Yên Nguyệt Ca

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đảo mắt lại ba năm nữa trôi qua, nhìn nhật thăng nguyệt hạ, cây ngân hạnh trong cốc tùy tiện sinh trưởng, hai mùa khô, hai lần rụng lá, hôm nay, lại đến mùa lá vàng bay lượn khắp trời, mỗi một chiếc lá nhỏ ngã vàng giống như một sinh mệnh, theo cơn gió cuốn qua nhẹ nhàng vũ động, xẹt qua y bào khiết bạch, lần lữa rơi xuống nền đất dưới chân.

Từ ngày hắn đi đến nay, nháy mắt, đã ba năm tròn.

Triệt Nguyệt lặng nhìn sắc vàng phiêu đãng đầy trời, chua xót mỉm cười.

“Triệt Nguyệt!!!”

“Thanh Tịch, đã nói muội bao nhiêu lần rồi, nữ nhi phải đoan trang, muội sao một chút cũng không chịu để ý thế này…” Triệt Nguyệt gom lại đống thảo dược phơi dưới táng cây, mi phong tú lệ thoáng chau lại, mỉm cười nhìn người nữ tử vừa chạy đến đang ôm ngực thở dốc trước mặt.

Cơn gió nhẹ lướt qua nhấc lên mái tóc dài sau lưng, diện dung vẫn dịu dàng ôn nhuận, so với ba năm trước tuy vẫn còn lưu luyến đường nét ngây thơ chưa hiểu chuyện, lại tăng thêm vài phần khí chất nhu nhã đạm mạc, y sam tuyết bạch, vô cùng hài hòa với dung nhan tuyệt mỹ thanh thuần, giống như tiên nhân ngộ nhập hồng trần.

“Triệt Nguyệt!! Huynh nghe muội nói này, Liệt ca ca… Liệt ca ca về rồi!”

Triệt Nguyệt ngây ra một lúc thật lâu, thình lình động thân, lao thẳng đến trang viện trong cốc.

“Từ từ! Triệt Nguyệt!!!” Thanh Tịch chạy theo, nghiêm mặt đứng chắn trước người Triệt Nguyệt, “Huynh nghe muội nói hết đã, huynh ấy….”

“Huynh ấy xảy ra chuyện gì?”

Thanh Tịch liều mạng lắc đầu, “Liệt ca ca bây giờ, và Liệt ca ca của ba năm trước, khác nhau nhiều lắm!! Làm cho người ta sợ hãi! Triệt Nguyệt, huynh mau rời khỏi đây đi!!”

“Làm cho người ta sợ hãi?” Triệt Nguyệt cười nhạt, cho dù Kinh Liệt vẫn luôn cánh cánh trong lòng chuyện của ba năm trước, ta cũng không đi.

“Không sao, huynh đi gặp hắn…” Triệt Nguyệt mỉm cười đẩy Thanh Tịch qua một bên, chậm rãi tiến vào gian phòng ở giữa.

Nhớ lại đêm mưa của ba năm trước, sau khi Kinh Liệt giận dữ bỏ đi, có một đêm, tiếng sáo thê lương u uyển vang lên giữa canh ba rồi về sau hoàn toàn biến mất… Y cuối cùng cũng đã hiểu, ba năm này, luôn làm bạn bên mình, luôn an ủi khích lệ mình… không phải là Cốc Dật Hiên, mà là người nam tử đã bị mình trốn tránh thương tổn nọ.

Về sau trong vài lần hạ sơn, trải qua vài trận giết chóc, phát giác võ công của mình không biết từ lúc nào đã tinh tiến rất nhiều. Ba năm qua, Kinh Liệt nhiều lần chọc cho y nổi giận, ép y giao thủ với hắn, nguyên lai là muốn ngầm truyền thụ võ công phòng thân cho y.

Khi nhận ra thì tất cả quá muộn rồi… Triệt Nguyệt cười khổ, ta bất kể nắng mưa tìm ngươi, nhưng dù thế nào cũng không tìm ra tung tích của ngươi, Kinh Liệt… ba năm qua, ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi nhiều thế nào, nhớ ngươi nhiều đến nhường nào hay không… ta sẽ không trốn tránh nữa, cũng sẽ không bao giờ tổn thương ngươi nữa, bởi vì, ta cũng rất yêu ngươi…

Bước vào phòng chính, đập vào trong mắt là thân ảnh khôi vĩ đang biếng nhác tựa lưng vào ghế, vẫn là gương mặt tuấn mỹ mà mình ngày nhớ đêm mong, tóc đen phi tán sau lưng, đường nét đao tước mà kiên nghị, đôi con ngươi băng lãnh sâu xa, sống mũi đĩnh trực, một thân hắc y, nóng nảy và ngông cuồng như dĩ vãng, khí phách cũng y tạc như xưa, chỉ là, thấp thoáng giữa băng lãnh năm xưa phảng phất vài phần trầm ổn nội liễm, hòa cùng lệ khí huyết tinh.

“Liệt…” Triệt Nguyệt gọi khẽ tên hắn, nhưng không thấy đôi mắt quen thuộc nhìn mình, chỉ có hai nam nữ đứng ở hai bên Kinh Liệt chuyển mắt nhìn y, trong mắt hiện lên thần sắc kinh diễm.

“Giáo chủ, Bách Lý công tử đến.”

Kinh Liệt lúc này mới nghiêng đầu, nheo mắt, tựa như đang đánh giá một kiện vật phẩm, liếc nhìn nam tử mang sắc mặt mừng rỡ, cười lạnh đáp lại một câu, “Đã lâu không gặp.”

Vẻ xa cách lạnh lùng xa lạ khiến cho Triệt Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt, đúng là Kinh Liệt, nhưng có gì đó không phải… lẽ nào là do hình xăm ngọn lửa hồng sắc trên trán hắn? Dung mạo hắn vốn đã lạnh lùng tuấn mỹ, thêm hình xăm đó càng tăng thêm tà khí băng lãnh bức người.

“Ngươi…” Trong lòng ngay từ khi nhìn thấy Kinh Liệt đã dâng lên cảm giác kỳ lạ, nhưng làm thế nào cũng không rõ là kỳ lạ ở đâu, đảo mắt nhìn sang Cốc Dật Hiên đang ngồi ở chính tọa, gương mặt trắng bệch, dự cảm xấu trong lòng đột ngột tràn khắp châu thân.

“Cốc đại ca?” Bước đến bên cạnh Cốc Dật Hiên, bất an gọi một tiếng.

Cốc Dật Hiên từ từ ngẩng đầu, Triệt Nguyệt kinh ngạc nhận ra trong đôi mắt đang nhìn mình, những ôn nhu thân thiết khi xưa đã không còn hiện diện, thay vào đó, là cừu hận… Tơ máu đỏ rực giăng đầy đôi con ngươi nội liễm ôn nhu, nhìn như đang cố đè nén lại thứ gì, một Cốc Dật Hiên luôn tự tin cởi mở, cư nhiên lại run rẩy…

“Cốc đại ca?”

Triệt Nguyệt vươn tay muốn chạm đến bàn tay đang dụng lực nắm chặt đến chảy máu của Cốc Dật Hiên, lại bị đối phương đột ngột hất ra, vô tình đánh vào ngực trái của Triệt Nguyệt. Cốc Dật Hiên vốn là thân cao thủ nội lực thâm hậu, tuy là vô tâm, nhưng với thân thể của Triệt Nguyệt mà nói không khác gì một đòn đả thương y.

“Ách…” Sắc mặt Triệt Nguyệt tái nhợt, thối lui hai bước, miễn cưỡng chống tay lên ghế để trụ ổn thân mình, máu đỏ từ miệng trào ra chảy xuống cằm, tựa như lạc hoa vẽ lên bạch sắc y sam những đóa tường vi rực rỡ.

“Cốc đại ca?” Triệt Nguyệt không nghĩ đến Cốc Dật Hiên trước nay vẫn luôn tao nhã thiện lương lại ra tay đả thương mình như vậy, nhìn qua nét mặt đạm mạc không chút biểu tình của Kinh Liệt, nhãn thần giống như đang xem một trò khôi hài, chán ghét thế sao, khiến tim y đau quá.

“Xảy ra chuyện gì, Triệt Nguyệt đã làm sai điều gì sao?”

Cốc Dật Hiên lạnh lùng đứng dậy, do dự nhìn lướt qua khóe môi còn vương tơ máu của Triệt Nguyệt, gương mặt tao nhã xẹt qua thần sắc phức tạp, “Tiểu sư đệ, sư phụ xuất cốc vân du, đệ có dự định gì không?”

“Cốc đại ca?” Nghe Cốc Dật Hiên không giống như mọi ngày gọi y là Triệt Nguyệt, y ngẩn người một lúc, miễn cưỡng đứng thẳng người, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Sáng sớm ngày mai ta sẽ rời khỏi Quỷ Cốc, từ nay, huynh đệ chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.” Cốc Dật Hiên dứt lời, lạnh lùng nhìn sang Kinh Liệt đang thong thả uống trà, rồi lại nhìn lại Triệt Nguyệt bi thương, sau đó xoay người bỏ đi.

“Đại sư huynh!!” Triệt Nguyệt không để ý đến thương thế trên người, lách mình đứng chắn trước mặt Cốc Dật Hiên, động tác đột ngột động đến nội thương, khiến y không kiềm được che miệng nôn ra ngụm máu, “Nói cho đệ biết, Triệt Nguyệt đã làm sai điều gì?”

“Không có… Nếu nói sai, thì chỉ là… Ngươi là Bách Lý Triệt Nguyệt, còn ta là Cốc Dật Hiên.”

Nhìn Cốc Dật Hiên lần nữa quyết tuyệt quay lưng, trên tuyệt mỹ dung nhan vẫn luôn lãnh đạm của Triệt Nguyệt hiện lên bi thương hiếm khi nhìn thấy, quay đầu nhìn Kinh Liệt từ đầu chí cuối vẫn cười lạnh quan sát mọi việc, thấp giọng hỏi, “Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì?”

“Đã xảy ra chuyện gì? Ha ha, vấn đề này ngươi hỏi Cốc đại ca thân ái của ngươi thì hay hơn, bất quá chúng ta dẫu sao cũng từng là sư huynh đệ, được, ta nói cho ngươi biết. Cha ngươi, Bách Lý Mộ, là kẻ đầu sỏ gây nên thảm án diệt môn của Cốc gia, chuyện này quả thật là một đả kích lớn đối với đại sư huynh, uổng công hắn nhiều năm yêu thương chăm sóc tiểu sư đệ, nguyên lai lại là nhi tử của cừu nhân…”

Nghe những lời ấy, Triệt Nguyệt sững người, hung thủ… cừu nhân… y chậm chạp ngẩng đầu, mơ mơ hồ hồ nhìn ngắm dung nhan tà mị ngay trước mắt.

Liệt, đây là điều ngươi muốn thấy ư? Ngươi hận ta nhiều đến thế sao? Thấy ta thụ thương, thấy ta đau lòng, ngươi cũng tuyệt không vươn tay, ta thậm chí tìm không ra chút ôn nhu nhỏ nhoi nào trong mắt ngươi.

Hay là, ôn nhu của ngươi, cho tới bây giờ vốn chưa từng xuất hiện… Nói cho ta biết… Vì sao?

“Vì sao?”

Ngực đột nhiên đau xót, tiên huyết lần thứ hai trào ra, theo kẽ hở trên lòng bàn tay đang đè nén rơi xuống nền đất, thân thể lung lay, vậy mà y vẫn chỉ khe khẽ mỉm cười, “Liệt, ngươi vẫn còn oán ta, đúng không?”

“Không!” Kinh Liệt đứng lên, vươn tay kéo thân ảnh như hoa rơi ôm vào trong ngực,”Ta không trách ngươi, ngươi là Nguyệt của ta, ta làm sao có thể đành lòng trách ngươi cho được?”

“…. Thật sao?” Triệt Nguyệt rũ mắt, tựa đầu lên lồng ngực quen thuộc, “Ta… nhớ ngươi…” Cho dù không được thế nhân dung chứa, cho dù con đường phía trước có khó lường… Chí ít, thời khắc này, ta muốn ngươi biết, ta yêu ngươi…

Kinh Liệt ngẩn ra, quay nhìn hai người nam nữ xinh đẹp theo mình, trong mắt họ ẩn tàng kinh ngạc, đôi môi mỏng của hắn gợi lên đường cong giễu cợt… Bách Lý Triệt Nguyệt, đáng tiếc, Kinh Liệt ta đã không còn là thiếu niên ngu ngốc năm xưa… Tất cả, có muốn trách thì hãy trách phụ thân của ngươi đi!

“Ta cũng vậy, Triệt Nguyệt có muốn theo ta rời khỏi nơi này không? Ta sẽ chăm sóc ngươi…” Không chút ý định muốn chữa thương cho Triệt Nguyệt, Kinh Liệt chỉ nâng tay lau đi vết máu chướng mắt trên khóe môi y, nhàn nhạt hỏi.

“Được…” Triệt Nguyệt đáp ứng không chút do dự, “Ta đi cáo biệt đại sư huynh.”

“Cốc Dật Hiên? Ha ha, cho dù hắn tổn thương ngươi như vậy, ngươi đối với hắn vẫn nhớ mãi không quên!” Một tay đẩy Triệt Nguyệt ra, nhìn tuyệt mỹ dung nhan miễn cưỡng đứng tựa vào ghế, Kinh Liệt lạnh lùng nhếch môi, nhãn thần băng lãnh hiện lên sát khí âm ngoan như dã thú muốn cắn nuốt người trước mặt.

Triệt Nguyệt chỉ cười không đáp, tay trái ôm ngực ho khan hai tiếng, giấu đi đau xót, thản nhiên xoay người, “Đợi ta…”

Trước mắt nhất thời tối đen, Triệt Nguyệt vội vịn tay vào cửa, dừng lại một chút rồi lặng lẽ đi đến trước phòng Cốc Dật Hiên.

Thay đổi… Tất cả, đều thay đổi, chúng ta đã không thể quay lại những ngày êm đềm của những năm tháng trước. Không muốn hỏi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ta sợ sẽ nghe được sự thật tàn khốc đến cỡ nào… Cho dù ngươi không nói, nhưng ánh mắt của ngươi đã phản bội lòng ngươi, nơi đó không có ôn nhu, cũng chẳng có đâu những lưu luyến không rời…

Kinh Liệt, cho ta dũng khí để ta có thể làm bạn bên cạnh ngươi được không, tim ta, rất đau, rất đau…

“Liệt! Có cần ta trị thương cho y không? Một chưởng vừa nãy của Cốc Dật Hiên thật sự không nhẹ!”

Kinh Liệt âm lãnh nhìn nam tử đứng cạnh mình, nhếch môi, chậm rãi nói:

“Không chết được….” Hắn nâng lên chung trà, ánh mắt sắc bén nhìn theo thân ảnh gầy yếu dần tiêu thất dưới ánh mặt trời, dáng vẻ dẫu đơn bạc mong manh, nhưng so với ba năm trước dường như có cao thêm một chút, gương mặt không còn nét trẻ con ngây thơ khờ dại, thay vào đó là một loại khí chất tuấn duật hơn người… Như vậy càng thú vị!

Đôi con ngươi của Kinh Liệt thoáng hiện lên một tia đau lòng nhạt đến độ bản thân hắn cũng không nhận thấy, bởi trong nháy mắt, tất cả đều bị sát khí và cừu hận chiếm trọn, mà biến hóa rất nhỏ này, toàn bộ đều rơi vào tầm mắt của thiếu nữ vẫn luôn im lặng bên cạnh hắn.

“Nam nhân vô tình!”

“Vô tình? Vật Ngữ ngươi là đang nói ta đấy ư?”

“……”

Kinh Liệt liếc nhìn nữ tử đang cúi đầu trầm mặc, cười nhạt đặt lại chung trà lên bàn, “Huyết cừu mười năm trước, ta đã quên quá lâu rồi, cho nên hiện tại nó đều thời thời khắc khắc hiện rõ trong đầu… Để nhi tử của lão thất phu Bách Lý Mộ kia sống quá lâu trước mắt mình đã nhân từ lắm rồi.”

“Giảo biện, lẽ nào ngài đối với Bách Lý Triệt Nguyệt không có một phân tình cảm nào? Chỉ e lòng ngài so với chúng tôi càng rõ.”

“Rầm!” Kinh Liệt một chưởng đập nát bàn trà đơn sơ, quay đầu nhìn nữ tử không có mảy may sợ hãi nọ, “Vật Ngữ, có phải là giáo quy của Yên Nguyệt giáo quá sơ sài rồi hay không?”

“Thuộc hạ quá phận, thỉnh giáo chủ bớt giận!” Nét mặt nữ tử tuy không gợn sóng, nhưng trong lòng đã rất rõ ràng, Bách Lý Triệt Nguyệt ngày sau nhất định sẽ trở thành một khối u độc trong lòng giáo chủ, theo thời gian ngày một lớn dần, hòa vào máu và thịt… Lưu lại, sẽ là dằn vặt vô tận vô biên.

Nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa, mùi rượu trong phòng ập vào trong mũi, Triệt Nguyệt đứng lặng một lúc thật lâu bên ngoài nhìn nam tử liên tục uống rượu cạnh bàn, còn Thanh Tịch ở bên lo lắng khóc nức nở.

“Triệt Nguyệt.” Thanh Tịch mang theo âm mũi nghẹn ngào ngẩng đầu gọi.

Cốc Dật Hiên quay đầu, lạnh lùng nhìn bóng người hư nhược đứng trước cửa, gương mặt tuấn lãng bỗng xẹt qua ý cười giễu cợt, môi mỏng câu lên, “Cút!”

“Cốc đại ca.”

“Ta bảo ngươi cút!” Cốc Dật Hiên rống lên, nắm vò rượu rỗng trên bàn ném mạnh về phía Triệt Nguyệt.

“A…” Giật lùi một bước, Triệt Nguyệt cúi đầu nhìn bình rượu rơi xuống nền đất, bắn lên những mảnh vụn… cũng như thế giới của y, tất cả đều vỡ nát.

Trên trán chảy xuống dòng chất lỏng đỏ thẫm, xẹt qua mí mắt, nhiễu xuống gương mặt tái nhợt, dung nhan ngỡ như hư huyễn thoáng chốc phủ đầy máu đỏ.

“Xin lỗi, Cốc đại ca… Xin lỗi…” Triệt Nguyệt hé môi, không ngừng thốt ra lời áy náy, vết thương rõ ràng là trên trán, nhưng ngực lại đau đớn không ngừng, nhưng dẫu vậy, nếu so vốn đôi mắt lạnh băng của Kinh Liệt và hận thù bức người đến phát cuồng của Cốc Dật Hiên… vẫn còn kém rất xa… rất xa…

Nhìn máu không ngừng chảy xuống dung nhan của Triệt Nguyệt, tâm Cốc Dật Hiên như bị ai bóp nghẹn… Đó là người mà mình đã dốc lòng che chở rất nhiều năm, thế nhưng, vì sao? Là thượng thiên muốn trêu người sao?

“Đi ra ngoài!!” Đứng dậy túm Triệt Nguyệt mạnh mẽ đẩy ra khỏi cửa, “Từ nay về sau, ta và ngươi binh đao tương kiến!”

“Cốc đại ca!” Thanh Tịch nhào tới đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Triệt Nguyệt, “Triệt Nguyệt đang bị thương!! Thật ra là đã xảy ra chuyện gì, huynh sao lại đối xử với huynh ấy như vậy!!”

“Xảy ra chuyện gì? Ha ha ha ha… Xảy ra chuyện gì, ta cũng rất muốn biết, thật ra là sai ở đâu!!!”

Triệt Nguyệt thủy chung vẫn duy trì trầm tĩnh, lẳng lặng nhìn lá ngân hạnh bay múa đầy trời, mỉm cười thê lương…

“Thanh Nhi, huynh muốn đi cùng nhị sư huynh… muội…”

“Muội đi cùng huynh!!” Thanh Tịch kích động nói, “Triệt Nguyệt, huynh không biết tự chăm sóc mình, muội rất lo!”

“Ha ha… Thanh Nhi muội cũng thay đổi rồi…”

Triệt Nguyệt không nói gì thêm, ôm đầu gối ngồi trước cửa phòng Cốc Dật Hiên, mặc cho Thanh Tịch suốt đêm khuyên ngăn, y vẫn không rời khỏi… Thanh Tịch cuối cùng đành buông xuôi, mang ngoại y phủ lên thân thể đơn bạc của người nọ rồi lặng lẽ trở về khách phòng.

Dù sao gúc mắt giữa mấy người bọn họ, cũng chỉ có đương sự mới có thể tự mình tháo gỡ.

Tờ mờ sáng hôm sau, trời đột nhiên trút xuống một trận mưa nhỏ, Triệt Nguyệt ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u, nước mưa rơi xuống vết thương trên trán, đau rát, nhưng tâm y lúc này lại lạnh như băng.

“Cốc đại ca, huynh tỉnh rồi đúng không.” Triệt Nguyệt ngẩng đầu nhìn chiếc lá vàng lặng lẽ rơi xuống bên chân, nhẹ nhàng nói, “Đệ vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên bàn tay ấm áp đã nắm lấy tay đệ trong ngày mưa năm ấy, cũng sẽ không bao giờ quên tấm lưng ôn nhu đã vất vả cõng đệ lên núi… Triệt Nguyệt đời này không thể hồi báo, ngày sau gặp lại, nếu Cốc đại ca muốn lấy mạng đệ, Triệt Nguyệt quyết không đánh trả… bảo trọng.”

Lần cuối quay đầu nhìn cánh cửa vẫn lặng thinh khép chặt, Triệt Nguyệt chua xót mỉm cười, sau đó, xoay người rời đi, không còn nhìn lại, vì thế y không hề biết, thân ảnh suy nhược của mình thủy chung vẫn in trong đôi mắt phức tạp xen lẫn thống khổ đau lòng.

“Giáo chủ! Y đã trở lại!”

Kinh Liệt lạnh lùng ngẩng đầu, chăm chú nhìn thân ảnh phiêu diêu như chiếc lá lìa cành, vết máu đỏ trên trán đập vào khiến người gai mắt kinh tâm, cũng khiến cho hắn quên đi mục đích ban đầu, kinh hãi và phẫn nộ đứng bật dậy, “Ngươi đi cáo từ, lại đi suốt một đêm! Thật đúng là tình thâm tựa biển…”

Trong lòng Triệt Nguyệt tràn lên chua xót, thê lương mỉm cười, sau cùng không chịu nổi ngất đi, giống như cánh hoa rời cành từ từ rơi xuống… Trong nháy mắt, y dường như nhìn thấy nhãn thần người nọ hiện lên thần sắc đau lòng, còn có cả ôn nhu giống hệt ba năm về trước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio