Yên Tri Phi Hồ

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Lặng

Beta: Ame

Vừa tỉnh lại, Nhiếp Dao phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Thiên Lang, quần áo đã được mặc vào, bên ngoài còn choàng áo khoác. Tóc dài rơi tán loạn, Thiên Lang vừa nhẹ nhàng thay y vuốt lại những sợi tóc vừa hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

Cây nến cũng đã cháy gần hết rồi, ánh sáng từ cây nến toát ra chiếu sáng đôi mắt của Thiên Lang, Nhiếp Dao thở dài trong lòn.g Khi trông thấy hắn, toàn thân đều có vết thương mà vẫn có thể dũng mãnh thiện chiến như vậy, có lẽ trong cơ thể hắn thực sự có dòng máu của sói.

“Khá tốt.” Quần áo che đi sự xấu hổ, Nhiếp Dao ngồi dậy, không khỏi lại chau mày, giờ thắt lưng đau đớn không chịu nổi giống như bị chặt đứt vậy, xem ra lúc mình sau khi ngủ say phía sau đã bị gây sức ép không ít.

Thiên Lang ôm lấy y từ phía sau, “Đừng tức giận, thuốc kia rất mạnh nên ta mới xuống tay mà không chừng mực, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Còn có sau này? Nếu không phải là ở trong thạch thất này của Quỷ Ngao, y đường hoàng là hoàng thân quốc thích mà lại bị người đặt ở dưới thân sao? Lần này đi ra ngoài thật sự là sai lầm cực lớn, nhìn bộ dáng chật vật của chính mình trong gương, Nhiếp Dao nhịn không được mà rất thân thiết ở trong lòng hỏi thăm phụ vương vài lần.

“Hóa ra việc trở thành nam nhân chân chính mà Quỷ Ngao nói trong bức tranh chính là việc này.” Y tự giễu nói.

“Đúng vậy, Quỷ Ngao thật sự là liệu sự như thần, nơi này cơ quan trùng trùng điệp điệp, một người rất khó tiến vào, người có thể cùng nhau đi vào nơi này nhất định phải có quan hệ rất thân mật cho nên hắn mỡi cho chúng ta cơ hội này.” Ôm Nhiếp Dao, Thiên Lang mỉm cười nói.

Trời xanh thật chiếu cố hắn, không nói việc đem người đưa đến trước mặt hắn, còn ban cho hắn cơ hội thưởng thức tốt như vậy.Tuy rằng Dao Dao hình như không vui vẻ lắm, chẳng qua Thiên Lang không để ý. Thân là cành vàng lá ngọc, bị chính mình đặt ở dưới thân, trong lúc nhất thời lại xảy ra chuyện như vậy thì cũng có thể lý giải. Dù sao về sau vẫn còn rất nhiều thời gian để dây dưa.

“Nếu là huynh đệ hoặc là cha con cùng nhau vào thì làm sao bây giờ?” Nhiếp Dao cười lạnh hỏi lại.

“Việc này………” Thiên Lang không trả lời được, quay đầu nhìn bức tranh vẽ rơi trên mặt đất kia, “Trên bức tranh có thể có nhắc đến, chỉ tiếc là đã không thấy rõ nữa….”

Bây giờ mà dây dưa vấn đề này hình như đã không còn ý nghĩa gì nữa, thấy bên cạnh bức tranh xuất hiện một cánh cửa, Nhiếp Dao nói: “Kia chắc là cửa ra.” Năm đó Quỷ Ngao ở chỗ này xây dựng mộ điện đều đem tất cả tính toán hết rồi, lấy được Trung Châu chi kiếm, trúng tình dược độc sau đó ở cơ quan trong thời gian nhất định sẽ độc sẽ được giải trừ. Quá thâm độc!

Y đứng lên, ngực bỗng nhiên đau đớn, không khỏi phải hít một ngụm khí, Thiên Lang vội vàng đỡ lấy y hỏi: “Làm sao vậy?”

Còn không phải là bị con sói này gây sức ép. Dưới sự đau đớn, Nhiếp Dao rất hận không thể đạp Thiên Lang hai phát để giải hận, chỉ là biết tất cả những việc này không phải là lỗi của hắn, ngoại trừ lúc đầu có chút thô lỗ ra thì hắn đều rất chú ý đến mình. Xảy ra chuyện như vậy chỉ có thể tự trách vận khí mình không tốt….. Không, phải trách con cáo già nham hiểm giả dối phụ vương kia mới đúng!

“Không có việc gì.” Đau lòng đã biến mất, Nhiếp Dao không để ý, đau đớn kia so với đau nhức ở hậu đình căn bản không tính là cái gì.

Đi vài bước về phía trước, bước chân y có chút như đi trên mây, bỗng nhiên thân mình chợt nhẹ, y bị Thiên Lang ôm ngang lên, “Ngươi mệt rồi, để ta ôm ngươi đi.”

“Trên người ngươi còn bị thương, chịu đựng được không?”

“Không sao.”

Nếu người này đã nói không có việc gì, Nhiếp Dao liền yên tâm thoải mái để hắn ôm, nhân tiện lấy thanh Mặc kiếm bên hông hắn lên tinh tế thưởng thức. Đã từng vì cự tuyệt Nhiếp Dao sờ vào Mặc kiếm rồi bị y trách móc nên Thiên Lang không dám lại nói nhiều, thấy y hình như rất thích thanh kiếm kia, nghĩ thầm rằng nếu y thích cái gì sẽ đưa cho y, còn làm vật đính ước. Ai ngờ Nhiếp Dao cuối cùng cái gì cũng chưa nói.

Ra khỏi thạch thất, ở phía trước là hành lang rộng lớn còn có một tia ánh sáng mỏng manh, Nhiếp Dao nói: “Nơi này rất quen thuộc.”

”Là đường lúc chúng ta mới đến.” Khứu giác của Thiên Lang nhạy bén dị thường, ngửi được hơi thở mà bọn họ lưu lại lúc đi qua. Quả nhiên là thế, hai người rất nhanh đã đi đến gian thạch thất lúc đầu rơi xuống, cửa ra đã mở, Hỏa Nhĩ không biết đã đi đâu.

Hóa ra đi vòng vèo một vòng lớn lại quay lại nơi bắt đầu, có thể là khi bọn họ đoạt được Trung Châu chi kiếm đã chạm vào cơ quan nên cửa ngầm của nơi này mới mở ra, Hỏa Nhĩ lại giãy ra khỏi dây cương mà chạy ra ngoài. Hai người đi theo cầu thang thật dài đi ra bên ngoài, nhưng lại thấy trên bầu trời mặt trời đỏ như máu đang lặn xuống phía Tây, phía trước cát vàng mênh mông, xa xôi vô tận.

”Trước đi tìm Hỏa Nhĩ.” Ở trong này không có ngựa nửa bước khó đi, vì thế Nhiếp Dao đề nghị.

”Hỏa Nhĩ có năng lực thần kỳ, nó nhất định là đói bụng nên đi tìm đồ ăn, vì vậy sẽ không đi quá xa.”

Thiên Lang buông Nhiếp Dao xuống, đem ngón út đặt trên môi, tiếng còi vang lên không bao lâu thì ở xa xa vang lên tiếng Hỏa Nhĩ chạy vội tới, Nhiếp Dao vui vẻ nói: “Ngươi thổi còi nhìn rất anh tuấn, dạy ta đi.”

”Được, vậy ngươi cũng đem bản lĩnh thổi lá cây dạy cho ta.” Hai người thỏa thuận xong, Nhiếp Dao trước đó đối với hắn vẫn lạnh lùng thản nhiên, giờ phút này thấy y vui vẻ, nét mặt lộ ra sự hâm mộ cực kỳ như trẻ con, Thiên Lang rất vui vẻ mà cười nói.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt, Thiên Lang vội kéo Nhiếp Dao, một mũi tên bắn đi qua, hắn quay đầu lại thì thấy Ngột Khắc Báo sắc mặt tối đen, hai mắt hiện ra màu máu quỷ dị, vung kiếm xông lên.

“Tiếng còi của ngươi cũng đem luôn cả con sói này tới nữa.” Nhiếp Dao nói.

Sợ Nhiếp Dao bị thương,Thiên Lang liền ra trước nghênh đón, Ngột Khắc Báo gặp lại kẻ thù liền vung kiếm đâm tới. Mặc kiếm còn ở chỗ Nhiếp Dao, dưới tình thế cấp bách, Thiên Lang vội vã lấy đoản kiếm ngăn cản, Ngột Khắc Báo giống như đã điên cuồng, khí lực cũng tự dưng tăng vọt, trường kiếm làm cho uy vũ sinh phong, vết thương trên thân thể Thiên Lang còn chưa khỏi nên không dám dùng lực mà chỉ một mực nhảy lên tránh né. Nhiếp Dao ở bên cạnh cảm thấy lo lắng, đột nhiên một gã tộc nhân Vị Lương xông lại đây, cầm dao nhắm vào y đâm xuống.

Nhiếp Dao đang định rút Mặc kiếm trong tay đỡ thì cảnh vật trước mặt chợt lóe, hung hăng đâm vào trong ngực người nọ, hắn ngửa mặt ngã sấp xuống, chuôi chủy thủ vẫn còn run run không ngừng. Không nghĩ tới Thiên Lang trong lúc nguy cấp vẫn còn chú ý đến mình, Nhiếp Dao có chút ngây ngẩn cả người, thấy hắn bị Ngột Khắc Báo đánh một chưởng rất mạnh mà ngã ra ngoài, Ngột Khắc Báo lại hung hãn thô bạo vung kiếm, Nhiếp Dao vội giơ cao Mặc kiếm, hét lớn: ”Ngột Khắc Báo, thanh kiếm của ngươi là giả, ở đây mới là Trung Châu chi kiếm thật sự.”

Ngột Khắc Báo nghi hoặc quay đầu, hắn trúng Quỷ Ngao chi độc mặc dù không mất mạng nhưng tâm trí đã loạn, nhìn thanh trường kiếm trong tay Nhiếp Dao, nắng chiều chiếu rọi lên vỏ kiếm đen như truyền ra ánh sáng rực rỡ, lo sợ không yên một lúc đột nhiên xông lên, Nhiếp Dao quay ngược vỏ kiếm lại, gây ra một trận cát vàng, thân kiếm theo vỏ kiếm bay ra, Thiên Lang nhảy lên dễ dàng cầm lấy chuôi kiếm, thuận thế đâm vào ngực Ngột Khắc Báo.

Ngột Khắc Báo bị cát vàng đột nhiên đến làm mù mắt, hình như thấy thanh kiếm sắc bén đâm tới vội vàng vung kiếm đỡ. Hai thanh kiếm va chạm nhau, một tiếng vang giòn tan vang lên, Mặc kiếm dễ dàng chém đôi thanh kiếm của Ngột Khắc Báo, thế đi không ngừng, đâm vào trong ngực hắn cho đến chuôi.

Máu tươi văng ra bắn tung tóe nhuộm đỏ cát vàng dưới chân, Thiên Lang rút kiếm chạy vội tới bên cạnh Nhiếp Dao hỏi: ”Dao Dao, có làm ngươi sợ không?”

Nhiếp Dao lắc đầu, đem vỏ kiếm trả lại cho Thiên Lang, kiếm này màu đen uy nghiêm đáng sợ, máu không dính kiếm, Thiên Lang có phần yêu thích không buông tay, nói: ”Quả nhiên là bảo kiếm chém sắt như chém bùn.”

Mặt trời lặn xuống, không nên đi đường ban đem, Thiên Lang ôm Nhiếp Dao quay lại thạch thất. Hỏa Nhĩ nghỉ ngơi một ngày, vừa rồi lại ăn không ít cỏ dại nên tinh thần đã khôi phục từ lâu, ngoan ngoãn đi theo sau bọn họ.

Không gian thạch bích như nhau nhưng tâm tình thì đã khác biệt, trải qua màn hoan ái kia, buổi tối bị Thiên Lang ôm đi ngủ khiến Nhiếp Dao hơi xấu hổ, may mắn Thiên Lang chỉ làm một vài động tác hôn môi ôm ấp. Trước lúc ngủ, Nhiếp Dao nghe hắn ghé vào tai chính mình nhẹ giọng nói: ”Dao Dao, tin tưởng ta!”

Nhiếp Dao không hỏi hắn là tin tưởng cái gì, chỉ do dự một chút rồi đưa tay cầm lấy tay Thiên Lang, ngay lập tức đã bị nắm lại. Tay kia nắm rất nhanh làm cho y phảng phất có loại ảo giác như cái nắm tay đó kiếp này cũng sẽ không buông ra lần nữa.

Ngày hôm sau ngủ dậy, Nhiếp Dao giúp Thiên Lang đổi thuốc cho vết thương, hai người ăn xong vẫn còn thừa lương khô, sau đó liền khởi hành lên đường, Hỏa Nhĩ ở tại chỗ dạo qua một vòng sau đó hí dài một tiếng cất vó chạy ra ngoài.

Sợ Nhiếp Dao không chịu nổi xóc nảy, Thiên Lang để y ngồi trên lưng ngựa, tốc độ ngựa đi cũng rất chậm. Chạy một đoạn đường Nhiếp Dao quay đầu lại nhìn, thấy phía sau cát vàng đầy trời, dưới nền đất, mộ cung nhanh chóng bị chôn vùi trong bụi đất, nhịn không được nói: ”Sau này không biết còn có thể tìm tới nơi này không?”

”Ta có thể tìm được, về sau nếu ngươi muốn đến chơi, khi nào có thể ta sẽ mang ngươi đến.”

Về sau sao? Nhiếp Dao híp lại mắt phượng, không biết cái về sau này cách mình có xa lắm không.

Chạy một ngày đường, chạng vạng hai người dừng lại nghỉ ngơi ở vùng đất hoang, chỉ nghe ở xa có tiếng vó ngựa vang lên, trong đám bụi đất bay lên là một đội kỵ mã chạy như bay mà đến, Nhiếp Dao vội vàng đứng lên hỏi: ”Có phải quân cứu viện của Vị Lương tới rồi không?”

”Không phải, ngựa chiến của Vị Lương dũng mãnh vượt trội hơn.” Thiên Lang cầm tay Nhiếp Dao, vì y bình ổn lại hoảng sợ, nghĩ thầm rằng một đội kỵ mã lớn chạy nhanh mà đến như thế ngoại trừ Vị Lương, cũng chỉ có Khương Nguyệt, xem ra là người của Khương Nguyệt tộc tìm đến đây.

Đội kỵ mã rất nhanh đã tới gần, đúng như Thiên Lang dự đoán, điều khiển ngựa chạy ở đằng trước là Hách Xích và vài tên dũng sĩ Khương Nguyệt, A Sửu cũng ở đó. Mọi người nhìn thấy Nhiếp Dao, sắc mặt đều lộ vẻ vui mừng, A Sửu là người đầu tiên nhảy xuống ngựa, bổ nhào về phía trước ôm lấy Nhiếp Dao kêu to: ”Chủ tử, cuối cùng cũng tìm được ngươi, mấy ngày nay đêu không có tin tức của ngươi làm ta còn nghĩ ngươi đã chết…….”

”Này, diễn trò cũng có chừng mực một chút, ta sắp bị ngươi bóp chết!” Bị A Sửu ôm đến không thở nổi, Nhiếp Dao tức giận đến nghiến răng, nhỏ giọng mắng.

May mà Thiên Lang vì y giải vây, kéo A Sửu quăng sang một bên, hắn không cho phép Dao Dao thân mật với người khác như vậy, cho dù chỉ là một tùy tùng.

A Sửu lảo đảo vài bước mới đứng vững, nhìn Thiên Lang rồi lại quay đầu nhìn Nhiếp Dao, khi ánh mắt rơi xuống bàn tay đang nắm của hai người thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhiếp Dao hơi xấu hổ, muốn tránh thoát khỏi cái tay kia, đáng tiếc là không thành công.

Đám người Hách Xích cũng chạy đến, sau khi chào liền hỏi: “Vương gia, chúng ta tìm ngài ở khắp nơi vài ngày cũng không thấy tung tích, ngài không có việc gì chứ? Mấy ngày nay trải qua như thế nào?”

Mấy ngày không thấy mà Hách Xích đã nói chuyện cung kính hơn, mấy ngày nay không ngủ không nghỉ đi tìm người, trên khuôn mặt cương nghị hiện ra vẻ mệt mỏi. Nghĩ lại sự đanh đá của Hách Liên, Nhiếp Dao đoán là bởi vì mình thất lạc mà bọn họ chắc chắn ăn không ít đau khổ mà trong lòng có chút vui sướng khi người gặp họa, nhưng ngoài miệng lại nói: “Thật có lỗi thật có lỗi, ngày ấy đều do ta sơ suất mới làm cho con ngựa bị chấn kinh mà bỏ chạy. Ta không sao cả, chỉ tiếc là làm mất con ngựa tốt.”

Nói về việc Nhiếp Dao lạc đường vài ngày, Hách Xích cũng theo đó mà lo lắng đề phòng vài ngày. Cả ngày bị Hách Liên mắng không nói, lại còn phải lo lắng nếu Vương gia gặp chuyện không may sẽ mang tới đại họa cho bộ tộc, cuối cùng bây giờ cũng tìm được Nhiếp Dao rồi, tuy rằng thấy y ăn mặc có hơi nhếch nhác nhưng tinh thần lại rất tốt, hòn đá trong lòng rốt cục cũng rơi xuống. Lúc này mới chú ý đến người đứng bên cạnh y là Thiên Lang, ánh mắt sắc bén lên tức khắc.

Thiên Lang là tộc trưởng Phong Diệu, tuy rằng Hách Xích chưa từng trực tiếp đối mặt mà đánh nhau với hắn nhưng đã nhìn thấy qua hình vẽ của hắn, cái khí thế kiệt ngạo không động mà tự lộ ra kia bao trùm lên cả trời đất, sau khi thấy liền khó mà quên được. Lúc này lại nhìn thấy hắn nên thứ đầu tiên Hách Xích nghĩ đến trong đầu là hắn uy hiếp cưỡng bức Nhiếp Dao, ngay lập tức vươn tay muốn kéo Nhiếp Dao đến bên người chính mình. Trong mắt Thiên Lang xẹt qua một tia ngoan lệ, nghiêng mình chắn trước người Nhiếp Dao. Tộc nhân khác thấy tình cảnh như vậy đều rút đao ra đề phòng kẻ địch.

Tình hình trong nháy mắt chuyển sang giương cung bạt kiếm làm Nhiếp Dao ho khan hai tiếng, cảm thấy nếu bản thân không nói vài câu thì với cá tính của con sói này chỉ sợ sẽ càng làm càng bế tắc. Vì thế y kéo Thiên Lang lại nhìn về phía Hách Xích nói qua loa việc mình đã trải qua, chẳng qua là bỏ bớt đi một đoạn về mộ cung. Nghe nói là Thiên Lang hộ tống Nhiếp Dao quay về Khương Nguyệt, lúc này Hách Xich mới thu lại địch ý, chỉ nghĩ vì Nhiếp Dao là hoàng tử cao quý nên Thiên Lang muốn nhân cơ hội này lấy lòng y.

Vì được Hách Xích dẫn đường nên giữa trưa ngày hôm sau mọi người đã đến được Khương Nguyệt tộc, sớm đã có người chạy trở về đem việc tìm được Nhiếp Dao báo cho Hách Liên. Bọn họ vừa mới vào tộc địa Hách Liên liền vội vã chạy ra, đến khi nhìn thấy thật sự là Nhiếp Dao, lửa giận nàng đã dồn nén nhiều ngày rốt cục bùng nổ, mắng: “Chết tiệt, cuối cùng ngươi cũng trở về!”

Nhiếp Dao cười hì hì tiến lên chào hỏi: “Vài ngày không gặp, công chúa có khỏe không?”

Giọng nói thờ ơ như không giống hệt với cá tính lười nhác của Nhiếp Dao lại càng khiến cho Hách Liên tức giận. Nghĩ đến y không biết tự lượng sức mình mà cưỡi con ngựa dữ ngông cuồng chưa hoàn toàn được thuần phục kia, nếu thực sự gặp chuyện bất trắc thì cả Khương Nguyệt tộc cũng sẽ bị liên lụy. Mấy ngày nay Khương Nguyệt tộc vì tìm y mà dường như đem cả thảo nguyên lật lên, thế nhưng y lại giống như không có việc gì, cứ nhàn rỗi thảnh thơi mà trở về như vậy không khỏi khiến cho Hách liên phẫn nộ, giơ tay lên liền đem roi ngựa quất vào y.

Được nửa đường roi lại bị người khác nắm trong tay, Thiên Lang lạnh lùng nói: “Ai cho phép ngươi làm tổn thương y?”

Roi bị kéo lấy, không thể tiếp tục di chuyển nửa phần, lòng bàn tay lập tức bị chấn động đến tê dại. Nội lực theo roi ngựa truyền đến làm Hách Liên không tự chủ được mà buông lỏng tay khiến roi tuột khỏi tay mà bay ra.

“Ngươi!” Chưa từng bị người làm cho nhục nhã như thế, khuôn mặt xinh đẹp của Hách Liên nhất thời đỏ bừng. Nàng đã từng đi theo phụ thân gặp mặt Thiên Lang, tự biết mình không phải đối thủ của hắn, nhưng mà một hơi như thế nào cũng nuốt không trôi, cười lạnh nói: “Tộc trưởng Phong Diệu tự mình đến Khương Nguyệt ta không biết có gì chỉ giáo?”

“Đưa Dao Dao trở về, nhân tiện nói các ngươi hủy bỏ hôn ước. Y là người của ta!”

“Người của ngươi?” Một cơn tức không có chỗ phát tiết, ý ngĩ của Hách Liên rối loạn, nghi ngờ mà nhìn bọn họ, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của lời này.

Thiên Lang có chút không kiên nhẫn lạnh lùng nói: “Ngươi nghe không hiểu lời của ta nói sao? Ta nói —– ta là nam nhân của y!”

“Ha!” Tức khắc trước mắt Nhiếp Dao toàn là mây đen.

Con sói này cũng quá kiêu ngạo rồi, nói như thế nào thì đây cũng là địa bàn của người ta, hắn không thể thu liễm một chút, đem chuyện nói cho khéo léo một chút sao? Thấy khuôn mặt tươi cười của Hách Liên ngày càng thâm độc, mày liễu hung hăng dựng thẳng lên. Bọn họ không thể tin mà nhìn y, vẻ mặt của tộc nhân xung quanh lại là quái dị không hiểu, Nhiếp Dao nâng tay vỗ trán quyết định giả vờ như không thấy mà im lặng.

Thế nhưng có người lại không cho phép y làm một con rùa đen rút đầu, Hách Liên tiến lên kéo tay y quát hỏi: “Nhiếp Dao, ngươi nói cho ta biết đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?”

“Hì hì, không phải như các ngươi nghĩ đâu…….”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt cực kỳ tàn nhẫn của Thiên Lang liền phóng tới, quát: “Dao Dao?”

Tất cả mọi người đang nhìn chính mình, mắt thấy sẽ tránh không khỏi nên Nhiếp Dao cười khổ nói: “Thực ra tất cả đều là hiểu lầm, mọi người đi vào trước rồi ta sẽ từ từ giải thích……”

“Không cần giải thích!” Thái độ không rõ ràng của Nhiếp Dao làm Thiên Lang rất tức giận, sắc mặt trầm xuống, cầm cổ tay y xoay người bước đi. Cái gì nên nói chính mình vừa rồi đều đã nói, không nhất thiết phải ở lại nữa.

“Đứng lại!” Hách Liên vung tay lên lập tức có hơn mười tộc nhân xông tới đem Thiên lang bao vây ở giữa, nàng cười lạnh nói:

“Ngươi cho là Khương Nguyệt chúng ta là chỗ nào? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Thả Phò mã của ta ra, ta sẽ coi như ngươi là tộc trưởng Phong Diệu tộc mà không so đo với ngươi.”

Thấy mọi người đều bày ra binh khí, sắc mặt Thiên Lang lạnh xuống, đưa tay để lên Mặc kiếm bên hông, Nhiếp Dao vội ngăn hắn lại mà nhỏ giọng nói: “Đừng lỗ mãng, trên người ngươi còn thương tích, đánh không lại bọn họ đâu…….”

“Lòng của ngươi hướng về nữ nhân kia!” Trong mắt Thiên Lang hiện ra ánh sáng tàn bạo, đối thủ có bao nhiêu người hắn tuyệt nhiên không quan tâm, chỉ cần Dao Dao đồng ý đi với hắn thì hắn có tự tin sẽ dẫn được y ra ngoài, nhưng y lại nói chuyện giúp nữ nhân kia, sao có thể khiến hắn không tức giận?

“Không phải!” Biết rất rõ về sức mạnh của Thiên Lang, Nhiếp Dao vội hỏi: “Xông lên liều chết sẽ chỉ lưỡng bại câu thương mà không có chỗ nào lợi cả. Tin tưởng ta, ta sẽ giải quyết chuyện này, được không?”

Nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Nhiếp Dao, tay nắm chuôi kiếm của Nhiếp Dao do dự một hồi, cuối cùng hạ xuống, Nhiếp Dao vội nói với Hách Liên: “Đừng đánh, có chuyện gì thì từ từ nói.”

Tộc nhân tiến lên giữ lấy Thiên Lang, Hách Liên quát: “Dẫn hắn xuống!”

Sợ tính cách tàn bạo của Thiên Lang lại nổi lên, Nhiếp Dao vội đưa mắt ra hiệu cho hắn ý nói hãy tin tưởng mình. Chờ bọn họ rời đi y mới quay đầu, thấy Hách Liên đang ra sức trừng mình, vội vàng trưng ra khuôn mặt tươi cười lại bị người ta coi thường mà quát lạnh: “Đi theo ta, nói rõ ràng chuyện đã xảy ra hai ngày nay cho ta!”

Hách Nhĩ Mộc đang chờ ở trong lều, một màn vừa rồi hắn đều thấy được lại cố ý không ra mặt. Phong Diệu thế lực lớn, hơn nữa Thiên Lang lại tự mình đưa Nhiếp Dao trở về, mặc kệ mục đích là gì, tộc Khương Nguyệt sẽ đối với hắn theo cấp bậc lễ nghĩa, chỉ cần chính mình không ra mặt thì sau này có thể lấy đây làm lý do. Nhưng mà thấy nữ nhân đem Thiên Lang giam giữ thì biết chuyện sẽ hơi khó giải quyết, chẳng qua việc đã đến nước này thì chỉ có thể nghĩ phương pháp giải quyết khác.

Nhiếp Dao đem chuyện đã trải qua từ đầu đến cuối nói đại khái, đương nhiên cũng vẫn che giấu chuyện Quỷ Ngao mộ địa và Mặc kiếm. Sau khi nghe xong, Hách Liên hoài nghi hỏi: “Vậy vì sao hắn lại nói ngươi là người của hắn?”

Nhiếp Dao buông tay cười khổ: “Đó là do hắn nhất sương tình nguyện, ta có biện pháp gì?”

Nhất sương tình nguyện: Chỉ làm theo ý mình, làm theo ý kiến chủ quan mà không để ý đến người khác.

Hách Liên hừ nói: “Cái gì thích ngươi, hắn chẳng qua là……..” Nhưng mà cũng giống như mình tìm cớ để mượn sức Thiên triều làm quân cờ mà thôi, chỉ là không nghĩ tới Thiên Lang lại âm hiểm như vậy. Vì có được viện trợ mà đến cả nam nhân cũng muốn, lại còn chạy đến Khương Nguyệt khiêu chiến, thật muốn một đao chém hắn.

Dĩ nhiên, ý niệm chém người trong đầu cũng chỉ là suy nghĩ, trong ba bộ tộc ở Tái ngoại thì Khương Nguyệt là yếu nhất, lại còn bị Vị Lương ức hiếp, nếu lại cùng Phong Diệu kết thù thì sau này chỉ sợ chiến tranh loạn lạc không ngừng. Nhưng mà củ khoai lang nóng bỏng tay kia hiện nay lại đang bị mình giam giữ, phiền phức lớn như vậy nên giải quyết như thế nào đây?

Ngĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được phương pháp, cuối cùng một bụng lửa giận đều trút hết lên người Nhiếp Dao: “Tất cả nhưng rắc rối này đều do ngươi tạo ra, ngươi không có việc gì sao mà đi cưỡi ngựa hả?”

Thấy thái độ của nữ nhân đối với Nhiếp Dao quá trớn, Hách Nhĩ Mộc vội vàng cho nàng một cái nháy mắt, thân phận Nhiếp Dao cao quý, nói với hắn như vậy là quá vô lễ, hơn nữa chuyện này cũng không thể trách y toàn bộ.

Bị mắng chửi, Nhiếp Dao không để ý mà ngồi ở một bên chậm rãi để A Sửu rót trà cho y, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu phiền phức này là do ta gây ra thì cư giao cho ta giải quyết đi, các ngươi cũng không muốn thật sự đối đầu với Phong Diệu đi?”

Hách Liên cười lạnh: “Ngươi giải quyết như thế nào?”

“Muốn giải quyết thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần đến lúc đó các ngươi phối hợp một chút là tốt rồi.” Uống xong trà ngon, Nhiếp Dao đặt tách trà xuống, nói với A Sửu: “Trà này pha hơi loãng, mấy ngày ta không ở đây có phải ngươi không làm việc tốt không?”

Mắt lạnh nhìn Nhiếp Dao ung dung bắt chéo chân bày ra tư thế Vương gia, A Sửu hận không thể trực tiếp đạp y một cước rơi xuống đất, ở mặt ngoài lại bày ra bộ dạng phục tùng thu lại mắt nói: “Bẩm vương gia, ta chính là bởi vì rất chăm chỉ làm việc nên mới không rảnh rỗi để luyện tập trà đạo.”

“Tốt lắm tốt lắm!” Hách Liên không kiên nhẫn nghe Nhiếp Dao nói dài dòng mấy việc vặt gì đó, vẫy tay để bọn họ ngừng lại, nói: “Ngươi đã nói có thể giải quyết, vậy ta giao cho ngươi. Chỉ cần ngươi đừng làm hỏng việc là tốt rồi.”

“Xin công chúa yên tâm.” Nhiếp Dao bỏ chân xuống, nhẹ nhàng vung vạt áo lên nghiêm mặt nói: “Cho tới bây giờ, ta còn chưa từng làm hỏng qua việc gì.”

Đêm đến, Khương Nguyệt tộc càng thêm yên tĩnh, ánh sáng của đèn dầu trong phòng giam giữ Thiên Lang chỉ nhỏ như hạt đậu, Hách Nhĩ Mộc thứ nhất kính trọng hắn là anh hùng, thứ hai là không mong muốn là đối địch với Phong Diệu. Cho nên ngoại trừ việc hạn chế hắn đi ra bên ngoài thì đối với hắn chiêu đãi cực kỳ chu đáo, đồ ăn rượu ngon đều chuẩn bị cũng không thu kiếm của hắn. Thiên Lang tự cao về thể chất khác với thường nhân của mình nên cũng không sợ bọn họ hạ độc, đắc ý ăn xong cơm chiều sau đó đi đến nằm lên giường nghỉ ngơi. Ngủ dậy chỉ thấy trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ thản nhiên, tịch mịch nói không nên lời.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Thiên Lang thu hồi ánh mắt thấy cửa đóng được mở ra, Nhiếp Dao đi đến.

“Dao Dao!”

Nhiếp Dao vội đưa tay lên làm động tác chớ có lên tiếng, nhưng ngay sau đó đã bị Thiên Lang kéo vào trong ngực, hỏi: “Nữ nhân độc ác kia có làm khó dễ ngươi hay không?”

Nghe hắn gọi Hách Liên như vậy, Nhiếp Dao cười rộ lên: “Không có, nói thế nào thì ta cũng là Vĩnh Thặng hoàng tử đó. Đi theo ta.”

Kéo Thiên Lang ra khỏi phòng, vì để tiện cho việc chăn nuôi nên nhà của Khương Nguyệt đa số đều là lều trại, nhưng mà cũng có chỗ xây những ngôi nhà đơn giản để cất giữ đồ vật quan trọng. Nơi giam giữ Thiên Lang chính là loại phòng này, bên ngoài có phái người canh gác, chẳng qua giờ phút này trong phòng ngoại trừ ánh trăng như nước thì không có người canh gác.

“Ta sai người hầu đưa người trông coi rời đi, ngươi đi mau!” Thấy nhà gỗ đơn giản được xây ở bên cạnh bộ tộc, mọi nơi đều yên tĩnh nên không cần phải lo lắng sẽ có người phát hiện, Nhiếp Dao tháo nút thắt cương ngựa ở bên cạnh ra đem Hỏa Nhĩ dắt lại.

“Ngươi thì sao?” Thấy rất rõ ràng Nhiếp Dao không có ý định rời đi, Thiên Lang híp mắt lại, nghiêm khắc hỏi.

Có mấy bóng dáng mạnh mẽ băng qua màn đêm, bay nhanh đến trước mặt bọn họ. Là bọn Hải Chiến, sau khi nhìn thấy Thiên Lang đều hướng hắn khom người hành lễ.

Sau khi thất lạc Thiên Lang, Khuê Thúc ở phía trước đường đi để lại ký hiệu tụ họp, nhưng vẫn không đợi được hắn. Vì thế mọi người phân chia nhau tìm kiếm ở xung quanh lại không biết lúc đó Thiên Lang đang bị bầy sói đuổi theo, hướng đi hoàn toàn ngược lại với bọn họ. Về sau thật sự không đợi được người nên Khuê Thúc đoán là có thể Thiên Lang đã trực tiếp đi đến tộc Khương Nguyệt. Vì vậy mọi người đi một đường tới đây mới biết hắn bị tộc nhân Khương Nguyệt bắt giam, Hải Anh khi điều tra thông tin thì đụng phải A Sửu rồi nghe nói buổi tối Nhiếp Dao sẽ cứu Thiên Lang ra, nên liên lạc để đến tiếp ứng.

Nhiếp Dao đem dây cương nhét vào tay Thiên Lang, nói: “Ngươi là tộc trưởng tộc Phong Diệu, Khương Nguyệt kiêng kỵ Phong Diệu, nên cho dù phát hiện ngươi trốn cũng sẽ không phái người đuổi theo. Thế nhưng ta với ngươi cùng đi thì lại khác, trên danh nghĩa ta là Pho mã của Hách Liên, nếu bọn họ biết ra rời đi nhất định sẽ đuổi theo, đến lúc đó tất cả chúng ta đều chạy không thoát. Nếu như Phong Diệu đối địch với Khương Nguyệt thì chỉ có Vị Lương có lợi thôi.”

Hải Anh ở bên cạnh cũng khuyên nhủ: “Lục Vương gia nói có lý, chúng ta trước rời khỏi tộc Khương Nguyệt, việc kết hôn sau này lại tính toán.”

Thấy Thiên Lang do dự không nói, Nhiếp Dao vội la lên: “Người canh giữ rất nhanh sẽ quay lại, tiếp tục do dự nữa thì sẽ không đi được, ta sẽ khuyên Hách Liên hủy bỏ hôn ước, chờ giải quyết xong mọi việc sẽ đi tìm ngươi.”

Thiên Lang mày kiếm nhíu lại, con ngươi đen như mực nhìn Nhiếp Dao nói: ”Một lời đã định!” Thuộc hạ đều ở đây, hắn cũng lo sợ sẽ liên lụy đến người bên ngoài, vì thế không nhiều lời nữa. Nắm cương ngựa trong tay, bỗng nhiên xoay người ôm chặt eo Nhiếp Dao, đem y kéo vào trong ngực, ấn môi xuống mà mạnh mẽ hôn ý.

Con sắc lang này, ở trước mặt thuộc hạ có thể khống chế một chút được không? Nằm mơ cũng không nghĩ tới Thiên Lang sẽ cả gan làm loạn đến mức này, đôi môi bị gắt gao chiếm đoạt, Nhiếp Dao ở trong lòng hắn mắng to. Ngay tại lúc y gàn như hoài nghi chính mình sẽ vì hít thở không thông mà ngất đi thì Thiên Lang buông y ra, trên mặt nụ cười thỏa mãn sau khi bắt được con mồi.

Không có mặt mũi nào mà đối mặt với vẻ kinh ngạc đến cực điểm đến phát ngốc của tộc nhân Phong Diệu, Nhiếp Dao hữu khí vô lực mà khoát tay với Thiên Lang, ý bào hắn mau rời đi. Thiên Lang cười xoay người lên ngựa, rất nhanh bóng dáng của mọi người đã biến mất giữa màn đêm mênh mông.

Gió lạnh đánh kéo tới lướt trên mái tóc, nơi ấy dường như vẫn còn giữ lại hơi thở của Thiên Lang, yên lạng nhìn hắn đi xa, trong mắt của Nhiếp Dao dưới ánh sáng mang theo sự dao động, để lộ ra tâm trạng phức tạp lúc này của y.

“Làm như vậy có được không?”

Giọng nói kia cắt đứt sự sững sờ của y, A Sửu từ trong bóng đêm đi đến, vẻ mặt Nhiếp dao chuyển sang lãnh đạm, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng không phải quỷ, làm ơn đi đường thì phát ra tiếng động đi được không?”

“Ta đi đường vẫn là cái dạng này, vài ngày không thấy không biết là do ngươi nghễnh ngãng, hay là do khinh công của ta tiến bộ. Nếu là cái sau thì ta sẽ rất vui vẻ.”

“Nếu ngươi đem mọi việc thu xếp ổn thỏa thì ta cũng sé rất vui vẻ.”

”Ta làm việc xảy ra sai lầm lúc nào? Hiện tại mọi việc đều đã chuẩn bị, chỉ thiếu………” A Sửu làm ra một cái động tác đếm tiền.

Nhiếp Dao trở mình xem thường, quen biết mười mấy năm, cái bản tính yêu tiền của người này cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, y ngược lại chắp tay sau lưng rời đi, chỉ nghe A Sửu ở sau người hỏi: “Nhiếp Dao, ta đã nói với ngươi là ngươi rất bạc tình chưa?”

Bước chân của Nhiếp Dao dừng lại nhưng không xoay người, rồi lập tức lại đi về phía trước, chỉ nghe thấy A Sửu lại thở dài: “Thích loại người bạc tình như ngươi, không biết có phải thực đáng thương không?”

Y không biết, từ nhỏ chỉ ở trong thâm cung, không tình cảm không quan tâm là một loại thủ đoạn bảo vệ bản thân, đeo mặt nạ đã lâu, ngay cả chính y cũng không cách nào phân biệt người nào mới là giả tạo. Mười mấy năm trải qua đời người nói cho y biết, ngoài bản thân ra thì không thể tin tưởng ai, cho dù là người thân cùng chung huyết thống. Cho nên, Thiên Lang…………

Nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt qua khóe môi, nơi đó còn lưu lại hơi thở mà chính mình đã quen thuộc. Chỉ là người kia, có lẽ sẽ không còn được gặp lại……….

Hách Liên đối với kế hoạch đơn giản lừa Thiên Lang đi rất vui vẻ. Sáng sớm hôm sau lại gọi y đến lều của mình, khó được mà tán thưởng y một phen, sau cùng còn hỏi: “Hắn không nghi ngờ ngươi chứ?”

“Không.” Thong thả uống trà, Nhiếp Dao nói. Cho dù y nói cái gì Thiên Lang cũng không nghi ngờ.

Hách Liên không hỏi nhiều nữa, chỉ cần bỏ được củ khoai nóng bỏng tay kia đi là tốt rồi, về phần sau đó Thiên Lang sẽ có hành động gì nàng không nghĩ nhiều. Dù sao bây giờ Nhiếp Dao đang ở Khương Nguyệt tộc, Thiên Lang nếu lại tiếp tục cả gan làm loạn cũng không dám trực tiếp dẫn binh lính đến bắt người. Hách Liên khó được tâm tình tốt nên không tiếp tục bắt Nhiếp Dao luyện bắn cung trên lưng ngựa nữa, còn dặn y nghỉ ngơi thật tốt. Rời khỏi lều của Hách Liên thấy thời tiết không tệ, Nhiếp Dao ở trong tộc dạo qua mấy vòng mới trở về phòng mình. Ai ngờ vừa mới xốc mành lên đã thấy eo bị siết lại, có người ở bên cạnh đưa tay che lại miệng y thấp giọng nói: ”Là ta!”

Hơi thở quen thuộc như vậy không cần phải nói y cũng biết là ai, giữa sự kinh nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ) lại có một loại thoải mái khó tả, chỉ cảm thấy trái tim vẫn luôn treo lên cuối cùng cũng hạ xuống.

“Sao ngươi lại quay lại?” Bình tĩnh lại, Nhiếp Dao hỏi.

“Đưa ngươi đi!” Hôn gương mặt y, Thiên lang nói. Chung quy là vẫn không thể yên tâm về người này, vì thế đi được nửa đường lại quay trở lại. Hắn biết tâm tư của Hách Liên, bởi vì sự xuất hiện của mình chỉ sợ nàng sẽ đem việc hôn ước làm thật. Cho nên đưa Dao Dao đi cùng mới là lựa chọn tốt nhất, không để cho công chúa kia có một chút khả năng thời cơ lợi dụng.

Nhiếp Dao thở dài, phát hiện cho dù là mình hay Hách Liên đều đã coi thường Thiên Lang. Nam nhân này đã quyết định làm chuyện gì thì tuyệt đối không lo lắng đến hậu quả, cho dù nguy hiểm đến tính mạng cũng muốn đem thứ gì đó thuộc về mình nắm chặt trong tay.

“Bọn Hải Chiến đâu?”

“Ta để bọn họ đi trước, ban nãy để Hỏa Nhĩ ở lại sâu trong rừng một mình tới tìm ngươi. Dao Dao, đừng do dự nữa, đi theo ta được không?” Thiên Lang ôm Nhiếp Dao nhẹ giọng hỏi.

Y có thể từ chối sao? Nhiếp Dao cười khổ, đường lui của y đều bị Thiên Lang phong kín, ngoại trừ đi cùng hắn ra ngoài thì y không còn lựa chọn nào khác.

Quần áo Thiên Lang chính là quần áo của người dân chăn nuôi bình thường, Nhiếp Dao nghi ngờ không biết người nào trong tộc xui xẻo bị con sói này cướp quần áo. Sợ bị người phát hiện nên y lập tức gật đầu đồng ý rời đi. Nhân lúc Thiên Lang không chú ý trước khi đi ra ngoài, y ở cửa làm một dấu hiệu nhỏ. Đó là ký hiệu ngầm để y và A Sửu liên lạc.

Tất cả mọi người đều bận rộn ở mọi nơi, không ai để ý đến Nhiếp Dao và người hầu của y có gì không ổn. Mắt thấy đã dần rời xa lều trại, y vừa mới thở ra một hơi lại thấy Hách Hổ chạy theo đến bên cạnh, kêu: “Nhiếp đại ca!”

Trước khi Nhiếp Dao bị lạc đã từng bắt chuyện với Hách Hổ nhưng hắn lại không để ý tới, sau đó vẫn rất hối hận, cho rằng Nhiếp Dao gặp chuyện không may có liên quan với mình. Sau khi Nhiếp Dao trở về, Hách Hổ sợ y mang thù nên không dám lộ mặt. Đúng lúc này gặp y, vì thế đã chủ động chạy tới chào hỏi.

“Nhiếp đại ca, lần trước ta nói chuyện có hơi nặng, ngươi còn tức giận không?”

“Không có, ta làm sao lại giận Tiểu Hổ chứ?”

Người Tái Ngoại tính cách thẳng thắn, Hách Hổ thấy Nhiếp Dao nói như vậy đã tin ngay lập tức, vui vẻ nói: “Vậy Nhiếp đại ca qua nhà của ta đi, ta vừa học rất nhiều chữ, huynh xem ta viết có đúng không?”

“Ách……” Sau người bị đẩy một cái, ý bảo y nhanh giải quyết phiền phức, Nhiếp Dao vội hỏi: “Bây giờ ta đang bận, lát nữa đi được không? Ngoan!”

Sờ sờ đầu Hách Hổ, sợ hắn lại làm phiền nên sau khi nói xong Nhiếp Dao quay người đi luôn. May là tiểu tử kia hiểu chuyện mà không đuổi theo. Đi rất xa rồi, Thiên Lang thấy xung quanh không có ai mới ôm lấy eo Nhiếp Dao, nhấc người lên chạy nhanh vào dưới tàng cây buộc Hỏa Nhĩ. Thiên Lang kéo Nhiếp Dao lên ngựa, đột nhiên hỏi: “Ngươi……Thân thể tốt chưa? Có thể cưỡi ngựa không?”

Không nhịn được mà nhớ tới trận hoan ái kia, hai má Nhiếp Dao đỏ ửng, nói: “Không sao.” Y chưa bao giờ ủy khuất chính mình, chỗ bị thương kia đã bôi thuốc rồi, dù chưa khỏi hẳn nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cưỡi ngữa.

Thiên Lang yên tâm, bắt đầu phi ngựa chạy nhanh, hắn biết người Khương Nguyệt sẽ không ngờ đến việc hắn đi rồi mà lại quay lại. Cho nên trong thời gian ngắn sẽ không phát hiện ra Nhiếp Dao mất tích. Nhưng mà hắn cũng không dám lơ là, Hỏa Nhĩ dường như hiểu được tâm tư của chủ nhân nên chạy một mạch không dừng lại, đợi đến lúc hoàng hôn đã rời xa khỏi Khương Nguyệt tộc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio