Yên Vũ

chương 145: lòng của đàn ông

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuyên Thiệu chạy một mạch không ngừng, lúc về đến nhà toàn thân ướt sũng, cả người như mới được vớt lên từ trong nước.

“Thiếu phu nhân ở đâu? Em bé sinh ra rồi sao?” Vẻ mặt khẩn trương gấp gáp của Tuyên Thiệu đúng là tôi tớ ở Tuyên gia chưa từng biết đến.

Cho dù là tôi tớ đã làm ở Tuyên gia không ít năm cũng vô cùng bất ngờ. Tuyên Thiệu luôn luôn là người Thái Sơn sập trước mắt cũng có thể bình tĩnh bất động. Hôm nay nhìn lại thì hoảng loạn như người thường.

“Hồi bẩm công tử, thiếu phu nhân ở trong phòng sinh. Em bé còn chưa có sinh ra, phu nhân đang ở đó coi chừng. Ngài chờ chút đi.” Người làm còn chưa nói xong, đã không thấy tăm hơi bóng dáng của Tuyên Thiệu.

Nháy mắt chỉ thấy bóng lưng của Tuyên Thiệu đã theo khúc quanh hành lang vào chính viện.

“Mẫu thân, Yên Vũ thế nào?” Âm thanh tới đột ngột của Tuyên Thiệu khiến Tuyên phu nhân giật mình một cái.

“Sao toàn thân nước không vậy? Sinh con không phải là chuyện chốc lát, con nhanh đi thay quần áo rồi tới!” Tuyên phu nhân nâng mắt nhìn về phía phòng sinh, nói.

“Không vội, trời này rất nóng, cũng không lạnh.” Tuyên Thiệu không để ý đến quần áo đang nhỏ nước của mình, lo lắng nhìn theo tầm mắt của Tuyên phu nhân về phía phòng sinh.

“Bà mụ đỡ đẻ đều là từ thôn trang của nhà chúng ta. Lưu ma ma cũng ở bên trong, con cứ yên tâm.” Tuyên phu nhân nói xong, bỗng nhiên hai tay chắp trước ngực, lẩm bẩm nói. “Phật tổ phù hộ, phù hộ mẹ con bọn họ bình yên…”

Tuyên phu nhân nhắm mắt cầu nguyện vài câu, mở mắt ra, nhìn thấy Tuyên Thiệu vẫn đang nhìn về phía phòng sinh liền thúc giục: “Đi, thay quần áo rồi “Đó là nơi phụ nữ sinh con, con đi vào trong làm cái gì?”

“Đó là nơi phụ nữ sinh con, con đi vào trong làm cái gì?”

trở lại. Chỗ này vốn cũng không phải là chỗ con nên tới. Mẹ biết không cho con qua đây, con nhất định không chịu, nên cũng không đuổi con đi. Dầu gì thì con đi thay quần áo sạch sẽ đi!”

Tuyên Thiệu lắc đầu không muốn đi, cũng không để ý tới Tuyên phu nhân.

Tuyên phu nhân hắng giọng một cái. “Vậy con cứ ở đây như thế, đến khi em bé sinh ra, con dự định cứ ướt sũng như vậy mà ẵm em bé sao? Hay là cứ như vậy mà đi gặp Yên Vũ?”

Lúc này Tuyên Thiệu mới đưa mắt nhìn sang Tuyên phu nhân. “Vậy… Con đi một chút sẽ trở lại.”

Tuyên phu nhân không kiên nhẫn khoát khoát tay. “Con cũng có khi chật vật như thế này.”

Tuyên Thiệu thay quần áo khô, tóc cũng bị lau nửa khô, buộc lỏng lẻo ở sau ót, mới vừa vào chính viện liền nghe trong phòng sinh truyền đến từng đợt tiếng rống đau đớn của Yên Vũ.

Hắn lập tức luống cuống tay chân. “Yên Vũ…”

Kêu rồi muốn đi về phía phòng sinh.

“Nhanh cản công tử lại!” Tuyên phu nhân quát to một tiếng.

Nha hoàn, bà tử thủ ở trong viện ùa lên, lập tức ngăn Tuyên Thiệu ở bên ngoài phòng sinh.

Lúc này mưa lớn đã tạnh, Tuyên phu nhân từ khúc quanh trong hành lang đi ra, không vui nhìn Tuyên Thiệu, trách móc.

“Mẫu thân không nghe được Yên Vũ kêu đau sao?” Tuyên Thiệu không vui nói.

“Sinh con nào có không kêu đau? Con đi vào, con có thể sinh thay nàng, đau thay nàng không?” Giọng của Tuyên phu nhân cũng vút lên.

Trong phòng sinh, Yên Vũ hình như là nghe được tiếng tranh chấp của mẹ con Tuyên Thiệu, tiếng hét đau đớn ngược lại dần dần nhỏ đi.

“Thiếu phu nhân, dùng sức đi! Dùng một chút sức nữa! Đã thấy đầu của đứa bé rồi!” Bà đỡ luôn miệng khích lệ, nói.

Nghe được tiếng bà đỡ, trên mặt tràn đầy mồ hồi, gò má tái nhợt của Yên Vũ thoáng hiện lên chút ý cười. “Thấy được? Sắp ra rồi sao?”

“Vâng, sắp ra rồi, người còn phải dùng chút sức nữa!” Bà đỡ liên tục gật đầu.

Người bên ngoài phòng sinh đều nghe được lời của bà đỡ.

Bất kể là Tuyên Thiệu hay là Tuyên phu nhân, lúc này đều nín thở, lắng tai nghe động tĩnh bên trong.

Yên Vũ cắn chặt hàm răng. Cổ tay của Lưu ma ma hầu hạ ở bên cạnh đang bị Yên Vũ nắm chặt trong lòng bàn tay, bên trên in từng hàng dấu móng tay hình trăng lưỡi liềm.

Mặt Lưu ma ma cũng đổ mồ hôi, không biết là đau hay là nóng. Nhưng bà ta vẫn chịu đựng, không có rút cổ tay mình ra khỏi tay của Yên Vũ. “Thiếu phu nhân, người không chịu nổi, không có sức lực thì nói với nô tỳ một tiếng, canh nhân sâm này đã được chuẩn bị xong.”

Yên Vũ ừ một tiếng, toàn bộ sức lực đều theo chỉ dẫn của bà đỡ mà dùng sức rặn.

Nàng dường như có thể cảm giác được em bé giống như đang quyến luyến sự ấm áp của cơ thể mẹ, không muốn rời khỏi.

Từng lớp từng lớp mồ hôi trên người đã khiến toàn bộ đệm giường ướt nhẹp. Sức lực bị hút ra từng chút một từ trong thân thể. Cổ vũ thúc giục của bà đỡ như ở bên tai, lại như cách rất xa.

“Không được rồi… Ta không có sức…” Thoáng chốc thân thể Yên Vũ mềm nhũn, cánh tay vô lực nện xuống.

“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân! Người không thể thả lỏng sức a! Nhanh nhanh, gần sắp ra rồi! Rót chén canh!” Bà đỡ vội hét lên thúc giục.

Yên Vũ nằm trên giường, bị người nâng đầu dậy. Một chén canh nồng nặc bị trút xuống dạ dày.

Thân thể dường như từ từ ấm trở lại.

Không biết là chén canh có tác dụng, hay là lời cổ vũ của bà đỡ đã khiến cho nàng có lại tâm sức.

Nàng cắn khăn tay được cuộn lại thành cục Lưu ma ma đưa tới, lần nữa ra sức rặn em bé ra khỏi thân thể.

Tựa như qua thật lâu, lại tựa như không hề.

Yên Vũ cảm thấy tình trạng của mình đã không còn thật tỉnh táo. Nàng không biết mình rốt cuộc có sức khiên trì đến khi nào.

Chỉ nghe thấy ngoài phòng Tuyên Thiệu thấp giọng thì thào: “Sớm biết sinh con đau đớn như vậy… Ta không nên…”

Không nên thế nào?

Yên Vũ buồn cười nghĩ đến.

Bỗng nhiên cảm thấy hình như có thứ gì bị rút ra khỏi thân thể của mình, toàn thân của mình thả lỏng.

“Oa oa oa…” tiếng khóc rõ to, giống như tiếng sấm mùa xuân, vang dội trong phòng sinh.

“Thiếu phu nhân, thật sự là vị tiểu công tử! Diện mạo tuấn tú!” Giọng bà đỡ hân hoan nói với nàng.

“Ta nhìn một chút…” Yên Vũ còn chưa dứt lời, người đã mang theo nụ cười ngủ mê man.

“Sinh ra rồi! Mẫu thân, mẫu thân! Người nghe thấy không? Sinh ra rồi!”

Người bên ngoài phòng dĩ nhiên cũng nghe được tiếng em bé khóc, nghe được tiếng bà đỡ.

Tuyên Thiệu lập tức muốn đi vào trong.

Tuyên phu nhân vẫn cản lại không cho. “Con đừng đi vào, phòng sinh không phải là nơi con vào!”

Tuyên phu nhân xoay người nói với một đám nha hoàn bà tử: “Nhất định phải ngăn công tử lại!”

Nói xong, bà trái lại vui sướng đẩy cửa ra, sãi bước đi vào.

Bà đỡ đã dùng tã lót bọc tiểu công tử lại.

Lúc này tiểu tử kia đã ngừng khóc, nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn động đậy một cái, không biết là ngủ hay là thức.

“Ui, thật là đẹp!” Tuyên phu nhân hai mắt tràn đầy thương yêu nồng đậm, hai tay thận trọng tiếp nhận bọc tã trong tay bà đỡ. “Giống như đúc với lúc Thiệu nhi vừa sinh ra!”

“Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân!” Bà đỡ và một đám nha hoàn bà tử trong phòng sinh nhún người nói.

“Thưởng, tất cả các ngươi hôm nay đều có thưởng!” Tuyên phu nhân vừa ôm cháu của mình vừa cao hứng nói.

“Cảm ơn phu nhân!”

“Mẫu thân, để con đi vào, để con vào xem!” Tuyên Thiệu không muốn ra tay với bọn nha hoàn bà tử đồng lòng, nhưng mà bọn họ canh giữ cửa thật chặt chẽ, khiến hắn lòng nóng như lửa đốt nhưng không biết ra tay từ đâu.

Mọi người trong phòng sinh nghe thấy giọng lo lắng của Tuyên Thiệu gần suýt nữa cười đến lộn người. Đến khi mọi người thu dọn Yên Vũ chỉnh tề, mang ra khỏi phòng sinh, tiếng cười còn chưa ngừng lại.

Lúc Yên Vũ tỉnh lại, quần áo trên người đã được thay, lúc này đang nằm trên giường trong phòng ngủ của mình, dưới thân thể là đệm khô mát, trên người đắp tấm chăn thật mỏng.

Tuyên Thiệu đang ngồi ở cạnh giường, mắt đầy nhu tình nhìn nàng.

“Tỉnh rồi à, còn… còn đau không?” Tuyên Thiệu nhìn chằm chằm nàng, hỏi.

Yên Vũ khẽ lắc đầu một cái, nhìn bốn phía.

“Con đang ở phòng ngoài, sợ đòi nàng, mẫu thân đang trông.” Tuyên Thiệu biết nàng đang tìm cái gì.

“Thiếp muốn nhìn một chút.” Yên Vũ khẽ nói.

“Ừm!” Tuyên Thiệu đứng dậy, sãi bước đi ra phòng ngoài.

Không bao lâu, Tuyên phu nhân liền ẵm một bọc tả nho nhỏ đi vào phòng trong. Theo sau là bà vú, Lưu ma ma, Lục Bình, Linh Nhi. Tuyên Thiệu ngược lại bị chen ở sau cùng.

“Con nhìn một chút, em bé thật tuấn tú, quả thật đúc ra từ một khuôn với Thiệu nhi khi còn bé!” Tuyên phu nhân cười, khom người ở cạnh giường, ẵm em bé trong tã lót qua cho Yên Vũ nhìn.

Yên Vũ muốn đưa tay nhận lấy em bé.

Nhưng Tuyên phu nhân đứng thẳng người lên. “Bây giờ thân thể con yếu ớt, nhìn là được rồi, chờ đến khi con đủ sức chút thì ẵm em bé, miễn cho vô ý lại làm em bé bị thương.”

Trong lòng Yên Vũ bất đắc dĩ một hồi. Cho dù nàng yếu ớt cũng không đến nổi ngay cả một em bé vừa mới sinh cũng ẵm không được chứ?

Nhìn bộ dạng Tuyên phu nhân che chở em bé, yêu quý không để cho ai đụng vào, nàng bây giờ nói không ra được gì.

Để Lục Bình đỡ nàng ngồi dậy, sau lưng lót một gối nằm, dựa ở đầu giường, nhìn em bé ở trong ngực Tuyên phu nhân, cười khẽ. “Nhiều nếp nhăn, còn đỏ au, đâu có nhìn ra được tuấn tú?”

Yên Vũ chỉ nói giỡn, em bé vừa ra đời vốn cũng không dễ nhìn lắm.

Nhưng lời này lại làm cho Tuyên phu nhân bao che con cái nghe xong rất bất mãn. “Sao lại nhìn không tuấn tú? Con nhìn mắt nè! Con nhìn cái miệng nhỏ nè! Cái mũi cao nè! Nhiều nếp nhăn, em bé vừa ra đời không nhiều nếp nhăn sao? Ngày mai con nhìn nữa, tuyệt còn dễ nhìn hơn so với hiện tại! Con làm mẹ mà lại chê con của mình!”

Yên Vũ bật cười. Nàng nào có chê? Nàng mất sức nhiều như vậy mới sinh ra con, nàng thương còn không kịp đó!

“Mẫu thân, để con ẵm một chút!” Tuyên Thiệu ở một bên, xoa xoa tay đã lâu, mới tiến lên trước nói.

“Ẵm cháu không ẵm con, con không biết sao?” Tuyên phu nhân liếc hắn một cái, không chịu buông tay.

“Khi con còn nhỏ, phụ thân cũng có ẵm qua!” Tuyên Thiệu bất mãn.

Tuyên phu nhân do dự một lúc lâu, mới bất đắc dĩ đứng lên từ bên giường Yên Vũ. “Một tay đỡ cái mông, một tay đỡ cổ, để nó vững, cổ của trẻ nít chưa có chống đỡ được…”

Tuyên phu nhân hơi đưa bọc tã ra phía ngoài một chút, lại nhìn thấy dáng vẻ Tuyên Thiệu cả người căng thẳng thì không yên lòng thu tay lại. “Đàn ông đều tay chân to vụng về, đi đi, đi sang một bên, đợi em bé lớn chút nữa thì con trở lại ẵm!”

Có lẽ Tuyên Thiệu cũng cảm giác được mình khẩn trương, hiếm khi nghẹn lời với Tuyên phu nhân, xoa xoa tay, ánh mắt lấp lánh nhìn em bé trong tã lót. “Thật sự rất giống con khi còn bé?”

“Vâng, quả thật giống như đúc đó!” Lưu ma ma ở bên cạnh cũng cười trêu.

Mùa hè quần áo mỏng manh, Yên Vũ lơ đãng nghiêng mặt liền nhìn thấy trên cổ tay dưới tay áo của Lưu ma ma bị từng mảng tím bầm dấu móng tay bấm.

Giọng của nàng rất nhỏ, nói: “Cảm ơn mẫu thân đã an bài Lưu ma ma theo con trong phòng sinh, không trải qua cửa ải này, chỉ nghe người khác nói, làm sao cũng không thể lãnh hội được có bao nhiêu gian nan. Cũng cảm ơn Lưu ma ma.”

“Tổn thọ lão nô rồi!” Lưu ma ma vội khom người nói.

Trước đây bà ta làm chuyện hồ đồ, đắc tội với thiếu phu nhân, thiếu phu nhân không kể hiềm khích lúc trước, cũng không đâm thọt sự việc đến trước mặt phu nhân, bà ta đã cảm kích.

Hôm nay lại nghe thấy thiếu phu nhân khen ở trước mặt phu nhân và công tử, nói mình thật là tốt, trong lòng càng cảm động đến rơi nước mắt.

Tuyên phu nhân ôm em bé, nhìn bà ta một cái. “Lưu ma ma làm bạn với mẹ từ lúc mẹ ở khuê phòng, dĩ nhiên là mẹ yên tâm nhất. Hôm nay không thể thiếu phần thưởng của bà ta!”

Người cả phòng đều cười rộ lên theo.

Có thể được chủ tử khen, so với thưởng cho cái gì cũng đều quan trọng hơn.

Thân thể Yên Vũ còn rất yếu, nói chuyện một hồi, ngồi như thế một hồi liền hơi mệt.

Tuyên phu nhân ẵm em bé đi phòng kề phía đông. Bà vú cùng một đám người hầu cũng đi theo.

Chỉ có Tuyên Thiệu ở lại bên cạnh Yên Vũ.

Lục Bình biết điều cũng lui theo ra ngoài.

Tuyên Thiệu ngồi xuống bên cạnh giường, nắm tay của Yên Vũ, vẻ mặt ngưng đọng ngắm nhìn nàng, chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì.

“Chàng cười cái gì?” Yên Vũ hỏi.

“Thật tốt.”

“Thật tốt cái gì?”

“Chúng ta có con, bây giờ thật sự là một gia đình hoàn chỉnh.” Tuyên Thiệu thấp giọng nói.

Yên Vũ khẽ gật đầu. “Chàng ở bên ngoài phòng sinh nói, sớm biết sinh con đau đớn như vậy, là thế nào?”

Tuyên Thiệu sững sờ, không hề ngờ rằng nàng ở bên trong sinh con mà thính lực cũng nhạy cảm như vậy, thoáng chốc đỏ mặt.

“Không thế nào cả! Trước lạ sau quen, phu nhân vẫn cần không ngừng cố gắng!”

Yên Vũ cười nhướng mày. “Chàng thì không sao, cực khổ chỉ có một mình thiếp!”

Tuyên Thiệu lại cúi người xuống, nói ở bên tai nàng: “Sao ta không quan trọng? Phu nhân không biết vi phu nhịn cũng rất cực khổ sao?”

Hơi thở ấm áp của hắn phà vào lỗ tai nàng hơi ngưa ngứa. Gò má của Yên Vũ lập tức nhuộm đỏ.

Yên Vũ đẩy hắn một cái, hai mắt nhắm nghiền, không để ý tới hắn. “Thiếp mệt rồi!”

Nàng kéo chăn mỏng lên đầu, che đi vẻ khốn quẫn, đỏ bừng của khuôn mặt.

Bên ngoài chăn mỏng là Tuyên Thiệu buồn bực cười.

Như thế này thật tốt, không phải sao?

Một nhà hoàn chỉnh, trên có cha mẹ, dưới có con thơ, hoà thuận hạnh phúc, thật tốt.

Thời gian Yên Vũ ở cữ, vẫn luôn là Tuyên phu nhân chăm sóc em bé. Tuy rằng em bé được nuôi dưỡng trong viện của nàng và Tuyên Thiệu, nhưng Tuyên phu nhân mỗi ngày đều phải đến một hai chuyến, quay qua quay lại ước chừng nửa ngày.

Cho dù em bé có bà vú, có nha hoàn ở bên, hoàn toàn không cần Tuyên phu nhân vất vả cái gì, nhưng bà cũng bận bận rộn rộn trước sau, không chịu ngồi yên chút nào.

Ngay cả bà vú Vương Liễu thị cũng không nhịn được cảm khái ở trước mặt Yên Vũ, Tuyên phu nhân thật ra còn tận tâm tận lực hơn so với tổ mẫu của nhà bình thường.

Một tháng này Yên Vũ không ra khỏi phòng, ngoại trừ giải quyết vấn đề cá nhân, ngay cả giường thậm chí cũng không từng xuống.

Nàng muốn gặp con cũng chỉ có thể thừa dịp con thức, kêu người ẵm con tới từ phòng kề phía đông cho nàng xem.

Em bé ngủ rất nhiều. Giữa ban ngày, đa số hơn phân nửa thời gian đều đang ngủ.

Thức cũng không quấy, một khi khóc quấy, không phải là đói bụng thì là mắc tiểu, ngược lại cũng dễ hầu hạ.

“Đứa bé này thật khiến người ta đỡ lo, không giống một chút nào với Thiệu nhi khi còn bé. Thiệu nhi khi còn bé thân thể suy nhược, không phải là chỗ này khó chịu thì là chỗ kia có bệnh, cả ngày khóc, khóc đến người ta tâm phiền ý loạn. Vẫn là đứa bé này khiến người ta thương yêu!” Đây là lời nói thường xuyên nhất gần đây của Tuyên phu nhân.

Ngay cả Linh Nhi cũng nghe được nhiều lần.

Gặp Tuyên Thiệu, vẫn nhịn không được nói ở trước mặt Tuyên Thiệu: “Phu nhân nói tiểu công tử khiến người ta yêu thương hơn so với công tử!”

Khiến cho Tuyên Thiệu không biết nói gì một hồi.

Yên Vũ rốt cuộc cũng chịu đựng ở trên giường hết tròn một tháng.

Một tháng này, Tuyên Thiệu đều là kiên nhẫn trôi qua ở trên trường kỷ.

Vì Yên Vũ chê bản thân mình đã lâu không tắm, không gội đầu, thối đến có thể hun chết bò, mặc cho Tuyên Thiệu luôn tỏ ý mình không ngại, Yên Vũ vẫn không chịu để cho hắn đến quá gần mình.

Hôm nay ra tháng, Yên Vũ ở trong bồn tắm suốt một canh giờ, đổi ba chậu nước, nhất quyết chà ra một lớp da mới coi như yên tâm.

Ngửi trên người mình thoang thoảng mùi hoa, Yên Vũ tán dương Linh Nhi. Hiệu quả phối những cánh hoa để tắm này của con bé rất tốt.

Vì Tuyên gia bị Thánh thượng giáng chức, cho nên trong khoảng thời gian này Tuyên gia vẫn luôn rất khiêm tốn.

Ngay cả tắm ba ngày của con trai Tuyên Thiệu cũng không có làm lớn, chỉ có bạn bè thân đưa quà mừng tới.

Yên Vũ ra tháng, con của bọn họ cũng đầy tháng.

Tiệc đầy tháng, ý Tuyên phu nhân vốn là phải làm thật tốt.

Nhưng Yên Vũ tỏ ý mình không thèm để ý những điều này, cũng không thích quá mức ồn ào.

Tuyên Thiệu cũng nói không cần thiết…

Tuyên đại nhân lại vẫn như cũ không có báo tin cho bất kỳ người nào.

Chỉ có người thân thiết với Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên Thiệu đến chúc mừng. Có thể vào lúc này không tránh khỏi người tiếp cận tặng quà, Tuyên Thiệu và Tuyên Văn Bỉnh đều ghi xuống. Đều nói hoạn nạn thấy chân tình, lời này không giả một chút nào. Trong hoạn nạn mới dễ dàng thấy rõ lòng người hơn.

Yên Vũ rốt cuộc có thể ra khỏi phòng của mình.

Sau khi con của nàng và Tuyên Thiệu sinh ra, đây là lần đầu tiên cả nhà ngồi chung với nhau dùng bữa.

Tiễn khách khứa tới chúc mừng, Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên Thiệu đều mang theo nụ cười ngồi xuống bàn tiệc của gia đình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio