.
"Tập trung hết ở đây làm gì? Nhàn nhã quá không có việc gì làm sao?" Giọng nói đầy uy nghiêm khiến tất cả phải quay lại nhìn.
Sắc vàng từ y phục đập thẳng vào mắt, chính chủ đã đến!
Hoàng thượng bước đến gần hơn, Lệ phi và Uyển tần nghiêng mình hành lễ.
Ta...
"Tham kiến hoàng thượng."
Quỳ lạy chính là động tác nô tỳ trong cung phải làm thường xuyên nhất, nên ta ghét mùa đông nhất. Dù mặt đất có lạnh buốt, có phủ đầy tuyết, chỉ cần thấy chủ tử là phải quỳ ngay lập tức.
Chính chủ đã đến, để xem hoàng thượng lựa chọn thế nào.
Ai đúng ai sai không quan trọng, quan trọng là hoàng thượng coi trọng ai hơn. Kết quả thế nào thì ta cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị phạt.
Hoàng thượng đi về phía Lệ phi, nắm lấy tay nàng: "Nàng dễ nhiễm lạnh, đang lạnh thế này ra ngoài làm chi?"
Không ngờ Lệ phi rụt tay lại, lùi về phía sau: "Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, thần thiếp không thấy lạnh."
Nếu là lúc trước, ắt hẳn Lệ phi đã ngả vào lòng hoàng thượng nũng nịu mách nàng bị oan, còn bây giờ nàng thiên về quy củ hơn.
Khi một người phụ nữ viện đến quy tắc để giữ khoảng cách đồng nghĩa với việc tình cảm của nàng đã nguội lạnh.
Uyển tần đứng trông hoàng thượng ân cần với Lệ phi, nàng không nhịn được: "Hoàng thượng à..."
Nàng lanh chanh kể hết lại mọi việc, thêm vào đó là những lời trách ta bất kính với nàng và trách Lệ phi giúp một ngữ nô tỳ ức hiếp nàng.
Ta không lên tiếng, lúc này không có chỗ cho tiếng nói của nô tỳ. Lệ phi lườm nàng, cười giễu nhưng cũng không giải thích.
Lệ phi của ngày trước là người kiêu ngạo, song vẫn biết điểm dừng, không có thói đổi trắng thay đen, không cố tình hại ai.
Uyển tần bây giờ chỉ càng chứng minh sự ngu ngốc của nàng, không lẽ nàng thực sự nghĩ rằng hoàng thượng không biết nàng suy tính gì sao?
"Được rồi, tại trẫm sơ sót."
"Thời gian này đúng vào dịp Tết, phủ nội vụ không kịp chuẩn bị lễ sắc phong. Nàng yên chí, mấy hôm nữa trẫm sẽ tổ chức lễ sắc phong thật hoành tráng cho nàng."
"Hoàng thượng nhớ phải giữ lời đấy." Uyển tần nghe vậy thích lắm, nàng hất mặt nhìn ta đầy khiêu khích.
Ta khó hiểu, nàng nhìn ta làm gì, Lệ phi mới là tình địch của nàng mà!
Hoàng thượng yêu chiều khẽ nhéo má Uyển tần: "Trẫm nhớ rồi, trẫm đã bao giờ lừa nàng chưa?"
Ta đã quá hiểu hoàng thượng, ta nhận ra ngài dần mất kiên nhẫn.
Quay lại với Lệ phi, nàng nhìn hai người kia tình chàng ý thiếp với vẻ mặt ngập ý trào phúng, ghê tởm, như thể nàng sắp phải quay đi ói.
Nói thực, sự dối trá và sến súa của hoàng thượng làm ta cũng thấy buồn nôn, nhưng ta giỏi chịu đựng hơn Lệ phi vì ta phải chứng kiến nhiều hơn.
Trong ba nhân vật chính của vở kịch này...ừm ta tạm chấp nhận là nhân vật thứ tư, chỉ có Uyển tần là đắm chìm trong bể tình giả dối.
"Hoàng thượng, ả tiện tỳ kia bất kính với thiếp, người phải làm chủ cho thần thiếp."
"Ừm, dám bất kính với Uyển Nhi, vậy phạt tiền công nửa năm, được không?"
Đầy tớ trong cung tháng nào cũng phải gửi tiền về nhà, phạt nửa năm tiền công e là người trong cung phải dè xẻn mà người ở nhà cũng phải tằn tiện mới không chết đói.
Nhưng Uyển tần coi nửa năm tiền công chẳng bằng cái đinh gỉ. Phụ thân nàng là hộ bộ thị lang cai quản tiền tài của cả triều đình.
"Phạt mỗi tiền công thôi sao, bệ hạ dễ dàng cho nàng ta quá."
Hoàng thượng có vẻ đã rất bực, nhưng Uyển tần vẫn không nhận ra.
"Nếu vậy, phạt nàng ta quỳ ở đây đủ một canh giờ để xả giận cho Uyển Nhi." Hoàng thượng nói.
"Như vậy còn tạm được." Uyển tần cười ngạo nghễ.
Tạm cái con của khỉ!
"Nô tỳ biết lỗi." Ta chẳng còn cách nào khác ngoài cách tuân lệnh.
Lệ phi liếc mắt qua tỏ rõ vẻ chán chường, nàng quay người đi ngay không đánh tiếng cáo lui với hoàng thượng.
.
"Lăng Sương..."Hoàng thượng định đuổi theo nhưng lại vướng Uyển tần, mặt ngài nghiêm lại.
Uyển tần vẫn không hiểu chuyện: "Hoàng thượng, người nhìn mà xem Lệ phi kiêu ngạo đến độ nào, nàng chẳng coi hoàng thượng ra gì, vừa nãy nàng còn..."
"Bốp!" Cái tát thổi bay tất cả những lời Uyển tần định nói.
Uyển tần áp tay lên má, trơ mắt không tin nổi, nước mắt ầng ậng.
"Thôi thôi, trẫm nóng tính quá, lẽ ra trẫm không nên đánh nàng."
Vừa đấm vừa xoa là chiêu hoàng thượng lão luyện.
Uyển tần được ngài dỗ bèn khóc nức lên.
Hoàng thượng dịu dàng: "Nàng ấy là Lệ phi do trẫm thân phong, nàng coi thường nàng ấy trước mắt bao nhiêu người, không phải đồng nghĩa với coi thưởng trẫm ư? Nàng muốn bách quan bàn tán về trẫm sao?"
Uyển tần vội lắc đầu.
Hoàng thượng nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng: "Đừng giận trẫm, mấy hôm nay trẫm chưa qua thăm nàng được, hôm nay trẫm về với nàng được chưa?"
Cuối cùng Uyển tần cũng nở nụ cười, ôm chặt cánh tay hoàng thượng: "Vâng."
Đúng là ngu hết thuốc chữa, dăm ba câu đã quên sạch sành sanh mọi chuyện.
Cả hai dẫn theo kẻ hầu người hạ rời đi chỉ còn lại mình ta quỳ giữa trời tuyết.
Từ đầu đến cuối, không lúc nào hoàng thượng để mắt đến ta.
Vở kịch kết thúc, trong cuộc chiến giữa niềm vui mới và người tình cũ của hoàng thượng, Uyển tần hay Lệ phi ai mới là người xui xẻo?
Tất nhiên người xui xẻo là ta, một nô tỳ hèn mọn.
Hoàng thượng lệnh ta quỳ, ta phải quỳ cho đủ.
Cái lạnh thấu da thấu thịt, nhưng cũng không sao, cố gắng chịu đựng rồi sẽ qua, cũng đâu phải lần đầu.
Chưa đến một khắc, tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng thượng hớt hải chạy đến đưa cho ta một chiếc áo khoác rất dày. (một khắc = phút)
"Cô cô mau mặc thêm áo vào, hoàng thượng lo cho cô cô lắm."
Ta cười cảm ơn hắn.
Áo khoác dày như vậy chắc chắn ấm phải biết, phạt rồi mới "lo", còn có ích gì?
Hay thật!
Tất nhiên ích thì vẫn có, ít nhất còn ấm. Ta mặc áo thật cẩn thận, kéo vạt áo chạm xuống đất làm đệm, đầu gối đỡ lạnh hẳn.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tuấn kiệt này vẫn còn biết quý mạng mình.
Đông năm nay lạnh thật, cảm giác như hơi thở ấm nóng vừa từ miệng thoát ra đã đóng băng ngay giữa không trung.
Cả khi đã khoác thêm áo ấm, ta vẫn không chịu nổi cái lạnh cắt da của mùa đông trong suốt một canh giờ.
Số là nha hoàn mà cơ thể cứ như tiểu thư, nực cười biết bao!
Tay chân ta tê dại, quỳ quá lâu đầu gối cứng đờ không đứng nổi lên, đầu óc cũng mụ mẫm, không lẽ lạnh quá não đóng băng hay sao.
Ta không nhớ mình đi về thế nào, lết được vào phòng ta đổ người ngay xuống giường, cuốn chặt chăn rồi bất tỉnh nhân sự.
Trong cơn hoảng hốt, ta như thấy một người phụ nữ mặc áo bố. Ta khóc gọi a nương ơi a nương nhưng người ấy kiên quyết đẩy ta ra.
"Chạy đi con!"
Khoan đã, ta làm gì có a nương?
Ta mê man cảm nhận được có ai đang thút thít cạnh bên, cơn đau đầu từ đâu kéo đến.
Ta cố gắng mở mắt ra, hình như Thư Gia đang nhìn ta.
"Thư Nhiên cô cô tỉnh rồi à?"
Hóa ra là Tiểu Lan...
Trong phòng đang đốt lò sưởi ấm, bảo sao ấm hơn hẳn lúc nãy. Ta định ngồi dậy nhưng khắp người chỗ nào cũng kêu gào đau đớn, mặt ta còn nóng hầm hập.
"Cô cô nằm yên đi, người bị nhiễm phong hàn phải nằm yên tĩnh dưỡng."
Ta cười, thấy nàng khóc mắt đỏ hoe, bèn nói: "Ta ốm thôi mà, có phải chết đâu mà khóc ghê thế?"
Tiểu Lan nghẹn ngào: "Không phải...lúc nãy nô tỳ làm đổ thuốc của cô cô nên bị Lý công công mắng."
...
"Vừa mới đầu năm cô cô đã ốm là sao?" Nàng vừa nín lại suýt bật khóc.
Ta đau cả đầu: "Cô cái gì mà cô, đừng gọi cô cô nữa, ta có già thế đâu!"
"Nhưng các ma ma bảo vậy mà, gọi cô cô để thể hiện sự kính trọng."
"Sau này ngươi cứ gọi ta là Thư Nhiên tỷ tỷ." Ta bất lực.
Tiểu Lan giống Thư Gia vừa hoạt bát vừa đáng yêu, nhưng mà đầu óc lại giống ta...đần.
Song cũng phải nói, ít ra ta còn được Lý Bá khen là tháo vát, cẩn trọng.
Ta nhìn cái Tiểu Lan vừa mới làm đổ thuốc của mình kia, bỗng thấy được an ủi nhiều chút.