Mọi người không biết sao, chỉ thấy Mục Thanh Thanh bỗng nhiên rời đi. Tuyên Thiệu cũng không hoảng không vội ngồi ở chủ vị. Hôm nay Vương đại nhân mượn cớ khánh sinh của Tuyên Thiệu, mời Tuyên Thiệu đến. Lời chúc mừng của mọi người còn chưa nói ra đã thấy Mục Thanh Thanh đi rồi quay lại.
Đi theo sau lưng Mục Thanh Thanh còn có một nữ tử với khuôn mặt tuyệt đẹp, không thua gì hoa khôi của Lâm An.
Nhưng nữ tử này vô cùng lạ mặt, khách nam thường xuyên có mặt trà trộn ở thanh lâu cũng chưa bao giờ gặp qua nữ tử này.
“Đây là muội muội của thiếp, Yên Vũ, không có hầu hạ ở phòng khách. Tuyên công tử chính là khách quý khó gặp, vậy kêu muội muội này của thiếp đến tiếp Tuyên công tử nhé?” Mục Thanh Thanh lôi kéo tay Yên Vũ, giới thiệu.
Vương đại nhân thấy Yên Vũ vô cùng xinh đẹp, tưởng là tú bà đích thân an bài. Tuyên Thiệu hoàn toàn không cho hoa nương gần hắn, Vương đại nhân đang rầu rĩ thì thấy nữ tử thanh tú như vậy, lập tức trong lòng nở hoa. “Thế chứ, thế chứ, Tuyên công tử há là người bình thường có thể tiếp sao, chỉ có nữ tử chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa như Thanh Thanh tiểu thư và Yên Vũ tiểu thư mới có thể tiếp được!”
Yên Vũ chưa bao giờ phục vụ ở trước mặt người khác. Tuy là nàng cố ý dẫn tới chú ý của Tuyên Thiệu, muốn tiếp cận hắn, nhưng thật sự bị kéo tới trước mặt mọi người thì có chút không biết nên ứng đối như thế nào. Thấy tất cả mọi người nhìn nàng, nàng hơi khẩn trương, thính giác nhạy bén tựa như có thể nghe được đến tiếng tim đập của mình.
“Yên Vũ, đi châm rượu cho Tuyên công tử đi!” Mục Thanh Thanh đẩy nàng một cái, nháy mắt thật nhanh với nàng.
Mục Thanh Thanh nhắc nhở Yên Vũ, nhưng không biết chính mình bị Yên Vũ nhìn thấu, cố ý gây nên.
Yên Vũ tiếp nhận bình rượu trong tay hoa nương ở bên cạnh, chậm rãi tiến lên, đi tới bên người Tuyên Thiệu.
Chén rượu trước mặt Tuyên Thiệu cũng là chén rượu đầy, chưa động một chút nào.
Yên Vũ ổn định lại tâm thần, để bình rượu xuống, bưng chén rượu trước mặt Tuyên Thiệu lên. “Mời Tuyên công tử cạn chén rượu này.”
Tuyên Thiệu nghe vậy, giương mắt nhìn Yên Vũ.
Khuôn mặt hoàn mĩ như yêu nghiệt, ánh mắt lạnh như băng.
Yên Vũ lập tức cảm thấy sau lưng toả ra khí lạnh, trong lòng vòng vo mấy vòng, nâng lên khuôn mặt tươi cười vô tội, đưa chén rượu về phía trước một chút. Tuyên Thiệu thế nhưng không hề báo trước, nâng tay cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, kéo nàng vào trong lòng.
Chén rượu đầy tràn được cầm ở trong tay hai người, không hề toé giọt rượu nào.
Mọi người xung quanh thấy Tuyên Thiệu ôm tiểu cô nương vào trong ngực, lập tức đều nổi lên cười đùa.
Trên mặt vui vẻ nhất là Vương đại nhân. Đêm nay mở tiệc chiêu đãi Tuyên Thiệu chính là vì có thể khiến cho hắn châm chước, cái chết của một nữ nhân ở hậu viện thì cho là đại sự gì chứ? Nháo đến trước mặt hoàng thượng sẽ không tốt lắm.
Tuyên Thiệu vẫn nghiêm túc, không gần nữ sắc, khiến cho ông ta rầu muốn chết!
Lúc này nhìn thấy hắn ôm tiểu cô nương người ta vào trong lòng, ôm thật chặt như vậy, ông ta cũng thả lỏng lòng, bưng chén rượu lên mời bạn bè đi theo cùng tiếp tục đối ẩm.
“Vốn tưởng rằng ngươi trốn ở phòng bên đánh đàn là có bộ mặt xấu xí không dám gặp người. Hiện giờ vừa thấy, ngược lại không phải như thế, vậy tại sao núp trong chỗ tối, cam chịu làm giá y cho nàng ta?” Hơi thở Tuyên Thiệu lạnh như băng, phun ở trên cổ Yên Vũ.
(ý là may áo cưới cho người, làm thế thân)
Yên Vũ nhịn không được, ở trong ngực hắn rùng mình một cái. “Người có chí hướng khác nhau…”
“Đã là người có chí hướng khác nhau, vậy ngươi đứng ở chỗ tối nhưng tại sao cố ý đàn sót âm tiết, khiến ta chú ý?” Tuyên Thiệu cười lạnh, nói.
Yên Vũ chấn động, lập tức phủ nhận. “Tuyên công tử đã nghĩ nhiều, ai nghĩ rằng Tuyên công tử lại tinh thông âm luật như vậy. Tiểu nữ là đàn sai, không phải cố ý đàn sót.”
Tuyên Thiệu nghĩ đến chỗ sai cũng không lớn, có lẽ thật sự mình nghĩ nhiều?
Liền tiếp nhận chén rượu từ trong tay nàng, lúc đang muốn đẩy nàng đứng dậy thì ánh mắt dừng lại ở chiếc vòng bằng vàng ở trên cổ tay nàng.
Lập tức bắt lấy cổ tay nàng.
“Tuyên công tử, người làm đau tay ta!” Yên Vũ thấp giọng, nói.
Tuyên Thiệu nhìn về phía ánh mắt của nàng, lại tràn đầy hàn ý. “Là ai phái ngươi tiếp cận ta?”
Yên Vũ sửng sốt, đã thấy Tuyên Thiệu giương mắt nhìn về phía Vương đại nhân đang ôm hoa nương uống rượu, hơi lắc đầu không thể nhận ra. “Vương đại nhân còn chưa có cái lá gan kia!”
“Ngươi muốn theo ta quay về hình ngục khai báo, hay là bây giờ thành thật nói cho ta biết?” Tuyên Thiệu nắm lấy cổ tay nàng, càng dùng sức.
Yên Vũ không ngờ mới vừa tiếp cận Tuyên Thiệu thì đã bị hắn hoài nghi như thế, hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng dặn dò mình nhất định phải bình tĩnh, trên mặt bày ra vẻ thấp thỏm lo âu. “Có phải Tuyên công tử hiểu lầm hay không? Tiểu nữ không biết Tuyên công tử đang nói cái gì?”
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Tuyên công tử hừ lạnh một tiếng, xiết cổ tay Yên Vũ, đứng dậy nói. “Vương đại nhân, nữ tử này ta mang đi.”
Vương đại nhân vội vội vàng vàng đứng dậy, cười đến con mắt híp thành một đường. “Được, được, được. Tuyên công tử xin cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên. Ta đến nói với tú bà!”
Tuyên Thiệu kéo Yên Vũ đi.
Sức lực của Tuyên Thiệu vô cùng lớn, cổ tay Yên Vũ bị hắn xiết chặt, không làm sao giãy ra được.
Trong lòng nàng suy nghĩ lặp đi lặp lại, đến tột cùng là xảy ra vấn đề ở chỗ nào, vì sao Tuyên Thiệu lại nghĩ là nàng được người ta phái tới cố ý tiếp cận hắn? Tựa như là hắn nhìn đến vòng tay của nàng thì bắt đầu thay đổi sắc mặt?
Yên Vũ bị hắn kéo, cúi đầu nhìn vòng tay của mình.
Được chế tạo từ vàng ròng, chạm trổ phức tạp, làm rất tinh xảo. Nhưng trọng lượng của vòng tay này không đủ lắm, nếu không phải đồng pha vàng thì đó là rỗng ruột.
Rỗng ruột? Yên Vũ cả kinh trong lòng. Chẳng lẽ trong chiếc vòng này còn ẩn dấu bí mật gì không thể cho ai biết?
Vòng tay này là tiểu thư đưa cho nàng, nghe tiểu thư nói là tháng trước tiểu Hồng chuộc thân đưa cho tiểu thư, còn dặn dò tiểu thư nhất định phải đeo, nói là có thể mang đến bình an.
Tiểu thư cũng không tin việc đó, ngại trọng lượng vòng tay này nhẹ, nhưng thủ công không tồi, liền thưởng cho nàng đeo.