sau khẽ nói, "Cũng nên cho chúng nó học một chút thứ liên quan tới chính sự, không cần quá giỏi, nhưng không thể không biết gì được."

"Vâng, con sẽ bảo chúng.", Mạc Thư Phong cúi đầu vâng lời.

Mẫu thân của Mạc Thanh Trần cũng cười nói gợi chuyện.

"Chỉ còn vài ngày nữa là tới sinh thần của tiểu Thanh rồi, trong phủ cũng đã phái từng nhóm mua sắm trang trí. Nhưng không biết có còn thiếu gì không? Năm nay có thêm tiểu Phàm, phải làm cho thật long trọng mới được."

Thần Mạc phủ không dùng từ "Tết" để chỉ Tết, mà là dùng từ "sinh nhật của tiểu Thanh" để chỉ Tết, điều này làm cho Tư Phàm cảm thấy mình đang ngồi cạnh một viên minh châu đắt giá nhất thế gian, mà nàng lại là người được viên minh châu quý giá này yêu thương nhất, trong lòng nhịn không được có chút kiêu ngạo.

Mạc Thư Phong nghiêm chỉnh nói với Tư Phàm và Mạc Thanh Trần, "Có tiểu Phàm ở đây, hai đứa giúp mẫu thân lo việc trang trí trong phủ, được chứ?"

Tư Phàm vui mừng vô cùng, lại còn có chút cảm động rơm rớm nước mắt, nàng lập tức lễ phép hướng tới ba vị trưởng bối bên trên cười nói, "Tư Phàm tuân mệnh!!"

------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio