Yến Kinh Khuê Sát

chương 148: c148: chương 148

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khuôn mặt đại hoàng tử, lạnh như hồ nước vào đông, làm người không dám nhìn thẳng.

Triệu Thụy lại cố tình ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn hắn.

Ánh mắt hắn bình đạm không gợn sóng, tựa hồ không có bất luận sự vật nào có thể ảnh hưởng đến hắn, khiến toàn bộ lời đại hoàng tử muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, không thể tiếp tục thốt ra lời.

Cho dù có nói, tựa như cũng không có tác dụng gì.

Ngược lại đại hoàng tử phi rất có ánh mắt, trực tiếp sảng khoái nói: "Củ sen trong phủ chúng ta tươi mới nhất, Tạ muội muội thích ăn không? Hay nếm thử xem bột củ sen nhà làm vừa miệng không nhé?"

Nàng vừa mở miệng, không khí cứng đờ lập tức liền được thả lỏng.

Đại hoàng tử phi vừa nhìn liền rất biết cách làm người, nàng không gọi người mang các món ăn vặt lên, mà lại kêu đào kép ngồi thuyền nhỏ, xướng khúc giữa hồ sen.

Y y a a tiếng ca vang lên, lại làm không khí trong đình hóng gió khoan khoái hơn rất nhiều.

Ngữ khí đại hoàng tử phi vui vẻ thản nhiên như thế, Tạ Cát Tường cũng không tiện bác mặt mũi nàng, cho nên cũng đối đáp câu được câu không cho qua câu chuyện.

Từ sau lúc đó, đại hoàng tử vẫn luôn không nhiều lời, chỉ hờ hững nghe khúc, nhàn nhạt uống trà.

Hắn không nói lời nào, Triệu Thụy cũng không hề hé răng.

Đợi đến cơm trưa, người hầu lần lượt mang đồ ăn lên, Tạ Cát Tường nhìn sơ qua, liền phát hiện toàn bộ món ăn đều là món mình và Triệu Thụy thích ăn.

Trong lòng nàng trầm xuống, biết bữa cơm trưa này cũng là ra oai phủ đầu.

Đại hoàng tử cầm đôi đũa lên, nói với Triệu Thụy: "Đặc biệt chọn các món Triệu thế tử và Tạ tiểu thư thích ăn, chỉ là các ngươi chưa bao giờ nếm qua tay nghề đầu bếp trong phủ, cũng không biết có hợp khẩu vị không."

Dứt lời, hắn gắp một miếng thịt bọc đường, ý bảo có thể khai bữa.

Lần này là đại hoàng tử riêng mời hai người lại đây, chắc chắn không có khả năng động tay động chân vào trong món ăn, ngược lại có thể nếm thử.

Bất quá mặc dù Triệu Thụy cầm đũa, nhưng cũng không cho sắc mặt tốt, chỉ nhàn nhạt nói: "Người đều nhớ tình bạn cũ, vẫn là thích khẩu vị trước kia hơn."

Nụ cười trên mặt đại hoàng tử không đổi, nói: "Ngươi còn trẻ, không biết cả đời người này đến tột cùng có bao nhiêu dài lâu, theo thời gian và cảnh ngộ, các việc vốn có đều sẽ thay đổi, không có gì là mãi mãi không thay đổi."

Triệu Thụy gắp một miếng thịt gà kho tàu, đặt vào trong chén của mình, thong thả ung dung ăn.

"Lời đại điện hạ nói rất đúng, bất quá người như thần," Triệu Thụy nhàn nhạt cười, "Người như thần cố tình đã thích rồi thì lại mãi mãi không thay đổi."

Đại hoàng tử liếc hắn một cái, thế nhưng ánh mắt lại không tàn nhẫn như vừa rồi, mà lại có chút hài lòng: "Thực trùng hợp, ta cũng vậy, đúng là hợp ý Triệu thế tử."

Nói lời này xong, đại hoàng tử liền không nói thêm.

Bữa cơm này ăn vô cùng nặng nề.

Tạ Cát Tường chỉ ăn một chút đồ ăn, cũng không lại động đũa, Triệu Thụy ăn cũng không nhiều lắm, còn hai phu thê đại hoàng tử thoạt nhìn rất là thản nhiên, nhai kỹ nuốt chậm ăn xong một bữa cơm trưa.

Chờ dùng xong cơm, đại hoàng tử phi liền kéo tay Tạ Cát Tường, nói cười vui vẻ: "Nghe nói Tạ muội muội am hiểu chế hương, đúng lúc ta có rất nhiều hương liệu còn chưa kịp phối, muốn nhờ Tạ muội muội ra tay tương trợ."

Tạ Cát Tường không lập tức đáp ứng, nàng nhìn thoáng qua Triệu Thụy, thấy hắn gật gật đầu với mình, lúc này mới đi theo đại hoàng tử phi rời đi.

Chờ hai người đi rồi, đại hoàng tử liền nói: "Tuy hai người các ngươi còn chưa thành thân, rốt cuộc vẫn là thanh mai trúc mã, rất là ăn ý."

Triệu Thụy nói: "Đợi đến ngày thành thân, còn muốn mời đại điện hạ đến phủ uống ly rượu mừng."

Lời này nói ra ngược lại đi vào tâm khảm đại hoàng tử.

Hắn cười lớn gật đầu: "Nhất định nhất định, quay đầu ta nhất định phái người đưa hậu lễ."

Hắn vừa nói vừa đứng dậy, chỉ chỉ bên cạnh hồ sen, nói: "Đi một chút."

Triệu Thụy liền đứng dậy, bước chậm sau hắn một bước.

Tuy rằng lớn hơn gần hai mươi tuổi, nhưng kỳ thật vóc dáng đại hoàng tử không cao như Triệu Thụy, thân hình lại giống Thiên Bảo đế, cũng là bộ dáng gầy ốm đơn bạc.

Hắn đi trước người Triệu Thụy, thản nhiên lộ lưng mình ra ngoài, không hề kiêng dè chút nào.

Triệu Thụy trầm mặc đi theo hắn vài bước, mới nghe được đại hoàng tử mở miệng.

"Ngươi cũng biết, Hi nhi xảy ra chuyện."

Hắn gọi nhị hoàng tử Hi nhi, Triệu Thụy nghe được lại thấy một trận khó chịu.

Triệu Thụy không hé răng, tiếp tục duy trì trầm mặc.

Bước chân đại hoàng tử vẫn kiên định đi về phía trước.

"Hắn là đệ đệ ta, ta tất nhiên hy vọng hắn bình an." Đại hoàng tử lại nói.

Triệu Thụy lúc này mới đáp một câu: "Hai vị điện hạ huynh đệ tình thâm, khiến người vô cùng hâm mộ."

Đại hoàng tử cười lạnh một tiếng.

"Ngươi biết ý ta là gì, cũng không cần nói lời sắc bén đâu," đại hoàng tử không quay đầu lại, chỉ nói, "Ta chỉ hỏi ngươi, muốn quy thuận ta hay không."

Trong tay Triệu Thụy nắm một nửa Nghi Loan Vệ Yến Kinh, toàn bộ Nam Trấn Phủ Tư đều ở trong tay hắn, Nam Trấn Phủ Tư đã tồn tại trên danh nghĩa.

Hắn lại là Triệu Vương thế tử, triều đình trọng thần, thân phận không giống bình thường.

Chỉ là ngại hắn và nhị hoàng tử Lý Hi là anh em bà con xa, lại từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cho nên đại hoàng tử vẫn luôn chưa mượn sức hắn.

Hiện tại lại khác.

Triệu Thụy trầm mặc, cuối cùng nói: "Đại điện hạ, thần là mệnh quan triều đình, đâu ra cách nói quy thuận hay không quy thuận, đối với thần mà nói, hoàng ân thiên mệnh, hết thảy chỉ bằng phán quyết của Thánh Thượng."

Đã bao nhiêu năm, từ khi Triệu Vương phủ khai phủ tới nay, Triệu Vương các triều đại đều là cô thần.

Chỉ nghe thánh ngôn của Thánh Thượng, chỉ tuân theo phán quyết của Thánh Thượng.

Đại hoàng tử cười lạnh nói: "Mặt trời rực rỡ ngày mai, còn chưa biết mọc lên từ nơi nào, Triệu thế tử chớ có khư khư cố chấp."

Triệu Thụy rốt cuộc dừng bước chân.

Mặt trời rực rỡ giờ chính Ngọ (12g trưa) dừng trên mặt hắn, chiếu sáng mặt mày thanh lãnh của hắn.

Trong đôi mắt đen nhánh của hắn, đại hoàng tử thấy được lòng kiên định không thể lay động.

"Đại điện hạ, Triệu Vương nhất mạch, chỉ có thể làm cô thần."

"Thần không thể vi phạm tổ chế, không thể phá hoại tộc quy, càng không thể một thần hai lòng, làm một người bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa."

Ngữ khí Triệu Thụy kiên định: "Đối với thần mà nói, bất luận đại điện hạ hay là nhị điện hạ, đều là con nối dõi của Thánh Thượng, đều là hậu duệ quý tộc, không có gì khác."

Ý tứ Triệu Thụy rất rõ ràng, hắn vẫn chưa trung với nhị hoàng tử, hắn cùng với Triệu Vương phủ sau lưng hắn, nguyện trung thành với người trước nay đều là Thiên Bảo đế.

Sắc mặt đại hoàng tử khó coi đến cực điểm.

Những chuyện phát sinh gần đây, đều làm hắn hăng hái, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, hắn rốt cuộc phát giác có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, không cần lại tiếp tục tham sống sợ chết, trốn trong cái phủ hoàng tử chật chội này nữa.

Ngày hôm trước Trường Hà truyền đến tin tức tốt, khiến hắn đã nhiều ngày đều ngủ không ngon, nhưng không phải hắn buồn bực không vui.

Mà là rốt cuộc hắn đã thấy được hy vọng.

Nhưng mặc dù Lý Hi không còn, Thiên Bảo đế vẫn còn hai nhi tử tuổi nhỏ, nếu phụ chính đại thần cực lực ủng hộ, cũng không phải không thể.

Khi cơ hội tốt ngàn năm có một, cách 20 năm mới xuất hiện trước mắt, đại hoàng tử rốt cuộc ngồi không yên.

Động tác hắn thực mau, hắn mời tới đầu tiên, chính là vị thế tử trẻ tuổi thậm chí có thể hô mưa gọi gió ở Yến Kinh.

Triệu Thụy tuổi trẻ, có vẻ văn nhã tuấn tú, nhưng không biết sao lại là người xương cứng, như thế nào cũng không chịu nhả ra.

Đại hoàng tử chắp tay sau lưng, chậm rãi xoay người.

Đôi mắt phượng hẹp dài dán thẳng ánh mắt trên thân Triệu Thụy, tàn nhẫn và lạnh lùng giờ phút này, mới là gương mặt thật của hắn.

Triệu Thụy lạnh nhạt nhìn hắn, không dao động.

"Triệu thế tử, ngươi không nên hối hận." Đại hoàng tử nói.

Triệu Thụy khom lưng hành lễ với đại hoàng tử, khi dựng thẳng lưng lại, biểu tình trên mặt vẫn không đổi: "Đại điện hạ, thần chưa bao giờ hối hận."

Đại hoàng tử không giận mà lại cười: "Xem ra, Triệu Vương phủ truyền thừa trăm năm, bất quá cũng chỉ thế thôi."

Hắn nói xong câu đó, liền xua tay: "Một khi đã như vậy, ta không quấy rầy Triệu đại nhân bận rộn nữa, ngươi cứ đi làm việc đi."

Triệu Thụy lại lần nữa hành lễ, rất nhanh lui ra khỏi hậu trạch.

Khi trở lại sảnh chính, mới phát hiện Tạ Cát Tường đã chờ ở nơi này, lại tới trước hơn cả mình.

Hai người chỉ trao đổi một ánh mắt trong phủ đại hoàng tử, rồi trầm mặc ngồi trên xe ngựa, chậm rãi ra khỏi cửa.

Đến khi quẹo ra khỏi phố Cẩm Tú, Tạ Cát Tường mới nhẹ nhàng thở ra.

"Sao rồi?"

Triệu Thụy nói: "Còn sao nữa? Bất quá chỉ thừa dịp nhị hoàng tử mất tích, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, muốn cho ta phản chiến thôi."

"Hắn đã sớm biết chúng ta đang tra bản án cũ, nên tìm ta trước," Triệu Thụy rất chắc chắn, "Bất quá cụ thể chúng ta tra được đến nơi nào, tựa hồ như hắn còn chưa nắm rõ."

Tạ Cát Tường hơi há mồm, đang muốn nói chuyện, cửa sổ xe lại nảy ra ngoài một lát, mặt Tạ Cát Tường bỗng biến sắc, nói: "Thụy ca ca."

Triệu Thụy theo ánh mắt nàng nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy một chiếc xe ngựa chạy ra từ hẻm sau của phố Cẩm Tú, im ắng chạy ra ngoài.

Sở dĩ Tạ Cát Tường chú ý tới chiếc xe ngựa kia, là bởi vì bánh xe ngựa quá sạch sẽ, hiển nhiên trước nay chưa từng ra thành.

Triệu Thụy nhíu mày: "Từ phủ đại hoàng tử ra ngoài?"

Tạ Cát Tường gật gật đầu, nói: "Chúng ta chân trước vừa rời đi, sau lưng đại hoàng tử liền phái người đi ra, hiển nhiên là rất không hài lòng với cuộc trao đổi ban nãy cùng Thụy ca ca."

Hai người đang nói chuyện, liền thấy xe ngựa kia đột nhiên xóc nảy một trận, màn cửa sổ xe bị tung ra ngoài cửa sổ, lộ ra người ngồi trong xe ngựa.

Đó là một nam tử vô cùng tuấn tú, hắn mặt trắng không râu, phiêu nhiên xuất trần, đôi mắt kia nhàn nhạt nhìn thoáng ra bên ngoài, liền lập tức thu hồi.

Một trận gió thổi tới, màn xe được cuốn lại vào trong xe ngựa, hai bên giao nhau, hai chiếc xe ngựa chạy về hai phương hướng bất đồng.

Tạ Cát Tường nói: "Thụy ca ca, người mới vừa rồi, huynh từng gặp qua chưa?"

Vị trí Triệu Thụy ngồi ở bên kia, vừa rồi căn bản không thấy rõ xe ngựa đối diện, liền nói: "Chưa từng."

Người kia, luôn cảm thấy đặc biệt quen thuộc.

Tạ Cát Tường nhíu mày, nàng nói: "Bộ mặt người này quá mức quen thuộc, nhưng ta nghĩ không ra đến tột cùng đã gặp qua ở đâu."

Triệu Thụy duỗi tay, điểm điểm một chút chỗ mi tâm đang nhíu chặt của nàng: "Từ từ nhớ, sẽ nhớ được thôi, đừng vội."

Xe ngựa lọc cọc chạy về phía trước, hai người rất nhanh đã về tới Cao Đào Tư.

Mới vừa bước vào Cao Đào Tư, Tô Thần ở lại Cao Đào Tư liền tiến lên nói: "Đại nhân, hôm qua Chu trướng phòng đã tới nhận thi, xác nhận người chết này chính là hàng xóm quen biết hai năm - Trương Hữu Đức, sau đó giáo úy lập tức tiến hành tra hồ sơ, đã sửa sang lại hành tung của Trương Hữu Đức lúc còn sống."

Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng quên những chuyện xảy ra ở phủ đại hoàng tử, bước nhanh vào hậu nha.

Tô Thần trình hồ sơ lên, đứng bên cạnh nói: "Hồi bẩm đại nhân, Trương Hữu Đức là người Lĩnh Nam, năm nay vừa mới 30, hắn không có bao nhiêu tài văn chương, bất quá chỉ thi trúng đồng sinh, về sau lại không có thành tích khác."

"Năm Thiên Bảo thứ mười một, hắn rời Lĩnh Nam, một mình đi vào Tri Hành thư viện cầu học."

Tạ Cát Tường buông chén trà trong tay, hỏi: "Tri Hành thư viện?"

Tô Thần nói: "Đúng vậy, hắn chưa từng thi vào Tri Hành thư viện, chỉ có thể giao quà nhập học bàng thính, sau khi nghe giảng được hai năm, vẫn không thi đậu được tú tài, chỉ phải ở lại Lưu Li trang, tìm một phần công việc ở phòng thu chi dùng để duy trì cuộc sống."

"Ban đầu hắn chỉ làm cho phòng thu chi của mấy cửa hàng nhỏ ở Lưu Li trang, sau đó không biết như thế nào lại tạo được mối quan hệ với chưởng sự của Tri Hành thư viện, tiến vào Tri Hành thư viện trở thành người tính sổ sách cho thư viện, một lần làm là bốn năm, bốn năm sau nữa vào năm Thiên Bảo thứ hai mươi mốt, hắn đột nhiên bỏ công việc ở Tri Hành thư viện, một mình đi vào Yến Kinh, tiến vào Hồng Chiêu Lâu làm việc."

Ngữ khí Tô Thần lạnh nhạt, lại không thể bỏ qua kích động.

Hắn nói: "Khi hắn bỏ việc ở Tri Hành thư viện, vụ án thư sinh vừa lúc phát sinh ngay sau đó."

Sao trên trời thay đổi theo vòng lặp ngày đêm, hết thảy vòng đi vòng lại, ngày này hai năm sau, rốt cuộc một lần nữa vẽ thành một vòng tròn.

Tạ Cát Tường thở hắt ra.

Chỉ là hôm nay, hết thảy tựa hồ sắp rơi vào bóng tối, nhưng ánh rạng đông lại không biết khi nào lặng lẽ dâng lên.

Chỉ hy vọng, đêm tối vĩnh viễn sẽ không tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio