Tất cả mọi người nở nụ cười, Hải Anh nói: “Ngươi xem, ngươi còn chưa uống mà đã bắt đầu nói lời say.”
Quả nhiên, uống xong mấy ngụm rượu mặt Nhiếp Dao liền phiếm hồng, đôi mắt phiếm nước lấp lánh như ánh sao mê ly, có chút chống đỡ không được. Thiên Lang đoạt lại túi rượu trong tay y, người Tái ngoại bọn họ có thói quen uống rượu mạnh, thật không biết tại sao người Trung nguyên lại không thể chịu được chút rượu mạnh ấy.
Rượu vào người say, không bao lâu trăng đã lên giữa trời, khí lạnh bắt đầu lan tràn khắp bốn phía, mọi người thu thập đơn giản một chút rồi quay về lều trại nghỉ ngơi. Nhiếp Dao đứng lên, khoanh tay ngửa đầu, loạng choạng bước về phía trước. Không y hắn muốn làm gì, Thiên Lang đuổi theo, chỉ thấy y đột nhiên lảo đảo ngã về phía trước, Thiên Lang không kịp nghĩ gì đã vội tiến lên phía trước đỡ lấy y.
Người này nhìn vẻ ngoài thật thông minh, sao lại làm ra động tác ngốc như vậy, đã say thành thế này còn khoanh tay ngửa mặt lên trời mà đi, không ngã mới là lạ!
May mắn Thiên Lang khinh công không tồi, giúp Nhiếp Dao tránh được tình cảnh bi thảm. Nhưng Nhiếp Dao lại không vừa lòng mà đẩy hắn ra, “Ta đang ngắm trăng, ngươi kéo ta làm gì?”
Thiên Lang ngửa đầu nhìn vầng trăng to tròn trên cao, lúc này mới hiểu được Nhiếp Dao là đang tản bộ. Bị y oán giận, hắn dở khóc dở cười, “Trăng thì có cái gì đẹp?”
“Trăng nơi này rất đẹp, hơn nữa nhìn thực gần, không giống ở Trung Nguyên trăng sáng treo cao tận trời, khoảng cách xa đến vĩnh viễn không thể chạm tới.” Nhiếp Dao ngửa đầu nhìn trăng lẩm bẩm nói, thật lâu sau ánh mắt lại chuyển đến người Thiên Lang, “Chẳng lẽ ngươi không cho rằng như vậy sao?”
Tái ngoại là một cùng bình nguyên rộng bát ngát, trời đất như nối liền thành một đường thẳng, khiến con người sinh ra một loại ảo giác có thể chạm đến vầng trăng trên cao kia. Thiên Lang đã đi qua Trung Nguyên, đương nhiên biết bầu trời nơi đó thực vắng lặng, giờ phút này nhìn đôi mắt tựa như vì sao của Nhiếp Dao đong đầy ánh nước, lộ ra vẻ mê ly, nhìn thẳng hắn không chớp mắt, không khỏi làm trái tim hắn đập mạnh, hoảng hốt nói: “Rất đẹp.”
Hiển nhiên không quá vừa lòng với đáp án của Thiên Lang, Niếp Dao hơi nhíu mày, lại tiến lên phía trước vài bước rồi ngồi xuống một gốc cây, nhìn lên ánh trăng xuất thần. Trăng sáng thả xuống gương mặt y từng giọt ánh sáng bàng bạc, khiến gương mặt y càng thêm nhu hòa, tựa như khối ngọc quý chưa được tạo hình.
Nhiếp Dao vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo Thiên Lang ngồi xuống, sau đó thân thiết xoa bóp cánh tay hắn, “Ngươi thực cường tráng, khó trách có thể tay không đánh chết báo hoang.”
“Chỉ là trùng hợp.” Thiên Lang luôn luôn ghét người khác đụng chạm, nhưng Niếp Dao là ngoại lệ, mùi hương thoang thoảng theo động tác của y mà tinh tế thoảng qua, khiến Thiên Lang hoảng hốt nghĩ đến từng chuỗi từng chuỗi hoa đinh hương nhỏ bé mỏng manh tựa mưa phùn, vì thế ngầm đồng ý động tác làm càn của i.
“Mắt cá chân ngươi còn đau không?”
“Vừa rồi đã thoa dược, không có việc gì.” Giờ phút này hứng thú của Nhiếp Dao dừng ở trên người Thiên Lang, dọc theo cánh tay, ngón tay y trượt vào lòng bàn tay hắn, mặt trên phủ đầy những vết chai, gân cốt chìm dưới cơ bắp phân bố đều đặn mà ẩn chứa sức mạnh, cho thấy chủ nhân của chúng có nội công thâm hậu. Y nâng mắt nhìn trời, lại lẩm bẩm: “Ngươi có điểm không giống so với trong truyền thuyết.”
Thiên Lang nhướng mày, “Không giống chỗ nào?”
“Trên Thảo Nguyên có truyền thuyết kể rằng, ngươi là con của sói, trên người chảy dòng máu của sói hoang, cho nên tính tình trời sinh bạo ngược, tất cả mọi người nói có thể chọc ác hổ chứ không thể chọc vào Thiên Lang. Nhưng ta lại không thấy ngươi đáng sợ. Ngươi có ngoại hình tốt, công phu cũng giỏi, còn nói đạo lý, sẽ không động một chút là đánh người.” Câu cuối cùng là do đột nhiên y nghĩ đến Hách Liên mà nói ra.
Sắc mặt Thiên Lang hơi đổi, hắn là trẻ mồ côi bị vứt bỏ, dựa vào sữa sói và con mồi săn được mà lớn lên, bị dân du mục phát hiện khi đã hai ba tuối. Không biết hắn làm cách nào mà sống sót được trong bầy sói, chỉ biết là trong người hắn chảy dòng máu của sói, đồng thời cũng có được tính bạo ngược và kiên nhẫn của dã thú, không ai dám phạm đến kiêng kị của hắn – ở trước mặt hắn mà nói đến hai từ “con của sói”.
Nhìn Nhiếp Dao, y rõ ràng đã say bí tỉ, ánh mắt sâu như biển lóe ra ánh sáng hâm mộ, “Ngươi uống sữa sói mà lớn lên cho nên lợi hại như vậy, nếu lúc nhỏ ta cũng uống nhiều sữa sói sữa hổ thì cũng sẽ lợi hại giống ngươi!”
Thiên Lang cười rộ lên, hắn cường tráng to lớn đâu liên quan gì đến việc uống sữa sói chứ, đây là luyện ra từ những lần đấu tranh sinh tử. Nhưng họ nói hắn tàn nhẫn bạo ngược thật đúng là chính xác. Thảo nguyên vốn chính là một nơi cá lớn nuốt cá bé, nếu muốn sinh tồn thì phải đem toàn bộ sự âm hiểm tàn bạo mà bộc lộ ra, làm một người trở nên giống dã thú một cách không hề cố kỵ. Mà so với dã thú thì hắn càng đáng sợ hơn, không có lựa chọn, bởi vì nơi này chỉ cho kẻ mạnh tồn tại.
“Khi còn nhỏ nhất định ngươi cũng đã uống sữa đi? Ngươi cũng rất khỏe mạnh mà, không phải sao?” Thiên Lang buồn cười phản bác Niếp Dao, hắn cảm thấy bộ dáng Dao Dao say rượu híp mắt lại cực kỳ giống tiểu hồ ly, tràn ngập hơi thở tinh quái.
Niếp Dao nhíu mày ngẫm lại, tựa hồ cảm thấy lời này rất có đạo lý, vì thế cũng không rối rắm nữa, lại hỏi: “Hải Đông Thanh đích thực là tên ngươi sao? Vì sao mọi người lại gọi ngươi là Thiên Lang?”
“Hải Đông Thanh không phải là bầu trời của sói sao?” Nhìn sao sáng yên lặng trên bầu trời, Thiên Lang nói. Hải Đông Thanh, bầu trời hung hãn nhất, cũng rất cô độc, tựa như hắn ở trên thế gian này.
Tựa hồ cảm giác được Thiên Lang lộ ra hơi thở tiêu điều cô độc, Nhiếp Dao đụng đụng cánh tay hắn, “Giúp ta hái một phiến lá cây xuống đây.”
Trong lời nói mang theo hơi thở bá đạo của một hoàng tử. Không hề phát hiện có gì không ổn, Thiên Lang cười, thân mình khẽ nhảy lên – một mảnh lá cây đã nằm trong tay, đưa cho Nhiếp Dao. Nhiếp Dao sờ sờ độ dày của lá cây, sau đó đặt lên bên môi, trong giây lát một giai điệu mềm nhẹ truyền ra, từ từ phiêu tán trong không trung, lan tỏa trong khoảng không vắng lặng.
Thiên Lang không hiểu âm luật, chỉ cảm thấy làn điệu này du dương uyển chuyển, không giống tiếng sáo phóng khoáng ở phía Bắc, lại mang hơi thở triền miên vùng sông nước Giang Nam, làm người khác say mê.
“Khúc này gọi là gì?” Khúc nhạc kết thục, hắn hỏi
“Không tên, là ta hứng trí thổi ra thôi.” Cầm kỳ thư họa – Nhiếp Dao không gì không giỏi, hơn nữa đàn sáo lại là hạng bậc nhất. Âm nhạc có tác dụng giúp trấn an tâm tình, thấy Thiên Lang có vẻ không vui, y liền thổi một khúc giúp hắn lấy lại tâm tình.
“Rất êm tai.”
Nhiếp Dao nở nụ cười, bình thường các công tử con cái nhà quan lại vương hầu trong triều tụ hội, ngẫu nhiên y sẽ thổi mấy khúc, nhất định sẽ lại nghe mấy lời a dua nịnh nọt. Đây là lần đầu tiên có người đánh giá chỉ ba chữ, nhưng vậy là đủ rồi, bởi vì y nghe ra được đây là thực tâm khen ngợi.
“Còn muốn nghe gì, ta thổi cho ngươi nghe.”
“Ta không biết nhiều lắm, chỉ cần ngươi thổi, ta đều thích.”
Nhiếp Dao đem lá cây đặt trên môi thổi, tiếng sáo lá uyển chuyển, đưa về tận cùng nơi thảo nguyên hoang dã, Thiên Lang nghiêng đầu nhìn y, thấy y mỉm cười, mắt phượng như tơ, trong anh khí còn mơ hồ lộ ra một tia xinh đẹp, mị hoặc không nói nên lời, bất giác nhìn đến ngây ngốc.
Ngày hôm sau, trời vẫn còn sớm tinh mơ, mọi người đã thức đậy. Nhiếp Dao nửa tỉnh nửa mê bị Thiên Lang đưa lên ngựa, vì thế lại tựa vào người hắn mĩ mãn ngủ, đến khi mặt trời đã lên cao mới tỉnh lại. Trên đường đi, Niếp Dao thuận miệng hỏi Thiên Lang, “Sao các ngươi đi vội như vậy?”
Thiên Lang đang uống nước, vẻ mặt lãnh đạm, phảng phất giống như không nghe thấy, Khuê Thúc lại giận tái mặt, quát: “Ngươi chỉ là một lang trung, chuyện không liên quan tốt nhất ít hỏi đi!”
“Khuê Thúc, ngươi nhỏ giọng chút, đừng dọa sợ người ta.” Thấy Khuê Thúc phát giận, Hải Anh cười giải hòa. Thiên Lang lại không nói chuyện, chỉ nghỉ ngơi một chút sau đó phân phó mọi người tiếp tục lên đường.
Bị trách cứ vô cớ, Nhiếp Dao có chút không vui, chợt thấy bên hông ấm áp. Là cánh tay của Thiên Lang đang gắt gao ôm lấy, cảm xúc kia so với hôm qua càng thêm dữ dội. Tâm y chợt động. Không phải vị thủ lĩnh này thích nam nhân đấy chứ?! Nhưng hình như chưa từng nghe qua có lời đồn như vậy.
Nhiếp Dao còn trẻ, cũng rất phong lưu, dù chưa đại hôn, nhưng trong vương phủ cũng có khá nhiều thị thiếp. Y không quá thích nam quan, nhưng khi xã giao cũng có thể ngẫu nhiên gọi tiểu quan. Đối với việc phong nguyệt này không chỉ trông cậy vào tay, y không biết là mình mẫn cảm. Với võ công của Thiên Lang, hắn không cần ôm như vậy cũng có thể chiếu cố y, trừ phi là toan tính, hoặc là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi.
Nhiếp Dao ngẫm lại, bộ dáng của mình tuy rằng nhỏ bé hơn một chút so với người phương Bắc, nhưng cũng không hề mỏng manh yếu đuối giống tiểu quan, lẽ ra Thiên Lang cho dù thích nam cũng không nên thích người như y, nhưng nếu hắn thật sự coi trọng y thì tình cảnh của y cũng thật gay go.
Nghĩ đến đây, y hơi hơi dùng lực, lặng lẽ đẩy cánh tay Thiên Lang đang vắt qua hông mình ra. Ai ngờ vừa đổi được tư thế, tay đối phương lại lập tức đưa đến. Nghĩ y đang buồn bực, Thiên Lang nói: “Đừng nóng giận, Khuê Thúc chỉ là luận việc mà xét, không có ý xấu.”
“Luận việc mà xét?”
“Đúng vậy, Tái ngoại rất ít lang trung, cho nên có khi gian tế giả trang thành lang trung trà trộn vào tìm hiểu tin tức. Trước kia, tộc Phong Diệu cũng đã từng có việc như vậy, Khuê Thúc lo lắng cũng không thừa.” Thiên Lang dừng một chút, lại nói: “Nhưng ta tin tưởng ngươi, vừa rồi không nói chính là không muốn xung đột với Khuê Thúc, kì thật chúng ta đi tộc Vị Lương tìm kiếm tin tức của Mặc Kiếm.”
“Mặc Kiếm?” Nhiếp Dao lập tức dấy lên hứng thú, cũng không để ý bị Thiên Lang tiếp tục ôm, nghiêng đầu hỏi.
Thấy đôi đồng tử màu đen của y lóe lên, mang theo tâm tính trẻ con quyết hỏi đến cùng, Thiên Lang cười nâng tay vén vài sợi tóc của y bị gió làm bay lòa xòa trước trán, nói: “Việc này nói ra dài dòng, chờ khi nào có thời gian ta sẽ nói cho ngươi nghe.”
Đám người giục ngựa chạy lên đường, trời tối thì vừa đến một hang động vắng vẻ, trên mặt đất có nhiều dấu ấn, mơ hồ đoán được đã có rất nhiều ngựa chạy qua nơi này. Cũng đã sắp đến địa phận tộc Vị Lương, mọi người ở trong động nghỉ ngơi một chút, thẳng đến giữa đêm, mặt trăng đã treo cao, Thiên Lang nói với Nhiếp Dao: “Ngươi ở lại chỗ này, đừng rời đi, chúng ta làm xong sẽ lập tức trở lại tìm ngươi.”
Gió lạnh thấu xương, xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng sói tru bén nhọn, ngân nga thê lương, nghe trong đêm tối lại càng thêm âm trầm, so với tối hôm qua yên tĩnh đúng là một trời một vực, Nhiếp Dao sợ hãi nhìn bốn phía, nói: “Mang ta đi, để ta một mình ở lại đây lỡ như có sói đến thì phải làm sao?”
“Nơi này rất gần địa phân Lương Tộc, ở trên ngựa của chúng ta lại có dược thảo, bầy sói sẽ không đến gần. Đừng lo lắng, chúng ta sẽ nhanh chóng trở lại.” Thiên Lang nói xong, thấy Nhiếp Dao khụt khịt mũi, vẻ mặt vẫn lộ ra sợ hãi, liền đưa chủy thủ tùy thân của mình cho y, “Dao này chém sắt như chém bùn, khi cần thì lấy nó ra.”
Nhiếp Dao rút ra chủy thủ, nhìn thấy lưỡi dao lạnh giá, như ẩn như hiện một tầng ánh sáng trong trẻo lạnh lùng bao quanh, quả nhiên là lợi khí, khí thế không nhỏ, vì thế y không khách khí nhận lấy. Nhìn bọn họ rời đi, y gắt gao nắm áo khoác, cảm thấy có chút nhàm chán, liền đi tới bên ngựa của Thiên Lang, xoa lỗ tai nó dụ dỗ: “Hỏa Nhĩ, nằm xuống cho ta gối đầu được không?”
Nói một chút, tuấn mã thật sự nằm xuống, Nhiếp Dao cũng nằm xuống theo, gối lên bụng nó sưởi ấm mà ngủ. Đang mơ màng chợt nghe một trận tiếng vang, y mở mắt ra, mọi người đã trở lại. Dưới ánh trăng, hắc y trên người hiện ra màu đỏ của máu đầy quỷ dị, trên mặt cũng dính nhiều vết máu, y không khỏi hoảng sợ, vội vàng đứng lên.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Trúng mai phục, tất cả mọi người bị thương.” Thiên Lang giúp Hải Anh cầm máu, thuận tiện trả lời.
Nhìn Nhiếp Dao, Khuê Thúc nắm chặt đao, trong mắt lóe ra tia nghi ngờ, “Nhất định là ngươi mật báo, huynh đệ Ngột Khắc mới có phòng bị!”
Nhiếp Dao sợ tới mức liên tục xua tay, “Không liên quan tới ta, ta ngay cả các ngươi muốn làm gì cũng không biết….”
“Không phải y.” Thiên Lang nói.
Thủ lĩnh lên tiếng, Khuê Thúc không tiện nhiều lời, oán giận thu đao. Lúc này Nhiếp Dao lúc này mới run rẩy đi qua, lấy ra thuốc trị thương đưa cho Hải Anh và Hải Chiến cầm máu, trong bao dược của y có thuốc tê, xoa một chút liền hết đau. Hải Chiến thán phục nói: “Y thuật của ngươi thật cao minh.”
Khuê Thúc lấy ra dược tùy thân xoa lên miệng vết thương, Niếp Dao cũng không đi qua để tự làm mất mặt, lại giúp Thiên Lang bôi thuốc. Vì chắn cho Hải Chiến mà cánh tay hắn bị mũi tên bắn trúng, thân tên đã đứt nhưng đầu mũi tên vẫn nằm trong cánh tay, da thịt xung quanh đã biến đen, hiển nhiên là do mũi tên có độc.
Nhiếp Dao dùng dao nhỏ lấy đầu mũi tên ra, xoa thuốc giải độc, chờ máu dần dần chuyển hồng, lại xoa thêm thuốc trị thương. Bình thường y vẫn thường thảo luận dược lý cùng các ngự y trong cung, lo liệu loại ngoại thương này không thành vấn đề. Thiên Lang nhìn y, thấy mi mắt y thoáng hạ xuống, cẩn thận xoa thuốc, chuyên chú không nói lên lời.
“Không có việc gì, miệng vết thương không sâu, chờ hết độc rồi vài ngày sau sẽ khỏi hẳn.” Xoa xong dược, Nhiếp Dao nói, lần này y đi biên cương xa xôi đã dự đoán trước sẽ gặp nguy hiểm nên mang theo rất nhiều loại thuốc quý, nên mới tự tin như vậy. Dùng khăn buộc chặt miệng vết thương của Thiên Lang, ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện hắn đang chuyên chú nhìn mình, đôi đồng tử như bảo thạch đen bóng, xinh đẹp mà tinh thuần.
Không lẽ người này đang ôm loại tình cảm kia với mình thật sao? Lấy kinh nghiệm tình trường của y mà xem xét, khả năng đó thật sự rất lớn. Ánh mắt nóng bỏng kia nhìn y giống như nhìn trúng con mồi, chuẩn bị bắt đến miệng, trong lòng Nhiếp Dao không khỏi nổi lên một trận gió lạnh. Y không chán ghét tình yêu nam nam, nhưng tuyệt đối chán ghét cảm giác trở thành con mồi bị vây trong nguy hiểm.
Theo bẳn năng thu tay về, lại lập tức bị đối phương cầm lại, hắn cúi đầu nói: “Cảm ơn.”
“Không cần, ta chỉ làm tròn bổn phận của mình thôi.” Nhiếp Dao cười gượng gạo, vừa liều mạng rút tay về. May là Thiên Lang cũng không dây dưa nhiều, đứng lên phân phó mọi người lên đường.
“Tất cả mọi người đều bị thương, không cần phải nghỉ ngơi sao?” Nhiếp Dao không nhịn được mà hỏi, một câu đã đem ánh mắt của Thiên Lang dời lại đến người mình, y rụt cổ cười cười: “Kia, cái gì ta cũng chưa nói.”
“Nơi này gần tộc Vị Lương, không nên ở lâu.” Thiên Lang phi thân lên ngựa, lại đưa tay về phía Nhiếp Dao, Niếp Dao vội hỏi: “Ngươi bị thương, sẽ không làm phiền……..” Lời còn chưa nói hết, cổ tay liền bị nắm chặt, lập tức bị kéo qua, tuấn mã hí dài một tiếng, phi nước đại.
Trong bóng đêm Nhiếp Dao cười khổ, quên đi, y cũng không trông cậy vào việc có thể giao tiếp với con người bá đạo này.
Chạy vội một đêm, đến tận giờ ngọ ngày hôm sai, khi đã cách xa tộc Vị Lương, Nhiếp Dao cũng đã ngồi trên ngựa lâu đến mức toàn thân đều đau. Ở Trung Nguyễn y cũng thường xuyên cưỡi ngựa, nhưng dù sao cũng không giống bây giờ, lấy ngựa là nhà, còn liên tục như vậy trong vài ngày, phong cảnh thảo nguyên cũng đã xem đủ rồi. Y chỉ cảm thấy cánh tay Thiên Lang khoát trên hông mình không rắn chắc hữu lực như hôm qua, mà hơi thở phả vào cổ y cũng trở nên nóng rực. Y lập tức phản ứng lại, xoay người nhìn, quả nhên thấy hai má hắn phiếm hồng, lại nâng tay xờ vào trán hắn, thấy nóng dọa người, vội can ngăn: “Ngươi phát sốt, nhất định là độc vẫn chưa trừ hết, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, ta giúp ngươi phối dược.”
“Không có việc gì.” Thiên Lang đem tay của Niếp Dao đặt trên trán mình lấy xuống, lại để y ngồi ngay ngắn lại, khẽ cười: “Dao Dao, ngươi phải nhớ kỹ, ở nơi này vĩnh viễn không được khinh xuất, phớt lờ một chút cũng có thế phải trả giá bằng mạng của mình.”
“Ngươi… không cần gọi ta như thế.” Còn hơn vấn đề trước, Nhiếp Dao càng quan tâm cái này, đường đường một đại nam nhân tất nhiên y không muốn bị gọi như vậy.
“Không thể.” Câu trả lời rõ ràng ngắn gọn, khiến Nhiếp Dao nghẹn họng trở mình xem thường, nhận mệnh mà im miệng.