Yên Vũ

chương 142-2: cảm ơn nàng (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại thấy Tuyên phu nhân nghe vậy chỉ thản nhiên ngẩng đầu nhìn Lưu ma ma một cái.

Lưu ma ma cười, thêm trà cho hai vị chủ tử, nhưng biểu hiện trên mặt rất tự nhiên, tựa như hoàn toàn không ý thức được mình đã nói cái gì.

Trong lòng Yên Vũ mơ hồ có cảm giác bất an.

“Tuyên gia đột nhiên gặp biến cố như vậy, ta vốn tưởng rằng con nhất định sẽ tâm thần không yên, nhưng cũng may mấy ngày nay Thiệu nhi đều ở nhà. Hôm nay thấy khí sắc của con không tệ, có lẽ chuyện này cũng không quá mức ảnh hưởng đến con.” Tuyên phu nhân hoặc là phải giải thích lời của Lưu ma ma, hoặc là tiếp tục nói theo câu chuyện của bà ta, ngược lại trực tiếp đẩy đến đề tài khác.

Yên Vũ nhất thời có chút không phân biệt rõ. Lời vừa rồi của Lưu ma ma rốt cuộc là lời vô tâm, là suy nghĩ riêng của bà ta, hay là Tuyên phu nhân từng có ám chỉ gì, bà ta đo lường được tâm ý của chủ tử, cố ý dò xét?

“Vâng, vinh sủng của Tuyên gia đều là Hoàng thượng cho. Hôm nay Hoàng thượng cảm thấy Tuyên gia làm việc không tốt nên thu hồi lại những ban thưởng. Đều là ơn vua mênh mông cuồn cuộn, trong lòng con cũng không có bất bình gì. Vả lại cuộc sống bây giờ vẫn tốt hơn rất nhiều so với gia đình bình thường, con lại có bất bình gì thì chính là không biết đủ.” Yên Vũ gật đầu lên tiếng trả lời. “Hơn nữa hôm này cả nhà có thể ở cùng một chỗ, cách rất gần, sớm chiều gặp nhau, ngược lại càng tốt hơn.”

Tuyên phu nhân nhìn Yên Vũ, gật đầu. “Con có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”

Hai người lại nói chuyện một hồi. Tuyên phu nhân mấy phen quan tâm thân thể của nàng, hỏi nàng bây giờ ăn uống có khẩu vị đặc biệt gì không.

Nàng nói thích ăn chua, Tuyên phu nhân liền che miệng cười.

Nha hoàn trong phòng Tuyên phu nhân ở một bên liền nói: “Theo lời xưa nói, thai thiếu phu nhân đang mang nhất định là vị tiểu công tử.”

Yên Vũ cũng cười theo.

Lời nói ẵm đến nuôi bên cạnh phu nhân của Lưu ma ma trái lại không hề được đề cập đến nữa.

Trong phòng của Tuyên phu nhân được thu dọn ổn thoả, thời gian Yên Vũ ngồi cũng đã lâu, Tuyên phu nhân kêu nàng trở về nghỉ ngơi.

Nàng không từ chối, đứng dậy rời khỏi viện của Tuyên phu nhân.

Nhà bây giờ nhỏ, viện của Tuyên phu nhân cách viện của nàng và Tuyên Thiệu không bao xa.

Đi chậm thì một khắc đồng hồ cũng đủ để đi về.

Yên Vũ ngồi trong phòng mình, nhưng vẫn có chút tâm thần không yên. Làm tổ mẫu, ẵm cháu nội của mình đến nuôi bên người cũng là chuyện bình thường. Làm vợ của con trai người ta không những không thể phản đối mà trái lại nên cảm thấy vui vẻ.

Trưởng bối chịu thân thiết với trẻ con, đó là chuyện cực kỳ vinh hạnh. Tương lai, nếu như Tuyên phu nhân muốn ẵm con của nàng và Tuyên Thiệu sinh ra đến nuôi ở bên người, nói sao cũng đều bình thường. Nhưng mà nàng làm mẹ thì sao có thể chịu được mình và con xa nhau? Cũng không phải là xa nhau, Tuyên phu nhân ẵm con nàng đến nuôi bên người bà ấy, tất nhiên cũng sẽ không để cho nàng không gặp con. Nhưng là con của mình, là cốt nhục rớt xuống từ trên người mình, nếu không phải được mình đích thân chăm sóc thì luôn cảm thấy lòng khó chịu.

Là nàng quá mức ích kỷ?

Hay là làm mẹ đều có phản ứng giống như nàng?

Cho dù em bé đến bên người Tuyên phu nhân, chắc chắn Tuyên phu nhân sẽ chăm sóc tốt, điểm này không thể nghi ngờ. Nàng không phải là lo lắng đối với Tuyên phu nhân.

Tuyên phu nhân chỉ sinh dưỡng một đứa con trai là Tuyên Thiệu, cũng từng ở trước mặt nàng lộ ra hâm mộ người khác có con cháu quấn quanh. Theo lý, nàng đưa con của mình đến nuôi trước mặt Tuyên phu nhân, coi như là giúp mẹ chồng xua đi hoàn cảnh buồn chán, khiến cho trong lòng mẹ chồng được an ủi, là chuyện một con dâu tốt nên làm. Dù cho Tuyên phu nhân không nói, nàng cũng có thể chủ động đi làm chuyện này.

Nhưng nàng cảm thấy mình thật sự làm không được.

Nàng thừa nhận, con của mình, nàng chỉ muốn ôm đồm ở bên cạnh mình.

“Chủ tử, nghĩ gì thế?” Lục Bình cầm các kiểu hoa văn đứng ở trước mặt Yên Vũ một lúc lâu cũng không thấy Yên Vũ ngẩng đầu nhìn nàng ta, liền nhịn không được gọi.

Yên Vũ nghe tiếng, kinh ngạc ngẩng đầu. “Ngươi nói cái gì?”

“Nô tỳ hỏi cái yếm này làm viền mép tròn hay viền mép lá sen?” Lục Bình lại hơi đưa lên phía trước các kiểu hoa văn cầm trong tay.

Yên Vũ nhìn vải vóc, bỗng nhiên cười cười. “Đi, chúng ta đi hỏi mẫu thân một chút.”

“Hả?” Lục Bình nhất thời không phản ứng kịp, chuyện nhỏ ngần ấy mà phải đi hỏi phu nhân sao? Thiếu phu nhân là người có chủ ý, ngay cả chuyện lớn cũng không thấy nàng ta nhất định phải chạy đi hỏi phu nhân, sao chút chuyện lông gà vỏ tỏi này mà lại muốn đi một chuyến?

Hơn nữa, bọn họ không phải là mới trở về từ viện của phu nhân sao?

Lục Bình còn chưa kịp có phản ứng, Yên Vũ đã đứng dậy đi ra ngoài. Nàng ta liền không thể làm gì khác hơn là bỏ vải xuống, đi đỡ Yên Vũ.

Yên Vũ quay đầu nhìn, thấy nàng ta tay không, liền chỉ chỉ đằng sau. “Những hoa văn này, vải đã cắt hay chưa cắt, kim chỉ, đều mang theo!”

“Thiếu phu nhân muốn làm gì?” Lục Bình lấy làm lạ.

“Có lẽ mẫu thân rãnh rỗi buồn chán, các ngươi mang theo mấy đồ này đi đến viện của mẫu thân. Thứ nhất, ta có thể theo bồi mẫu thân, thứ hai, có vấn đề gì cũng có thể trực tiếp xin mẫu thân chỉ bảo.”

Lục Bình cái hiểu cái không.

Khoé miệng Yên Vũ cũng đã giương lên.

Đoàn người lại mang theo cái rổ kim chỉ đi đến viện của Tuyên phu nhân.

“Phu nhân, thiếu phu nhân tới.” Tiểu nha hoàn bên người Tuyên phu nhân bẩm báo ở cửa.

Tuyên phu nhân ngẩn ra. “Không phải là vừa đi về sao?”

“Dạ, lại tới nữa.” Tiểu nha hoàn cũng chẳng hiểu tại sao.

Tuyên phu nhân nâng mắt nhìn Lưu ma ma ở bên cạnh, lấy ngón tay điểm điểm bà ta một cái. “Ngươi nha!”

Lưu ma ma cúi đầu cười. “Thiếu phu nhân là một người hiếu thuận, tất nhiên không nỡ để người cô đơn quạnh quẽ.”

Lời này của Lưu ma ma dĩ nhiên là lọt vào tai Yên Vũ.

Trong lòng nàng cân nhắc ý nghĩa của lời nói. Xem ra lời kia của Lưu ma ma cũng không phải đã được Tuyên phu nhân gợi ý. Là tự bà ta tính toán ý tứ của Tuyên phu nhân, tự chủ trương nói ra.

Chỉ cần không phải chủ ý của Tuyên phu nhân, vậy còn đỡ.

Cho dù Tuyên phu nhân bị lời nói của Lưu ma ma mà dẫn đến tâm tư muốn đưa con của nàng và Tuyên Thiệu tới nuôi bên người, có lẽ trải qua nỗ lực biểu hiện của nàng, Tuyên phu nhân cũng sẽ thông cảm hiểu được.

Suy cho cùng, Tuyên phu nhân là người thấu tình đạt lý, rất dễ gần gũi.

“Mẫu thân.” Yên Vũ đi tới ngoài cửa, nhẹ nhàng kêu.

“Mau vào đây. Bảo con về nghỉ ngơi, sao lại nhanh như vậy đã tới?” Tuyên phu nhân đứng dậy lên tiếng trả lời ở trong phòng.

Tiểu nha hoàn vén mành lên, để Yên Vũ đi vào.

Lúc này Tuyên phu nhân với nhìn thấy nha hoàn Yên Vũ dẫn tới, trong tay cũng mang theo cái rổ nhỏ.

“Đây là?” Tuyên phu nhân khó hiểu.

“Mẫu thân, con tự mình sửa soạn chút quần áo và đồ dùng hàng ngày cho em bé chưa sinh, nhất thời chọn đến hoa mắt, không nắm được chủ ý. Vốn cách khá xa, không dám đem một chút chuyện nhỏ này đến làm phiền mẫu thân. Bây giờ ở gần, con liền mặt dày xin mẫu thân quyết định thay con!” Yên Vũ ngồi xuống bên tay Tuyên phu nhân, lấy ra một sấp các kiểu hoa văn. “Mẫu thân là người từng trải, có kinh nghiệm, người xem, cái yếm này làm viền tròn mới đẹp hay viền lá sen mới đẹp?”

Tuyên phu nhân cũng không từ chối, đưa tay nhận lấy kiểu mẫu nàng đưa tới.

“Dĩ nhiên là viền tròn mới đẹp. Viền lá sen này nhìn một bên thì đẹp, nhưng da của em bé mỏng, mềm mại, dễ bị cạnh của lá sen đâm, không thoải mái.” Tuyên phu nhân chăm chú nhìn kiểu mẫu trên giấy, nói.

“Màu sắc này phối không tệ, nhưng thiếu vẻ vui mừng, phối với màu sắc sặc sỡ mới vui. Đừng thấy màu sắc sặc sỡ là phong cách quê mùa, người lớn không được tôn lên nhưng con nít nhất định là nổi!” Tuyên phu nhân lại liếc nhìn kiểu dáng quần áo bên dưới, nói.

Yên Vũ vừa nghe vừa liên tục gật đầu.

Tuyên phu nhân nói rất vui vẻ, cuối cùng nhịn không được tự mình động tay.

Yên Vũ chỉ ở một bên đưa kim, xe chỉ giúp bà ta.

Một phòng người náo nhiệt cười nói, thấm thoát đã tới trưa.

Bữa trưa vốn Yên Vũ muốn về viện của mình.

Nhưng Tuyên phu nhân nói: “Đi cái gì, buổi trưa Thiệu nhi không có về. Cũng không phải ở xa, phân biệt rõ ràng giống như trước, bây giờ đều ở trong một viện, còn muốn tách ra hai phòng ăn hay sao?”

Yên Vũ liền thuận theo ở lại.

Mẹ chồng nàng dâu hai người đang dùng bữa trưa, Tuyên phu nhân thấy Yên Vũ rất thích làm đồ cho đứa con chưa sinh, cũng rất thích bà chỉ điểm bọn nha hoàn các kiểu dáng thêu thì hết sức vui vẻ, lòng tràn đầy vui sướng đều viết lên trên mặt.

Vốn sau bữa trưa Tuyên phu nhân có thói quen nghỉ trưa, nhưng hôm nay hưng phấn không muốn đi ngủ, chỉ điểm cái này, chỉ điểm cái kia, không cảm thấy mệt một chút nào, ngược lại tinh thần phấn chấn tựa như trẻ ra mười mấy tuổi.

Vẫn là Yên Vũ và Lưu ma ma khuyên bà ta nhiều lần, nghỉ ngơi một chút trước, đến khi thức dậy thì Yên Vũ lại tới nữa, bà ta mới bằng lòng.

Lúc này mới thả cho đám Yên Vũ trở về.

“Thiếu phu nhân, phu nhân dường như thật vui đối với người đến xin bà ấy chỉ bảo đó?” Lục Bình vừa đỡ Yên Vũ vừa ríu rít nói.

Yên Vũ khẽ gật đầu. “Đúng, cũng là ta trước đây quên những điều này. Mẫu thân thật ra rất mong muốn có người theo bồi đi? Chỉ là bà ấy không có thói quen nói ra. Vốn bọn tiểu bối chúng ta cũng nên chủ động đoán.”

Lục Bình ồ một tiếng. “Vậy sau này chúng ta thường xuyên đến?”

“Không phải thường xuyên đến, là mỗi ngày đến.” Yên Vũ cười nói.

“Mỗi ngày đến?” Lục Bình hỏi ngược lại một câu, nửa câu sau cũng không có nói ra. Mỗi ngày đến, lẽ nào phu nhân không phiền sao?

Tuyên phu nhân thức dậy, quả nhiên thấy Yên Vũ lại mang người tới.

Bà không cảm thấy mệt, lại tự mình làm hai cái yếm em bé ôm cá cùng với hồ lô quấn cành, mới dừng tay.

Lúc Tuyên Thiệu trở lại, Yên Vũ còn chưa quay về viện của bọn họ.

Hắn đi tới bên ngoài viện của Tuyên phu nhân, xa xa liền nghe được tiếng từng trận nói cười truyền tới từ trong viện của mẫu thân.

Bao lâu rồi Tuyên gia không có náo nhiệt như thế?

Hắn nghĩ không ra. Trong trí nhớ dường như Tuyên gia chưa từng có náo nhiệt như thế đi?

Lúc từng quyền cao chức trọng cho tới bây giờ không hề nghĩ rằng thì ra mặt khác của quyền lợi là tình thân phai nhạt. Bây giờ Tuyên gia giống như từ trên đỉnh núi chợt rơi xuống nhưng lại thu hoạch bất ngờ, cả gia đình vui vẻ.

Nơi ở trước của Tuyên gia rất lớn, chẳng bằng cái viện nhỏ bây giờ, dễ dàng bị tiếng cười lấp đầy.

Tuyên Thiệu nhấc chân bước vào viện của mẫu thân. Phụ thân còn chưa trở lại, phái người về nói rằng cùng bộ hạ cũ trong quân doanh uống rượu ở bên ngoài, về trễ chút, kêu bọn họ không cần chờ ông ta cùng dùng cơm.

Tuyên phu nhân có con trai và con dâu theo bồi, cùng nhau ăn bữa tối nhưng khuôn mặt tươi cười không ngừng.

Về ăn uống không thể so sánh với tinh xảo xa hoa như lúc trước, nhưng người một nhà vẫn ăn vô cùng nồng nhiệt.

Dùng xong bữa tối, Tuyên Thiệu và Yên Vũ lại ngồi hàn huyên với Tuyên phu nhân một hồi. Tuyên phu nhân thấy hai người mắt không dứt ra, liền cười xua tay kêu hai người đi về.

Gió đêm xuân đã không còn lạnh như vậy.

Yên Vũ kéo cánh tay của Tuyên Thiệu, đầu khẽ dựa vào trên vai hắn. “Thời gian này nha môn sống dễ chịu không?”

Tuyên Thiệu nghe vậy cười khẽ. “Cũng không nói được sống dễ chịu hay không dễ chịu. Còn nàng, hôm nay ở nhà có quen không?”

Yên Vũ gật đầu. “Thiếp rất tốt, trước giờ ở cùng mẫu thân, mẫu thân hay nói với thiếp chuyện chăm sóc em bé, thiếp cũng đạt được nhiều ích lợi.”

“Phu nhân, cảm ơn nàng.” Tuyên Thiệu bỗng dừng bước, nhìn nàng nói.

“Hả?” Yên Vũ nâng mắt nhìn hắn.

“Nàng và mẫu thân đều là những người phụ nữ quan trọng nhất trong đời của ta. Trước đây… bà ấy không thích nàng, ta biết, chỉ sợ nàng sẽ bị uất ức.” Tuyên Thiệu dường như không giỏi biểu đạt những lời này, hắn nói rất chậm. “Sau đó, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, ở giữa có nhiều hiểu lầm ngăn cách, ta chưa từng hy vọng xa vời có một ngày… các người có thể chung đụng hoà hợp như thế.”

Yên Vũ ngửa mặt lên, mỉm cười nhìn hắn, nhìn vẻ chân thật trong mắt hắn.

“Ta biết, bởi vì nàng vì ta, cho nên mới cố gắng muốn làm một con dâu tốt, cố gắng làm cho bà ấy chấp nhận nàng, tiếp nhận nàng, thích nàng. Cho nên, cảm ơn nàng…”

“Tướng công.” Yên Vũ cười ngắt lời hắn. “Thiếp không bị khó dễ, cũng không có rất cố gắng. Mẫu thân là người rất tốt, rất dễ gần gũi. Hơn nữa có lời thông cảm của chàng hôm nay, cho dù làm hơn nữa, chàng có thể hiểu, cũng rất đáng giá.”

Ánh trăng xuyên qua tầng mây, rơi trên đỉnh đầu của hai người, trên mặt đường đá xanh, chiếu ra bóng hai người rúc vào với nhau.

Gió đêm xuân mang hương thơm ngọt ngào thoang thoảng.

Nha hoàn hầu hạ bên cạnh đều lặng im không tiếng động lùi ra xa chút.

Một nụ hôn dài ngừng lại trong hít thở trở nên gấp của hai người.

Tuyên Thiệu giơ tay chạm đến gò má ửng đỏ dưới ánh trăng của nàng. Hai rặng mây đỏ giống như rượu ngon say lòng người, chỉ cần nhìn một chút liền có thể khiến người ta say mê một thời gian.

“Còn bao lâu mới có thể đến bên cạnh chúng ta?” Tuyên Thiệu ôm lấy vai nàng, thở ra một hơi thật dài, chậm rãi đi trở về.

Yên Vũ cười khẽ. “Còn phải mấy tháng nữa, qua ba tháng, cẩn thận một chút thì không sao…”

Nàng không muốn hắn nhịn quá cực khổ, vừa rồi cách lớp quần áo, nàng đã cảm thấy biến hoá của hắn.

“Không được.” Nhưng Tuyên Thiệu kiên định lắc đầu.

Trở về phòng, nàng nằm trên giường, hắn vọt đi tắm nước lạnh rồi mới trở lại giường ôm nàng ngủ.

Yên Vũ vùi trong ngực hắn nghĩ đến, hắn đã sẵn lòng nhịn, để cho hắn chịu đựng là được rồi. Loại chuyện thị thiếp thông phòng này nàng mới không có rộng lượng lớn như vậy, sẽ chủ động an bài cho hắn!

Suy nghĩ, khoé miệng gợn lên một nụ cười nhẹ, bất tri bất giác rơi vào trong giấc ngủ sâu.

Từ khi Tuyên gia chợt biến, bên ngoài suy đoán không ngừng.

Nhưng hai vị nữ chủ nhân của Tuyên gia đều an phận ở trong nhà, mỗi ngày cùng nhau làm chút quần áo, chút đồ chơi, giày và mũ quả dưa cho em bé chưa sinh.

Tuyên Văn Bỉnh nhàn rỗi ở nhà, không cùng bộ hạ cũ trong quân uống rượu vui chơi thì là đấu mồm mép với một ít quan văn nói chuyện hợp nhau. Người khác chế giễu ngược lại cũng không lo lắng.

Dù sao uy lực ngày xưa còn lại, cho dù nhất thời thất sủng, nhưng hoàng đế vẫn không có đuổi Tuyên gia ra khỏi Lâm An, không có phạt nặng Tuyên gia. Mọi người suy đoán, trong lòng hoàng đế vẫn còn niệm tình Tuyên gia.

Người muốn bỏ đá xuống giếng cũng hơi thu liễm lại.

Bất hạnh duy nhất chính là Tuyên Thiệu bị cách chức làm tiểu lại của nha môn.

Đại công tử của Hoàng thành ti đã từng hoành hành Lâm An, bây giờ toàn thân lại ăn mặc bộ quần áo lính bình thường nhất của nha môn, cầm một cây đao mong manh không chút khí phách nào, đi tuần đường phố, canh phòng cùng quản những chuyện lông gà vỏ tỏi.

Ngay cả Kinh triệu duẫn mà hắn từng hoàn toàn không để trong mắt, bây giờ cũng phải chắp tay hành lễ, có lẽ cũng khó chịu vô cùng.

(kinh triệu duẫn: tương đương với thị trưởng ngày nay)

Bộ quần áo lính rộng thùng thình màu xanh xám kia rõ ràng rất tầm thường, nhưng mặc trên người Tuyên Thiệu lại dễ nhìn như vậy.

Màu sắc xám xịt cũng không che được toàn thân khí vũ hiên ngang của hắn.

Rõ ràng cây đao mong manh kia chỉ có thể cắt đậu hủ, chém dưa hấu, treo ở bên hông hắn lại có vẻ uy phong lẫm liệt như vậy, hết sức khí phách.

Tựa như cây đao đó bởi vì hắn mà được dát lên một lớp viền vàng.

Cùng là tiểu lại của nha môn, tiểu lại khác tuy là tới sớm, coi như là tiền bối, nhìn thấy Tuyên Thiệu cũng không dám khinh thường, khom mình hành lễ, luôn miệng kêu: “Công tử khoẻ!”

Ngược lại còn cung kính hơn vài phần so với Phủ doãn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio