Yên Vũ Nguyệt Sắc

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắc trời sớm đã tối sầm, bốn phía hành lang các gian phòng bên cạnh đều đã lên đèn, mơ hồ có thể thấy bóng người ở bên trong di chuyển, nhưng cũng không thấy có người xuất hiện đi lại.

Tiêu Di sợ khiến người ta từ trong cửa sổ trông thấy, vội vàng hướng bên cạnh ẩn nấp, trốn ở phía sau một tòa giả sơn.

Y vừa sau giả sơn ngồi xuống, lại bỗng nhiên nghe phía sau truyền đến âm thanh sáo trúc thổi nhẹ nhàng réo rắt lúc ẩn lúc hiện. Tiếng sáo khi thì uyển chuyển du dương, khi thì sục sôi mạnh mẽ, tại lúc đêm khuya bất ngờ truyền đến, càng có vẻ thần bí khó lường.

Tiêu Di cả kinh, quay đầu lại nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy được trước mắt hình ảnh mơ hồ, trăng sáng chiếu rọi xuống đất, thấy không rõ người thổi sáo đang ở đâu.

Y không biết nên phản ứng như thế nào, dù sao, y ở chỗ này đã vòng vo cả nửa ngày, một người cũng không có thấy, hiện tại đột nhiên phát hiện chỗ không xa bên cạnh cư nhiên có người, mà chính mình thế nhưng một chút cũng không nhận ra, thực sự là nhất định sẽ bị hù dọa đến phải xuất ra một thân mồ hôi lạnh sao? Người này võ công cao hơn y đâu chỉ một bậc, vừa không biết hắn có lai lịch gì, mục đích gì, càng làm cho Tiêu Di kinh hãi đảm chiến (khiếp đảm).

Một khúc sáo vừa hết, người thổi sáo kia bỗng nhiên lên tiếng gọi: “Các hạ người phương nào? Nếu đã đến chỗ này, sao không qua đây gặp mặt?”

Tiêu Di lấy lại bình tĩnh, trong lòng biết người này võ công cao, hắn nếu muốn đối với mình bất lợi, đó là trốn tránh cũng không được, thế là ổn định, đáp: “Không biết tiền bối đang ở nơi nào?”

Người nọ nói: “Ngươi cứ đi hướng theo phía sau là được.”

Tiêu Di theo lời xoay người, đi qua phía sau bụi hoa, trực tiếp đi tới.

Đi hơn mười bước, vẫn như cũ không thấy tung tích người nọ, y cũng không biết chính mình đang ở chỗ nào. Đều là bụi hoa như nhau, tại sao chưa từng thấy cái gì khác nhau, y ban ngày cũng đã phân không rõ phương hướng, huống gì là buổi tối, ngay cả có chút ánh trăng, cũng vô ích.

Tiêu Di nghĩ thấy không đúng, đề thanh kêu lên: “Tiền bối, ngài ở đâu?”

Tiếng cười của người nọ theo tai truyền đến: “Ta ở chỗ này.”

Tiêu Di vừa quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một người cao lớn tại chòi nghỉ mát, đứng lặng giữa bụi hoa, chính là chỉ ở vài bước cách xa chỗ này, lại hoàn toàn không cách nào thấy được.

Một tuấn mỹ nam tử trên dưới ba mươi tuổi ngồi ở trong chòi nghỉ mát, đang tự rót cho mình chén rượu.

Hắn nhìn Tiêu Di, lộ ra thần sắc hứng thú dạt dào, nói: “Ngươi lại đây, cùng ta uống một chén.

Tiêu Di thấy hắn tính cách phóng khoáng, liền cũng thản nhiên cười, tiến lên trước, tiếp nhận chén rượu người nọ đưa tới, uống một hơi cạn sạch.

Người nọ liền nói: “Ngươi không phải đệ tử của Trầm Nguyệt Tông.”

Tiêu Di gật đầu: “Ta xác thực là không phải.”

Người nọ lại đưa cho y một chén rượu khác, thấy Tiêu Di vừa không chút do dự mà uống xuống, lắc đầu cười: “Rượu này thế nào?”

Tiêu Di sờ sờ miệng, đáp: “Rượu là hảo tửu, chỉ tiếc là không có thức ăn nhắm rượu, uống xong càng cảm thấy bụng đói khó nhịn.”

Người nọ nhíu mày: “Tần Nguyệt Miên lẽ nào không có cho ngươi ăn cái gì sao? Có phần cũng không hiểu đạo đãi khách, lại tổn hại danh tiếng Trầm Nguyệt tông ta.”

Tiêu Di nghĩ thầm, Tần Nguyệt Miên làm tổn hại thanh danh Trầm Nguyệt tông, chuyện này chẳng lẽ còn ít sao? Chỉ một sự kiện bày tỏ lúc võ lâm đại hội, thì cũng đủ để cho thanh danh toàn bộ Trầm Nguyệt tông mất sạch đi. Bất quá, người này nếu đã dám kêu thẳng tục danh của thiếu chủ, có lẽ trong Trầm Nguyệt tông tất cũng có địa vị cao.

Y cứ suy đoán, ngoài miệng vẫn cười nói: “Trầm Nguyệt Tông tuy rằng không có thức ăn gì, nhưng mà có tiên nhạc, lại có rượu ngon, còn cả cảnh đẹp nguyệt sắc này, cũng xem như chuyến đi này thực không tệ.”

Người nọ nghe vậy, cười ha hả: “Ngươi thực cũng rất thú vị, thảo nào tiểu tử kia muốn theo đuổi ngươi không tha.”

Tiêu Di cứng lại, một ngụm rượu mãnh liệt sặc vào khí quản, ho khụ hết nửa ngày, suýt nữa không thở nổi. Qua một hồi lâu, mới phát ra được thanh âm: “Ngươi biết ta là… ta… ta…” Y phát hiện, từ lúc gặp Tần Nguyệt Miên, nói năng thường mắc phải tật nói cà lăm như thế này.

Người nọ cười nói: “Ta đương nhiên biết, Trầm Nguyệt tông trên dưới, lại có người nào không biết, người nào không hiểu?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio