Yên Vũ Lầu

chương 33: ngươi thua rồi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghĩ tới đây, khóe miệng Lý Ấu Vi cong lên thành một nụ cười, nàng nhìn về phía thiếu nữ trước mắt, ánh mắt cũng tốt hơn mấy phần.

Nhưng mà, Mộ Dung thấy nữ tử trước mắt đột nhiên có ánh mắt tràn đầy thiện ý, chẳng biết tại sao, nàng vô thức run lên, đáy lòng dâng lên một cảm giác nói không ra lời.

Ngay khi Lý Ấu Vi lại đi tìm thê tử cho tiểu đệ nhà mình thì Lý Hiển Duy đang tính sổ cùng thổ phỉ khắp nơi trong núi Kỳ Liên đột nhiên giật mình một cái, cảm thấy sau lưng hơi lành lạnh.

"Đuổi tới rồi à?"

Lý Hiển Duy vội vàng nhìn ra sau lưng một cái, phát hiện cũng không có bóng dáng thổ phỉ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Không có ai.

Được đấy.

Nói ra thì, mấy tên thổ phỉ này càng ngày càng vô dụng, mỗi thế thôi cũng không đuổi kịp.

Phía sau, cách hơn một dặm đường núi, mười mấy tên thổ phỉ thở hồng hộc tê liệt ngồi dưới đất, gần như đã không thể đứng dậy nổi.

“Trại chủ, sao tiểu tử này lại trở nên lợi hại như vậy? Bảy, tám huynh đệ chúng ta mai phục mà cũng không ngăn được hắn." Một tên thổ phỉ hoang mang nói.

"Rất có thể tiểu tử kia đã mở Thần Tàng, giờ hắn đã trở thành một võ giả."

Sắc mặt thủ lĩnh băng thổ phỉ âm trầm, hắn ta nói: "Tóm lại, nếu các ngươi gặp phải hản, nhất định không thể tách nhau ra, tốt nhất là mười mấy hoặc là hai mươi mấy người cùng tấn công, nếu không các ngươi sẽ không ngăn được hẳn."

“Vâng!" Một đám thổ phỉ ngoan ngoãn gật đầu.

"Này, các ngươi còn đuổi nữa hay không?”

Lúc này, Lý Hiển Duy vốn đã thoát được đến nơi không có bóng người lại đi đường cũ trở lại, đứng ở trên núi đá mà la lớn.

"Tên tiểu tử kia, đừng để cho lão tử bắt được ngươi, nếu không ta nhất định lột s@ch da ngươi!"

Tên thủ lĩnh băng thổ phỉ nghe được người trước mặt khiêu khích thì tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, bực bội hét lên.

"Đồ đầu gõ, những lời này của ngươi ta nghe đến lỗ tai cũng sắp mài ra kén rồi này! Rốt cuộc có đuổi nữa hay không?

Không đuổi nữa thì tiểu tử này đi đấy nhé."

Trên núi đá, Lý Hiển Duy chống nạnh, hô lớn như ả đàn bà đanh đá mắng người ngoài phố vậy.

"Huynh đệ, đuổi theo cho tai"

Tên thủ lĩnh băng thổ phỉ giận dữ, hẳn ta ra lệnh một tiếng, dẫn người tiếp tục đuổi theo.

Lý Hiển Duy thấy vậy cười ha hả, sau đó xoay người tiếp. tục chạy.

Một người đánh một đám thì không thực tế, thế nhưng nếu là có người tách lẻ, hoặc là năm ba người tách riêng ra, hẳn vẫn có thể cân nhắc một chút.

Nắng gắt về phía tây, Lý Hiển Duy nhìn ra sau lưng, số người còn có thể đuổi theo kịp càng ngày càng ít, sắp đến lúc mặt trời lặn, chỉ còn lại Lý Hiển Duy cùng thủ lĩnh băng thổ phỉ còn có thể chạy.

“Tiểu tử... ngươi, không dám dừng lại thì đánh một trận cùng ta đi!"

Tới gần lối ra khu rừng, tên thủ lĩnh băng thổ phỉ khom người, vừa há to miệng th ở dốc, vừa nói.

Lý Hiển Duy đã đứng trước lối ra, nghe vậy cũng dừng bước, xoay người nhìn thủ lĩnh băng thổ phỉ phía sau, nói: "Đánh một trận cũng không phải không được, chỉ có điều nếu †a thắng, ngươi phải trả lời ta ba vấn đề."

"Vấn đề gì?"

Vẻ mặt tên thủ lĩnh băng thổ phỉ trầm xuống, hỏi.

"Ngươi phải đồng ý trước." Lý Hiển Duy cười nói.

"Được, ta đồng ý, chỉ có điều ngươi cũng phải có bản lĩnh thẳng ta cái đất"

Còn chưa nói xong, ánh mắt tên thủ lĩnh băng thổ phỉ đã trở nên lạnh lẽo, hắn ta bỗng tung người xông tới.

Lý Hiển Duy đã có chuẩn bị từ sớm, hẳn đạp một cái, tung người lui về mấy trượng.

Thân pháp hắn phiêu dật, trước đây chưa từng thấy, tựa như phi tiên, nhanh nhẹn xuất trần.

'Thấy một chiêu của mình rơi vào khoảng không, vẻ mặt tên thủ lĩnh băng thổ phỉ trở nên âm trầm, hẳn ta dùng sức giãm một cái, lại lần nữa xông lên.

Lý Hiển Duy không mảy may hoảng hốt, hắn lại đạp một bước chân, bóng người lại lần nữa bay ra ngoài mấy trượng.

Phi Tiên quyết, phương pháp đệ nhất thiên hạ, không chỉ có kiếm pháp vô song mà thân pháp cũng là đệ nhất thiên hạ.

Qua một ngày một đêm, Lý Hiển Duy chỉ học được năm bước, chỉ học sơ như vậy cũng không tính là gì, nhưng cũng đủ để đối phó với thủ lĩnh băng thổ phỉ trước mặt rồi.

Lý Hiển Duy lùi lại thêm hai bước, đạp về phía sau rồi bay. lên, đạp một cái lên thân cây, đi vòng vèo trong không trung, sau đó tuốt kiếm Thanh Sương ra khỏi vỏ.

"Xoẹt" Một kiếm đáng gờm, ánh kiếm như sương, nhìn như một kiếm đơn giản nhưng lại chuẩn xác vô cùng, đâm thẳng về. phía tim tên thủ lĩnh băng thổ phi. Thấy nguy hiểm đang lại gần, tóc gáy cả tên thủ lĩnh băng thổ phỉ dựng lên, bản năng của võ giả giúp hẳn ta lăn tại chỗ một vòng.

"Soạt!"

Tiếng xé vải chói tai vang lên, một vết thương sâu đến tận xương xuất hiện trên ngực tên thủ lĩnh băng thổ phỉ, máu tươi bản tung tóe, nhuộm đỏ y phục.

"Ngươi thua rồi!"

Trên đất, thủ lĩnh băng thổ phỉ vừa muốn đứng dậy, đột nhiên hắn ta choáng váng, hai mắt hoa đi, trước cổ họng là một chuôi kiếm dài khí lạnh bức người.

"Chuyện này, chuyện này là không thể nào!"

Thủ lĩnh băng thổ phỉ nhìn kiếm trước cổ họng, cả kinh nói.

"Sao nào? Đồng ý đánh cuộc mà không chịu thua à?"

Lý Hiển Duy quơ quơ kiếm trong tay, nói: 'Muốn ta thọt thêm mấy lỗ thủng nữa trên người ngươi rồi mới nhận thua à?”

“Ta nhận thua!"

Mặt tên thủ lĩnh băng thổ phỉ đen như đít nồi, hẳn ta nói: "Nói đi, ngươi muốn biết cái gì?"

"Rất đơn giản."

Lý Hiển Duy toét miệng, nở nụ cười rực rỡ: "Ngươi lấy Sí Hỏa Thiết Tỉnh ở đâu ra?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio