Giang Hành khó mà nói tiếp.
Vài ngày không thấy, anh cũng vì một câu của viện trưởng mà phải chạy ngược chạy xuôi qua hẳn ba thành phố rồi. Tuy rằng hành trình được sắp xếp không khẩn trương, chỉ trong vòng vài năm trở lại anh sẽ nhẹ nhàng hoàn tất nó, nhưng đối với anh hiện tại mà nói – ba ngày chỉ có giờ để ngủ, quả thực khiến anh lực bất tòng tâm.
Lớn tuổi nên sức lực cũng không như thanh niên trai tráng nữa.
Sau khi trở về, Giang Hành muốn dọn dẹp vài quyển sổ sách, sau đó về nhà nghỉ ngơi. Mà chẳng biết thế nào lại “tiện đường” ngang qua phòng bệnh của Trần Tống Mạn, rồi chợt thấy một cô gái nhỏ vội vội vàng vàng chạy ù ngang mình, nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái. A, là anh vô hình đến vậy sao?
Cô gái nhỏ vào phòng bệnh, liền ôm chặt lấy con gấu nhồi… boom không buông tay. Giang Hành không tự chủ mà dừng bước ở phòng đấy, quan sát chăm chú cô nàng, đôi mày đẹp khẽ nhăn lại. Nửa ngày, hàng mày nhẹ giãn ra. Khóe môi anh dịu dàng cong lên, chân dài bước tới, tầm mắt vẫn rơi trên gương mặt nữ nhi ửng hồng đang ôm gấu to lầm bầm lẩm bẩm.
“Đồ chơi của cô nhìn hơi bị quen đấy.” Anh nói.
Trần Tống Mạn ngồi đằng sau chỉ chỉ vào gấu bông: “Ừ, là do Augus tặng tôi.”
Đôi mắt Giang Hành chợt trở nên u ám: “Vậy sao.”
Anh cúi người nhìn nó, tiếp theo vươn tay kéo kéo hai tai tròn, cấu cấu mặt béo, cuối cùng còn túm cổ nó giữa không trung, những hành động liên tục này suýt thì dọa cô tim rớt ra ngoài.
“Ngây thơ.” Giang Hành hạ một câu chôt, sau đó tùy tiện quẳng con gấu bay lên cao, theo quán tính nó va vào tường, rồi trượt dài xuống, ngừng lại ở mép giường. Hai con mắt tròn xoe đen láy như thể không hiểu vì sao bản thân lại bị gã kia cư xử như vậy.
“Anh mới ngây thơ kìa!” Trần Tống Mạn kéo con gấu lên, phủi phủi bụi trên lông nó, lại đặt ở cạnh giường, “gấu cũng không tha, anh đúng là cầm thú mà!”
Giang Hành nghe xong, đem mắt kính trên mũi mình hạ xuống, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn cô, hai tay đặt lên vai cô, dùng sức giữ lấy.
“Chuyện rõ như ban ngày.” Giang Hành phủ môi bên vành tai cô, trong giọng nói có vài phần mỏi mệt, cho nên nghe qua rất trầm thấp, “nó không phải đồ chơi đơn giản đâu, mà là một tên đàn ông đối với một người phụ nữ - lòng muông dạ thú.”
Trần Tống Mạn nhíu mày, vừa định nói cái gì, liền có cảm giác anh có chút là lạ. Cô quay sang nhìn, chỉ thấy anh đã cất mắt kính vào túi áo, quầng mắt có sắc xanh tím, động tác cũng uể oải hơn thường ngày. Anh không muốn giấu đi vẻ mỏi mệt của anh. Trần Tống Mạn nhìn thấy bộ dạng này, nguyên bản lời muốn quăng ra đều phải đem nuốt trở vào bụng.
Giang Hành nói cũng đã nói xong, người cũng đã thấy xong, mà cơ thể anh cũng phản chủ rồi. Vì thế, anh buông tay cô, quay người bước ra cửa.
“À!” Trần Tống Mạn đột nhiên nhớ tới một việc, liền mở miệng gọi Giang Hành, anh bèn xoay lại nhìn cô. Chẳng biết thế nào nhưng ánh mắt chuyên chú của anh khiến cô có hơi ngượng ngập.
“Tôi muốn hỏi, anh có biết bệnh tình gần nhất của Augus không?” Trần Tống Mạn muốn biết rõ, rốt cuộc Augus có bệnh hay không. Lời vừa thốt ra, cô liền hối hận. Bởi Giang Hành cũng không phải bác sĩ quản lý Augus, cô vì sao còn muốn hỏi anh chứ!
Nghe được câu hỏi của cô, kỳ thực chân Giang Hành đã sải ra ngoài cửa, nhưng chợt dừng ở không trung một chút, thu hồi, quay lại, ánh mắt lạnh lùng. Trần Tống Mạn bị anh dọa cho phát khiếp, liền xua xua tay vô tội: “Không sao, anh không cần trả lời, tôi biết anh cũng không rõ hay là tôi đi hỏi người khác cũng được.” lúc cô nói chuyện không dám nhìn anh, đồng tử cũng trở nên hoảng loạn.
Đột nhiên, cô nghĩ ngay tới con gấu. Như tìm được cứu tinh, Trần Tống Mạn đem con gấu ôm vào trong ngực với mong muốn chữa ngượng, nhưng không biết rằng, vừa toan ôm gấu vào lòng chưa được bao nhiêu lâu thì đã bị gã đàn ông bên cạnh đưa tay kéo phăng con gấu quẳng sang chỗ khác. Lần này Trần Tống Mạn không còn biện pháp né tránh, cô đang có cảm giác gai ốc nổi đầy người.
Sau đó… Giang Hành ôm cô, trong tình huống mà cô không hề phòng bị nhất. Hoàn toàn rơi vào một vòng tay rắc chắn, vững chãi. Hơi thở nam tính của anh phả nhẹ trên gương mặt cô. Cứ như thế, Trần Tống Mạn bị Giang Hành bao trùm, tay cô cũng khép hờ sau lưng anh, còn anh ôm cô thân mật, cằm tựa trên vai nhỏ, hơi thở vươn nơi gáy cô, lan tỏa một luồng man dại.
Đây rốt cuộc là cảm giác gì? Loại xúc cảm này, cũng giống như lúc cô trốn ở nhà kho và sợ bị người ta phát hiện vậy. Giống, nhưng lại không giống. Theo bản năng cô muốn đẩy anh ra, tuy nhiên, lại bị anh giam cầm trong chiếc ôm ấm áp.
“Cô có thể quan tâm tôi một chút không?” Giang Hành mở miệng, thanh âm vô lực thành lời.
Trần Tống Mạn thôi giãy dụa, ngoan ngoãn ghé vào lòng Giang Hành, chẳng biết làm sao, trong mắt lại có vài phần chua xót.
“Nếu việc cô muốn hỏi là vấn đề kia, tôi có thể nói với cô rằng Augus bệnh nghiêm trọng, tỉ lệ rất khỏ để chữa khỏi bệnh.” Giang Hành vẫn duy trì động tác ôm, cô gái nhỏ thì run như cầy sấy. Chính vì anh quyết định không quan tâm nữa, nên chỉ đơn giản muốn ôm ghì cô, lẳng lặng như vậy. Tựa hồ muốn nói thêm, nhưng lời ở ngay môi, toàn bộ hóa thành một tiếng thở dài.