Hoàng đế nhìn vào hư không nơi cung điện xa hoa, một bàn tay ấn trên trán trầm tư, mùi thuốc sắc đen đặc trong bát sứ trắng, tỏa ra từ khay đang được Trình Đức bưng, sau khi chờ đợi một nén hương nhịn không được nhắc lại một lần nữa: “Hoàng thượng, người nên dùng dược.”
Hoàng đế ngoảnh mặt làm ngơ, ngón áp út tay trái gõ đều đều trên bàn, Trình Đức không dám nói nữa, lui hai bước, cúi người chờ đợi sai bảo.
“Trình Đức, ngươi nói xem, Hoa Tương là đang nghĩ cái gì?”
Hoàng đế ngẩng đầu, ôn hòa nói, trong mắt còn mang ý cười.
Hoàng đế càng ôn nhu, Trình Đức càng cảm thấy không khí xung quanh mình càng trở nên lạnh lẽo, lạnh đến nối chân hắn như nhũn cả ra, tựa như bị tảng đá ngàn cân đè lên, hắn cúi thấp đầu nói: “Nô tài không biết.”
Đáp lại là thanh âm hoàng đế, “Ân.”
Trên điện lại chìm vào tĩnh lặng, cung đăng chập chờn, là một trận gió thổi qua, làm ngọn đèn kia chợt tắt.
Hoàng đế nhìn chằm chằm ngoài cửa, thế nhưng vẫn chỉ là hư không, khóe miệng nở nụ cười tràn ngập đau thương, cả người như trầm xuống, làm cho người khác khó nắm bắt tâm tư.
Trình Đức ngẩng đầu, thật cẩn thật lựa lời nói: “Hoàng thượng, nô tài đi đóng cửa?”
Hoàng đế lại nói: “Ngươi nói thử xem, hắn đêm nay có đến không?” Hắn không nhìn Trình Đức, đứng lên, đi đến cánh cửa, dường như đang tìm kiếm gì đó, hỏi: “Ngươi nói Hoa Tương đêm nay có tới không, hôm nay là đủ bốn bảy ngày, hắn có tới gặp trẫm không?”
Trình Đức kinh hoảng vội quỳ xuống, đặt vội bát dược trên mặt đất, thuốc tràn khỏi bát loang lỗ trên mặt đất, hoảng loạn nói: “Hoàng thượng... Hoàng thượng...” Mỗi lần kêu liền vội lau nước mắt nước mũi trên mặt.
“Không biết hắn có tới hay không, trẫm đã chờ hắn bốn mươi bảy ngày rồi.” Hoàng đế thở dài: “Ngươi nói hắn vì trẫm như thế, trẫm lại đối hắn như vậy, hắn có chịu đến gặp trẫm hay không?”
Trình Đức đang dập đầu, nghe xong lời này, nước mắt tèm lem trên mặt nói: “Hoàng thượng, Hoa Tương đã chết, người cũng đừng... người cứ coi như đã chết đi.”
Hoàng đế cười, huyệt thái dương nhức nhối, hắn ấn trán, ngồi trên bậc cửa, nhìn hoàng cung xa xa chìm vào đêm tối nói: “Trẫm thật không nghĩ chân tướng mọi chuyện lại tra ra sau khi hắn chết, có lẽ Hoa Tương không nghĩ đến a, ngươi coi, hắn đã chết vậy mà lại gây áp lực cho trẫm đến vậy, kêu trẫm làm sao quên cho được? Hắn không nói gì với trẫm, trẫm lại nghĩ hắn làm sai, chết liền cứ chết đi, thế mà hắn chết rồi lại nói với trẫm hắn không làm sai gì cả, kêu trẫm làm sao chịu được đây?”
Hoàng đế thở dài: “Trên đời này, hiểu trẫm sợ là chỉ có hắn, cho nên, cho dù người có chết, cũng biết cách làm cho trẫm khó chịu, hắn này không phải muốn chết đâu, hắn đây là muốn dùng cái chết mà trừng phạt trẫm.”
Đột nhiên năm đó xuất hiện trong đầu hoàng đế, hắn nhớ rõ đôi mắt trong trẻo của tiểu hài tử trong bữa thọ tiệc nơi Hoa phủ, Hoa Tương kia còn bày ra bộ dạng ngâm thơ, tùy hứng múa một khúc vũ kiếm, hắn cười đem ngọc bội thưởng cho y, y lại đỏ mặt, hoàng đế khi đó liền cảm thấy, hài tử này thực thanh tú, cũng rất thú vị.
Rồi đến khi y đậu trạng nguyên, hắn hỏi y muốn cái gì, người kia liền nói: “Ngươi.” Lập tức đưa cho hoàng đế danh sách binh bộ, nói: “Ta muốn ngươi, mà ngươi muốn nó, ta sẽ giúp ngươi lấy.”
Người nọ thực không thất tín, những năm qua, từ trên xuống dưới đều do y giúp hắn đoạt lấy, từ tiên hoàng lận sắc đến huynh đệ âm hiểm hay cả những triều thần giảo hoạt, tất cả đều do y xử lý.
Cho đến cuối cùng, những thứ hoàng đế muốn y đều đoạt được, người kia thanh lệ điều tra giết mấy người, hoàng đế lại nghĩ y vì hắn thú hoàng hậu nên mới oán trách.
Y chưa làm gì thế mà hoàng đế lại ra tay trước, từng bước thu hồi quyền lực, không nghĩ tới y lại thành thành thật thật, không oán không trách dâng hắn từng chút từng chút... một lần rồi lại một lần, hồn hồn nhiên nhiên, đến khi y chết tại thiên lao.
Nghĩ đến đây, đầu hoàng đế đau đến lợi hại, hắn liền đập đầu mấy cái vào khung cửa, hoàng đế đưa mắt nhìn xung quanh, nói: “Ngươi muốn ta ra dạng này sao? Hoa Tương, ta chết cùng ngươi được không? Ngươi muốn ta làm gì? Ta là chủ giang sơn, ta phải đối xử với ngươi thế nào?”
Không ai trả lời hắn, Trình Đức đầu vùi trên mặt đất, hắn quỳ dưới sàn, động cũng không dám động, hắn biết lúc này hoàng đế cũng không cần hắn há miệng.
Đêm, từ từ, từ từ vô tận....
Sắc trời tờ mờ sáng, hoàng cung thênh thang vang tiếng chuông, du dương lại xa xôi.
Hoàng đế thở dài, đầu tựa vào khung cửa, đối Trình Đức đang quỳ, nói: “Hắn không tới, không tới nhìn trẫm.”
Trình Đức chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt xanh đen, nói: “Hoàng thượng, thay y phục thôi, đến giờ thượng triều.”
Hoàng đế đứng lên, lảo đảo một bước mới đứng vững, nói: “Trình Đức, Hoa Tương nhìn trẫm chết sẽ vui không?”
Trình Đức đang vội đứng lên, nghe như thế, người cũng sững sờ.
“Đấy có lẽ là điều hắn muốn.” Hoàng đế từng bước từng bước đi lên, đi được vài bước lại gục xuống, Trình Đức muốn đi lên đỡ, hoàng đế lại tự mình đứng lên, hắn sửa lại long bào, tiếp tục đi về phía trước: “Hoa Tương, ngươi muốn thắng trẫm, mơ tưởng, trẫm vĩnh viễn là trẫm, người đừng hòng thắng được trẫm.”
Hắn đi về phía trước, hướng về phía thâm cung nội viện thăm thẳm vô chừng kia, miệng thì thào: “Ngươi đừng hòng thắng được trẫm...”
Mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống, rồi thấm vào mặt đất lạnh như băng, liền đó vô tung vô ảnh.
Trình Đức nhìn mưa bụi giăng giăng ngoài trời, nhẹ giọng nói: “Mưa rồi.”
Một cơn gió, thổi đám lá cây rơi rụng, trong thượng điện, Trình Đức tựa hồ có thể nghe được tiếng cười sảng khoái năm đó, một người minh lượng hơn người một người lại thấp trầm, thế nhưng lúc này, chỉ còn nghe được thanh âm nức nở, một tiếng rồi một tiếng, buốt giá nhân tâm mênh mang vô tận