Một mâm thức ăn sắc hương vị đầy đủ được dâng lên bàn ăn của phòng chính. Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân đều ngồi ở một bên nói chuyện phiếm.
Tiết thị sờ chiếc vòng tay trên cổ tay mà thiếu phu nhân để cho bà ta “bảo quản”, trên mặt cười thành một đoá hoa. “Lão gia, phu nhân, bữa tôí này đều là thiếu phu nhân tự mình làm, các nô tài vốn không chịu để cho thiếu phu nhân chạm vào. Trời hôm nay ấy, nhúc nhích một chút là toàn thân mồ hôi, huống chi là chỗ phòng bếp kia. Nhưng thiếu phu nhân cũng không chịu, nhất định phải tự mình bắt tay làm, nói là như vậy mới biểu lộ lòng thành của mình.”
Tuyên phu nhân vừa nghe, kinh ngạc nhìn Yên Vũ. “Ta kêu con quản phòng bếp, không có kêu con ra sức như vậy! Nào có cách quản nào như con!”
Yên Vũ khẽ cười khom người: “Con đơn giản chỉ tận hiếu tâm với phụ thân, mẫu thân, nào có gì là đảm đương không nổi. Cũng không cực khổ như Tiết thị nói vậy, phần lớn là bọn họ chuẩn bị, con chẳng qua chỉ động tay hai cái mà thôi.”
Nàng ở phòng bếp xông một thân mùi khói, giờ đây hầu hạ phụ thân mẫu thân dùng bữa dĩ nhiên đã thay quần áo, nhìn không ra cái gì.
“Con đó!” Tuyên phu nhân lắc đầu, trên mặt cũng là vẻ vui mừng.
Không có trưởng bối nhà ai không thích vãn bối hiếu kính mình, huống chi là con dâu chẳng thân mấy của bọn họ. Then chốt là đến làm bọn họ vui lòng, hiển nhiên khiến cho trong lòng bọn họ được an ủi rất lớn.
Dù Tuyên Văn Bỉnh không nói cái gì nhưng biểu cảm trên mặt giãn ra tiết lộ nội tâm ông ta hài lòng.
“Mời phụ thân, mẫu thân vào chỗ, lại nếm thử tay nghề của con có được không?” Yên vũ nhận lấy khăn lau tay từ nha hoàn ở bên cạnh dâng lên, rồi tiến lên rửa tay cho Tuyên phu nhân.
Sau khi Tuyên Văn Bỉnh vào chỗ, Yên Vũ lập tức ở bên cạnh múc cho ông ta một chén vịt tiềm.
Trước mặt Tuyên Văn Bỉnh là một hàng bộ chén dĩa bằng men sứ đen hoa văn lông thỏ hạng nhất, còn trước mặt Tuyên phu nhân lại là một bộ chén dĩa bằng men sứ xanh hoa văn rạn nứt.
Bộ chén dĩa trong suốt giống như ngọc thạch, những đường nhỏ tinh tế được bao trùm dưới một lớp men trong suốt, khiến người ta thấy đều vui mắt.
Yên Vũ chấp đũa lên, gắp cá chua Tây Hồ, lựa ra xương cá, đặt ở trong dĩa trước mặt Tuyên phu nhân.
Mặt Tuyên phu nhân mang ý cười, gật đầu một cái.
Con dâu này dụng tâm, sao bà lại nhìn không ra chứ?
Yên Vũ vẫn đứng ở một bên gắp thức ăn cho hai người, thấy Tuyên phu nhân cũng chỉ chỉ vịt tiềm đã bị nàng bỏ thuốc độc.
Chẳng phải nói Tuyên phu nhân không thích ăn vịt sao? Sao tối nay cũng muốn uống canh vịt này cơ chứ?
Mặc dù lúc đầu Tuyên phu nhân không thích nàng, nhưng bây giờ luôn đối với nàng không tệ, vả lại tin tưởng nàng như vậy. Nàng đã phải đi mưu tính tánh mạng của cha Tuyên Thiệu… Sao có thể ngay cả mẹ của hắn cũng không buông tha?
Yên Vũ cụp mắt xuống, làm như không thấy chỉ thị của Tuyên phu nhân, gắp tôm nõn Long Tĩnh đạt ở trong dĩa trước mặt Tuyên phu nhân.
Nhưng Tuyên phu nhân cố chấp, vẫn cứ hướng về nàng chỉ vào cái chung vịt tiềm.
Trong lòng Yên Vũ nhảy bang bang, tay cầm lên muỗng cũng hơi run rẩy một chút.
Cậu nói, thuốc độc này là mạn tính, có thể thỉnh thoảng dùng một chút xíu. Sẽ không có việc gì chứ? Nếu như nàng không chịu múc cho Tuyên phu nhân canh vịt, có thể khiến Tuyên phu nhân hoặc là Tuyên Văn Bỉnh nghi ngờ nàng hay không?
Nàng muốn bảo toàn bản thân trước, để Tuyên phu nhân mạo hiểm một lần? Hay là muốn bảo toàn an nguy của Tuyên phu nhân, tự mình gánh chịu hậu quả bị nghi ngờ?
Những lo lắng này bất quá chỉ là trong nháy mắt.
Lúc nàng đang cầm lấy muỗng đưa về phía cái chung thì một loạt tiếng bước chân khiến cho nàng mừng rỡ.
Nàng bỏ xuống cái chén trong tay, nhìn ra ngoài.
Tuyên phu nhân không rõ vì sao, ngẩng đầu hồ nghi nhìn nàng.
Chợt thấy mành của phòng chính được vén lên từ bên ngoài.
Tuyên Thiệu cúi người mang theo khí nóng, đi vào phòng chính.
Nhìn thấy Yên Vũ, nét mặt hắn biểu lộ mấy phần tươi cười. Ánh mắt hoàn toàn thờ ơ lướt qua trên mặt Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân.
“Sao nàng ở đây? Để ta trở về nhưng không tìm được nàng. Đi, theo ta trở về.” Tuyên Thiệu tiến lên kéo tay của Yên Vũ qua.
Yên Vũ hơi chần chờ.
Tuyên phu nhân để đũa xuống, nói: “Nếu đã tới thì ngồi xuống dùng một chút đi. Đi, phân phó phòng bếp làm tiếp vài món ăn tới!”
“Không cần!” Tuyên Thiệu lạnh lùng ngắt lời. “Dùng bữa phải có tâm trạng tốt mới có thể dùng được.”
Nói bóng gió hắn ở đây không có tâm trạng tốt gì.
Tuyên Văn Bỉnh vừa nghe, mặt lộ vẻ không vui, “rầm” vỗ đũa xuống mặt bàn. “No rồi!”
Tuyên Thiệu nhướng mày nhìn ông ta một cái, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Tuyên phu nhân vừa thương con trai vừa thương tướng công, trên mặt lộ vẻ khổ sở. Không có chuyện gì dằn vặt người phụ nữ hơn so với nhìn thấy con trai của mình cùng tướng công bất hoà. Huống chi Tuyên phu nhân chỉ có Tuyên Thiệu là con trai một.
Yên Vũ cúi đầu nhìn Tuyên Văn Bỉnh đã uống trọn hai chén canh vịt, cũng biết bây giờ bị Tuyên Thiệu quấy nhiễu như thế, Tuyên phu nhân chắc chắn sẽ không có tâm tư tiếp tục ăn cơm. Như vậy cũng không cần phải lo lắng bà ta sẽ chạm tới canh vịt nữa.
“Mẫu thân, hay là giờ chúng con đi về trước nhé.” Yên Vũ thấp giọng cung kính nói. “Ngày khác trở lại tiếp phụ thân mẫu thân dùng bữa.”
Tuyên phu nhân chỉ biết gật đầu một cái.
Yên Vũ chủ động cầm tay của Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu nâng lên khuôn mặt tươi cười, kéo nàng ra khỏi phòng.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, đường ở trong viện được đèn lồng chiếu sáng.
“Không phải đã nói rồi sao, nàng không cần uất ức bản thân mình đi làm bọn họ vui lòng.” Tuyên Thiệu nắm tay nàng, thấp giọng nói.
Yên Vũ lắc đầu. “Mẫu thân đối với thiếp rất tốt, thiếp cũng không cảm thấy uất ức gì. Mặc dù phụ thân không nói chuyện nhưng cũng không nghiêm khắc lắm. Có thể ở trước mặt bọn họ tận lòng hiếu thảo cũng là tâm nguyện của thiếp.”
Tuyên Thiệu nghe vậy thì liếc Yên Vũ một cái, thở dài một tiếng, không nói gì cả.
Yên Vũ cảm thấy hôm nay tâm tình của Tuyên Thiệu dường như cũng không tệ lắm, với lại nói tới nói lui liền thận trọng hỏi vấn đề trong lòng mình vẫn hết sức tò mò. “Tướng công, chàng có oán giận gì trong lòng vậy?”
Người Tuyên Thiệu thoáng cứng lại, tiếp đó lại cất bước đi về phía trước. Nhưng tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với vừa rồi.
Yên Vũ thở hổn hển đi theo phía sau hắn mới đuổi theo được bước chân hắn.
Mãi cho đến khi hai người tới phòng chính trong viện của Tuyên Thiệu thì Tuyên Thiệu mới dừng bước lại, rũ mắt nói: “Có cơ hội sẽ nói cho nàng biết.”
Yên Vũ không ngừng thở dốc, gật đầu. “Được.”
Hy vọng cái “có cơ hội” này đừng khiến cho nàng chờ quá lâu. Nàng thậm chí không biết mình còn có thể ở lại Tuyên phủ bao lâu? Còn có thể cùng hắn nắm tay, sớm chiều ở chung như vậy bao lâu?
Trong lòng Yên Vũ bỗng nhiên hiện lên rất nhiều lo lắng cùng không muốn, rất nhiều hổ thẹn cùng đau lòng. Nàng chợt nhào tới trước, ôm lấy Tuyên Thiệu từ sau lưng, ôm thật chặt, gần như ép thấu mình qua.
Lúc trước nàng ít khi chủ động như thế.
Tuyên Thiệu có chút kinh ngạc vì được cưng chiều, nghe thấy nàng gần như thở không ra hơi, mới đưa tay kéo nàng đến trước mặt, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái. “Tối nay làm sao vậy?”
Yên Vũ lắc đầu, tiến vào làm ổ trong ngực của hắn, không nói một lời.
Khi đạt được cơ hội báo thù, nàng mới cảm nhận hết sức rõ ràng nếu như báo thù, nàng sẽ mất đi cái gì… Tuy rằng lòng vẫn luôn hết sức rõ ràng, nhưng một khi đi đến bước này nàng vẫn cho phép dối lừa mình – nàng không phải là để ý Tuyên Thiệu như vậy, nàng chỉ là trong lòng hổ thẹn đối với hắn.
Nhưng giờ đây nàng mới thật sự hiểu, thì ra chẳng biết từ khi nào nàng đã vô cùng quyến luyến phần ấm áp này… Vô cùng muốn lưu lại bên cạnh hắn…
Tuyên Thiệu cúi người ôm ngang Yên Vũ, mượn Lục Bình đẩy mành ra, vào phòng chính, vào phòng trong, đánh rớt màn giường đang treo.
Nàng ôm chặt lấy cổ của hắn, hôn những nụ hôn nhỏ vụn trên mặt, trên người hắn, nóng bỏng giống như là một ngọn lửa đốt cháy.
Trái tim đã hoàn toàn sa vào trong giãy dụa của đau khổ thù hận và yêu thương nóng bỏng.
Đêm nay Yên Vũ luôn phá lệ chủ động. Tuyên Thiệu làm thế nào trải qua khiêu khích như vậy của nàng.
Ánh nến chập chờn trong phòng, hai người liều chết triền miên.
Ở một chỗ sâu trong nội cung, trong một đại điện bỏ trống.
Quanh quẩn tiếng thở dốc liên tục của người phụ nữ.
Khi hai cái bóng triền miên dường như đang lên đỉnh thì giọng nói của người phụ nữ chợt say sưa hô lên. “Tuyên Thiệu, Tuyên Thiệu… Ta yêu chàng… Yêu chàng…”
Người đàn ông trên người nàng ta dừng tất cả động tác, chợt cứng đờ.
“Nhanh đi…” Người phụ nữ nhịn không được giãy dụa thân thể thúc giục.
Cao Khôn đứng ở ngoài điện, dựa vào trên cột màu son, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bị đám mây che lại, trên mặt lộ ra một vẻ cười như không cười.
Một tiếng say sưa “Tuyên Thiệu” mới vừa rồi dĩ nhiên là hắn nghe vào tai.
Không sợ không động tâm, chỉ sợ động tâm không đủ ngoan độc. Giờ đây độ lửa vừa vặn…
Lại qua một trận, hai người trong điện sửa sang xong quần áo, trước sau đi ra ngoài điện.
Người đàn ông gật đầu với Cao Khôn. Cao Khôn cũng gật đầu, ý bảo người đàn ông kia đi trước.
Mục Thanh Thanh lười biếng giơ tay lên xuyên qua mái tóc đen nhánh của mình. Người đàn ông tuổi trẻ tráng kiện khiến cho nàng thoải mái hơn rất nhiều so với hoàng thượng. Trước kia chưa từng nếm cảm giác thì thôi, giờ đây muốn ngừng mà ngừng không được.
“Cao công công.” Mục Thanh Thanh chậm rãi mở miệng, trong giọng nói vẫn mang theo dư âm hơi khàn khàn. “Kêu ta cảm ơn ngươi như thế nào cho phải đây?”
Cao Khôn cúi người ôm lấy nàng ta, nhảy lên phi vút về phía Hoa Âm điện, khẽ cười nói ở bên tai nàng ta: “Cảm ơn ta? Không bằng ngươi sinh hạ long tự, nắm giang sơn này ở trong tay, đến lúc đó cái gì không là của ngươi? Cho ta vinh hoa phú quý mà người đời hâm mộ, thế nào?”
Mục Thanh Thanh sững sờ. Đúng vậy, hoàng thượng không được, thế nhưng mình được đó! Nếu mình có thể sinh hạ long tự, cướp đoạt giang sơn, Tuyên Thiệu cũng là vật trong bàn tay mình?
Mục Thanh Thanh ở trong lòng Cao Khôn cười duyên. “Cao công công kế sách hay.”
Trở lại Hoa Âm điện, hoàng đế bị mê hương đánh gục còn đang ngủ say trên trường kỷ.
Mục Thanh Thanh cởi quần áo, chui vào bên người hoàng đế, nhìn khuôn mặt mập của hoàng đế, thật là mất hứng, bĩu môi, xoay người vào trong, để lại cái lưng cho hoàng thượng.
Ngày hôm sau hoàng thượng ngủ thẳng đến mặt trời lên cao mới mơ màng tỉnh lại, đưa tay ôm qua vai mịn màng của Mục Thanh Thanh. “Ở chỗ này của ái cơ, trẫm thật sự ngủ vô cùng ngon.”
Mục Thanh Thanh cười khẽ. Có bí chế mê hương Cao công công tìm tới, sao không thể ngủ ngon được chứ?
“Đúng rồi, mấy ngày trước ái cơ nói muốn vì thái tử cầu Tuyên Thiệu làm thái phó, có chuyện này không?” Hoàng đế thức dậy vẫn nằm ở trên giường, xoa nắn mỹ nhân ở bên cạnh, hỏi.
Mục Thanh Thanh chớp mắt. Đây là ý nghĩ trước kia, chẳng phải bây giờ kế sách của Cao công công hay hơn sao? Nàng sao có thể bán lại món hời này cho thái tử?
“Là nô tỳ thiếu suy nghĩ. Nô tỳ cũng chỉ là nghe thấy mỹ danh của Tuyên công tử ở bên ngoài, con người ta trước mặt thì tuấn tú lịch sự, cũng không biết chừng sau lưng đến tột cùng tính cách ra sao. Thái tử là người kế vị. Đối với thái tử, ảnh hưởng tính cách từ thái phó càng lớn hơn chỉ đạo học thức.” Mục Thanh Thanh nâng bàn tay mềm mại của mình, ngón tay thon dài khoát lên trước ngực hoàng đế. “Cho nên, nô tì nghĩ…”
Hoàng thượng cười, nhìn nàng ta. “Ái cơ có ý nghĩ gì? Cứ nói ra.”
“Nô tì nghĩ, không bằng hoàng thượng ngài vi phục xuất cung đến Tuyên gia, thật sự khảo sát tính cách của Tuyên công tử thế nào, không phải là càng tốt hơn sao?” Ngón tay của Mục Thanh Thanh ở trước ngực hoàng đế nhẹ nhàng vẽ vòng tròn.
Hoàng đế giơ tay cầm lấy tay phá rối của nàng ta. “Ý kiến của ái cơ hay đó!”
Chuyện thú vị như thế, sao trước đây hắn không nghĩ tới? Vẫn là Mục chiêu nghi của hắn tinh quái, thông minh hơn người!
“Hoàng thượng muốn đi, nhưng nhất định không thể bỏ lại nô tì nhé?” Mục Thanh Thanh trở mình đè ở trên người hoàng đế.
“Đây là dĩ nhiên.” Hoàng đế vui vẻ đáp ứng.
Hoàng đế mê luyến hậu cung, không lâm triều, cũng không phải là ngày một ngày hai. Quần thần sớm đã thấy nhưng không thể trách. Có việc đều là tấu với tả hữu thừa tướng, tả hữu thừa tướng sẽ cùng Tuyên tổng chỉ huy sứ thương nghị quyết định, đã là trình tự mọi người ngầm thừa nhận.
Hoàng đế không có trọng trách triều chính dĩ nhiên vui vẻ, ung dung tự tại.
Ra lệnh Cao Khôn tìm tới quần áo nhìn không ra thân phận để cải trang, hoàng đế mang theo Mục Thanh Thanh ngồi xe ngựa lặng lẽ ra khỏi cấm cung.
Hôm nay Tuyên Thiệu hưu mộc, đúng lúc bây giờ đang ở trong nhà.
(ngày nghỉ, cứ năm ngày thì một ngày hưu mộc)
Yên Vũ ở trong thư phòng của Tuyên Thiệu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bình yên vẽ tranh.
Tuyên Thiệu vùi ở trên trường kỷ lật sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn nàng. Năm tháng như thế cũng tốt.
Lỗ tai Yên Vũ khẽ động, chợt đặt bút xuống.
Xe ngựa dừng ở cửa hông Tuyên phủ, cửa ở góc đó cách viện của Tuyên Thiệu gần nhất.
Cách mấy bức tường rào, nàng nghe cũng không rõ lắm.
Nhưng nàng thực sự rất mẫn cảm với giọng nói mềm mại của Mục Thanh Thanh.
“Tướng công, có người đến!”
Trên mặt Yên Vũ mang theo do dự. Giọng của Mục Thanh Thanh ở bên ngoài, dường như còn có giọng của một người khác.
Là hoàng đế?
Hoàng đế không yên ổn ở trong cung đi, chạy tới Tuyên phủ làm cái gì?
Tuyên Thiệu ngẩng đầu lên nhìn nàng. “Ai tới?”
Chân mày Yên Vũ khẽ nhíu, trong giọng nói mang theo chút không chắc chắn. “Là hoàng thượng và Mục chiêu nghi?”
Tuyên Thiệu thả sách ở trong tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng tuy có chút không hiểu nhưng trên mặt cũng không có vẻ gì quá mức. “Ta đi tiếp giá.”
Yên Vũ lắng tai nghe, giọng của Mục Thanh Thanh nói: “Không cần bẩm báo, hoàng thượng vi phục xuất tuần chính là không muốn huy động nhân lực, giống với đãi khách thường lui tới là được rồi. Tuyên công tử các ngươi có ở nhà không?”
Quản gia chính viện cuống quít lên tiếng trả lời, dẫn nhóm hoàng thượng đi tới viện của Tuyên Thiệu.
Yên Vũ thừa dịp bọn họ còn chưa tới bên trong, liền lui ra khỏi thư phòng của Tuyên Thiệu, đi đến nội viện.
Nhưng trong lỗ tai vẫn lưu ý động tĩnh của Mục Thanh Thanh. Theo cái nhìn của nàng, Mục Thanh Thanh nhất định sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở Tuyên phủ. Có lẽ là nàng quá mẫn cảm với thủ đoạn của Mục Thanh Thanh, luôn cảm thấy mọi hành động của người phụ nữ này rắp tâm hại người, không dám khinh thường chút nào.
“Tham kiến hoàng thượng.” Tuyên Thiệu khom mình hành lễ.
“Thiệu nhi không cần khách khí. Hôm nay trẫm cùng ái cơ ra ngoài du ngoạn, không nói lễ quân thần.” Hoàng đế cười nói.
Ánh mắt Mục Thanh Thanh quyến luyến chăm chú vào trên mặt Tuyên Thiệu. Dùng ánh mắt miêu tả nhiều lần mặt mày, mũi, môi mỏng của hắn. Nhìn thế nào cũng không đủ.
“Tuyên công tử hưu mộc ở nhà, thông thường làm những gì?” Mục Thanh Thanh dịu dàng hỏi.
Tuyên Thiệu vẫn không nâng mắt nhìn nàng ta, cũng không để ý tới câu hỏi của nàng ta.
Mục Thanh Thanh tự bị mất mặt, trên mặt có chút khó coi.
Lúc đoàn người đi tới ngoài cửa thư phòng của Tuyên Thiệu thì Tuyên Thiệu bỗng nhiên dừng bước. “Hồi bẩm hoàng thượng, thư phòng của thần không cho phép phụ nữ đi vào, xin thánh thượng thứ lỗi.”
Mục Thanh Thanh thò đầu vào trong liếc mắt nhìn. “Thế nào, Tuyên thiếu phu nhân cũng không cho đi vào sao?”
Tuyên Thiệu chắp tay hướng về hoàng thượng, đối với Mục Thanh Thanh vẫn làm như không nghe thấy.
Bị người ta liên tiếp không nể mặt mũi hai lần, biết là người đàn ông nàng ta ái mộ nhất, nhưng trong lòng Mục Thanh Thanh cũng có oán giận.
Chỉ thấy nàng ta ôm cánh tay hoàng đế, khẽ lắc lắc, dịu dàng nói: “Hoàng thượng, nô tì chỉ là hiếu kì thôi…”
Giọng nói lập tức khiến cung nữ theo ở phía sau cũng không nhịn được rùng mình.
Tất nhiên xương cốt của hoàng thượng bị một tiếng này xoa nắn đến tiêu tan.
“Thiệu nhi à, vạn sự đều có tiền lệ mà! Ái cơ của trẫm lẽ nào cũng không thể để cho ngươi phá lệ một lần sao?” Hoàng thượng bày ra một bộ khí thế quân vương.
Chẳng qua khí thế quân vương này hiển nhiên không thể khiến cho Tuyên Thiệu thoả hiệp, hắn chỉ thản nhiên nói: “Ái cơ của hoàng thượng có quan hệ gì với thần? Vả lại thư phòng không có gì ngoài sách. Trong Tam Xử Tàng của cấm cung cất giấu thiên hạ kỳ thư, toàn bộ đều tuyệt diệu.”
Tuyên Thiệu quả quyết từ chối, không hề có chỗ điều đình.
Sắc mặt Mục Thanh Thanh không vui, nhưng nghĩ tới ngay trước mặt hoàng thượng nàng ta không thể thật sự làm gì với Tuyên Thiệu. Ở dưới mắt hoàng đế, chi bằng mượn cơ hội này làm chút chuyện thú vị hơn. Liền hoà hoãn sắc mặt, nói: “Như vậy thì thôi. Ta đi xem ở nơi khác một chút.”
Nói xong liền buông cánh tay hoàng đế ra, đi về phía con đường nhỏ hai bên trồng trúc xanh.
Tuyên Thiệu nói với quản gia của chính viện: “Đi bẩm báo với mẫu thân, bảo bà ấy đến đây tiếp đón Mục chiêu nghi.”
“Dạ!” Quản gia kia vội vã rút lui.
Hoàng đế đưa mắt nhìn bóng lưng của Mục Thanh Thanh biến mất ở sâu trong rừng trúc, vỗ vai Tuyên Thiệu, nói: “Thiệu nhi đều ở đây xem sách? Đi, chúng ta vào trong thư phòng hàn huyên một chút.”
Mục Thanh Thanh cười nhìn người hầu dẫn đường ở bên cạnh. “Viện của thiếu phu nhân nhà ngươi ở đâu?”
Người hầu chỉ xa xa một cái. “Đi qua rừng trúc, vào cửa thuỳ hoa, vòng qua bức tường phù điêu, đi qua hành lang gấp khúc về hướng bắc, qua cầu nổi, là viện thứ nhất bên tay trái.”
(
“Được rồi, không cần ngươi đi theo.” Mục Thanh Thanh phất tay kêu người hầu kia lui ra.
Người hầu khom lưng lui đến bên đường.
Mục Thanh Thanh mang theo cung nữ thiếp thân của mình, đi về phía viện người hầu đã chỉ.
Lúc này Yên Vũ đang vào của thuỳ hoa, ngồi trong hành lang gấp khúc, lắng tai nghe động tĩnh của chủ tớ Mục Thanh Thanh.
“Vân Châu, đi, ngươi mau chạy đi thông báo cho mẫu thân là Mục chiêu nghi ở trong viện của chúng ta, nói ta sợ chiếu cố không chu toàn, có điều thất lễ, mời mẫu thân đến tiếp đón.” Yên Vũ phân phó.
“Vâng.” Tô Vân Châu lên tiếng, lập tức hăng hái nhún người rời đi.
Mục Thanh Thanh tới Tuyên phủ, không gặp Tuyên phu nhân mà lại tới gặp nàng – một thiếu phu nhân. Nếu mình không mau mời Tuyên phu nhân đến thì có vẻ nàng không biết tôn ti nặng nhẹ.
Sau khi nhìn Tô Vân Châu rời đi, nàng vẫn không đứng dậy quay về viện, ngồi trong hành lang gấp khúc ngay tại cửa thuỳ hoa, lẳng lặng đợi Mục Thanh Thanh đến.
Nàng muốn xem xem nàng ta hôm nay đến đây, lại tính toán điều gì.