Hoàng đế tâm ngoan thủ lạt không phải hình thành ngày một ngày hai, sự lãnh huyết vô tình nhà đế vương kia đã là thiên tính, hắn vẫn cho là như thế, thẳng đến sau khi người trong lao chết, nơi sâu thẳm tâm hồn tưởng chừng kiên ngạnh lại từ từ rạn nứt...
Y nói, kiếp sau nếu có hi vọng sẽ không gặp lại, người hầu truyền lại những lời này, hoàng đế nghe qua cũng chỉ cười, dọa sợ người đang quỳ phía dưới.
Hắn không nhìn thi thể người kia, hẳn người kia cũng biết hắn sẽ không đi nhìn, nói vậy cũng chẳng còn tâm tư gì với hắn đi? Lưu toàn thi? Vậy liền thành toàn đi, một người đã chết, hắn như thế nào có thể để thiên đao vạn mã dày xéo lần nữa.
Biết được tin người nọ chết là vào ban đêm, hoàng đế liền trằn trọc không ngủ, chợt nhớ tới năm đó gặp y như thế nào, là y ngu xuẩn hay si tình? Hắn cũng không nhớ có biết bao nhiêu người vì hắn làm mọi chuyện giúp hắn leo lên vị trí hoàng đế này, trong đó y quả thật góp không ít công lao. Y kỳ thật cũng chỉ là ghen tuông mở mịt, hoàng đế từ từ suy nghĩ, nếu y không cố chấp đến vậy, liền ngày tháng bọn họ vẫn có thể bên nhau, nếu y cưới tiểu thư nhà Lưu Nguyên soái nối dõi tông đường, như vậy thiên hạ liền hoàn toàn bình định trong tay y, chính là y cố tình tranh giành, như thế nào sau nhiều năm nhẫn nhịn, lại cố tình việc này không nhẫn.
Hoàng quyền chính mình nhất định toàn bộ phải nắm trong tay, nếu y gây trở ngại, liền loại trừ y, y không nên dùng binh quyền trong tay uy hiếp... thực không nên.
Kỳ thật, bọn họ có thể bên nhau lâu hơn, y sao lại không hiểu chuyện này? Hoàng đế miên man suy nghĩ, bỗng cảm thấy chua xót, bản thân là đang tiếc nuối sao? Hình như không phải thế...
Dương Thượng Hổ bị tróc nã, đứng giữa triều nhìn văn võ bá quan cười lạnh, phun một ngụm máu mà nói: “Hoa Tương quả thật có mắt như mù, yêu đến đần đần độn độn...” Một tướng quân huy hắn một chưởng, làm cho hắn phun máu tươi tung tóe.
Hắn bị tha xuống, Dương Thương Hổ quát to: “Khang Diệp, ngươi sẽ không chết tử tế, ngươi sẽ không chết tử tế, Hoa Tương quả thật là một đứa ngốc, đứa khờ, như thế nào lại hao tổn tâm tư với loại như ngươi... Khang Diệp, hắn vì ngươi không biết đã hại bao nhiêu người chết ngươi có biết hay không...”
Sau câu kia hoàng đế kinh ngạc, lại làm như không có việc gì, nói: “Còn có việc phải tấu không?”
Dương Thương Hổ do chính hoàng đế hành hình, hắn ngồi ở nơi cao cao nhìn xuống người thân tàn ma dại quỳ phía dưới, thần tình thanh đạm, khóe miệng còn mang tiếu ý, vân đạm phong thanh, quan lại bên cạnh ai cũng không dám hé răng, ánh mắt kia của hắn từ lâu đã không còn ai dám nhìn.
Tới giờ hành hình, Dương Thương Hổ thì thào tự nói: “Ngốc huynh đệ a, đều nói ngươi cứ theo ta, ngươi đã sớm biết hắn sẽ không tha cho ngươi, thế mà ngươi còn cứu hắn... Thật là khờ a, thật khờ a, trên đường hoàng tuyền đừng sợ, ca ca sẽ tìm ngươi, chúng ta uống rượu, ngươi cũng đừng khóc...”
Hoàng đế nhíu mày, nhìn phía dưới, âm thanh lanh lảnh của thái giám: ” Đã tới giờ ngọ, lập trảm...”
Đao phủ vung giao một nhát, đầu rơi xuống đất, trên đời này, liền mất đi một mạng người, cũng chẳng có gì đáng tiếc, trên đường hoàng tuyền, có người làm bạn uống rượu... Thật sự là một chuyện cao hứng a.
Ám vệ cấp báo, quỳ phía dưới ấp a ấp úng, không dám nói lời nào.
Hoàng đế mỉm cười: “Nói.”
Một chữ thế nhưng lại làm cho người quỳ dưới đất kia khẽ run rẩy, nói: “Thủ hạ tra ra, Dương Liễu công tử chính là nghĩa tử của vương phi Khởi vương, Khởi vương phi từng cứu một nhà bọn họ...”
“Khởi vương?” Hoàng đế hỏi.
“Dạ.” Ám vệ trọng trọng dập đầu trên đất, xuất huyết.
Khởi vương? Chính là Khởi vương đã giết mẫu phi của hắn?
Ám vệ đã điều tra sẽ không sai sót, như vậy kết quả điều tra lần trước là sai lầm bọn họ đã không dám báo lại, chuyện này a, thật sự là không được sai sót, Dương Liễu a, hắn lại có thân thế phúc hảo như thế, tài nghệ cũng không tệ, lúc hắn còn là nam sủng, còn muốn đứng đầu triều đình, không nghĩ tới... lại là nghĩa tử của Khởi vương phi.
Hoàng đế khẽ nhắm mắt ỷ trên ghế, hương khí từ chiếc ghế cứng rắn thoang thoảng, hắn cảm giác đầu có chút đau đớn, phất phất tay, nói: “Lui ra.”
Thái giám tổng quản được triệu vào, hoàng đế khẽ xoa trán nói: “Đêm nay, ngươi nhìn xem Hoa Tương còn trong Cực điện hay không? Nếu còn nghị sự thì đừng vội gọi hắn, lát hãy gọi hắn tới dùng bữa cùng ta.”
Lão thái giám vẫn khom lưng không hề nâng đầu, lại nghe người phía trên quát lớn: “Còn đứng đó làm gì, không mau đi.”
Lão thái giám chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua hoàng đế, chỉ thấy y nhắm mắt xoa xoa trán một dạng mệt mỏi vô cùng, lời nói bên miệng lại nuốt xuống, không dám trả lời.
“Ngươi, nô tài này...” Hoàng đế mở mắt, trong ánh mắt sắc bén kia tràn đầy phẫn nộ.
Lão thái giám như lâm vào lạnh giá, tựa hồ ngay cả đầu lưỡi cũng đông cứng, hắn nỗ lực mấp máy miệng nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, Hoa Tương... Người đã không còn...”