Yến Kinh Khuê Sát

chương 134: c134: chương 134

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hình Cửu Niên không hổ là Hình Cửu Niên.

Tuy rằng kiểm tra sơ bộ không nhìn ra manh mối, nhưng sau khi tiến hành đầy đủ các bước kiểm tra lại, nguyên nhân người chết tử vong liền rất rõ ràng.

Hình Cửu Niên uống một hơi hết nửa ấm trà, hắng hắng giọng tiếp tục nói: “Trên cổ hắn có vết bóp cổ thực rõ ràng, đã hãm vào sâu da thịt, nhưng thủ pháp của kẻ giết người không đủ thành thạo, hoặc có thể là sức lực không đủ, cuối cùng không có giết được người, ngược lại còn bị hắn tránh thoát.”

Tạ Cát Tường nói: “Giống với các vụ án trước đây không?”

Trong các vụ án giết người trước đây, Chu Tử Quyên - người chết tại Ngũ Lý Bảo - là bị Nhan ma ma giết chết, nhưng Nhan ma ma là nữ nhân, sức lực lại yếu, trong quá trình bóp cổ phí không ít sức lực, lưu lại trên cổ người chết rất nhiều vết thương.

Hình Cửu Niên gật đầu: “Đúng vậy, chính là ý tứ này, nhưng người chết này là nam, lại là người trẻ tuổi, hắn rất dễ đã tránh thoát.”

“Sau khi tránh thoát không biết đã xảy ra cái gì, cuối cùng người chết bị dùng dao nhọn đâm, đổ máu quá nhiều mà chết, bụng dưới có vết thương rất sâu, nội tạng bên trong đều vỡ.”

Tuy rằng người đã thối rữa, nhưng cũng không phải chỉ còn lại có khung xương.

Mặc dù chỉ còn lại có khung xương, có lẽ Hình Cửu Niên cũng có khả năng tìm được chân tướng, chỉ là quá trình có thể sẽ rất dài.

Hình Cửu Niên tiếp tục nói: “Nga, đây không xem như quan trọng lắm, quan trọng nhất chính là, nguyên nhân hắn chết rất có thể có liên quan đến vụ án hai xác ở Yến Kinh 12 năm trước.”

Đôi mắt không hề chớp của Tạ Cát Tường và Triệu Thụy rơi xuống trên người Hình Cửu Niên.

Hình Cửu Niên lại rót tiếp một chén trà.

Thanh âm hắn thật dài, mang theo dấu vết năm tháng: “Năm Thiên Bảo thứ mười một, trọng án ở Yến Kinh cũng do Nghi Án tư Hình Bộ xử trí, bất quá năm đó bộ phận xử lý vụ án ở Nghi Loan Tư cũng tham dự, sau đó bởi vì phân chia công việc hỗn loạn, không thể điều tra rõ án mạng liên hoàn, cho nên toàn bộ xác nhập vào Nghi Án tư.”

“Vụ án này, chính là bắt đầu cho hết thảy.”

Hắn vừa nói như vậy, Triệu Thụy liền mơ hồ có chút ấn tượng: “Lời Hình đại nhân vừa nói, chính là vụ án oán duy nhất năm đó Nghi Loan Tư đã làm?”

Hình Cửu Niên không nghĩ tới hắn cư nhiên biết, gật đầu nói: “Chính là vụ án này.”

“Ta nói cho các ngươi một chút về vụ án năm đó trước.”

Hiện tại Tạ Cát Tường và Triệu Thụy chính là muốn nói đến vụ án này trước, chỉ có hiểu vụ án trước đây, mới có thể biết rõ hơn đối với vụ án hiện tại.

“Đó là năm Thiên Bảo thứ mười một, năm đó ta đi theo Hình Bộ tả thị lang tiền nhiệm, giám chính Nghi Án tư Diêu Bỉnh Hưng tra án.”

“Ta vào nghề sớm, mười mấy tuổi đã đi theo sư phụ xuống đất đào mồ, cho nên 12 năm trước, ta cũng đã là nhất đẳng ngỗ tác, các vụ án lớn trong nha môn, cũng đều giao cho ta nghiệm thi.”

Đó là một ngày xuân hết sức bình thường, Hình Cửu Niên chỉ nhớ rõ năm ấy mưa rất nhiều, trên đường phố luôn ướt đẫm nước mưa, đi trên đường thường xuyên bị ướt vạt áo.

Hắn làm ngỗ tác, tất nhiên không sao cả, bất quá tả thị lang Diêu Bỉnh Hưng có chút thói ở sạch, thật sự không thể chịu đựng vấn đề này, cằn nhằn mãi hồi lâu.

Cũng đúng là sau một trận mưa to như vậy, ngoại ô Yến Kinh xuất hiện một vụ án mạng.

Không, dùng từ xuất hiện này cũng không thỏa đáng lắm, hẳn nên dùng câu đột nhiên bị người phát hiện một vụ án mạng.

Người chết là nam, đã chết nhiều ngày, bởi vì kinh thành mưa to, nước mưa làm sụp đổ mấy căn nhà hoang ở ngoại ô Yến Kinh, sau khi vách tường sập, người chết cứ như vậy bị lộ ra bên ngoài.

Là do người đi ngang qua đường phát hiện.

“Năm đó vụ án này ở Yến Kinh có chút loạn, bởi vì người chết tử vong ở cửa thành ngoại, lại tử vong nhiều ngày, không dễ điều tra, Hộ Thành Tư vì nịnh bợ Nghi Loan Tư, liền ném vụ án này cho Nghi Án tư Hình Bộ.”

Nói trắng ra là, Nghi Loan Tư và Hộ Thành Tư nghe đâu là cùng cấp, nhưng vô luận giáo úy, tổng kỳ, thiên hộ, trấn phủ sứ, chỉ huy sứ đều cao hơn Hộ Thành Tư một bậc, ẩn ẩn là cấp trên của Hộ Thành Tư.

Cho nên, Hộ Thành Tư tình nguyện đắc tội văn thần, cũng không muốn đắc tội đồng liêu.

Loại vụ án vừa thấy liền biết là án không thể tra ra kết quả, tự nhiên ném cho Nghi Án tư Hình Bộ.

Hình Cửu Niên thở dài: “Năm đó đúng lúc Diêu đại nhân rảnh rỗi, liền cùng ta đến hiện trường trước, người chết lúc ấy bị vùi ở vách tường, các giáo úy đào hồi lâu mới đào ra.”

“Khi ấy vùng ngoại ô không sầm uất như hiện tại, cũng không có nhiều thôn xóm, người chết bị chôn ở nhà hoang thời gian rất lâu, chỉ có người đi ngang đường ngẫu nhiên đi vào tránh mưa, cho nên rốt cuộc người chết bị chôn vào chân tường khi nào, rồi bị che giấu vết tích như thế nào, căn bản không người biết.”

Nếu không phải trận mưa to này khiến người lộ ra ngoài, lại khiến cho người đi đường chỉ có thể đi vào tránh mưa, có lẽ đợi cho mấy năm sau nữa, oan tình của người chết cũng không cách nào rửa sạch.

Hình Cửu Niên nói: “Lúc ấy lang trung ở Nghi Án tư Hình Bộ có mười người, đều là những tay phá án lão luyện, rất nhanh đã khám xét xong hiện trường.”

Thật đáng tiếc, ngoại trừ người chết này, hiện trường không còn lưu lại bất luận manh mối nào.

Hình Cửu Niên vừa nhớ lại, vừa nói: “Vụ án này, nếu các ngươi tra hồ sơ, hẳn có thể tra được, chỉ là không dễ tìm lắm. Bởi vì năm đó không có kết án, thực là mất mặt, Nghi Án tư từ trên xuống dưới cũng không chịu nhắc tới.”

“Bất quá không có hồ sơ không quan trọng, các ngươi còn có ta,” Hình Cửu Niên nói, “Năm đó là ta và sư đệ cùng nhau nghiệm thi, sư đệ……”

Nói tới đây, Hình Cửu Niên dừng lại.

Sư đệ Hình Cửu Niên - Lãng Tấn - đã qua đời ở năm Thiên Bảo thứ 21.

“Lúc ấy chúng ta phát hiện, độ thối rữa của người chết đó đã khá cao, còn nhiều hơn người chết ngày hôm nay nữa, trên người hắn có nhiều nơi đã hóa xương trắng, chứng tỏ đã tử vong quá nửa năm.”

Đã chết lâu như vậy, vụ án căn bản không còn cách điều tra.

“Nhưng người chết có mấy nét đặc trưng rất dễ nhận ra, có thể xác định đại khái thân phận, xương ngón tay hắn rất to rộng, vừa nhìn liền biết đã làm việc nhà nông nhiều năm, da thịt còn lưu lại trên thi thể cũng không đặc biệt khỏe mạnh, mảnh vải nát trên người cũng đều là vải thô thực bình thường, căn bản không đáng giá tiền. Còn nữa, tóc của hắn rất loạn, cũng không đen bóng, còn có chút dơ.”

“Từ những điều đó, chúng ta đại khái có thể phỏng đoán người chết là một nông dân lao động nhiều năm, tuổi trung niên khoảng chừng 40.”

“Bởi vì nội tạng đã sớm hư thối, bất luận là cổ hay là trên người đều không có vết thương nào, xương cốt cũng không vỡ vụn, không thể tra rõ nguyên nhân chết, chúng ta chỉ có thể kiểm tra thử người chết có trúng độc hay không.”

Ngỗ tác có mấy phương pháp kiểm tra trúng độc chết, một là dùng ngân châm thử độc, hai là dùng dấm nóng ép độc, còn ba lại là dùng hỗn hợp gạo nếp nấu chín và trứng gà quấy đều, phong bế tất cả các lỗ trống trên thân người chết, lại dùng mảnh vải thấm dấm nóng ép độc, chờ nửa canh giờ lấy ra. ①

Nếu đúng lúc có thời gian rảnh, tự nhiên là dùng cách cuối cùng, nếu sinh thời người chết uống thuốc độc, có thể phân biệt người chết có phải trúng độc chết hay không.

Nhưng lúc ấy người chết kia cả người đã thối rữa, chỉ còn lại một phần da thịt, đại bộ phận đã lộ ra xương trắng, nên chỉ có thể dùng dấm nóng bức độc.

Hình Cửu Niên nói tới đây, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn: “Các ngươi đoán xem, sau khi dùng hơi nóng ép độc, xuất hiện cái gì?”

Tạ Cát Tường có chút chần chờ: “Người chết là bị độc chết?”

Hình Cửu Niên lắc lắc đầu: “Không.”

Hắn cẩn thận nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy lúc ấy, sau đó mới nói: “Không, các kiểu chết do trúng độc, không cần phải dùng hơi nóng bức độc, xương sống lưng đều sẽ hiện ra màu than chì, có thể nhìn thấy rất rõ, chỉ là người chết này, xương cốt lại trắng nõn sạch sẽ, một chút vết thương cũng không có.”

Hình Cửu Niên nói: “Sau lúc dùng hơi dấm nóng bức độc, trên xương cốt người chết lộ ra mảng lớn mẫu đơn đồ* đỏ tươi.”

*Mẫu đơn đồ: họa tiết mẫu đơn

Xương cốt một người rất nhỏ, nói là mẫu đơn đồ kỳ thật không thỏa đáng.

“Không, kỳ thật không phải mẫu đơn đồ, mẫu đơn đồ là tên gọi lén đặt sau đó, trên người hắn lộ ra một hoa văn đỏ tươi thật xinh đẹp, từng lớp từng lớp, giống như cánh hoa mẫu đơn bung nở trên xương, cảnh tượng đó....thật sự thấy một lần cả đời khó quên.”

Tạ Cát Tường ngây ngẩn cả người, ngay cả Triệu Thụy cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

Hình Cửu Niên làm một ngỗ tác, gặp được thi thể như vậy, hắn kỳ thật vô cùng hưng phấn.

Chỉ là hưng phấn qua đi, thì lại hết sức nan giải.

Hình Cửu Niên thở dài: “Mẫu đơn cốt thật xinh đẹp, thực diễm lệ, làm các ngỗ tác có mặt nghiệm thi lúc ấy đều thực khiếp sợ, chính là càng như thế, vụ án càng khó điều tra, chúng ta căn bản không biết đây là loại độc dược gì, lại khiến thân thể người có phản ứng như vậy.”

“Lúc ấy điều tra người mất tích trong vòng khoảng hai năm đổ lại, cũng điều tra thôn dân vốn có ở phụ cận, dưới tình hình các manh mối có sẵn đều không có tác dụng, Diêu đại nhân làm chủ, lệnh cho chúng ta cạo xương vẽ hoa văn.”

Lúc ấy trên thân người chết còn lưu lại không ít da thịt, không loại bỏ da thịt đi hết, rất khó nhìn ra hoa văn có bộ dáng gì.

Hình Cửu Niên nhấp nhấp môi: “Lúc ấy là ta và sư đệ tự mình động thủ, lúc cầm dao cạo thật sự không dám dùng sức, chỉ có thể nhẹ nhàng loại đi lớp da thịt, chật vật cả ngày như thế, mới có thể lấy ra được nguyên vẹn bộ xương trắng của hắn.”

“Trường hợp lúc ấy, thật sự cả đời này ta đều quên không được.”

Bộ xương tái nhợt của người sau khi chết, lại nở rộ một đóa hoa diễm lệ.

Bắt đầu từ xương sống lưng người chết, phiêu tán đến tứ chi, cánh hoa phiêu diêu, mỹ lệ phi phàm.

Nhưng loại mỹ lệ này, lại được hình thành bên trên cái chết.

Hưng phấn trên mặt Hình Cửu Niên dần dần tiêu tán, chỉ còn lại ảm đạm: “Sau khi dịch cả người người chết ra ngoài, chúng ta chỉ tìm được một manh mối.”

Ở phần da cổ người chết, có một dải lụa màu lục rất nhỏ, toàn bộ dải lụa sát nhập vào cổ người chết, quấn quanh cổ người chết thành một vòng hoàn chỉnh, thậm chí còn thắt một cái kết ngay chỗ yết hầu.

Nhưng bởi vì người chết được phát hiện khi đã thối rữa, da thịt hư nát, ngay từ đầu nghiệm thi bọn họ không phát hiện ra.

“Tuy rằng không biết vì sao phải che giấu một dải lụa, nhưng điều tra theo phương hướng này, đại khái tra ra một chút manh mối, chỉ có một chút mà thôi.”

Loại dải lụa màu lục này ngay lúc đó cũng không lưu hành ở Yến Kinh, bởi vì màu sắc không tính đẹp, làm như ý kết có chút quê mùa, phu nhân tiểu thư đều không thích lắm.

Hình Cửu Niên nói: “Lúc ấy các lang trung Nghi Án tư chạy đến các cửa hàng vải vóc toàn thành mới tra được manh mối, ước chừng ở ngày mùa hè năm Thiên Bảo thứ 10, có một nam nhân mua dải lụa màu lục, sở dĩ lão bản nhớ rõ người này, là bởi vì lúc ấy lão bản cực lực giới thiệu dải lụa màu khác với màu hắn cần mua, nhưng hắn đều không dao động.”

“Cuối cùng hắn ngại phiền, mới nói một câu, màu này làm chuôi vừa vặn tốt, liền đi mất.”

Màu này làm chuôi vừa vặn tốt?

Một manh mối mơ hồ như thế, có thể nghĩ được biện pháp tra ra người không?

Nhưng đại khái cũng có phạm vi điều tra.

Người mua dải lụa tuổi chừng hai mươi ba mươi, đại khái đã qua nhược quán, y phục mộc mạc, mang theo nón cói, vừa nhìn liền biết là nông dân.

Nhưng nam nhân như vậy, khắp Yến Kinh đều có.

Vậy làm thế nào có thể tìm kiếm?

Hình Cửu Niên không tiếp tục nói đến năm đó Nghi Án tư điều tra như thế nào, hắn hướng đồ đệ vẫy vẫy tay, Ân Tiểu Lục liền kéo khay đi tới.

Hình Cửu Niên thở dài một tiếng: “Năm đó sau khi hai người kia chết, không có thêm người nào chết nữa, Nghi Án tư phán định hung thủ đã thu tay lại hoặc đã có chuyện ngoài ý muốn, không nghĩ tới…… Nhiều năm trôi qua, hắn lại xuất hiện lần nữa.”

Trên khay, một dải lụa màu lục mang theo máu lẳng lặng nằm ở đó.

Tạ Cát Tường nhịn không được quay đầu nhìn về phía Nghĩa Phòng.

Người chết này, sẽ là mẫu đơn cốt mới sao?

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio