Yến Kinh Khuê Sát

chương 96: 96: hồng nhan loạn 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi xác định được nguyên nhân chết, mấy người đều thoáng nhẹ thở ra.

Hình Cửu Niên lại tiếp tục xác định điểm chảy máu trên thân người chết một chút, cẩn thận vẽ vào sơ đồ trên Nghiệm Thi Cách mục.

Tạ Cát Tường hỏi: "Hình đại nhân, có thể xác định người chết là Phan phu nhân không?"

Trên đường tới đây, Hình Cửu Niên đã nắm đại khái về vụ án, cũng biết giam chính phu nhân Quân Khí tư mất tích, hắn vừa đến hiện trường liền bắt đầu nghiệm thi, vẫn luôn bận rộn đến bây giờ.

Xác định nguyên nhân chết, nhưng có phải giam chính phu nhân hay không, Hình Cửu Niên lại không thể xác định.

"Chỉ có thể khẳng định người chết là nữ nhân, tuổi vượt qua hai mươi, thân cao khoảng năm thước*, chưa từng mang thai, còn nhiều hơn nữa thì không cách nào xem xét được.

"

*1 thước = 0.

33m => 5 thước = 1.

65m

Tạ Cát Tường thở dài: "Phan phu nhân xác thật cũng cao cỡ đó, cũng chưa từng mang thai, nhưng nàng năm nay đã 37 38 tuổi, xác thực không thể phán đoán.

"

Hình Cửu Niên gật gật đầu, hắn vội vàng viết vào Nghiệm Thi Cách mục, lúc này mới cùng mọi người về lại lều trại.

"Người chết bị cháy quá nặng, đã hoàn toàn thay đổi, tóc và ngón tay đều không thể tìm được, thân thể chỉ còn khung xương, dựa vào đó, ta chỉ có thể cẩn thận kiểm tra lại một lần, nhìn xem có manh mối nào khác hay không.

"

Hình Cửu Niên rất nghiêm cẩn: "Nhưng người chết có phải Phan phu nhân hay không, tạm thời ta không thể kết luận, chỉ có thể nói không loại trừ khả năng này.

"

Kết quả này, Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đều không ngoài ý muốn.

Hai người từ lều trại ra ngoài, cởi áo khoác trên người ra, Triệu Thụy dừng một chút, nói: "Đi chủ viện.

"

Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn hắn.

Triệu Thụy thực đạm nhiên: "Nếu Văn đại nhân tự mình tới báo án, nói thê tử hắn mất tích, hiện tại lại liên quan vào vụ án mưu sát, như vậy điều tra chủ viện cũng là việc hợp lý, hơn nữa, có lẽ việc này cũng liên quan đến Quân Khí tư, Văn Chính Thành sẽ không cản trở.

"

Văn Chính Thành giữ chức vụ rất quan trọng, hắn nắm giữ quân bị của cả Yến Kinh và vùng phụ cận, nhà hắn xảy ra chuyện, bất luận đối với hắn hay là đối với toàn bộ Yến Kinh, đối với Thánh Thượng, đều có ảnh hưởng.

Cho nên khi Phan phu nhân mới vừa mất tích, Văn Chính Thành liền báo án, muốn cho Hộ Thành Tư tham gia điều tra.

Nếu Quân Khí tư xảy ra chuyện, Văn Chính Thành không gánh vác nổi trách nhiệm.

Hai người từ phòng chứa củi đi về phía trước, một đường vòng qua hai chỗ sân, cuối cùng đi tới chủ viện phía trước.

Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Văn Chính Thành cũng không còn tâm tư đi nha môn làm việc, đã tìm giam phó làm thay hắn.

Khi Triệu Thụy và Tạ Cát Tường được mời vào chủ viện, phát hiện Văn Chính Thành đang ngồi phát ngốc trong sảnh chính.

Nơi này vốn chính là phía sau nha môn Quân Khí tư, viện có chút cũ kĩ, dụng cụ cũng đều là do ban đầu lưu lại, Văn Chính Thành hiển nhiên không có thêm vào.

Toàn bộ chủ viện thoạt nhìn có chút cũ nát, bất quá lại rất sạch sẽ, bố trí cũng tính ấm áp, chứng tỏ Phan phu nhân rất để tâm quán xuyến cái nhà này.

Hai người đều đã đi đến trước mặt Văn Chính Thành, nhưng hắn cũng không có chú ý tới, vẫn là Triệu Thụy mở miệng đánh tỉnh hắn.

"Văn đại nhân.

"

Không biết vì sao Văn Chính Thành có chút run run, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, trong mắt có đầy tơ máu.

"Triệu đại nhân," Văn Chính Thành hốt hoảng đứng dậy, cười khổ nói, "Làm ngươi chế giễu.

"

Hắn nôn nóng như thế, không giống như giả bộ, nhưng vì đã biết hắn có ngoại thất khác, khiến cho Tạ Cát Tường và Triệu Thụy nghĩ không ra.

Có lẽ, tình cảm Văn đại nhân đối với Phan phu nhân là thật, chỉ là ngăn không được thói ong bướm của mình?

Hai người liếc nhìn nhau, Triệu Thụy liền trực tiếp ngồi vào trước mặt Văn Chính Thành.

"Văn đại nhân, vừa rồi nhất đẳng ngỗ tác của Cao Đào Tư đã tới, nghiệm thi cho xác chết trong phòng chứa củi, trước mắt vẫn chưa xác định được thân phận người chết, bất quá! ! "

Văn Chính Thành cất tiếng hỏi: "Bất quá cái gì?"

Những lời này của hắn đều như thét lên, nói xong mới ý thức được mình thất thố, lập tức che mặt cười khổ.

Triệu Thụy tựa hồ rất thông cảm với thái độ của hắn, còn vỗ vỗ vai hắn: "Bất quá có thể xác định, người chết là nữ! ! Thân hình cũng có chút tương tự với Phan phu nhân.

"

Hắn nói như thế, cảm nhận được thân thể Văn Chính Thành dưới lòng bàn tay đang run rẩy.

Văn đại nhân này, vừa rồi khi bị dò hỏi ở nha môn phía trước, thoạt nhìn cũng không có khẩn trương như vậy, cho đến hiện tại, hắn đột nhiên lại lo âu khẩn trương, cũng không biết rốt cuộc là vì sao.

"Người! ! người này có thể là nội tử sao? Hay là có thể cẩn thận tra lại, nhìn xem còn có manh mối nào khác hay không?" Văn Chính Thành hỏi.

Sắc mặt hắn trắng bệch, thanh âm cũng mang theo run rẩy, tựa hồ không muốn tin tưởng lời Triệu Thụy nói.

"Xác thật như thế, vì để điều tra rõ thân phân người chết, cũng vì có thể mau chóng tìm được Phan phu nhân, bản quan yêu cầu cần tra soát phòng ngủ trong viện của đại nhân một chút, không biết đại nhân đồng ý không?"

Ban đầu Văn Chính Thành có vẻ như nghe không hiểu ý tứ của hắn, một lát sau mới chần chờ nói: "Này! ! Nhất định phải lục soát?"

Triệu Thụy gật gật đầu: "Đúng vậy, chỉ có kiểm tra đơn giản, xem thói quen ngày thường của Phan phu nhân, mới có thể xác định nàng ở nơi nào.

"

Văn Chính Thành có chút mệt mỏi, hắn thở dài một tiếng: "Tra đi, làm phiền Triệu đại nhân, xin Triệu đại nhân tận lực tìm được nội tử, nếu không ta! ! "

Nếu không hắn thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.

Triệu Thụy lại vỗ vỗ vai của hắn, lúc này mới đứng dậy, nhìn thoáng qua Xảo Tư vẫn luôn canh giữ ở chủ viện.

Tạ Cát Tường cười nói: "Xảo Tư cô nương, ngươi dẫn chúng ta lên lầu xem xét đi.

"

Xảo Tư gật gật đầu, mang theo hai người cùng nhau lên lầu hai.

Bởi vì phía sau nha môn Quân Khí tư có chút nhỏ hẹp, cho nên các viện đều xây ba tầng, chủ viện cũng là như thế.

Lầu một là sảnh chính, nhã thất, còn lại lầu hai là phòng ngủ, lầu ba mới là thư phòng.

Trước đó đã biết Phan phu nhân cũng không thích đọc sách, bởi vậy hai người cũng không nhất định phải đi thư phòng, chỉ đi vào phòng ngủ.

Nơi này mới là địa bàn của Phan phu nhân.

*** Truyện chỉ đăng tại .

wattpad.

com/user/nhamy111***

Gian ngoài của lầu hai là một sương phòng rất lớn, bên trong chất đầy xiêm y đệm chăn, Tạ Cát Tường xem xét sơ qua, y phục nhìn đều rất phức tạp hoa lệ, hiển nhiên Phan phu nhân là một nữ nhân rất tinh xảo.

Xảo Tư thấy Tạ Cát Tường chú ý tới sương phòng, liền nói: "Phu nhân, phu nhân rất thích mua thêm xiêm y, lão gia cũng rất sủng ái phu nhân, không hề hạn chế phu nhân tiêu phí.

"

Tạ Cát Tường gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu rõ.

Bước ra khỏi sương phòng, mới là phòng ngủ của Phan phu nhân cùng Văn đại nhân.

Nơi này cũng chia hai gian trong ngoài, bên ngoài là nhã thất, dùng bình phong 4 tấm ngăn cách với phòng trong.

Tạ Cát Tường tùy ý nhìn qua, bức bình phong kia chỉ là vật bài trí bình thường, cũng không tính quá quý báu.

Nhã thất ở gian ngoài bày một bộ bàn trà, một phía còn lại là giá đỡ sách cùng án thư nhỏ, Tạ Cát Tường đơn giản nhìn qua, cũng chưa thấy manh mối nào.

Đến khi vào phòng trong, Tạ Cát Tường liền đi thẳng đến bàn trang điểm.

Xảo Tư đi theo bên cạnh Tạ Cát Tường, thấy tay chân Tạ Cát Tường đều thực sạch sẽ, lúc này mới yên tâm.

Tạ Cát Tường nhẹ nhàng mở ngăn kéo trên bàn trang điểm ra, nghiêm túc nhìn qua mỗi một món trâm cài trang sức bên trong.

"Xảo Tư cô nương, trang sức phu nhân nhà các ngươi đang có đều ở chỗ này sao?"

Xảo Tư gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, bất quá còn có một ít trang sức cũ ở trong sương phòng, đại nhân cần xem không?"

"Không cần, ta chỉ hỏi một chút thôi," Tạ Cát Tường cười cười, lại nói với Xảo Tư, "Ngươi đi làm trước đi, ta đơn giản nhìn một cái, một khắc nữa sẽ đi ra ngoài.

"

Xảo Tư có chút do dự, bất quá nhìn thấy Tạ Cát Tường cười ôn hòa, cũng không biết vì sao nàng liền an tâm, cúi người lui ra ngoài.

Chờ nàng đi xuống lầu, Tạ Cát Tường mới nói với Triệu Thụy: "Đồ trang sức của Phan phu nhân có chút không đúng.

"

Triệu Thụy cũng không quen thuộc với trang sức nữ tử, hắn chỉ biết vài loại Tạ Cát Tường thường dùng, có thấy cũng không biết gọi tên là gì

"Sao vậy?" Triệu Thụy hỏi.

Tạ Cát Tường chỉ vào mớ trang sức nói: "Vừa rồi khi ở sương phòng, chúng ta đều nhìn thấy xiêm y của Phan phu nhân rất là hoa lệ, nếu muốn phối hợp với những xiêm y đó, nhất định phải sử dụng đồ trang sức rất tráng lệ mới được, ít nhất cũng phải sử dụng vàng hoặc ngọc, Phan phu nhân có trượng phu là quan ngũ phẩm, bí mật cũng có thể sử dùng mạ vàng hoặc đá quý, nhưng đồ dùng của Phan phu nhân trong mớ đồ trang sức này, thoạt nhìn đều rất cũ kĩ.

"

Tạ Cát Tường vừa nói như thế, Triệu Thụy mới phát hiện ra, giờ phút này trâm cài, hoa thịnh, khuyên tai và nhẫn, phần lớn đều bằng bạc, kiểu dáng cũng không mới, bề mặt cơ hồ đều không được khảm đá quý, thoạt nhìn có vẻ xám xịch.

Nếu lấy mấy loại trang sức này phối hợp với những xiêm y hoa lệ đó, khẳng định không được đẹp.

Triệu Thụy hơi nhíu mày: "Trang sức của nàng là bị người trộm hay là! ! ?"

Giọng nói Tạ Cát Tường thực nhẹ: "Mấy trang sức này! rõ ràng Xảo Tư vừa mới nói đồ cũ đều đặt trong sương phòng, người có thể biết món trang sức nào đáng giá, món nào không đáng giá, cũng cũng chỉ có Phan phu nhân và Xảo Tư bên người nàng thôi, vừa rồi Xảo Tư hỏi thẳng ta muốn đi sương phòng tìm không, hẳn là nàng cũng không biết.

"

Triệu Thụy cúi đầu, nhìn vẻ nghiêm túc trong ánh mắt tiểu cô nương, cũng đè thấp giọng nói: "Cho nên, muội suy luận là?"

Tạ Cát Tường nhấp nhấp môi, cuối cùng vẫn nói: "Huynh nói xem, có khả năng Phan phu nhân tự mình rời khỏi Văn gia không?"

Thốt ra lời này, nàng liền cảm thấy thực không có đạo lý.

Một phu nhân quan ngũ phẩm, gia đình hoà thuận, trượng phu yêu thương, bên người còn có tình nhân anh tuấn, cho dù có chút không như ý, đối với Phan phu nhân mà nói hẳn đều không tính là chuyện lớn.

Nhưng chứng cứ bày ra tại nơi này, lại khiến người không thể không nghi hoặc.

Triệu Thụy không phản bác Tạ Cát Tường, mà tiếp tục tìm kiếm trong phòng ngủ: "Nhìn lại xem sao.

"

Tạ Cát Tường kéo hết mấy ngăn kéo trên bàn trang điểm ra, phát hiện bên trong đều trống không, chỉ còn vài loại phấn mặt màu sắc không được đẹp lắm, son môi, hương phấn cùng các vật thường dùng đều không thấy bóng dáng.

Vừa thấy như thế, trong lòng Tạ Cát Tường càng thêm chắc chắn.

Nếu không phải Phan phu nhân biết mình sẽ rời nhà, vậy vì sao lại mang đồ vật mình thường dùng trong nhà đi hết? Xiêm y quá mức long trọng, cũng quá mức hoa lệ, khẳng định không thể mang theo, nhưng trang sức cùng phấn mặt thường dùng, phỏng chừng nàng thấy luyến tiếc.

Nhưng vì sao lại vậy?

Tạ Cát Tường thật sự không nghĩ ra.

Triệu Thụy dạo qua một vòng trong phòng ngủ, cuối cùng dừng lại trước một miếng gạch ở góc phòng.

Tạ Cát Tường theo tới bên cạnh hắn, hỏi: "Như thế nào?"

Triệu Thụy cong lưng, dùng dao ngắn cạy nhẹ nhàng ở trước miếng gạch xanh kia, miếng gạch kia liền bị cạy lên ngay ngắn.

Tạ Cát Tường ngồi xổm bên người hắn, duỗi tay lấy một cái hộp từ trong lỗ trống ra.

Hộp bất quá chỉ lớn như bàn tay, chế tạo từ gỗ táo, khắc hoa văn phức tạp, hơn nữa còn treo một ổ khóa tinh xảo bằng đồng.

Tạ Cát Tường hỏi Triệu Thụy: "Muốn mở ra không?"

Triệu Thụy nhẹ giọng cười cười, dao ngắn trên tay vừa chuyển, khóa đồng liền theo tiếng rơi ra.

"Thụy ca ca, lần sau muốn làm thì phải nói một tiếng chứ," Tạ Cát Tường trừng hắn một cái, "Làm ta hết hồn.

"

Triệu Thụy duỗi tay búng trên trán nàng một cái, đỡ nàng đứng dậy: "Sợ cái gì, chẳng lẽ ta sẽ làm muội bị thương?"

Tạ Cát Tường không hé răng, nàng thật cẩn thận mở hộp ra, phát hiện bên trong chỉ đặt ba loại vật phẩm.

Một cái là miếng ngọc bội uyên ương, chế tạo từ thanh ngọc, chạm trổ tương đối phổ biến, nhưng vẻ ngoài vô cùng trơn bóng, hẳn đã được người thường xuyên thưởng ngoạn.

Phía dưới ngọc bội đè lên một cái vòng quý phi, vòng tay mạ vàng, mặt trên khắc mẫu đơn, mặt trong có hai chữ Lâm Lang.

Trừ cái này ra, còn có một bình sứ nhỏ, Tạ Cát Tường đưa chai vào trước mũi ngửi ngửi, một chút liền biết bên trong là cái gì.

"Đây là Trầm Nghi thủy," Tạ Cát Tường nói, "Cũng là bảo vật trấn tiệm của Thanh Thủy trai, dùng trầm thủy hương và hoa mộc lan tạo ra, hương vị thanh nhã sạch sẽ, thích hợp cho văn sĩ sử dụng.

"

Nói tới đây, Tạ Cát Tường dừng một chút: "Vừa rồi trên người Vương Hải Lâm, cũng có mùi hương tương tự.

"

Giọng nói rơi xuống, hai người liếc nhau, Triệu Thụy nói: "Xem ra, cần phải đi đến chỗ tình lang kia coi một chút rồi.

".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio