Hoàng đế ngồi trên long ỷ, xa xa nhìn nàng ta, thấy nàng ta khóc không ra hơi, nhưng không đưa ra một lời.
“Hoàng thượng… Người nói người yêu thần thiếp, cho nên lúc nào cũng sẽ thiên vị thần thiếp, cưng chiều thần thiếp, tin tưởng thần thiếp… Đều là gạt người sao?” Mục Thanh Thanh giương mắt, một đôi mắt đẹp khóc đỏ bừng, bình tĩnh nhìn hoàng đế.
Trong đôi con ngươi ngấn nước giống như hàm chứa thâm tình nồng đậm.
Hoàng thượng thấy thế, trong lòng có chút do dự…
“Hoàng thượng!” Nhưng vào lúc này, cung nữ phía sau Mục Thanh Thanh bỗng nhiên phù phù quỳ xuống, vai co rúm lại, nằm bò ở trên đất không dám ngẩng đầu.
Hoàng hậu và Mục Thanh Thanh đều quay đầu nhìn lại, thấy cung nữ quỳ trên đất chính là Đinh Hương, cung nữ thiếp thân hầu hạ Mục Thanh Thanh.
“Nô tỳ… Nô tỳ có lời muốn nói…” Giọng của Đinh Hương đều run rẩy.
Hoàng hậu và Mục Thanh Thanh liếc nhau, nhưng cũng không nói lời nào, nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Hoàng hậu vẫn nhìn Đinh Hương, Mục Thanh Thanh thì nhìn về phía hoàng đế.
Đinh Hương muốn nói gì?
Tại sao lúc này bỗng nhiên quỳ xuống?
Trong lòng Mục Thanh Thanh có dự cảm không ổn. “Hoàng thượng…”
“Ngươi nói.” Hoàng thượng mở miệng ngắt lời Mục Thanh Thanh, nói với Đinh Hương.
“Hồi bẩm thánh thượng, khi nô tỳ trực đêm trong lúc vô tình phát hiện ban đêm sau khi Hiền phi nương nương đã đi ngủ thì chẳng biết lại rời tẩm điện lúc nào, trước hừng đông lại sẽ lặng lẽ trở về. Chuyện này là vào thời điểm Hiền phi vẫn là Mục chiêu nghi. Nô tỳ vốn không dám nói, nhưng hôm nay nô tỳ không thể không nói… Nô tỳ không nói thì cảm thấy lương tâm bất an…”
“Ngươi nói bậy!” Mục Thanh Thanh tức giân từ dưới đất nhảy dựng lên, giơ tay cho Đinh Hương một bạt tai.
“Ngươi nói, hoàng hậu cho ngươi cái gì tốt? Để ngươi vu cáo hãm hại ta như vậy?”
Đinh Hương bụm mặt lắc đầu. “Hoàng tự là chuyện hệ trọng, nương nương người không thể mê muội lương tâm đi làm loại chuyện này…”
Mục Thanh Thanh một tay che ngực, há hốc miệng thở dốc không thôi, một tay giơ lên thật cao, lại muốn hung hăng tát Đinh Hương.
“Ngăn nàng ta lại!” Hoàng đế bỗng nhiên ra lệnh một tiếng.
Mục Thanh Thanh bị người ta tóm lấy tay, quặt xuống đất.
“Hoàng thượng… Thần thiếp bị oan… Hoàng thượng, thần thiếp tuyệt không có bất trung với người mà…”
Mục Thanh Thanh khóc thành một đoàn.
Huyền Cơ Tử đứng ở một bên bỗng nhiên cúi người nhặt hình nhân từ trên đất lên, lắc đầu nhìn Mục Thanh Thanh, nói: “Không biết hối cải… Đây rõ ràng không phải là ngày sinh tháng đẻ của ngươi! Ngươi ở đây lừa gạt ai?”
Mục Thanh Thanh bỗng ngừng khóc, nâng mắt nhìn về phía đạo sĩ kia.
Huyền Cơ Tử sờ sờ chòm râu, vẻ mặt cao thâm nói: “Ngươi là sinh ra vào quỷ tiết âm, ngày mười bốn tháng bảy, mệnh cách hung thần, ở nhà sát phụ mẫu huynh trưởng, xuất giá sát phu sát tử. Thế nhưng bản thân giấu kín ngày sinh tháng đẻ, trốn ở bên cạnh thánh thượng hấp thu long khí, quả thật là đại nghịch bất đạo!”
Mục Thanh Thanh bị ngữ khí, thần thái điềm tĩnh nghiêm túc của Huyền Cơ Tử doạ đến ngơ ngẩn.
Không sai, sinh nhật của nàng ta là ngày mười bốn tháng bảy, kiếp trước đúng là như vậy.
Cũng vừa đúng vào ngày sinh nhật ấy, nàng ta đã uống rất nhiều rượu rồi xảy ra tai nạn xe cộ. Vốn cho là sẽ đi đời nhà ma, nhưng không ngờ xuyên đến tận đây.
Cho nên nàng ta không chỉ có sinh nhật là mười bốn tháng bảy, ngày hồng nhan mất sớm cũng là mười bốn tháng bảy. Nàng ta còn nói đùa là trời ghen tị hồng nhan, sau đó ông trời phát giác làm như vậy không tử tế nên mới lại cho nàng ta cơ hội sống lại.
Sinh nhật thật sự của nàng ta chỉ có một mình Yên Vũ biết. Trước khi nàng ta xuyên qua cũng có nghe người ta nói mười bốn tháng bảy là quỷ tiết, cho nên nàng ta không thích đề cập đến ngày sinh của mình với người khác. Trước đây, lúc má Từ hỏi nàng ta, nàng ta cũng chỉ nói không nhớ rõ.
(chắc là lễ cô hồn) Sao vị đạo sĩ trước mặt này lại biết rõ ràng như vậy? Hắn ta thật sự có thể biết bấm độn người khác?
“Ngươi không lời nào để nói chứ?” Hoàng hậu lạnh lùng nói.
Mục Thanh Thanh cứng ngắc quay sang, thấy dáng tươi cười châm chọc của hoàng hậu, thấy hoàng thượng vô cùng thất vọng đối với vẻ mặt tuyệt vọng của nàng ta.
Nàng ta chợt nghĩ đến cái gì, gương mặt trắng bệch, quát Huyền Cơ Tử: “Ngươi căn bản không phải tính ra được! Là Yên Vũ nói cho ngươi biết đúng không? Là thiếu phu nhân Tuyên gia nói với ngươi như vậy đúng hay không? Nàng ta và hoàng hậu cấu kết, muốn vu cáo hãm hại ta! Muốn hại chết ta đúng hay không! Ngươi, tên đạo sĩ thúi này! Hoàn toàn làm ra vẻ huyền bí! Hoàn toàn khi quân võng thượng!”
(võng: dối lừa)
Huyền Cơ Tử vẻ mặt không hiểu nhìn nàng ta, cuối cùng chỉ cúi đầu lắc lắc, thấp giọng nói: “U mê không tỉnh ngộ. Không cứu được.”
Mục Thanh Thanh trương ra khuôn mặt đẹp đã vặn vẹo, nếu không có cung nhân luôn kềm chế nàng ta, nàng ta đã nhảy dựng lên từ lâu, cào lấy mặt của Huyền Cơ Tử.
Nàng ta vừa lạc giọng kiệt lực gào thét, vừa nhấc chân đạp về phía Huyền Cơ Tử. Đều bị cung nhân kéo giữ, không thể chạm được hắn chút nào.
“Đừng cho là ta không biết các ngươi đã sớm thông đồng với nhau! Đinh Hương, con tiểu tiện nhân này! Lại dám phản bội ta! Ngươi không được chết tử tế!” Mục Thanh Thanh thấy đạp không được Huyền Cơ Tử liền cắn răng nghiến lợi quát Đinh Hương.
“Câm miệng…” Hoàng đế trên long ỷ đã không nhìn được nữa. “Uổng cho trẫm yêu ngươi như vậy, cưng chiều ngươi, đem tất cả tốt nhất đều cho ngươi… Không phải là người khác phản bội ngươi, là ngươi, phản bội trẫm!”
Hoàng thượng chậm rãi đứng dậy, mỗi chữ mỗi câu đều hết sức cố gắng nói.
Tựa như nói cho Mục Thanh Thanh nghe, lại tựa như nói cho chính mình.
“Là trẫm đã nhìn lầm ngươi! Trong lòng ngươi đã không có trẫm, trẫm… liền ban chết cho ngươi!”
Mục Thanh Thanh nghe thấy hoàng thượng nói, chợt an tĩnh lại, nâng đôi mắt đỏ ngầu nhìn lên. “Hoàng thượng…”
Hoàng thượng xua tay ngăn lại lời nàng ta muốn nói ra.
“Đừng nói cái gì cả, trẫm không muốn nghe…”
Mục Thanh Thanh kinh ngạc nhìn hoàng đế vẻ mặt bi thương, cụp mắt ngồi trên long ỷ, giống như trong nháy mắt đã già đi rất nhiều. Giờ khắc này trong lòng đột nhiên dâng lên chua xót, hắn thật sự yêu mình? Không phải nói đế vương bạc tình sao? Hoàng đế căn bản không có thật lòng sao? Tại sao hắn nhìn qua cô đơn như vậy?
Nếu hắn thật sự yêu mình, không phải mình còn có một chút hi vọng sống sao?
Nàng ta không muốn chết. Nếu không có trải qua cái chết người ta sẽ không biết cuộc sống mới đáng quý!
Nàng ta là người đã chết qua một lần, cho nên càng sợ chết hơn so với người thường…
“Hoàng thượng, nếu người muốn thần thiếp chết, không cần nhiều tội danh như vậy, chỉ cần hoàng thượng nói một câu, thần thiếp cũng có thể cam tâm chịu chết. Nhưng thần thiếp nhớ mong hoàng thượng, cầu hoàng thượng sau khi thần thiếp chết có thể đốt cho một vài vật bên người thần thiếp, để cho thần thiếp lưu một niệm tưởng… Nếu nhiều năm sau hoàng thượng có thể rõ ràng chân tướng hôm nay không giống như nhìn thấy vậy, cầu hoàng thượng có thể giải oan cho thần thiếp…”
Mục Thanh Thanh nói thật chân thành, từng chữ như đao đâm vào trong lòng mỗi người ở đây.
Hoàng đế nhịn không được lại ngước mắt nhìn Mục Thanh Thanh.
Hoàng hậu cảm thấy không tốt. Nếu như lúc này Mục Thanh Thanh hát kịch tình đau khổ, đổi lại thông cảm của hoàng đế, sau này có muốn dọn sạch nàng ta thì càng khó khăn.
Chợt ngồi dậy, nhìn thẳng Mục Thanh Thanh. “Hiền phi cảm thấy mình bị oan sao?”
Mục Thanh Thanh không nhìn hoàng hậu, chỉ nắm thật chặt tay mình, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, đau đớn khiến cho nàng ta tỉnh táo. “Thần thiếp có phải bị oan hay không trong lòng hoàng thượng tự có phán đoán sáng suốt. Mặc kệ chân tướng thế nào, hoàng thượng kêu thần thiếp chết, thần thiếp tuyệt không do dự.”
“Được, xin hoàng thượng truyền Lý thái y vào điện.” Hoàng hậu lạnh lùng nói.
Đây là một chiêu cuối cùng bà ta cùng Yên Vũ đã thương lượng.
Nếu có thể không bóc trần nỗi đau của hoàng thượng mà dọn sạch Mục Thanh Thanh thì chiêu này sẽ giữ lại không dùng.
Nếu tình thế nguy cấp, vạn bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể mạo hiểm nguy cơ khiến hoàng thượng tức giận, dùng chiêu hiểm này.
Ba chữ Lý thái y vừa ra khỏi miệng.
Sắc mặt Mục Thanh Thanh liền thay đổi, nước mắt ngưng ở trong hốc mắt. Nàng ta nhìn thấu quyết tuyệt trên mặt hoàng hậu, trong lòng minh bạch, hoàng hậu cùng nàng ta quậy đến bước này là định hôm nay không chết không thôi!
Hoàng đế lạnh lùng nói: “Truyền Lý thái y…”
Hai người phụ nữ đều quỳ gối ở chỗ không xa dưới chân ông ta.
Ông ta vốn cho là thê thiếp của mình có thể hoà thuận ở chung. Hôm nay mới biết dưới sự hoà thuận bên ngoài được ẩn giấu bao nhiêu mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Lý thái y run run rẩy rẩy bị mang đến điện.
Nhìn thấy hoàng hậu và Hiền phi đều quỳ trên đất, đầu gối mềm nhũn, liền quỳ xuống.
“Hoàng thượng…” Sắc mặt Lý thái y trở nên trắng bệch, cả người hơi run rẩy.
Mặc dù không biết nguyên nhân hậu quả, nhưng nhìn thế này, trong lòng hắn ít nhiều đã có suy đoán. Trước đây, lúc nghe thấy Hiền phi có thai là hắn nên cuốn gói đào tẩu… đào tẩu xa thật xa. Nhưng đáng tiếc hắn ôm một chút lòng cầu may, rốt cuộc dồn mình đến như ngày hôm nay.
“Lý thái y là thái y chuyên trách bắt mạch cho hoàng thượng, có lẽ thân thể của hoàng thượng thái y rất rõ ràng.” Hoàng hậu quay đầu nhìn Lý thái y, nói.
“Dạ, đúng…” Lý thái y run run đáp.
“Hoàng thượng, xin sai tất cả mọi người không liên qua đều ra ngoài điện!” Huyền Cơ Tử bỗng nhiên mở miệng.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn, nhưng hắn bình tĩnh vuốt râu, giống như siêu thoát thế ngoại.
Hoàng thượng không hiểu nhìn Huyền Cơ Tử, rồi nhìn Lý thái y một cái, trong lòng cũng hiểu vài phần. Đứng lên nói: “Các ngươi theo trẫm.”
Ông ta chỉ hai người Lý thái y và Huyền Cơ Tử.
Lý thái y bò dậy từ đất, đi theo phía sau Huyền Cơ Tử, theo hoàng thượng vào hậu điện.
Người khác đều vẻ mặt không rõ, chờ ở tiền điện.
Chỉ có trên mặt hoàng hậu quỳ trên đất cùng Mục Thanh Thanh bị người ta kềm chế là không có vẻ bất ngờ.
“Là ngươi trêu chọc ta trước, ta có biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Mục Thanh Thanh hung hăng trừng hoàng hậu, nói.
Hoàng hậu nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái. “Bản thân làm chuyện đuối lý cũng không cảm thấy ngại mà ở chỗ này dõng dạc?”
“Hừ, ngươi và Yên Vũ thông đồng với nhau hãm hại ta, bóc trần nỗi đau của hoàng thượng, ngươi cho là ngươi được cái gì tốt? Yên Vũ để ngươi đứng ở đằng trước, có tai nạn đều chỉa vào ngươi, nàng ta ở sau lưng tận hưởng điều tốt. Ngươi bất quá là ngu ngốc bị nàng ta lợi dụng mà thôi. Nàng ta bán đứng ngươi, ngươi còn giúp nàng ta kiếm tiền đó! Nhìn ta và ngươi đấu dữ dội, nàng ta ngồi đó ngư ông đắc lợi. Hoàng hậu thông minh như vậy, sẽ không đến bây giờ còn không có ý quay về ư?” Mục Thanh Thanh thấp giọng nói.
Hoàng hậu nâng mắt, lạnh lùng nhìn nàng ta.
Mục Thanh Thanh xuỳ cười một tiếng. “Ta dù chết cũng coi như chết minh bạch, ngươi đừng tới lúc đó bị người ta lợi dụng đến chết cũng không biết mình chết như thế nào.”
Nàng ta cho dù chết cũng sẽ không để cho Yên Vũ sống dễ chịu, sẽ không để cho hoàng hậu sống dễ chịu.
Bây giờ chẳng phải hai người liên thủ đối phó nàng ta sao? Nàng ta càng muốn gây bất hoà, chia rẽ hai người!
Hoàng hậu im lặng không lên tiếng nhìn Mục Thanh Thanh một hồi.
Mục Thanh Thanh đem lời nên nói đều nói hết, cũng không thấy hoàng hậu trả lời chút nào.
Nàng ta im lặng, nhíu mày nhìn hoàng hậu.
“Ngươi nói xong rồi?” Hoàng hậu lãnh đạm hỏi.
Mục Thanh Thanh vẫn nhíu mày.
Hoàng hậu chợt cười một tiếng. “Tuyên gia là thần, hoàng thượng và thái tử là quân. Chỉ cần Tuyên gia không đi ủng hộ nhị hoàng tử thì không trở thành uy hiếp với bổn cung. Khích bác của ngươi vô dụng với bản cung. Vẫn nên tiết kiệm một chút tâm tư, chuẩn bị chịu chết đi!”
Mục Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này lại thấy ba người hoàng đế từ hậu điện chậm rãi đi trở lại.
Sắc mặt hoàng đế xanh đen, bước chân có chút thẫn thờ, giống như là bị đả kích thật lớn.
Huyền Cơ Tử vẫn một bộ dáng thế ngoại cao nhân phóng khoáng, phất trần vung lên, mặt không biểu tình.
Lý thái y vẫn đi ở sau cùng, khom người, đầu chôn chặt vào trong ngực, vẫn không che giấu được dấu chân to loáng thoáng ở trước ngực.
“Người đâu.” Hoàng đế vịn lấy tay ghế khắc đầu rồng, chậm rãi ngồi lên long ỷ, giọng nói giống như trong nháy mắt hoàn toàn không có sức lực. “Thuốc phá thai.”
Hoàng hậu cùng Mục Thanh Thanh nghe vậy đều ngẩng đầu nhìn hoàng đế.
Trong lòng hoàng hậu phân vân, hoàng đế đây là mềm lòng sao? Nếu muốn giết Mục Thanh Thanh, không cần thuốc phá thai, trực tiếp ban chết không phải là xong chuyện sao?
Mục Thanh Thanh cũng mơ hồ phát giác ra mình dường như còn một cơ hội sống sót.
Thời khắc mấu chốt đứng ra bán đứng Mục Thanh Thanh – Đinh Hương lúc này nghĩ lại mà sợ một trận. Nếu Hiền phi không chết, nàng ta còn có mạng sống tiếp sao?
Khi mọi người đang theo đuổi tâm tư của mình.
Hoàng đế lại lạnh lùng nói: “Nếu có chết, trong bụng hậu phi của trẫm cũng tuyệt đối không thể có mang nghiệt chủng!”
Mục Thanh Thanh nghe vậy trong lòng rốt cuộc lạnh thấu, bỗng nhiên không có sức lực, mềm nhũn ngã xuống đất. Một đôi mắt đẹp nhưng mất đi thần thái ngày trước.
Hoàng hậu bình tĩnh thở phào một cái, trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Đinh Hương giơ tay lên lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
Một chén thuốc đen ngòm được bưng lên đại điện.
Mục Thanh Thanh bị người ta cạy miệng, trút xuống chén thuốc.
Quần áo lộng lẫy cũng vương một chút nước thuốc đen ngòm. Nước mắt của nàng ta theo gò má chảy xuống vào chén thuốc, cùng vào bụng. Trong miệng đều là vị thuốc đông y đắng nghét, không phân biệt ra vị nước mắt.
Một chén thuốc đen ngòm thấy đáy.
Mọi người trên điện thở mạnh cũng không dám, chỉ chờ hoàng đế ra lệnh.
Hoàng đế nâng mắt nhìn Mục Thanh Thanh một chút. Cái nhìn này lại có ý vĩnh biệt nồng đậm.
“Tước đi phong hào Hiền phi, biếm lãnh cung, đợi sau khi xảy thai… đợi sau khi xảy thai…” Trong giọng nói của hoàng đế bỗng nhiên có nghẹn lại.
Người khác đều áp đầu xuống thấp, không dám nhìn đến thánh nhan.
Duy chỉ có Huyền Cơ Tử ngước mắt nhìn thoáng qua, thấy hoàng đế xoay lưng lại, lấy ống tay áo lau lau khoé mắt.
Vung tay lên, một bóng dáng vàng rực bước nhanh ra đại điện.
Tất cả mọi người hơi sững sờ.
Hoàng thượng cứ như vậy mà đi? Còn chưa nói đợi sau khi Hiền phi sảy thai thì thế nào đây?
Nhưng mà lúc này ai cũng không có can đảm đuổi theo hoàng đế để hỏi một câu.
Mọi người đành phải đưa mắt chuyển hướng về phía hoàng hậu.
Hoàng hậu chậm rãi đứng lên từ dưới đất. Bà ta lạnh lùng nhìn Mục Thanh Thanh bị đổ thuốc, kinh hồn lạc phách vẫn nằm yên trên đất không nhúc nhích, tựa như im hơi lặng tiếng. Nhưng cuối cùng không một lời, cũng xoay người ra khỏi đại điện.
Hai người quản lý chuyện này không một tiếng bỏ đi như thế? Bảo bên dưới nên làm cái gì bây giờ?
“Đi đi đi, trước tống vào lãnh cung rồi hãy nói!” Bọn thái giám cùng tính toán, kéo Mục Thanh Thanh ở trên đất lên, liền đi về phía lãnh cung.
Lãnh cung lạnh như băng, đổ nát không người ở, càng không có người hầu hạ.
Mục Thanh Thanh bị ném vào nơi này một mình.
Nàng ta nằm trên mặt đất lạnh như băng, trong bụng truyền đến từng đợt đau đớn trĩu xuống.
Nàng ta giơ tay lên che lấy bụng, từng dòng nóng chảy tràn ra từ thân dưới.
“Ta sẽ chết ở chỗ này sao… Đây là ném ta ở chỗ này, ý mặc ta tự sinh tự diệt sao?” Mục Thanh Thanh tự lẩm bẩm.
Thân dưới của nàng ta ở trên đất bị dính đỏ hoàn toàn. Nhưng nàng ta giống như vô tri vô giác, nằm ở nơi đó, ngửa mặt lên trời không nhúc nhích.
Tin tức trong cung nhanh chóng truyền đến tai Yên Vũ.
Lúc đó nàng đang ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm một viên cờ không lạnh không nóng, tay trái đánh cờ với tay phải.
Viên cờ đen trong tay rơi trên bàn cờ.
Nàng nâng mắt nhìn trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ.
Cuối thu không khí dễ chịu, thỉnh thoảng có một hai đám mây trắng nhàn nhã lay động trên bầu trời xanh không mây.
Ba năm trước đây, cũng là thời tiết như thế này đi, má Từ bỗng nhiên gọi nàng vào trong hành lang hậu viện Xuân Hoa lâu.
Kéo tay của Mục Thanh Thanh giới thiệu với nàng, nói: “Đây là Mục Thanh Thanh, sau này sẽ là tiểu thư của con. Con ở trong tối, nàng ta ở ngoài sáng, các con phải phối hợp thật tốt, ở chung hoà thuận.”
“Tiểu thư mạnh khoẻ.” Nàng đang tính nhún người hành lễ.
Nhưng bị Mục Thanh Thanh nắm lấy tay lắc lắc. “Xin chào, dung mạo của ngươi thật là xinh đẹp! Sau này chúng ta chính là tỷ muội rồi! Ta mới đến, còn xin chiếu cố nhiều hơn!”
Ba năm dường như thoáng một cái đã qua.
Lúc trước nàng ta kéo chặt tay nàng, rạng rỡ như mặt trời ban trưa, cười tươi như hoa.
Sợ là ai cũng chưa từng ngờ tới hai người sẽ cùng nhau đi tới ngày này, nông nỗi như vầy.
“Là ta lòng quá ác độc sao?” Yên Vũ bỗng nhiên quay sang hỏi Lục Bình ở bên cạnh.
Lục Bình sững sờ, cung kính đáp: “Chủ tử là chủ tử hiền hoà nhất mà nô tỳ đã gặp qua, cũng không đánh chửi nô tỳ. Ngay cả Vân Châu là nha hoàn không ngừng làm ra chuyện hồ đồ lớn nhỏ cũng không thấy chủ tử nghiêm khắc trừng phạt nàng ta thế nào, chủ tử sao có thể tính là lòng dạ độc ác chứ?”
Yên Vũ lắc đầu, không nói nữa.