*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Sau khi trở lại Yến Kinh, không quá mấy ngày, Yến Kinh liền dần dần mát mẻ lại.
Nhoáng cái đã tới giữa tháng bảy, Yến Kinh cũng không có việc gì xảy ra, Tạ Cát Tường an tĩnh ở trong nhà chăm sóc hoa cỏ, cũng quen dần với ngày tháng nhàn nhã.
Nàng thì nhàn nhã, còn Triệu Thụy lại rất bận rộn.
Bởi vì không có hắn, Phan Lâm Lang và Văn Chính Thành, trước đó còn nói muốn đưa về Cao Đào Tư thẩm vấn lại, lần lượt bị người khác giết hại ở nhà lao Lưu Li trang, Triệu Thụy dẫn người bôn ba qua lại giữa Yến Kinh và Lưu Li trang, chỉ vì để bắt được hung thủ.
Nhưng tên hung thủ này lại rất khó bắt, Triệu Thụy bận rộn cả nửa tháng, đợi cho đến giữa tháng bảy, nhưng vẫn chưa bắt được người.
Bởi vậy, nghe nói bệ hạ còn răn dạy hắn một phen, phạt hắn hai tháng bổng lộc, cũng lệnh cho hắn ở nhà đóng cửa ăn năn ba ngày.
Tin tức này đối với người vẫn luôn ở nhà như Tạ Cát Tường căn bản là không biết, cho nên khi nàng dậy sớm chăm sóc xong hoa cỏ, chuẩn bị đi ra ngoài mua chút hương liệu cùng Hà Mạn Nương, lại nhìn thấy Triệu Thụy đột nhiên tới cửa, còn rất kinh ngạc.
"Thụy ca ca, đã bắt được người?"
Tình hình cụ thể của vụ án nàng không biết rõ lắm, bởi vì dính dáng đến công sự của Cao Đào Tư và Hộ Thành Tư, cho nên Triệu Thụy không cho Tạ Cát Tường đi theo, chỉ tự mình dẫn đám người Tô Thần đi tra án.
Cho nên Tạ Cát Tường xác thật không biết tiến triển vụ án.
Triệu Thụy gầy hơn một vòng so với ngày trước, nhưng người thoạt nhìn lại càng có tinh thần, Tạ Cát Tường ngửa đầu nhìn hắn, luôn cảm thấy tựa hồ như Triệu Thụy lại cao hơn một chút.
Thì ra ngày ngày đều làm bạn bên cạnh, sẽ rất mơ hồ với sự trưởng thành và thay đổi, sẽ không nhạy bén phát hiện ra.
Mấy ngày không gặp, sự thay đổi này liền bị phóng đại vô cớ, khiến người không thể bỏ qua.
Triệu Thụy cúi đầu nhìn mắt nai to tròn của Tạ Cát Tường, thấy được lo lắng và quan tâm trong mắt nàng, không khỏi nhếch môi cười.
"Muội yên tâm, vụ án không có việc gì," Giọng nói Triệu Thụy tuy có chút khàn khàn, nhưng vẫn ôn hòa, "Hôm nay lại đây chính là muốn trao đổi vụ án cùng muội."
Tạ Cát Tường chỉ có thể để Hà Mạn Nương đi mua hương liệu một mình, còn mình trở vào nhà cùng Triệu Thụy.
Chờ đóng cửa kỹ lưỡng, Tạ Cát Tường mới hỏi: "Đã bắt được người?"
Kỳ thật đối với việc Văn Chính Thành và Phan Lâm Lang bị giết, Tạ Cát Tường luôn cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng mà Triệu Thụy lại không nói thẳng, cho nên Tạ Cát Tường chỉ yên lặng không hỏi nhiều.
Quả nhiên, chờ có được kết quả cuối cùng, Triệu Thụy liền sẽ tới cửa thông báo.
"Sát thủ thừa dịp giáo úy Nghi Loan Tư cùng Hộ Thành Tư thay ca, lẻn vào trong lao, giết hại hai người Văn đại nhân cùng Phan Lâm Lang cực kỳ nhanh, sau khi giết người xong liền nhanh chóng lẩn trốn, căn bản không lưu lại bất kỳ dấu vết nào."
Giọng nói Triệu Thụy rất nhẹ, rất thấp, nhưng Tạ Cát Tường lại có thể nghe rõ.
"Hắn sử dụng chủy thủ giết người, thủ pháp nhanh gọn, một đao mất mạng, vừa nhìn liền biết là quen tay."
Tạ Cát Tường hơi có chút kinh ngạc: "Sát thủ chợ đen?"
Triệu Thụy gật gật đầu: "Không chỉ là sát thủ, người này tuyệt đối là sát thủ đứng đầu, hắn tới lui đều không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, nếu không phải giáo úy đưa cơm cho Phan Lâm Lang phát hiện nàng vẫn mãi không đáp lại, thì cũng sẽ không phát hiện người đã chết."
Tạ Cát Tường nghe đến đó, trong lòng cũng thực buồn bực.
Cứ tưởng rằng vụ án này có thể như rút củ cải mang ra cả bùn, có thể kéo ra được tình tiết lớn hơn nữa sau lưng vụ án, kết quả cư nhiên là như thế.
Tạ Cát Tường thở dài: "Phan phu nhân còn chưa kịp nói cái gì hết, cũng thật khiến người tiếc hận."
Đôi mắt Triệu Thụy nặng nề, giờ phút này lại không có nhìn về phía Tạ Cát Tường.
Hắn nói: "Chỉ dựa vào khẩu cung lúc đầu của Văn Chính Thành, không đủ để trực tiếp điều tra Trương Thừa Trạch, bất quá......"
Triệu Thụy cười lạnh một tiếng: "Bọn họ cho rằng người đã chết chính là diệt khẩu sao? Không phải, chỉ cần Thánh Thượng hoài nghi, bọn họ vĩnh viễn sẽ không được trọng dụng nữa."
Tạ Cát Tường ngẩng đầu, nhìn đôi mắt lạnh băng của Triệu Thụy.
Biết lúc này đây thất thủ khiến cho Triệu Thụy không vui.
"Thụy ca ca, đừng tức giận," Tạ Cát Tường ôn nhu khuyên hắn, "Chỉ cần đối phương đã động tay, thì không có khả năng không để lại một chút manh mối nào."
Triệu Thụy không nghĩ tới có thể nghe được tiểu thanh mai mềm mại an ủi như thế, lạnh lẽo trên mặt cũng vội thu liễm xuống.
"Ừm, ta biết, ta không nóng nảy," Triệu Thụy thở dài, thanh âm mơ hồ, "Nhưng...... Có người sốt ruột a."
Triệu Thụy nhớ tới đã nhìn thấy bệ hạ mấy ngày trước, thân hình đơn bạc cùng khuôn mặt tái nhợt của hắn, làm cho lòng người hốt hoảng.
Nhưng hắn không thể hoảng.
Hiện giờ các triều thần đang có, các trung thần Thánh Thượng có trong tay, đều đang dùng hết toàn lực, chỉ cần có thể bắt được một chút ít manh mối, như vậy......
Con ngươi Triệu Thụy trầm xuống, nói với Tạ Cát Tường: "Cát Tường, muội còn nhớ được bao nhiêu việc năm đó?"
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, nói: "Chuyện có thể nhớ được, lúc trước ta đều đã nói cho Thụy ca ca biết rồi."
Ngay cả chữ viết trên tập thơ kia, cũng là nàng nhớ lại từng chữ từng chữ, từ những chuyện bi thương xưa cũ trong nhà.
Manh mối này thực trân quý, nhưng cũng rất...... mơ hồ.
Tập thơ kia đã biến mất, lúc ấy nó có ý nghĩa gì, lại nói lên điều gì, đều đã trở thành mây khói ngày cũ, theo sinh mạng những người Tạ gia trở thành quá khứ.
Nếu tiếp tục nhớ lại, Tạ Cát Tường xác thật đã nghĩ không ra được thêm manh mối và chi tiết nào nữa.
Bản thân nàng cũng khó chịu, cũng nôn nóng, nhưng mặc kệ bản thân mình có bao nhiêu nôn nóng, đó là chuyện không thể xử lý gì được nữa, cũng không thể thay đổi được bất kỳ quá khứ nào nữa.
Triệu Thụy quay đầu sang, dùng đôi mắt thâm thúy nghiêm túc nhìn Tạ Cát Tường.
Đã từng là bé con nho nhỏ, Tạ Cát Tường nay đã trưởng thành, tuy rằng vóc dáng nàng rất lùn, thoạt nhìn cũng thực nhỏ xinh, khuôn mặt tựa hồ cũng không có gì thay đổi, cười rộ lên vẫn mang nét non nớt.
Nhưng Triệu Thụy lại rất rõ ràng, nàng đã sớm trở thành đại cô nương tâm trí kiên định.
Đối mặt với người chết, đối mặt với hung thủ, nàng chưa bao giờ sợ hãi, cũng chưa bao giờ lùi bước.
Nàng cứ giống như con sói nhỏ giữa bầy sói, tuy rằng nhỏ bé, tuy rằng đơn bạc, nhưng vẫn là sói.
Nàng kế thừa cứng cỏi, dũng cảm, quả quyết cùng thông tuệ của Tạ Uyên Đình và Tô Huỳnh Tú, làm nàng ưu tú hơn bất kỳ kẻ nào.
Triệu Thụy nhẹ giọng hỏi nàng: "Cát Tường, muội có muốn về nhà xem lại không?"
Hô hấp Tạ Cát Tường lập tức dừng lại.
Nàng muốn về nhà không? Muốn về lại tòa viện tam tiến💥 ưu nhã kia không? Còn muốn nhìn lại từng nhành cây từng ngọn cỏ trong nhà mình không?
Vấn đề này, Tạ Cát Tường lại không thể lập tức trả lời.
Chỗ sâu nhất trong đáy lòng, kỳ thật nàng rất muốn trở về.
Nàng nhung nhớ hết thảy mọi thứ trong nhà, nhớ từng đình đài lầu các được xây dựng thêm trong nhà, nhớ bồn hoa nhỏ bên dưới khuê các của mình, nhớ bàn đu dây huynh trưởng cột cho nàng cạnh hồ hoa sen, cũng nhớ chủ viện của cha mẹ, người một nhà thường xuyên uống trà dưới giàn nho xanh um tươi tốt kia.
Mỗi một nhánh cây một ngọn cỏ, mỗi một sân viện, mỗi một cảnh vật trong nhà, đã sớm khắc vào đáy lòng nàng, khiến nàng vô số lần trở lại quá khứ trong giấc mộng đêm khuya.
Cũng...... Vô số lần muốn tìm kiếm tung tích cha mẹ.
Chỉ là, nằm mơ nhiều lần như vậy, nàng đi khắp mọi nơi trong nhà, nhưng vẫn nhìn không thấy bóng dáng cha mẹ.
Cho dù tiếng cười bọn họ ôn hòa mà hiền từ, cũng đều phảng phất thành niệm tưởng ở một thế giới khác.
Ở cảnh mỹ lệ trong mơ, nàng chưa từng nhìn thấy bọn họ.
Chỉ có ban ngày, chỉ có hồi ức lại vào ban ngày, mới có thể làm nàng không đến mức quên đi giọng nói và dáng điệu nụ cười của cha mẹ.
Từ khi rời khỏi nhà, Tạ Cát Tường liền theo bản năng không còn qua lại hẻm Đồng Hoa nữa, nàng không muốn nhìn thấy người xa lạ ở trong nhà mình, cũng không dám lại đi nhìn những hình ảnh ngày cũ bị phá hư.
Mặc dù không dám, nhưng tận đáy lòng, nàng vẫn muốn trở về nhìn một cái.
Dù cho có thể nhìn thấy một ký ức ngày cũ, cũng là điều tốt.
Triệu Thụy không ngờ mình chỉ nhẹ nhàng nói một câu, lại khiến Tạ Cát Tường chìm vào trầm mặc trong thời gian dài, trong lòng lại lần nữa dâng lên chua xót đau đớn.
Đúng vậy, tiểu cô nương cho dù kiên cường, cho dù có dũng cảm, nhưng nàng vẫn mất đi cha mẹ, mất đi gia đình của mình.
Loại đau đớn thâm nhập vào xương cốt này, cho dù là hắn, cho dù là một đại nam nhân cường tráng, cũng sẽ không thể coi như không có gì.
Triệu Thụy vươn tay, kéo tay nàng đang đặt ở đầu gối đến trên bàn đá, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay mình.
Tạ Cát Tường khẽ nâng đầu lên, hồng đôi mắt nhìn về phía Triệu Thụy.
Nàng há miệng thở dốc, cuối cùng cũng chưa nói được gì.
Nhưng Triệu Thụy lại từ ánh mắt của nàng, tìm được đáp án mình muốn.
"Muội muốn đi, phải không?"
Triệu Thụy nén giọng hỏi, vốn thấy Tạ Cát Tường khổ sở như thế, hắn đã có ý nghĩ không đi thì không đi. Nhưng Tạ Cát Tường kiên cường vượt qua tưởng tượng của hắn.
Tạ Cát Tường trầm mặc gật gật đầu, nàng hỏi: "Sao có thể đi vào? Ta nhớ đã đóng cửa lâu ngày rồi."
Triệu Thụy nghĩ nghĩ, chỉ nói: "Muội yên tâm, nhà cũ Tạ gia vẫn có thể ra vào, để ta cho người quét tước sạch sẽ trước đã, ngày mai chúng ta hẵn đi."
Tạ Cát Tường có chút kinh ngạc: "Thụy ca ca......"
Nàng muốn hỏi hắn nhà như thế nào rồi? Phòng ở có bị hư hại không, hồ nước trong nhà có còn không, giàn nho cùng bàn đu dây quý giá của nàng, vẫn còn ở chỗ cũ chứ.
Nhưng lời nói đến bên miệng, nàng lại nói không nên lời.
Người cũng đã không còn nữa, theo đuổi những vật ngoài thân này, còn có ý nghĩa gì đâu?
Tạ Cát Tường trầm mặc một lát, gật gật đầu: "Được, sáng sớm ngày mai ta chờ huynh tới."
Triệu Thụy xoa xoa tay Tạ Cát Tường, nói: "Ừ, ta sẽ vẫn luôn bên cạnh muội, đừng sợ."
Bàn tay hai người một lớn một nhỏ, một trắng nõn tinh tế, một thon dài hữu lực.
Nhưng tay hai người đan chéo vào nhau, lại vô cùng phù hợp, cứ như bàn tay bọn họ trời sinh để nắm lẫn nhau, cùng nhau vượt qua cả đời này.
Có lẽ bởi vì đắm chìm trong suy nghĩ phải về nhà, Tạ Cát Tường vẫn luôn không chú ý tay hai người đang giao nhau, nàng cứ xuất thần nhìn cửa viện trước mắt, không nói một lời.
Triệu Thụy cúi đầu nhìn nhìn, ánh mắt dừng trên đôi tay một lát, cuối cùng vẫn không buông ra.
Hắn luyến tiếc, luyến tiếc buông tay nàng ra.
Định được ngày phải về nhà, trong lòng Tạ Cát Tường lại dâng lên cảm giác nôn nao, giữa trưa dùng cơm cũng không ăn uống được gì, vẫn là Triệu Thụy dỗ dành, mới thật vất vả dùng xong nửa chén cháo, sau đó như thế nào cũng đều ăn không vô.
Lúc nghĩ trưa, Triệu Thụy trở về Cao Đào Tư, Tạ Cát Tường liền nằm một mình phát ngốc trên giường.
Nàng đang nhớ lại mỗi một chỗ trong nhà, nếu đi trở về, nàng muốn đi xem nơi nào?
Nàng nhớ gác mái của mình, nhớ Trích Tinh Viên của huynh trưởng, cũng nhớ Tú Uyên trai của cha mẹ, mỗi nhánh cây ngọn cỏ trong nhà, đã sớm khắc sâu trong đáy lòng nàng, không có cách nào quên được.
Tạ Cát Tường nâng tay lên, nhẹ nhàng che đôi mắt.
Trong một mảnh đen nhánh, suy nghĩ giống như cánh bướm bay múa tán loạn trên dưới, bay múa khắp nơi trên con sông hồi ức dài dằng dặt.
Cuối cùng, cánh bướm kia dừng lại trong thư phòng phụ thân.
Trong bóng tối, ánh huỳnh quang trên cánh bướm như thắp sáng mặt mày Tạ Cát Tường, mọi cảnh vật trong thư phòng phụ thân, một lần nữa trở lại trong đầu nàng.
Đó là thứ quan trọng nhất, cũng là bắt đầu cho hết thảy mọi việc.
Tạ Cát Tường thở sâu.
Nàng cần cẩn thận đi truy tìm, cẩn thận nhớ lại, mỗi một câu nói của mẫu thân vào ngày hôm đó, đều phải nhớ lại lần nữa.
Có lẽ, nơi đó sẽ trở thành kết thúc cho mọi chuyện.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Tòa viện tam tiến hay Tam tiến nhị viện: là cách gọi của Tứ hợp viện 2 sân hình chữ "Nhật" (日). Trong một tòa viện, nhất tiến là dãy nhà có cửa ra vào, nhị tiến là sảnh, tam tiến hoặc sau tam tiến là phòng ngủ hoặc nhà trong.