Tuyên Thiệu nắm lấy vai Yên Vũ. “Bây giờ nàng mang thai, cố gắng không nên suy nghĩ nhiều đến chuyện nhọc lòng như vậy, được chứ? Rốt cuộc sự thật thế nào, không thể suy đoán vô căn cứ như vậy, chúng ta cuối cùng sẽ tìm được chân tướng!”
Yên Vũ nghe vậy, thu hồi lại suy nghĩ lao nhanh như thúc ngựa của mình, chậm rãi gật đầu. “Ừm, thiếp không suy nghĩ nhiều. Bây giờ thiếp trước tiên phải học làm một người mẹ tốt, thiếp phải chăm sóc kỹ lưỡng con của chúng ta. Những việc này vẫn nên để cho chàng lo nghĩ đi, thiếp chỉ cần tránh ở sau lưng chàng, chờ chàng bày chân tướng ở trước mặt thiếp là được rồi.”
Tuyên Thiệu nghe vậy, kinh ngạc nhìn Yên Vũ.
Vừa tin cậy vừa ỷ lại hắn như vậy, hắn thật sự đã chờ rất lâu.
Hắn là đàn ông, là chủ của một gia đình. Những chuyện bên ngoài vốn nên do hắn vất vả, nàng chỉ cần ở sau lưng hắn, chờ hắn báo tất cả cho nàng biết là được rồi.
“Nàng…” Cổ họng Tuyên Thiệu hơi chua xót, nhất thời ấp úng không thành câu.
Yên Vũ chậm rãi gật đầu. Nét mặt biểu lộ vẻ tươi cười nhàn nhạt nhưng ấm áp như gió xuân. “Trước đây thiếp làm không được, không tin tưởng chàng, không biết lười biếng ỷ lại vào chàng. Sau này thiếp sẽ cố gắng làm người vợ, làm người mẹ tốt, không để cho chàng có buồn phiền ở trong nhà, chăm sóc thoả đáng trong nhà cho chàng, được không?”
“Nàng làm tốt lắm. Vẫn luôn tốt. Yên Vũ… có vợ như thế còn cầu mong gì.” Tuyên Thiệu khẽ nói, ôm nàng vào lòng.
Hắn biết mình cũng không phải là không có sai. Ngay lúc gặp gỡ ban đầu hắn bất quá chỉ là thấy nàng thính lực hơn người, có giá trị lợi dụng, sao từng coi nàng vốn là một người con gái mềm yếu? Sao từng thương hương tiếc ngọc đối với nàng? Nàng hiếu thắng, độc lập ngay từ đầu, không phải là do hắn tạo thành sao?
Hôm nay hai người có thể ai về chỗ nấy, mây tan trăng sáng cũng thật sự là không dễ.
Phía ngoài viện bỗng nhiên có tiếng chim hót líu lo truyền đến.
Yên Vũ nghe thấy rõ ràng, Tuyên Thiệu cũng nghe được.
Vào tháng , đêm đã khuya, sao có tiếng chim hót rõ ràng như vậy?
Tuyên Thiệu buông vai Yên Vũ ra, mang theo hai tấm bản đồ quan dịch, khẽ hôn một cái trên trán nàng. “Ở nhà chờ ta, không được lo lắng quá mức.”
Yên Vũ gật đầu. “Được.”
Tuyên Thiệu đẩy cửa đi ra ngoài. Một luồng gió lạnh tiến vào, Yên Vũ rụt vai một cái, nghe tiếng bước chân của hắn hướng ra ngoài đi xa.
Ngoại viện có người chờ hắn. Bọn họ đi chuyến này là muốn ban đêm thăm dò quan dịch, tìm ra An Niệm Chi cùng tim của mẫu thân bị An Niệm Chi giấu.
Tay của Yên Vũ không khỏi siết chặt.
Cầu ông trời phù hộ, để cho bọn Tuyên Thiệu thuận lợi chuyến này, nhất định phải bình an trở về, tốt nhất có thể mang theo tim của mẫu thân bình an trở về. Nếu có thể bắt được An Niệm Chi thì càng hoàn mỹ hơn.
Yên Vũ không thể đi cùng, nói là an tâm chờ nhưng tâm trạng khó tránh khỏi lo lắng.
Lúc này ngược lại hơi hối hận. Hồi đó, lúc ở phủ thừa tướng thì không nên học mấy thứ cầm kỳ thi hoạ, nữ công may vá, nên kêu cha mời thầy dạy võ cho nàng. Phụ thân có chí muốn phụ tá triều cương, tất nhiên sẽ không phản đối. Cho dù trước đây bị trễ nãi, sau khi phủ thừa tướng sụp đổ, nàng cũng không nên ở lại Xuân Hoa lâu để dọ thám biết chân tướng cái gì, nên cùng biểu ca đi núi Thanh Thành học võ… Nhưng mà như vậy, nàng e là không có cơ hội gặp được Tuyên Thiệu, không có cơ hội gả cho Tuyên Thiệu… Suy nghĩ rồi lại lắc đầu, duyên phận thật sự là do trời định, mỗi một chuyện ông trời để cho người ta gặp phải có lẽ đều có ngụ ý của nó.
Mặc dù nàng nằm ở trên giường nhưng không buồn ngủ, chỉ hận thính lực của mình còn chưa đủ mạnh. Nếu có thể có người thính tai, thiên lý nhãn, bây giờ cũng có thể thấy được tình hình của bọn Tuyên Thiệu chứ?
Tuyên Thiệu mang hai huyng đệ Lộ gia cùng với Thượng Quan Hải Lan lặng yên không tiếng động đã tới bên ngoài quan dịch.
Bọn họ muốn lặng lẽ lẻn vào quan dịch, tìm kiếm An Niệm Chi cùng vật bị ông ta giấu đi.
Bốn người căn bản đã hiểu rõ bố cục bên trong quan dịch, cũng nhớ kỹ trong lòng vị trí Yên Vũ vạch ra.
Bốn cái bóng đen nhờ bóng đêm yểm trợ, lặng yên không tiếng động trượt vào bên trong quan dịch to lớn.
Tránh được thị vệ tuần tra, im hơi lặng tiếng đi tới gần viện của sứ giả Tây Hạ.
Nhưng còn cách viện của Tây Hạ xa vài trượng thì nhìn thấy viện của sứ giả Tây Hạ vốn nên an giấc, vắng vẻ không tiếng động, đã đèn đuốc sáng trưng, loáng thoáng có tiếng người đứt quãng truyền đến.
Tuyên Thiệu ra dấu với ba người. Ba người mượn bóng đêm, nằm ẩn nấp trên nóc nhà thật cao.
Từ từ gới gần viện đèn đuốc sáng trưng của sứ giả Tây Hạ.
Tới gần mới nhìn thấy sứ giả Tây Hạ lúc này đều đứng ở trong viện, trói gô một người đàn ông.
Tuyên Thiệu nhìn người đàn ông kia, hơi rũ đôi mắt, suy nghĩ trong phút chốc, trong lòng hiểu rõ vài phần.
Người đàn ông kia tức giận giãy dụa.
Sứ giả Tây Hạ thấy người đàn ông mặc áo đen này bị binh lính dẫn tới, tiến lên đang muốn nói nhưng bị người đàn ông kia hung hăng trừng mắt một cái.
Nhưng sứ giả Tây Hạ không có mở miệng trách mắng, ngược lại tự mình giơ tay lên lôi ra vải trong miệng của người đàn ông áo đen.
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Mau thả ta ra, ta muốn truy đuổi ăn trộm!”
“Chuyện này… Đại hoàng… À, trong chuyện này sợ là có hiểu lầm gì đó?” Sứ giả Tây Hạ vừa kêu người cởi ra dây thừng buộc chặt trên người đàn ông, vừa khuyên nhủ.
“Có hiểu lầm hay không, ta rõ ràng hơn các ngươi. Bớt nhiều chuyện đi, làm tốt phận sự của các ngươi là được rồi!” Người đàn ông mặc áo đen vừa được tự do liền muốn đi.
Người sứ giả kia lại vội vàng cản đường của hắn. “Đại… À, ừm, ngươi bị thương, vả lại hắn rời đi đã lâu, bây giờ có đuổi theo cũng không kịp! Cho dù đuổi kịp thì ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn…”
“Cút…” Người đàn ông áo đen đưa tay đẩy sứ giả Tây Hạ sang một bên, nhún người bay lên, đuổi theo về hướng Tây Bắc.
Tuyên Thiệu suy nghĩ trong nháy mắt, ra hiệu kêu Lộ Minh Dương cùng Thượng Quan Hải Lan đuổi theo người đàn ông kia trước.
Hắn và Lộ Nam Phi vẫn ở lại trong quan dịch, tìm kiếm An Niệm Chi.
Hắn nghi ngờ người mà người đàn ông áo đen kia muốn đuổi theo là An Niệm Chi. Nói như thế, e rằng An Niệm Chi đã chạy thoát, không còn ở trong quan dịch nữa.
Nhưng hắn vẫn nhận ra người đàn ông áo đen kia, chính là người ngày đó ám sát hắn ở Tuyên phủ. Ban đầu hắn ta ám sát thất bại, lúc sắp bị bắt được thì Toàn Cơ chủ An Niệm Chi bỗng nhiên xuất hiện cứu hắn ta đi.
Chẳng phải bọn họ cùng một giuộc sao? Sao bây giờ xem ra lại có mâu thuẫn?
Không thể kết luận An Niệm Chi đã chạy thoát, cũng không thể để cho người đàn ông này lại mất đi tung tích nữa.
Sau khi Lộ Minh Dương cùng Thượng Quan Hải Lan đuổi theo người đàn ông áo đen kia, Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi cấp tốc lén đi lục soát viện của sứ giả Tây Hạ.
Người đàn ông áo đen kia phá rối, đại đa số người trong viện của sứ giả Tây Hạ bị giật mình tỉnh giấc, lại càng nhiều đèn sáng hơn, công việc lục soát không quá thuận lợi.
Tìm một vòng cũng không thấy tung tích của An Niệm Chi hay Mục Thanh Thanh.
“Đi!” Tuyên Thiệu cùng Lộ Nam Phi cũng đuổi theo hướng Tây Bắc.
Người đàn ông áo đen kia bị thương, lúc ở trong viện của sứ giả Tây Hạ còn chưa có biểu hiện rõ ràng ra ngoài.
Nhưng tung người rời đi, tiêu hạo nội lực khinh công, sau khi đuổi theo một khoảng thì hơi thở của hắn rõ ràng đã rối loạn, tốc độ cũng chậm lại.
Vì không được lệnh rõ ràng của công tử, Lộ Minh Dương cùng Thượng Quan Hải Lan cũng không có tiến lên so chiêu với hắn, cũng chỉ thả chậm tốc độ, theo dõi hắn từ xa.
Người đàn ông áo đen kia đuổi tới một chỗ trong rừng rậm ở ngoại ô, thể lực chống đỡ hết nổi, ngã nhào trên đất.
Thượng Quan Hải Lan kề sát vào lỗ tai Lộ Minh Dương, khẽ hỏi: “Làm sao bây giờ, quản hay không quản?”
Khi hắn nói chuyện, hơi thở trong miệng thổi lên lỗ tai Lộ Minh Dương, khiến cả người Lộ Minh Dương không được tự nhiên, giơ tay lên đẩy đầu của hắn ra. “Mặc kệ, chờ công tử đến.”
Bị Lộ Minh Dương đẩy ra, Thượng Quan Hải Lan nhìn Lộ Minh Dương, nhếch miệng hơi cười cười, khoanh tay ngồi xổm trên cành cây, cũng không nói thêm gì nữa.
Người đàn ông áo đen kia nằm rạp trên đất, chợt ho khan vài tiếng, nghe thấy hơi thở của hắn như là bị nội thương không nhẹ.
Bị thương như vậy mà không chịu đi chữa trị, còn muốn đuổi theo tới nơi này trước, hắn đây là bị người ta cướp đi cái gì? Đến nỗi liều mạng như vậy?
Thượng Quan Hải Lan khẽ lắc đầu một cái, tỏ vẻ mình đoán không ra.
Không bao lâu thì nghe thấy Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi cũng đuổi tới.
Tuyên Thiệu hỏi hai người tình hình, biết được lần này e ra lại để cho An Niệm Chi chạy thoát. Cơ hội cực tốt, ngược lại để cho người áo đen bị thương kia đánh rắn động cỏ, phá hư.
Trong lòng hắn hơi tức giận.
“Đem hắn về.” Thân phận của người này không đơn giản, hơn nữa từng qua lại với An Niệm Chi. Thấy vẻ sứ giả Tây Hạ đối với hắn một mực cung kính, giống như là có chút địa vị.
Từ trên người hắn có thể tìm ra đầu mối của An Niệm Chi.
Thượng Quan Hải Lan cùng Lộ Minh Dương thả người nhảy xuống cành cây, giơ tay lên bắt lấy người đàn ông đang hơi thở hỗn loạn.
Người đàn ông áo đen đang muốn phản kháng.
Thượng Quan Hải Lan cười nói: “Nếu thông minh, ta khuyên ngươi đừng kháng cự. Ngươi cũng biết, ngươi bị nội thương, vận khí nữa chỉ có thể khiến cho ngươi bị thương nặng thêm. Chúng ta không giết ngươi, chỉ muốn mang ngươi về hỏi mấy câu, không nên ầm ĩ nha!”
Lộ Minh Dương nghe thấy giọng điệu của Thượng Quan Hải Lan mang theo ý trêu chọc, nhịn không được liếc hắn một cái, khí thế hung hăng nói: “Đừng lộn xộn, lộn xộn là đánh chết ngay tại chỗ!”
Không biết là bị Thượng Quan Hải Lan khuyên nhủ hay là bị “đánh chết ngay tại chỗ” của Lộ Minh Dương doạ sợ, người đàn ông áo đen thật không có phản kháng nữa.
Thượng Quan Hải Lan tấm tắc hai tiếng, nói với Lộ Minh Dương: “Thật khí phách!”
Lộ Minh Dương hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hắn.
Hai người mang theo người đàn ông áo đen, cùng Tuyên Thiệu trở về trong thành Lâm An.
“Công tử, mang người này về Hoàng thành ti hay là mang đi đâu?” Lộ Nam Phi khom người hỏi.
Tuyên Thiệu quay đầu lại nhìn người đàn ông hơi thở không ổn định kia. Thân phận của hắn không đơn giản, có thể có quan hệ mơ hồ gì đó với Tây Hạ. Hơn nữa, bây giờ e rằng Yên Vũ còn chưa ngủ, đang lo lắng chờ ở nhà.
Nếu như đem người đàn ông này đi Hoàng thành ti, đó là công sự. Nếu Tây Hạ đứng ra thì triều đình khó xử.
“Mang về Tuyên phủ.” Tuyên Thiệu trầm giọng nói.
Mang về Tuyên phủ thì có thể cho Yên Vũ biết tiến triển của sự việc trước. Mặc dù sẽ làm nàng thất vọng, nhưng dù sao cũng hơn là để cho nàng lo lắng. Hơn nữa, đem về nhà thì chuyện này sẽ không cần bày ở ngoài sáng, lúc không có ai, làm thế nào cũng được.
Lúc người đàn ông bị đưa về Tuyên phủ thì đã ngất đi!
Khi bị bấm nhân trung cho tỉnh lại, ánh mắt của hắn còn hơi ngẩn ngơ.
Ngẩng đầu nhìn người quanh mình một chút, một động tác đơn giản lúc này đối với hắn mà nói đều giống như tốn hết sức lực.
Hắn bị trói ở trên ghế, đang ngồi đối diện hắn là Tuyên Thiệu từng bị hắn ám sát, cùng với người ở chung với Tuyên Thiệu vào ngày ấy, Yên Vũ.
Đứng một bên là người bắt hắn về, Lộ Minh Dương cùng Thượng Quan Hải Lan. Ngồi một bên kia là Lộ Nam Phi.
Hắn quét nhìn một vòng, đưa mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào trên người Yên Vũ.
Ánh mắt mang theo căm thù cùng độc ác khiến cho Yên Vũ vô cùng khó hiểu. Hình như nàng không biết người đàn ông này mà? Có biết, cũng là biết hắn từng ám sát Tuyên Thiệu. Ánh mắt của hắn thù hận như vậy là vì sao?
“Nếu không phải ngươi! Nàng ấy… sao lại bị chủ mang đi!” Giọng người đàn ông căm hận nói. “Người đàn bà này lòng dạ cực kỳ độc ác. Nàng ấy làm gì trêu chọc ngươi lại khiến ngươi hại nàng ấy vào lãnh cung còn chưa đủ, bây giờ lại muốn đoạt mạng của nàng ấy?